Thiên Đường Luân Hồi

Chương 9: Chương 9: Đâm xuyên chúng




Lời nói của Hank làm đôi mắt Tô Hiểu sáng lên.

Hắn rốt cuộc cũng xác định được hiện tại mình đang ở thời điểm nào trong nguyên tác. Chính là ba ngày trước khi bến Ảm Đạm bị thiêu rụi.

Nói cách khác, khi thời gian làm nhiệm vụ của hắn gần hết, bến Ảm Đạm chắc chắn sẽ bị đốt cháy.

Không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt cho Tô Hiểu, càng hỗn loạn thì cơ hội cho hắn càng nhiều, vũng nước càng đục thì mò cá mới tốt.

Hank đi ra khỏi kho hàng, chợt nhớ đến điều gì đó, hắn quay đầu lại nói:

“ Lão đại của chúng ta tên là Brandon Oka, cậu bây giờ cũng là thành viên đội thị vệ, không thể không biết danh tính của lão đại được. “

Tô hiểu khẽ cười, gật đầu hiểu ý.

Hai người rời khỏi kho hàng, sắc trời lúc này cũng đã dần tối, trên phố đâu đâu cũng thấy người dân với thần sắc mệt mỏi.

Thông qua cuộc trò chuyện, Tô Hiểu biết được rằng người đàn ông lực lưỡng khi đó - cũng chính là thủ trưởng hiện tại Brandon Oka của hắn - đã đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh đội thị vệ gần 10 năm, ông ta giao thiệp rộng, có tiếp xúc với quan chức trong triều, thậm chí còn từng được quốc vương triệu kiến.

Những lời từ miệng Hank, Tô Hiểu cũng không tin tưởng quá nhiều, hắn ta theo như quan sát cũng chỉ là một kẻ nịnh bợ mà thôi.

Bradon Oka đảm nhiệm chức vị thủ lĩnh hơn 10 năm có khả năng là thật nhưng việc giao thiệp rộng thì còn cần phải kiểm chứng lại.

Phải biết rằng, một người dừng ở chức vị những 10 năm, cũng đại biểu vị thủ trưởng này tại vương đô cũng chẳng ra sao cả.

Ngay lúc Hank định tạm biệt Tô Hiểu để rời đi, thì Tô hiểu chủ động mở miệng trước.

“ Đi làm một ly chứ? Hôm nay tôi vừa đến vương đô, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh. “

Hank làm ra vẻ khó xử, nhưng với lời mời đầy thành ý của Tô Hiểu, cả hai liền bước vào một quán rượu.

Uống qua mấy chén, mặt Hank đỏ ửng lên, miệng đầy mùi rượu, lời nói theo đó cũng thành thật hơn một chút.

“ Tôi nói với cậu này, người như lão đại nếu lúc trước quản được bản thân thì hiện tại đã sớm tiến vào vương cung nhậm chức.

Cậu nói coi, lão đại đụng vào ai không đụng lại cứ nhất định phải đụng vào... Ợ~”

Hank ợ rượu, nói được nửa câu thì dừng lại, tưởng chừng như phát hiện mình đã nói sai điều gì đó.

Tô hiểu cầm ly rượu lên cùng Hank cụng một ly. Đương lúc Hank ngửa đầu uống, rượu trong ly Tô Hiểu đã không cánh mà bay.

Say rượu trong thế giới nhiệm vụ đầy nguy hiểm này là một hành vi tự đi tìm cái chết, cho nên Tô Hiểu từ đầu đến giờ một giọt cũng không thèm động.

“ Được rồi, không nói nữa, lão đại hiện nay mỗi ngày đều sống rất hưởng thụ, còn là khách quen của phố Hoan Nhạc, thật là làm người ta ghen tị mà. “

Hoan Nhạc: nghĩa là hạnh phúc, vui vẽ.

Tô Hiểu tuỳ tiện đáp lại vài câu, sau đó lại rót thêm rượu cho Hank.

Qua ba lần rượu, ước chừng 7 giờ tối, Tô Hiểu cùng Hank rời khỏi quán rượu tách ra. Con phố bên ngoài đã lên đèn.

Tô Hiểu châm một điếu thuốc, khói trắng mờ mịt toả ra, hắn có chút suy tư nhìn Hank rời đi.

Đối phương đã cung cấp rất nhiều tin tức cho hắn. Bây giờ trời cũng đã tối, cũng đã tới thời gian hành động của Tô Hiểu.

Một tay hắn đặt lên chui đao bên hông, ngăn lại một người đang đi đường, người kia lúc đầu có chút tức giận, nhưng khi thấy rõ trang phục thị vệ của hắn thì rõ là e ngại.

“ Cho hỏi một chút, phố Hoan Nhạc ở đâu? “

Người đi đường cười cười một lúc rồi chỉ rõ hướng đi cho hắn.

Cái loại nụ cười này cộng thêm cái tên Hoan Nhạc liền khiến Tô Hiểu lờ mờ đoán được đó là loại địa phương gì.

Vị thủ trưởng này của hắn tinh lực cũng thật là dồi dào.

- ----------------

Đèn lồng được thắp lên, treo đầy trên đầu, lấy màu hồng và đỏ làm chủ đạo.

Hai bên đường đa phần là các toà nhà hai hoặc ba tầng có đỉnh nhọn. trên đỉnh lợp ngói lưu li, cửa lớn cũng có treo đèn lồng lung linh hình tròn hoặc vuông.

Tiếng nhạc du dương hoà cùng tiếng cười nói rôm rả trên phố. Khắp nơi đề là các cặp trai gái đang thân mật dính lại với nhau.

Trên lầu cao hai bên đường, có thể lờ mờ nhìn thấy những người phụ nữ ăn mặc hở hang, trên tay cầm ống điếu mỉm cười yêu mị với ý đồ câu dẫn khách nhân.

Đây chính là Hoan Nhạc, phố đèn đỏ của thế giới One Piece.

Trên nóc của một căn nhà, Tô Hiểu một thân trang phục đen ngồi xổm trên đó, trong tay nắm chặt đao Trảm Long.

Sau khi tiến vào thế giới one Piece, Tô hiểu vẫn chưa từng đi săn bất cứ con mồi nào. Đêm nay, hắn muốn đi ám sát mục tiêu đầu tiên để có bước đầu hoàn thành nhiệm vụ chính.

Một tràng cười to từ trên phố truyền đến.

Tiếng cười vô cùng quen thuộc lập tức thu hút tầm mắt của Tô Hiểu. Người vừa cười kia chẳng phải chính là vị thủ trưởng đã gặp lúc sáng sao.

Brandon Oka mang theo hai tên thị vệ phía sau, nghênh ngang tiến vào phố Hoan Nhạc.

Người đi đường nhìn thấy hắn ta đều lập tức lui về sau, trên mặt đầy thận trọng.

“ Rốt cuộc cũng đã đến. “

Tô Hiểu ẩn thân trên nóc nhà, theo sát đám người Brandon Oka.

Không lâu sau, đám người Brandon Oka đi vào một căn phòng trên lầu, Tô hiểu xuyên qua đêm tối, dừng chân tại đỉnh lầu.

Đầu tiên là quan sát một lúc, sau đó Tô Hiểu nhảy xuống phòng, không phát ra bất cứ tiếng động nào, đồng thời áp sát vách tường để tránh bị phát hiện.

Nương nhờ bóng đêm cùng ánh đèn lờ mờ, Tô Hiểu bắt đầu điều tra từng gian phòng.

Điều tra kiểu này không cần dùng mắt chỉ cần âm thanh là được.

Tô hiểu đã từng đặc biệt huấn luyện qua loại năng lực này, cho nên hắn ghi nhớ rất rõ âm thanh của Brandon Oka.

Sau khi đi được ba gian, Tô Hiểu cũng tìm thấy mục tiêu. Căn phòng bên trong có tiếng một nam một nữ truyền đến.

“ Bao giờ ngài mới có thể chuộc em ra? Ngài lẽ nào nhẫn tâm nhìn em đi với người đàn ông khác sao? “

“ Nhanh! Rất nhanh thôi! Việc này phải nhờ đến bộ trưởng Zuo, không phải vấn đề nào cũng có thể dùng tiền giải quyết được. Bộ trưởng Zuo là người bên cạnh vương phi...”

Tô Hiểu mặt không đổi sắc nghe hai người bên trong nói chuyện, nội dung của bọn họ càng ngày càng buồn nôn khiến hắn cau mày.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm ra tay, Tô Hiểu muốn chờ tới lúc hắn ta lơ là nhất liền cho hắn một kích chí mạng.

Rất nhanh, cơ hội liền tới. Hai tên thị vệ đã bắt dầu phân tâm, chẳng còn để ý nhiều đến chỗ này nữa.

Tô Hiểu chậm rãi đem trường đao rút ra khỏi vỏ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đẩy cửa sổ ra, tiến vào bên trong không phát ra một tiếng động.

Bên trong có một nam một nữ đang dựa sát ôm ấp nhau.

Tô Hiểu sở dĩ chọn thời điểm này cũng vì đây là lúc Oka hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Càng tới gần hắn ra, Tô Hiểu đều vô cùng cẩn thận, tựa như một con báo đang đi săn mồi, một đường tiến lên không hề có tiếng động.

5 mét, 3 mét. 1 mét.

Tô Hiểu đứng phía sau Oka, chậm rãi giơ trường đao trong tay lên, mũi đao nhắm ngay cổ hắn. Oka lúc này đang nghiêng đầu, Tô Hiểu hoàn toàn nằm trong điểm mù của hắn ta, nhưng cũng vào lúc này, nữ nhân bên người Oka tựa như phát giác ra chuyện gì đó.

Nhưng đáng tiếc, quá chậm.

Phốc! Phốc!

Trường đao trực tiếp đâm xuyên qua cổ Oka, mũi đao sắc bén như chỉ vừa đâm vào một tờ giấy, sau đó lại trực tiếp xuyên qua cổ người phụ nữ kia.

Nếu như chỉ giết một mình Oka, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ gào lên thất thanh thu hút đám thị vệ xông vào, lúc đó Tô Hiểu sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm mất.

Trị số của một người bình thường ở thế giới One Piece đều rất mạnh huống chỉ là một đám thị vệ.

Một đao hai mạng không chút do dự.

Đây cũng chính là lý do Thiên đường luân hồi chọn hắn làm thợ săn.

Thợ săn không những cần có thiên phú mà còn cần có cái gan lớn để giết chết kẻ địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.