Thiên Đường Luân Hồi

Chương 5: Chương 5: Súng




Mia gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

Ở bến Ảm Đạm này, thứ khan hiếm nhất chính là đồ ăn. Người dân chỗ này không thể sản xuất, chỉ có thể mưu sinh bằng việc nhặt rác, ve chai, nhìn vào thực tại bọn họ lúc nào cũng đang đứng trước nguy cơ xảy ra nạn đói.

Tô Hiểu lấy ra một gói lương khô, đây là đồ ăn dự trữ hắn mang theo bên mình.

Theo hắn quan sát, ở phía xa bến Ảm Đạm có một cánh rừng, trong tay hắn đã có súng, muốn kiếm đồ ăn sẽ không có vấn đề gì.

Mia có chút e ngại tiếp nhận gói lương khô, trước giờ cô chưa từng thấy loại thức ăn này bao giờ.

Dưới sự hướng dẫn của Tô Hiểu, Mia lột gói lương khô ra, cẩn thận cắn một cái.

“ Ngon quá! “

Thiếu nữ đói mốc cả một ngày, bắt đầu ăn như lang như hổ.

“ Cô tên là Mia đúng không? Dẫn tôi ra khỏi chỗ này, mấy cái bánh bích quy này đều sẽ cho cô hết. “

Mia đã ăn sạch gói lương khô kia, cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay Tô Hiểu, nuốt nước miếng.

“ Có thể, nhưng anh không được tấn công tôi. “

Tô Hiểu không trả lời cô ta, hắn đi ra khỏi căn nhà cũ nát, Mia cũng đi theo sát phía sau.

“ Anh muốn đi đâu? Anh không phải cư dân ở bến Ảm Đạm sao? “

Tô Hiểu đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, gói lương khô trong tay hắn bị ném xuống đất, Tô Hiểu dẫm nát nó.

“ Đưa tôi ra khỏi chỗ này, những cái khác tốt nhất cô không nên hỏi. “

Tô Hiểu chĩa súng nhắm vào Mia, nếu Mia có bất cứ biểu hiện bất thường nào, hắn sẽ nổ một phát vào trán cô.

Mia bị hành động của Tô hiểu doạ cho giật mình, lui ra sau mấy bước.

“ Được, được.”

Mia không dám nói tiếp, cô bước về phía trước thật nhanh.

“ Dẫn tôi tới lối vào vương quốc Goa. “

Tô Hiểu vừa đi vừa cảnh giác bốn phía xung quanh, hắn thi thoảng có thể nhìn thấy ánh mắt ác ý từ người dân, nhưng khi họ nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn liền lập tức thu hồi nó lại.

Nhớ lại thông tin có được từ anime, Tô Hiểu bắt đầu suy tính đối sách kế tiếp.

Bến Ảm Đạm thực tế là một bãi rác lớn, bởi vì vương quốc Goa đã thải một lượng lớn rác sinh hoạt ra bên ngoài thành phố nên mới xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Những lưu dân ở kia, vốn là cư dân của vương quốc Goa, do phạm phải trọng tội, hoặc đắc tội với quý tộc, nên mới bị đuổi đến nơi này.

Rác rưởi mục nát sinh ra khói độc màu xanh len lỏi khắp bến Ảm Đạm, thời thời khắc khắc đầu độc cư dân ở đây.

Tô Hiểu biết là vì HP của hắn đã từ 100% tuột xuống còn 98%.

Ở bến Ảm Đạm không có bác sĩ, không có đồ ăn, là nơi tội phạm cùng bệnh tật xuất hiện khắp nơi, không ai quản lý, luật lệ duy nhất ở chỗ này là cá lớn nuốt cá bé.

Nhờ Mia dẫn đường, Tô Hiểu rất nhanh đã ra khỏi bến Ảm Đạm, tới trước tường thành của vương quốc Goa.

Tường thành bằng đá đen sừng sững, đằng xa xuất hiện cửa thành không lớn không bé đập vào mắt hắn.

“ Chỉ có thể tới đây thôi, luật của Goa không cho phép lưu dân đi vào bên trong, nếu vào sẽ bị xử tử. “

Mia mặc dù đang cùng Tô Hiểu nói chuyện, nhưng ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn gói lương khô trong tay hắn.

Tô Hiểu không để ý đến đối phương nữa, vứt gói lương khô cho Mia xong thì cô cũng trực tiếp chạy đi, sở dĩ cô chịu dẫn đường cũng là vì thức ăn trên tay hắn mà thôi.

Cổng thành Goa rộng mở, hai bên đều có thủ vệ đứng gác.

Đây chỉ là cửa hông, tác dụng dùng để vận chuyển rác bên trong thành ra ngoài.

Những thủ vệ kia tuy nhìn có chút lười nhác nhưng ánh mắt bọn họ nhìn là biết thường xuyên giết người, giết những tên nào dám đột nhập vào bên trong vương quốc.

Tô Hiểu núp ở một bên, chờ đợi thời cơ trà trộn vào bên trong.

Liều một phen với mấy tên thủ vệ kia là không có khả năng, người dân trong One Piece đều có thể chất vượt trội, Mia chính là ví dụ điển hình, sau khi bị hắn tấn công, thế mà chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể hoạt động bình thường, điều này nhắc nhở Tô Hiểu phải càng cẩn trọng hơn.

1 giờ, 2 giờ, mãi cho đến 3 giờ sau, đến tận giữa trưa, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên, khí trời nóng bức khó chịu, cuối cùng Tô Hiểu cũng chờ được thời cơ tốt.

Một cỗ xe ngựa chở rác sinh hoạt từ bên trong đi ra, mùi hôi thối gay mũi truyền đi thật xa, xe ngựa bị thủ vệ ghét bỏ, họ vô ý thức lùi lại mấy bước.

“ Các ngài có cần theo thông lệ kiểm tra chút không? “

Xa phu dừng ngựa lại, có chút e ngại nhìn những thủ vệ kia.

“ Đi nhanh đi, thối chết! “

Thủ vệ ghét bỏ vẫy tay ý bảo xe ngựa đi nhanh, không hề có ý muốn kiểm tra.

Từ nơi xa, Tô Hiểu nhìn thấy một màn này, lông mày nhíu lại rồi đuổi theo chiếc xe ngựa kia.

Xe ngựa đi đến bãi rác, tìm một chỗ đất trống bắt đầu đổ rác xuống, trước đó người kia còn là một xa phu e nhè khúm núm, bây giờ bên hông lại thình lình xuất hiện một con dao găm. Mạnh được yếu thua, chính là quy tắc tại bến Ảm Đạm.

Xa phu đốt một điếu thuốc để xua đi mùi hôi thối, ông ta cầm lấy xẻng bắt đầu quét dọn chiếc xe ngựa đầy vết bẩn.

Đương lúc xa phu đang bận bịu đầy mồ hôi, Tô Hiểu như mèo hoang yên lặng không một tiếng động bước đến phía sau xa phu, ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị đánh ngất ông ta, thì hắn lại dẫm phải một cái ly thuỷ tinh vỡ.

“ Rắc! “ – âm thanh vang giòn phát ra, xa phu lay chuyển thân thể.

Tô Hiểu cả kinh, tại bến Ảm Đạm này dưới chân luôn là một tầng rác thải, đạp lên vô cùng xốp, hắn căn bản không thể phát hiện dưới chân mình có gì.

Nhưng tên đã lên dây thì không thể rút về được, Tô Hiểu trực tiếp nhào tới.

Tên xa phu kia cũng không phải là loại hiền lành gì, hắn quay người rút ra dao găm bên hông, đâm về phía Tô Hiểu.

Xa phu biểu cảm dữ tợn, rõ ràng là muốn lấy mạng Tô Hiểu.

Ánh mắt Tô Hiểu cũng trở nên lạnh lẽo, trong thế giới này, ngươi không chết thì ta vong, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

Tô Hiểu nhắm khẩu súng vào đầu xa phu.

Người bình thường bị súng chĩa vào chắc chắn sẽ lập tức dừng lại hoặc lùi lại, nhưng tên xa phu này lại khác biệt, hắn nhanh chóng đánh tới.

Tô Hiểu mặt không đổi sắc bóp cò súng.

Chiếc búa đằng sau súng nện vào đá lửa, tia lửa phụt ra, thuốc súng trong buồng súng bốc cháy, một lượng lớn thuốc súng bốc cháy trong một không gian nhỏ gây ra một vụ nổ mạnh. Động năng của súng bùng lên tạo khói lửa, đạn cũng từ trong nòng súng bắn ra.

“ Đùng! “

Khói dày dâng lên, mùi thuốc súng gay mũi truyền tới, viên đạn găm vào đâu xa phu, cơ thể ông ta bị bật ra phía trước, run rẩy vài cái rồi chết.

[ Thông báo: bạn đã giết chết thương nhân chợ đen. ]

[ Thiên phú “ phệ linh giả “ phát động, tăng 5 điểm MP, số điểm MP hiện tại: 65 điểm ]

[ Bạn thu được rương kho báu ( màu trắng) ]

[ Đây là lần đầu tiên bạn giết địch, không gian tuỳ thân sẽ được mở ( 2 m3), sau khi trở về Thiên đường luân hồi có thể dùng tiền để tăng diện tích dự trữ. ]

Nhờ có nhắc nhở từ Thiên đường luân hồi, Tô Hiểu mới biết được người kia chẳng phải là xa phu gì cả mà là một thương nhân chợ đen, hẳn là ông ta dùng thân phận xa phu để tiến hành giao dịch nào đó.

Sau khi thương nhân chợ đen chết, phía trên thi thể xuất hiện một cái hòm gỗ trôi nổi lơ lửng, toàn bộ cái hòm đều màu trắng, chỉ lớn cỡ bàn tay.

Tô Hiểu cầm lấy hòm gỗ, nhìn nó nhỏ như thế nhưng khi cầm vào tay vẫn rất nặng.

[ Rương kho báu ( màu trắng), mở/ không mở ]

Tô Hiểu chọn không mở, rồi đem rương kho báu cùng súng cất vào không gian tuỳ thân.

Tô Hiểu ngầm vận động suy nghĩ trong một chút, súng lại xuất hiện trên tay, hắn đối với không gian tuỳ thân này rất hài lòng, vô cùng hữu dụng. Nếu như tận dụng được sẽ rất có lợi cho nhiệm vụ.

Nơi này cũng không an toàn, cho nên Tô Hiểu mới không mở rương kho báu ra, lỡ như sau khi mở ra lại xuất hiện hào quang chói loá thì sẽ mang lại nguy hiểm mất. Hiện giờ ưu tiên hàng đầu chính là tiến vào vương đô vương quốc Goa.

Tô Hiểu cởi quần áo thay bằng trang phục của thương nhân chợ đen.

Hắn do dự một chút, rồi cũng lựa chọn trực tiếp ngã nhào xuống vũng nước hôi thối trên mặt đất, làm cho gương mặt và quần áo đều dính đầy bùn, giờ thì không ai cõ thể nhìn rõ mặt hắn.

Hắn leo lên ngựa, biểu cảm lạnh nhạt đi về thành.

Lúc này trong tay hắn cầm một con dao găm, chính là dao găm lấy từ thương nhân kia, nhưng con dao này so với hắn tưởng tượng thì có chút khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.