Đêm xuống, thành phố hạng hai phồn hoa náo nhiệt hẳn lên.
Đường xá đông đúc, cuộc sống về đêm lại bắt đầu. Thời tiết oi bức khiến những người trẻ tuổi chỉ muốn chạy ra khỏi căn phòng ngột ngạt của mình, dành thời gian để tận hưởng cuộc sống bên ngoài.
Tô Hiểu ngồi xổm trên nóc nhà của một toà biệt thự hai tầng. Gió đêm thổi qua khiến hắn cảm nhận được từng đợt gió mát mẻ cùng cảm giác sảng khoái.
Hắn mặc trang phục đen, đội lên mũ trùm, hoàn toàn hoà mình vào bóng tối của màn đêm sâu thẳm.
Hiện tại đang là mùa hè, mặc trang phục như thế này thật sự vô cùng nóng bức, tuy rằng về đêm nhiệt độ có giảm xuống nhưng vẫn rất khó chịu.
Tô Hiểu đã đợi ở đây suốt hai giờ đồng hồ, dù rằng có chút không thoải mái nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với những chuyện trước kia mà hắn đã trải qua.
Xét về tuổi tác, đáng lẽ hắn đã có thể trải qua khoảng thời gian tươi đẹp ở đại học, nhưng bởi vì thù hận, hắn đã từ bỏ việc học ở trường, tự mình bổ sung các kiến thức cần thiết cho mục đích báo thù.
Học về giải phẫu người, học cách chiến đấu, học cách bẻ khoá...
Nhiều năm chờ đợi, cuối cùng thời khắc này cũng đã đến.
Hai tiếng sau, một chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi chạy vào bên trong biệt thự. Xe tắt máy, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mang theo hơi say bước ra từ chiếc xe sang trọng.
Bởi vì uống nhiều rượu, nên bước chân của gã rõ ràng có chút loạng choạng.
Tô Hiểu ở trên nóc biệt thự, cầm lấy trường đao, rút khỏi vỏ, thân đao đen nhánh trong bóng đêm càng khiến người khác khó lòng mà phát hiện.
Từ 5m trên cao, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, Tô Hiểu linh hoạt bắt lấy phần nhô ra của biệt thự để giảm tốc. Hắn thuận lợi đáp xuống đất, ngay trước mặt kẻ thù.
Hoàn toàn không có động tác thừa thãi, trường đao trong tay Tô Hiểu lướt qua không khí, đằng sau liền vang lên tiếng nức nở. Yết hầu gã đàn ông đã bị cắt ngang.
Máu tươi của gã bắn ra, tuy rằng Tô Hiểu đã tận lực né tránh nhưng bàn tay cùng cổ tay áo vẫn nhiễm phải máu tươi.
Do ảnh hưởng từ việc say rượu, gã đàn ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã ngã xuống đất.
Nhận lấy vết thương chí mạng như thế này, gã chắc chắn đã không còn đường cứu chữa. Tô Hiểu lập tức rời khỏi hiện trường, chạy về hướng có dân cư thưa thớt.
Nhưng chưa được bao xa, Tô hiểu lập tức nhìn thấy bóng dáng của bảo vệ đang xông tới từ phía trước.
Hắn tuy rằng mang danh giết người, nhưng nếu bị người khác phát hiện ngay tại trận cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, hắn tự tin với khả năng che giấu thân phận của mình.
Thế nhưng, chỉ một khắc sau, lông tơ trên người Tô Hiểu liền dựng đứng lên báo hiệu nguy hiểm. Tên bảo vệ vừa chạy tới kia lại có thể rút ra một khẩu súng từ bên hông, thân súng thon dài cho thấy đã được trang bị thêm ống giảm thanh.
Bảo vệ làm sao lại có súng? Tô Hiểu hiện tại không có thời gian đem vấn đề này suy xét kĩ càng.
Phía sau là biệt thự rộng lớn, phía trước thì có bảo vệ cách hắn đại khái khoảng 20m, nếu lựa chọn chạy ngược lại, sau lưng của hắn không có thứ gì phòng vệ, chắc chắn sẽ trở thành tấm bia sống mặc người ngắm bắn.
Đối mặt với nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu luôn là giải quyết nguồn gốc của nó, tuyệt đối không trốn tránh.
Hắn lao nhanh về phía trước, chạy theo hình chữ S, giảm thiểu khả năng bị đạn bắn trúng.
Phốc! Phốc! Phốc!
Có ống giảm thanh, tiếng súng vang lên vô cùng yếu ớt
Tô Hiểu chỉ vừa tiến lên cách đó chừng 5m, bắp chân đột nhiên tê rần, ngay sau đó lồng ngực cũng truyền đến cảm giác tương tự.
Hắn biết mình đã trúng đạn, tuy rằng bản thân hắn đến để báo thù nhưng từ trước đến nay hắn cũng chưa bị đạn bắn trúng bao giờ.
Cảm giác vô lực bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Tô Hiểu không sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy không cam lòng. Thù còn chưa trả xong, hắn đã gục, lại bị kẻ không biết mặt mũi ra sao giết chết, hắn thật sự không cam lòng.
Tô Hiểu dùng hết sức lực còn xót lại, ném mạnh trường đao đi.
Một đao này đành phó mặc cho trời. Thượng đế có lẽ cũng thương xót cho nỗi uất nghẹn của hắn, thanh trường đao xoay vài vòng trên không trung, như kỳ tích mà cắm thẳng vào lồng ngực tên bảo vệ kia.
Tô Hiểu ngã xuống đất, trên mặt nở một nụ cười,
Lưỡi đao kia đã được hắn tẩm qua độc tố thần kinh, tên bảo vệ kia chắc chắn phải chết.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, Tô Hiểu cảm thấy đầu óc trở nên choáng voáng, sau đó là một mảnh đen kịt.
Khi tia ý thức cuối cùng sắp tan biến, hắn đã mơ hồ nghe thấy.
“ Thợ săn, Thiên đường luân hồi sẽ mở ra vì bạn.”
- ---------------------------------------------
[ Đang truyền tải thân thể.....]
[ 10%....50%....100%. Truyền tải hoàn tất. Nhận thấy cơ thể thợ săn có tổn thương cần phải chữa trị...]
[ Thợ săn vẫn chưa có ý thức, chữa trị tạm dừng, dấu hiệu sự sống duy trì ở mức tối thiểu trong 10 phút....]
[ Tích...phát hiện thiên phú của thợ săn có thể phát triển, thời gian sống sót được tăng thêm 2 giờ. ]
Trong bóng tối, mấy hàng chữ màu xanh lơ lửng giữa không trung phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà phía bên dưới nó chính là Tô Hiểu cả người đầy máu đang nằm.
Ngón tay hắn co rút, Tô Hiểu mơ màng tỉnh lại.
Đầu óc hắn có chút mờ mịt, nhưng nhớ lại họng súng đen ngòm chĩa về phía mình, hắn lập tức muốn đứng lên.
Cơ thể truyền đến đau nhức kịch liệt, Tô Hiểu đau đến suýt nữa tưởng rằng mình lại ngất tiếp.
Hắn cố ngồi dậy, liếc nhìn tình hình xung quanh. Ngoại trừ mấy dòng chữ màu lam thì chỉ có một khoảng không gian tối tăm.
[ Chào mừng thợ săn đến với Thiên đường luân hồi. ]
Một dòng chữ xuất hiện trước mặt Tô Hiểu, nhưng hắn không buồn xem mà quay sang kiểm tra thương thế của mình.
Bắp chân bị đạn bắn xuyên, miệng vết thương là một lỗ tròn, tuỳ tiện có thể nhét cả ngón tay vào.
Đối với tình cảnh máu me này, Tô Hiểu không có biểu hiện gì khác mà chỉ nhăn mặt.
Hắn đã trải qua tình cảnh còn đáng sợ hơn cái này gấp 10 lần, chút vết thương này chẳng thể nào làm hắn biến sắc.
Vết thương ở ngực thì nghiêm trọng hơn nhưng kì lạ là bất kể là bắp chân hay lồng ngực, miệng vết thương cũng không mảy may chảy một giọt máu nào.
“ Mình chưa chết sao? “
Hắn đưa tay lên ngực trái, nơi đó vẫn đang truyền đến cảm giác tim đập.
[ Thợ săn, bạn vẫn chưa chết. Ở Thiên đường luân hồi có tất cả mọi thứ bạn muốn. Bạn (Muốn/ Không muốn) tham gia vào Thiên đường luân hồi. ]
Tô Hiểu sớm đã nhìn thấy mấy dòng chữ khả nghi đó, nhưng bản thân hắn lại đang ở một nơi xa lạ, bận phải cảnh giác mọi thứ xung quanh khiến hắn lười để ý đến nó.
Tình huống hiện tại có chút kỳ lạ, cơ thể chịu những vết thương nặng như thế mà hắn lại có thể sống được như kỳ tích. Hơn nữa, trước mặt hắn còn có một dãy số màu đỏ đang đếm ngược.
[ 1: 35: 10 ], [ 1: 35: 9 ]...
Một giờ ba mưới lăm phút lẻ chín giấy, Nếu như Tô Hiểu đoán không sai, dãy số này chắc chắn đại biểu cho một cái gì đó đang tính thời gian, hơn nữa nó còn đang đếm ngược.
Dãy số màu đỏ đếm ngược này khiến Tô Hiểu sinh ra cảm giác, chỉ cần nó đếm về không, Tô Hiểu chắc chắn sẽ mất mạng.
[ Thợ săn xin hãy mau chóng xác nhận lời mời từ Thiên đường và ký kết khế ước, nếu không “ một giờ ba mươi lăm phút “ sau bạn sẽ tử vong. ]
Quả nhiên, mấy con số kia đại diện cho thời gian sống còn lại của hắn.
“ Đao của tôi đâu? “
Tô Hiểu không để ý đến “ khế ước “ hay “ Thiên đường “ được đề cập đến trong giọng nói kia, mà hướng đến đối phương yêu cầu trường đao của mình.
Cây đao kia là vật kỷ niệm duy nhất mà cha mẹ hắn để lại, nghe bảo rằng là do ông cố lấy được từ một sĩ quan, hiện giờ nó đã được truyền đến thế hệ của hắn.
[ Phần lớn đồ vật bên ngoài không thể mang vào Thiên đường. Xin hãy nhanh chóng ký kết khế ước. ]
Tô Hiểu trầm mặc. Dòng chữ màu xanh nhạt chớp động vài cái, có lẽ là do nó chưa từng gặp qua loại thợ săn như Tô Hiểu.
“ Khế ước? Nói rõ hơn một chút đi, tôi cần phải làm gì? Nó mang lại lợi ích gì cho tôi? “
Đồng hồ biểu thị thời gian sống của hắn vẫn đang đếm ngược, Tô Hiểu không có nhiều thời gian để trì hoãn. Hơn nữa hắn cũng đã lờ mờ hiểu ra mình đang gặp phải một hiện tượng siêu nhiên. Nó khiến hắn có chút dao động.
Tô Hiểu cần có sức mạnh để đi báo thù. Nếu lời đề nghị của nó là thật thì hắn sẽ có thể đạt được sức mạnh như mong muốn, đương nhiên khả năng cao là nó cũng sẽ mang đến rủi ro.
[ Khi ký kết khế ước, bạn sẽ được đưa đến các thế giới khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên đường đặt ra, thu thập “ nguồn gốc thế giới “. Tích luỹ “ nguồn gốc thế giới “ càng nhiều phần thưởng càng phong phú. ]
[ Tại Thiên đường luân hồi không gì không làm được. ]
...
Một lượng lớn từ ngữ hiện ra, Tô Hiểu cẩn thận đọc kỹ.
“ Không gì không làm được? Có thể làm người chết sống lại không? “
Dòng chữ màu xanh bỗng nhiên đứng im rồi biến mất.
[ Xem xét cấp bậc thợ săn hiện tại của bạn thì không thể. ]