Khi đi trên đường phố vương đô, Tô Hiểu đã đặc biệt chú ý đến các cửa hàng hai bên đường, cho đến khi nhìn thấy cửa hiệu “ tiệm tạp hoá Mumble “, hắn dừng lại.
Đây chính là chỗ mà hắn muốn tìm. Tô Hiểu bước vào tiệm tạp hoá vắng khách.
“ A! Ngài thị vệ, cửa hàng nhỏ này của tôi ba ngày trước đã nộp phí trị an rồi mà.”
Ông chủ tiệm tạp hoá thấy hắn như thấy ôn thần, xem ra bình thường ông ta cũng bị không ít người của đội thị vệ chèn ép.
“ Tôi không phải đến thu phí trị an, chỗ này của ông có bán loại cây như thế này không....”
Nửa giờ sau, Tô Hiểu mang theo nụ cười rời khỏi tiệm tạp hoá, chủ tiệm nhiệt tình tiễn hắn ra cửa. Xem ra Tô Hiểu đã mua được không ít thứ.
Chuyện giết chết chủ nhân núi Colubo tuyệt đối không đơn giản.
Dựa theo trí nhớ của Tô Hiểu, hình thể con hổ kia gấp mấy lần một con hổ bình thường, nói đến độ cao thì đã đạt 4 đến 5 mét, từ đầu đến đuôi đều toát ra vẻ nó chính là một quái thú hung mãnh.
Tô Hiểu không vội đi tìm nó mà trở về tổng bộ trước.
Đi dạo một lúc rồi âm thầm đi đến kho hàng cất giữ vật tư của tổng bộ.
Bởi vì cái chết của Oka, đội thị vệ hiện tại như rắn mất đầu, chỉ mới qua một buổi sáng, nội bộ đội thị vệ đã có xu hướng kết bè kéo phái.
Hank và hai vị thân tín của Oka lập thành hai phe khác nhau, trong tối ngoài sáng đều âm thầm đấu đá.
Tối mai chính là thời điểm đốt cháy bến Ảm Đạm, cho nên hôm nay, ngoài mặt chắc chắn sẽ tuyển ra vị thủ lĩnh mới, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại sự mất.
Ở tình huống hỗn loạn như thế này, Tô Hiểu dễ dàng đến được kho vật tư mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Sau khi dừng ở trong kho hàng một lúc, hắn rời khỏi tổng bộ, xuất phát đến núi Colubo.
Cổng thành ẩn hiện đằng xa, Tô Hiểu lúc trước cũng lẻn từ cánh cổng này đi vào. Nhưng bây giờ nếu hắn muốn đi ra thì vô cùng đơn giản, trực tiếp bước ra là được.
Mấy tên thủ vệ nhìn thấy Tô Hiểu cũng không ngăn lại, gật đầu ra hiệu với hắn rồi cho qua.
Xuyên qua cổng thành, đi theo đường tắt đến Bến Ảm Đạm, Tô Hiểu thấy được một mảnh rừng rậm phía xa. Kia chính là núi Colubo, là nơi nhân vật chính Luffy lớn lên.
Phong cảnh núi Colubo mặc dù xinh đẹp nhưng không đồng nghĩa với việc nó an toàn. Cánh rừng này thường xuyên có thú dữ sinh sống, người bình thường sẽ chẳng ai dám đặt chân vào sâu trong rừng.
Tiến vào trong rừng, Tô Hiểu cảm nhận được không khí tươi mát trong lành cùng hương cây cỏ, một ít loài chim không biết tên đậu trên những cành cây cao ríu rít không thôi, đi một lúc ngẫu nhiên sẽ thấy một vài động vật ăn cỏ, bọn chúng cũng không quá sợ con người.
Vừa đi tay Tô Hiểu vừa đặt trên chuôi đao bên hông, nhìn thì nhàn nhã nhưng thực chất hắn lại đang cực kì cảnh giác đến từng cơn gió ngọn cỏ xung quanh.
Chỗ này cây cỏ rậm rạp không thích hợp để trở thành “bãi săn”, hắn cần tìm một bãi đất trống.
Không cần quá lớn, nhưng phải thoả mãn hai điều kiện.
Thứ nhất là phải có nguồn nước, vương quốc Goa nằm ở trên đảo, thiếu nước là tình trạng thường thấy, cho nên nguồn nước trên núi Colubo cũng không nhiều, nhưng chỉ cần tìm được thì có thể gia tăng tỉ lệ tìm thấy con hổ lớn đó.
Thứ hai là mảnh đất trống đó phải có thảm thực vật, như vật sẽ dễ dàng để hắn bố trí cạm bẫy.
Đương nhiên, cạm bẫy của Tô Hiểu chẳng phải là đào một cái hố rồi dụ chủ nhân núi Colubo rơi xuống.
Bởi vì lớp đất của núi Colubo cũng không quá cứng, động vật với hình thể to lớn cỡ đó, trừ phi dùng xi măng gia cố cả bốn bức tường, nếu không nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng lún, đến lúc đó chỉ còn con đường chết, muốn chạy cũng không được.
Vị trí Tô Hiểu muốn quả thực không dễ tìm, nhưng trời cao không phụ lòng người, cực khổ tìm suốt ba giờ, hắn rốt cuộc cũng tìm được một chỗ ưng ý.
Đó là một mảnh đất bị cây cối xung quanh che lấp, mặt đất phủ cỏ xanh, còn có một ít hoa dại nhiều màu sắc toả hương thơm nhàn nhạt.
Tô Hiểu cau mày khi ngửi thấy hương hoa, mùi hương này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, nhưng có hại thì cũng có lợi, nó có thể giúp hắn giấu đi một số đồ vật có mùi.
Lấy một cái xẻng từ trong không gian tuỳ thân, Tô Hiểu đem áo ngoài cởi ra rồi bắt đầu đào hố trên mảnh đất trống.
Hai tiếng sau, Tô Hiểu ẩn thân trên một cái cây cổ thụ gần đó, chỗ đất trống kia vẫn y như cũ, chỉ khác là bên trên có thêm một số hoa quả khô do hắn chuẩn bị.
Mồ hôi theo đường nét khuôn mặt hắn chảy xuống, thân trên lộ ra cơ bắp cường tráng, không quá khoa trương nhưng vô cùng săn chắc.
Kỳ thực những người cơ bắp cuồng cuộn không quá thích hợp để chiến đấu, cơ bắp có thể tăng cường sức lực nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ cùng sự linh hoạt, đối với chiến đấu thì điều này vô cùng bất lợi.
Tô Hiểu đã thử qua, hắn từng tìm đến một phòng tập đánh bốc nổi tiếng và học hỏi từ vị huấn luyện viên giỏi nhất ở đó.
Theo đánh giá của Tô Hiểu, vị huấn luyện viên với cơ bắp to khoẻ khi đánh thì sức lực ít nhất cũng là gấp đôi hắn, đồng thời tốc độ cũng rất nhanh.
Nhưng chỉ vẻn vẹn sau 5 phút đồng hồ, vị huấn luyện viên nghe nói đã đạt được chức quán quân ở thành phố nọ đã gục xuống đất, cơ thể co giật rên rỉ thảm thiết khiến một số nữ học viên nổi lên thương cảm.
Cái Tô Hiểu rèn luyện chính là kỹ năng giết người, còn thứ mà vị huấn luyện viên kia thành thạo lại là kỹ năng chiến đấu, cả hai có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu như là thi đấu có quy tắc, Tô Hiểu chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta, nhưng nếu là chiến đấu sinh tử, Tô Hiểu hoàn toàn có khả năng trong vòng hai phút kết liễu đối phương.
Vị huấn luyện viên nọ bởi vì thấy Tô Hiểu ước chừng chỉ 1 mét 8, thân thể cũng không quá cường tráng, liền đề nghị hắn “luận bàn thì không cần dùng quy tắc đâu”, cho nên anh ta buộc phải ăn quả đắng.
Tô Hiểu ngồi trên cây, tay cầm [ Súng cũ ] chỉ còn ba phát đạn.
Trước đó hắn có thử lắp thêm đạn vào nhưng lại nhận được nhắc nhở từ Thiên đường, khẩu súng này do đã bị tổn hại nghiêm trọng, nếu lắp thêm đạn có khả năng sẽ dẫn đến hư hỏng triệt để không thể sử dụng được nữa.
Đây có lẽ là một loại hạn chế, bởi vì khẩu súng này là do Tô Hiểu nhặt được, không phải từ rương kho báu lấy về.
Sau khi mở ra hai rương kho báu màu trắng, Tô Hiểu cũng biết thêm một số quy tắc của Thiên đường luân hồi.
Vật phẩm thu hoạch được thông qua rương kho báu về cơ bản đều là vật phẩm thông thường, có thể mang ra khỏi thế giới One Piece. Còn các vật phẩm nhặt được hoặc lấy được tại thế giới này sẽ có một tỉ lệ nhất định có thể mang ra khỏi đây, chẳng hạn như [ Đao Trảm Long ] của Tô Hiểu.
Thông qua tìm tòi. Tô Hiểu có thể cho ra một vài kết luận.
Trực quan hoá số liệu là một loại thông báo nhắc nhở, ví dụ như khi chỉ số sức mạnh của hắn tăng từ 6 lên 7, số liệu này cho biết hắn đang mạnh lên.
Còn HP là một loại chỉ số căn bản không có cách cụ thể để định lượng, nhiều nhất là tính theo tỉ lệ phần trăm, sẽ không có trường hợp nó cho biết bao nhiêu máu rơi xuống khi hắn chém đối thủ.
Thanh máu trên đầu đối thủ đùng để biểu diễn trị số sinh mệnh của đối phương, mất càng nhiều đồng nghĩa với việc địch nhân càng suy yếu.
Và khi nhận được vết chương chí mạng, địch nhân sẽ trực tiếp tử vong, ngay cả khi đối phương vẫn còn 100% HP thì rất nhanh thanh máu sẽ dần cạn kiệt và dẫn đến tử vong.
Nói như thế thì việc trực quan hoá số liệu của vật phẩm lại càng thêm thú vị.
Ví dụ như [ Đao Trảm Long ], độ bền cùng thuộc tính đi kèm hắn đều có thể hiểu, lực công kích từ 5-16 nói lên sức mạnh gây tổn thương của thanh đao này.
Số điểm mà Thiên đường đánh giá là chỉ số quan trọng nhất, dựa theo số điểm có thể nhìn ra giá trị của vật phẩm.
Sau vài trận chiến thì Tô Hiểu cũng biết rõ, trực quan hoá số liệu cũng chỉ là các số liệu được ước tính, mọi thứ đều là dựa vào thực tế để đánh giá.
Chức năng tiện lợi này đã mang đến cho Tô Hiểu cái nhìn trực quan hơn về sức mạnh của bản thân cùng giá trị của các mặt hàng.
Đây cũng coi như là sự trợ giúp lớn nhất mà Thiên đường luân hồi mang đến cho hắn.