Vào một ngày nắng đẹp cuối mùa thu, rất thích hợp để làm con sâu lười.
Kể từ lần từ chối lời cầu hôn của Huấn Mạnh Quân vào một tuần trước, sự
kiện đó cũng dường như đi vào quá khứ. Huấn Mạnh Quân không nhắc lại
khiến lòng Quỳnh Thy bắt đầu nổi sóng, cô không nhịn được bắt đầu nghĩ,
có khi nào vì yêu cầu của cô đã làm anh từ bỏ. Nghĩ lại thì vì chút yêu
cầu đó anh không làm được vậy mà cũng muốn lấy cô?
Quỳnh Thy trong lòng bộn bề, nửa muốn biện minh thay anh, nửa lại muốn
đày đọa anh, hai mâu thuẫn đối lập nhau khiến cô bắt đầu thấy choáng
váng.
Quỳnh Thy trở mình vài vòng, chùm chăn kín đầu đến khi lờ mờ chìm vào
giấc ngủ, điện thoại cô lại lựa ngay lúc này đổ chuông. Quỳnh Thy bực
tức tung chăn ngồi dậy, lúc cầm điện thoại nên cũng hận ý liếc xéo nó
một cái, khi nhìn đến cái tên đang không ngừng nhấp nháy trên màn hình,
lông mày cô nhíu chặt, chuyện vừa mới quên lại lần nữa khơi gợi. Trong
lòng khó chịu cô dùng sức ném điện thoại ra xa, nhưng kể thế nào tiếng
chuông ngắt đi chưa tới một phút sau lại tiếp tục reo, cô cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn bắt máy.
”Anh quá rảnh?” Quỳnh Thy nghiến răng nói. Nếu anh dám nói phải, cô lập tức tuyệt giao với anh.
Huấn Mạnh Quân như nghe ra cô gái nhỏ nào đó đang giận dữ, anh biết mình cần phải thận trọng.
”Em rảnh không?”
”Không!” Quỳnh Thy thẳng thừng từ chối.
Nếu cô biết, ở đầu dây bên kia, Huấn Mạnh Quân vì thị uy của cô mà đang
không ngừng lau mồ hôi hột, nhất định cô sẽ vỗ ngực tự hào.
Quỳnh Thy đợi mãi không thấy anh nói gì nữa, đang chuẩn bị dập máy, thì
người bên kia mới hắng giọng ho một tiếng, cô nghe thấp thoáng đâu đó
bên tai vang vọng tiếng cười.
”Anh muốn cho em một bất ngờ, tới công ty anh đi... nhớ đi bộ... “ Đang
chuẩn bị dập máy, nghĩ nghĩ gì đó, anh nói thêm “Không tới em nhất định
sẽ hối hận.”
Đây... là anh đang đẹ dọa cô?
Quỳnh Thy hờn giận nghiến răng, quẳng điện thoại ra sau, cô tung chăn
chùm kín đầu, đã vậy cô lại càng không muốn tới... nhưng câu nói sau
cùng của anh rất có sức khơi dậy sự tò mò của lòng người nha! Sau mười
lăm phút đấu tranh quyết liệt, cuối cùng Quỳnh Thy cũng không nhịn được
trở mình bước xuống giường.
____________
Huấn Mạnh Quân sau khi thả điện thoại xuống, thuận chân đạp Louis một cái, giọng cảnh cáo.
”Anh cấm chú cười!”
”Hụ hụ, a ha ha, cho em năm phút, em cười nốt rồi anh em mình bàn tiếp
về kế hoạch.” Kể từ lúc Huấn Mạnh Quân gọi điện, cậu ta vẫn luôn một mực bám thành ghế, ngước đôi mắt thú cưng chờ xem chuyện vui, thật không
uổng phí xuất cả quá trình ngồi nghe bị Huấn Mạnh Quân “phóng dao găm”
cậu cũng nghe được đến đoạn quan trọng: Em rảnh không? / Không!... Chị
dâu thế nhưng... rất đáng nể. Nghĩ lại, cậu vẫn không nhịn cười sặc sụa.
Huấn Mạnh Quân hiển nhiên mặt đã đen như đít nồi. Ngẫu nhiên cầm tách
trà đang định đưa lên môi liền chuyển hướng nhắm thẳng hướng cậu ta ném
qua.
Louis nhiều năm luyện tập, thân mình nhanh nhẹn lé qua một bên, đợi nghe một tiếng “xoảng“... cậu mới run rẩy quay đầu nhìn lại. Nhìn tách trà
bị vỡ thành những mảnh, nước nóng bốc hơi quanh vũng nước nhỏ, Louis
rùng mình thu hai vai lại.
”À, em chợt nhớ, kế hoạch cầu hôn của anh nhờ em còn một nửa vẫn chưa
chuẩn bị xong... em đi chuẩn bị nốt... “ Lời chưa hết câu, Louis như một cơn lốc xoáy biến mất khỏi văn phòng.
Trong gian phòng vắng đi Louis, không gian hiển nhiên yên tĩnh hẳn. Huấn Mạnh Quân nheo đôi mắt phương lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên vương nụ
cười nhàn nhạt.
____________
Quỳnh Thy thả chiếc chìa khóa nhà vào túi xách, cô vươn tay muốn vẫy xe, lại chợt nhớ đến lời anh nhắc tới trong điện thoại, cô phiền não thở
dài thu tay về, xốc lại túi xách trên vai, cô xoay người theo đám đông
bon chen về phía trước.
”Chị hãy làm vợ anh Mạnh Quân nhé!”
Quỳnh Thy đứng hình tại chỗ, nhìn cô gái trẻ trong tay cần một bông hoa hồng mỉm cười tươi tắn.
Cô gái như cảm nhận được cái nhìn quái thai của Quỳnh Thy, ngượng cười
dúi bông hoa vào tay cô rồi nhanh chóng lẩn ra đằng sau. Quỳnh Thy nhìn
theo cô ấy, lại thấy cô ấy lẩn ra sau lưng mình, ngập ngừng muốn thúc
dục cô đi tiếp nhưng lại thôi. Quỳnh Thy khó hiểu nghiêng đầu, chậm chạp bước tiếp.
Từ trong đám đông, vọt ra một bóng đen, Quỳnh Thy bị dọa sợ nhảy dựng
lên, may thay tay cô nhanh hơn đại não, đã kịp thời bịt miệng mình lại.
Vuốt ngực bình ổn nhịp thở, cô nhíu nhíu chân mày nhìn kĩ bóng đen trước mặt. Hóa ra đó là một người đàn ông, chính xác là một chàng trai trẻ
khoảng tầm hai mươi đến hai năm tuổi, trong tay cậu ấy cũng cầm theo một cành bông, à còn có thêm một tấm ảnh, không biết trong ảnh là ai, chỉ
thấy cậu ấy hết nhìn cô rồi lại nhìn bức ảnh, sau ba lần nhìn qua nhìn
lại, cậu ta cũng cất bức ảnh vào túi, nghiêng đầu cười để lộ ra chiếc
răng khểnh cùng hàm răng bóng loáng... ừ, chắc cười đủ đúng năm phút cậu ấy mới chìa cây bông về phía cô cao giọng nói: “Cô lấy anh Huấn Mạnh
Quân nhé!”
Quỳnh Thy suýt ngã ngửa, may mà cậu ta còn nhớ thêm ba chữ Huấn Mạnh
Quân vào cuối câu, không cô lại tưởng cậu ta mới đó hướng cô tỏ tình.
Quỳnh Thy tay run run nhận lấy cành bông của cậu ta, lại nhìn cậu ta sải hai ba bước, cùng cô gái vừa nãy đứng sau cô.
Đầu Quỳnh Thy bắt đầu choáng váng. Vội bước nhanh.
”Ấy, cháu gái, cháu gái!”
Quỳnh Thy nhíu mày tìm nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy từ quán nước ven
đường một ông lão chống gậy khập khiễng hướng chỗ cô bước tới. Quỳnh Thy từ nhỏ đã được dạy, là con gái nhà họ Hà, không chỉ phải biết kính trên nhường dưới mà còn phải biết giúp đỡ người già, những người gặp khó
khăn. Nhìn ông lão từng bước chậm chạm đi tới chỗ mình, Quỳnh Thy nhanh
chân chạy tới đỡ ông, thật chỉ hận một nỗi không thể vác ông lên vai mà
đi.
”Ông gọi cháu sao?”
Ông lão nhìn cô cười cười, dí dí cây gậy về hướng cô ý bảo cô giúp ông
cầm. Quỳnh Thy hiểu ý liền đưa tay ra đón lấy. Lại nhìn thấy ông cho tay vào túi áo ngoài, lát sau lôi ra một cành bông. Khóe môi Quỳnh Thy bất
giác co rút.
”Cháu lấy Huấn Mạnh Quân nhé!”
Quỳnh Thy tay cứng đờ nhận lấy bông hoa.
Tình huống cứ như thế lần lượt tái diễn, chỉ là cách xuất hiện của mỗi người cũng độc nhất vô nhị.
Đi một đoạn thì có người dắt chó đi dạo tay cầm cành bông đi về hướng
ngước lại, người đàn ông thì muốn đi tới chỗ cô, con chó thì lại muốn đi tới cửa hàng thú cưng, lát sau tái diễn cảnh người đàn ông tay trái cầm hoa đưa tới chỗ cô, tay phải lôi xích con chó đang cố lao về phía bên
kia đường, đi đoạn nữa thì thấy đứa bé tay cầm cành bông tặng cho cô bé
bên cạnh, dường như cô bé rất vui vẻ khi được tặng hoa, cậu bé thấy vậy
thì gãi gãi đầu cười ngốc nghếch, trông thấy cô thị vội lấy bông hoa về, người cầm hoa lao về phía cô nhưng đầu vẫn cố ngoái lại nói với cô bé:
Cho anh mượn. Phải nói là... lúc ấy cô suýt đột quỵ. Đấy còn chưa là gì, đáng nói nhất là lúc từ trong con ngõ hẻm một chiếc moto bất ngờ lao
ra, nhìn trên tay người đàn ông cầm một nhành hoa, Quỳnh Thy bất giác
hít mạnh một hơi, nhưng thấy anh ta lái xe vọt qua chỗ cô đứng mà không
hề dừng lại, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế mà cô vừa vuốt ngực an ủi mình xong anh ta lại phanh két một cái, Quỳnh Thy giật mình không tự
chủ được quay đầu nhìn xem, lại thấy anh ta dùng hai chân, người gồng về phía trước đẩy xe lùi về chỗ cô. Quỳnh Thy đần mặt nhìn anh ta chìa
bông hoa đến trước mặt cô, nhưng quan trọng là anh ta nói một câu làm cô muốn ngu người “Cô lấy Huấn Mạnh Quân nhé! Tôi đang bận đuổi theo bạn
gái, xin lỗi không thể đưa cô tới chỗ anh ta được.” Nhìn một lượt những
người đứng sau lưng mình, khóe môi Quỳnh Thy kịch liệt co rút, trong số
những người tặng cô hoa, cô nhận ra chỉ mình anh ta có tâm lý đặc biệt,
vào lúc đuổi theo bạn gái giận dỗi bỏ đi cũng tranh thủ một chút thời
gian quay lại đưa cho một cô gái chẳng quen chẳng biết một bông hoa?
Cô hơi nghiêng đầu lần nữa nhìn một tốp người, già trẻ lớn bé đều có cả, họ mỉm cười đi theo cô, nhìn nụ cười của họ, cô biết đó là lời chúc
phúc, nhưng cái đầu ưu việt của cô nhanh chóng lướt qua một bộ phim cổ
trang mới xem tối qua, khóe mắt cô lại co giật dữ dội. Sao cô thấy mình
giống cái bà Quý Phi nương nương trong phim đó vậy, còn những người đang đi sau cô là những nô tỳ, thái giám đang đảm nhiệm nhiệm vụ thác tùng.
Đi đến giữa lòng thành phố, chân mày cô hơi nhíu lại khi nhận ra có điều gì đó bất thường. Lẽ ra trung tâm thành phố phải là nơi đông vui, nhộn nhịp nhất thì giờ lại chẳng có lấy một bóng người.
Quỳnh Thy khó hiểu muốn nhìn xung quanh, trước mắt cô lại bị thứ gì đó
che khuất. Lùi lại một bước, cô nhận ra đó là một bó hoa thật to. Khi cô đang tò mò ai đứng sau bó hoa ấy thì người ấy xuất hiện. Sự xuất hiện
của anh khiến Quỳnh Thy ngẩn người.
Nhìn thấy bộ mặt ngốc nghếch không kịp thích ứng của cô, Huấn Mạnh Quân khẽ cười.
Quỳnh Thy vẫn ngây ngốc nhìn anh, chỉ tới khi thấy anh quỳ một chân xuống, giơ bó hoa tới trước mặt cô, cô mới sực thức tỉnh.
Ánh nắng nhẹ buổi sớm chiếc vào vật gì đó phát ra ánh sáng chói lóa,
Quỳnh Thy nheo mắt nhìn, kinh ngạc thấy trong tay anh còn cầm một chiếc
nhẫn.
Huấn Mạnh Quân thu hết vẻ mặt từ thẫn thờ sang kinh ngạc đến vui vẻ của
cô vào đáy mắt. Anh khẽ cười, ngước khuôn mặt tuấn mĩ lên nhìn cô. Ánh
nắng dịu nhẹ không quá gay gắt, chiếu xuống khuôn mặt điển trai của Huấn Mạnh Quân, khiến cho sự lạnh lùng của anh trước đó giờ như được ánh
nắng sưởi ấm, ấm áp và dịu dàng.
Anh nghiêm nghị nói! “Trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người thuộc về mình. Lần đầu tiên gặp em, anh nhớ lúc đó ngoài bộ mặt ngốc
nghếch của em, anh chẳng hề có ấn tượng gì về em cả, lần thứ hai gặp em, em ở trước mặt anh diễn một màn “đặc biệt đặc sắc” anh lúc ấy thấy em
không chỉ ngốc mà còn rất đần. Nhưng chính anh cũng không thể ngờ rằng,
có một ngày anh lại yêu một cô gái ngốc nghếch là em, không chỉ yêu mà
còn yêu đến chết đi sống lại. Cuộc đời anh, gặp được em là một sự may
mắn, được em yêu là cả một sự bất lực, nhưng anh nguyện bất lực trước
tình yêu của em, để em là bà hoàng của anh, chỉ cần em để anh được chăm
sóc em, chiều chuộng em và cho anh được yêu em, vậy là đủ. Hà Quỳnh Thy, em đồng ý lấy anh nhé?”
Xung quanh cô và anh vang lên những tràng vỗ tay vổ vũ. Họ đều nói:“Đồng ý đi“. Quỳnh Thy xúc động lấy tay bịt miệng ngăn cản sự vui sướng. Cô cũng muốn đồng ý.
”Em... “
”Tin hót, tin hót, nhận tiền liền tay, vận may không cần trông chờ cũng
đến. Chỉ cần một like cho đoạn video dưới đây bạn sẽ nhận ngay một nghìn nhân dân tệ liền tay, vậy còn chờ đợi gì nữa, hãy like và nhận tiền. Cơ hội chỉ xảy đến với mười nghìn người, nếu bạn muốn mình là một trong số đó, hãy like.”
Quỳnh Thy khóe môi co giật dữ dội, đến mắt cô cũng muốn co rút theo.
Trên màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, đang quay trực tiếp cận cảnh màn cầu hôn của Huấn Mạnh Quân.
Bất chợt cô nghĩ đến yêu cầu mình đã nói khi anh cầu hôn cô trong thư
phòng tuần trước: Nếu màn cầu hôn của anh được mười nghìn like trong một phút, em liền lập tức đồng ý lấy anh. Giờ nghĩ lại cô liền muốn đập
đầu chết quách đi cho xong. Đúng là gieo nhân nào gặp quả ấy mà.
Quỳnh Thy len lén trộm nhìn Huấn Mạnh Quân, không hiểu sao lại thấy mặt anh rất thú vị.
Huấn Mạnh Quân đầu đầy hắc tuyến, mặt tối sầm nhìn người đàn ông đang rất nhiệt tình phát động “tin hot”
”Cậu chết chắc rồi!”
Điện thoại anh lúc này đổ chuông. Là âm báo tin nhắn đến từ Louis.
”Anh thấy quảng cáo của em thế nào, quá chất đi. Mới chưa tới bốn mươi
giây mà đã có chín nghìn chín trăm chín mươi chín like... Anh mau cho
chị dâu xem đi, xem xong đảm bảo chị ấy liền lập tức đồng ý.”
Huấn Mạnh Quân đen mặt, nếu bây giờ không phải là vấn đề hệ trọng của
cuộc đời anh, anh nhất định sẽ cho cậu ta biết thế nào là “chất”
Quỳnh Thy khó hiểu nhìn điện thoại anh đưa tới trước mặt mình, nhưng cô vẫn nhận lấy.
Một đoạn video đang phát trực tiếp không khác gì đoạn video cô mới xem,
nhưng dòng chữ bên dưới đoạn video cũng rất bắt mắt nha: “Tài trợ bởi
chủ tịch Huấn.”
”Em vừa mới like. Đưa em một nghìn nhân dân tệ.” Quỳnh Thy chìa tay đến trước mặt anh nhàn nhạt nói.
Huấn Mạnh Quân khóe môi co giật, lợi dụng lúc cô không để ý liền lồng nhẫn vào ngón tay áp úp của cô.
Xung quanh lần nữa vang lên tiếng vỗ tay rào rào như sấm vỗ.
Quỳnh Thy ngớ người, vừa tức vừa buồn cười. Cô đang định cùng anh nói
lý, thì anh đã nhanh hơn nghé sát tai cô nói nhỏ: “Sau này không chỉ là
tiền, ngay cả cơ thể anh cũng là của em.”
Quỳnh Thy chính thức cứng họng.
Huấn Mạnh Quân thích thú cười, hướng cô nhướn mày nói: “Giờ đã đủ một nghìn like, có phải em cũng nên thực hiện lời hứa không?!”
Em mới không có thực hiện lời hứa với người gian xảo như anh. Cô chính
là muốn nói vậy, nhưng khi anh nói: “Em là nói không giữ lời?” cô liền
lập tức chuyển hướng “Em đồng ý.”
”Hôn nhau đi.”
”Hôn nhau đi.”
”Hôn nhau đi.”
Không biết ai là người nói đầu tiên. Chốc lát xung quanh cô và anh chỉ
còn vang những tiếng vỗ tay và lời thúc dục cán dỗ “Hôn nhau đi.”
Quỳnh Thy tròn mắt vừa muốn mở miệng nói gì đó liền bị đôi môi anh chặn
lại. Đôi môi mềm mại của anh tiếp xúc với môi cô khiến Quỳnh Thy xợ lụi, cô dựa vào người anh, hơi hơi khép mi lại, lại nhìn thấy có người đang
đu trên cành cây gần đó, đầu tư hẳn một cái máy quay quay cận cảnh bọn
họ. Cô xấu hổ vội đẩy anh ra. Huấn Mạnh Quân cũng như đã nhận ra nhưng
lại không nói gì chỉ nhìn cô cười tà.
Quỳnh Thỳ lúc này cuối cùng cũng đã hiểu vì sao cô và anh lại được lên
sóng trực tiếp như vậy. Có một “con khỉ” ở trên cây cầm máy quay quay
thẳng mặt cô và anh kia, muốn không được lên sóng cũng khó.
Đến mãi sau này cô mới biết. Tất cả kế hoạch hôm nay, từ tặng hoa cho đến “quảng cáo” đều từ một ý tưởng của Louis mà ra.