Mặt trời trên cao toả ánh sáng khiến mặt đất nóng rực, cái nắng 30 độ làm người đi đường dần dần trở nên thưa thớt.
Tô Hiểu đi dưới trời nắng, mùi hôi trên người không khỏi khiến người đi đường bốn phía đều nhíu mày chán ghét nhìn hắn.
Chiếc xe ngựa kia đã bị Tô Hiểu mang đi xử lý, ngựa cũng bán đi với giá thấp.
Đếm số tiền cầm trong tay, Tô Hiểu thở dài, đây là tiền Berry, bán đi con ngựa già kia hắn nhận được đến 10 vạn Berry, nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng thực tế nó chỉ tương đương với 6 ngàn nhân dân tệ.
Không nên đánh giá quá cao 10 vạn Berry này, sức mua của nó thấp hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Tự Tô Hiểu đã kiểm chứng qua, hắn mua một bộ quần áo bình thường cần tới 8 ngàn Berry, muốn ăn cho no đại khái cũng cần đến 9 trăm Berry.
Tô Hiểu liếc nhìn xung quanh, không gian trước sau yên tĩnh vắng lặng, hắn chậm rãi bước đến một căn nhà ở phía trước.
Nhìn tưởng chừng như tuỳ ý lựa chọn nhưng thật ra hắn đã quan sát căn nhà này trước đó.
Căn nhà này không quá sạch sẽ nhưng vách tường không có dấu vết thực vật sinh trưởng, điều này chứng tỏ có người vẫn sống ở đây.
Chốt cửa phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ chủ nhân căn nhà cũng không thường xuyên ở đây, lâu lâu trở về một lần, đây có lẽ sẽ là nơi cư trú tạm thời cho hắn.
Về phần tại sao không đi khách sạn hay nhà nghỉ ở quán rượu, đó là vì những chỗ đó đều là nơi ngư long hỗn tạp, rất dễ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Hắn tới thế giới One Piece là để hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ thời gian chỉ còn lại 68 giờ đồng hồ, ngoại trừ những việc cần thiết cho nhiệm vụ, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với nhiều người.
Tiếp xúc với quá nhiều người lạ = phiền phức = nguy hiểm luôn rình rập.
Một lần nữa xác định bốn phía đều không có ai, Tô Hiểu lấy ra một công cụ mở khoá đơn giản.
“ Két, két, răng rắc.! “
Cửa phòng mở ra, Tô Hiểu đã học qua kỹ thuật mở khoá, loại ổ khoá thô sơ ở thế giới này đối với hắn chỉ là trò trẻ con.
Hắn thong thả bước vào nhà, Đóng chặt cửa lại.
Đúng như hắn dự đoán, bên trong căn nhà không một bóng người.
Đây là một căn nhà dân hơn 100 m vuông, trên vách tường có treo một bức ảnh, trong ảnh là một đôi nam nữ cùng một bé gái khoảng chừng mười mấy tuổi, nhìn nụ cười chân thành của người phụ nữ kia có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Tô Hiểu nhanh chóng cởi hết quần áo đi đến phòng tắm, mặc dù sự nhẫn nại của hắn rất kinh người nhưng mùi hôi trên cơ thể cũng sẽ khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Nước sạch xối từ trên đầu xuống cuốn đi bùn đất hôi thối, hắn đổi sang bộ quần áo sạch sẽ vừa mua liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn ngồi trên sofa, trên tay đột ngột xuất hiện một cái rương màu trắng.
[ Rương kho báu ( Màu trắng) mở / không mở ]
Hắn chọn mở ra, rương báu trong tay theo ý niệm của hắn bật mở, không có hào quang toả sáng, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
[ Bạn đã mở rương kho báu ( Màu trắng), thu hoạch được các vật phẩm ]
[ 50 vạn Berry ( chỉ có thể sử dụng tại thế giới này) ]
[ Thư tiến cử của đội trưởng đội thị vệ Rowan ]
[ 100 đồng thiên đường. ]
Chỉ thu hoạch được 3 vật phẩm, cũng không tính là quá phong phú, nhưng cũng không đến nổi nào, dù sao đây cũng là bảo rương màu trắng, dựa theo phân cấp trong Thiên đường luân hồi, màu trắng chỉ là vật phẩm cấp 1.
Trước hết Tô Hiểu đem Berry cất vào, hiện tại chưa cần dùng đến nó. Sau đó, hắn cầm lấy lá thư.
[ Thư tiến cử của đội trưởng đội thị vệ Rowan ]
Cấp bậc: màu trắng
Loại: vật phẩm kích hoạt.
Điểm đánh giá: 5 ( điểm đánh giá vật phẩm cũng giống như đánh giá trang bị, từ 1 – 10, điểm càng lớn giá trị càng cao.)
Giới thiệu: đây là một bức thư giới thiệu đầy ẩn ý, đội trưởng Rowan đã lạm dụng quyền lực, tiến cử một ác bá ở thị trấn Cối xoay gió vào đội cảnh vệ, với bức thư này, bất kì ai cũng có thể gia nhập đội thị vệ miễn là nam giới và có thật nhiều Berry trong tay.
Xem hết lá thư trên tay, Tô Hiểu lộ ra nét mừng rỡ. Đây chính là thứ hắn cần!
Đã không thể trực tiếp ám sát quốc vương thì ít nhất cũng phải gặp được ông ta trước, thế giới có độ khó ác mộng không phải là nơi sử dụng vũ lực là có thể giải quyết vấn đề.
Tô Hiểu đem tất cả vật phẩm cất vào không gian tuỳ thân rồi trực tiếp rời đi.
Đầu tiên là tìm một quán ăn cho no, sau đó hắn ở trên phố quan sát các đội thị vệ đang đi tuần tra.
Đội thị vệ hẳn là một đội quân chuyên đi tuần tra đường, trừng phạt một vài tên móc túi trộm vặt, mặc dù cấp bậc không cao nhưng cũng coi như là thuộc bộ máy quyền lực của vương quốc.
Dõi theo mấy tên thị vệ, Tô Hiểu nhanh chóng tìm được tổng bộ thị vệ, đó là một ký túc xá 2 tầng, phía trước có hai tên thị vệ lười nhác đang đứng gác.
Tô Hiểu trong tay có thư tiến cử nên trực tiếp tiến lên phía trước.
“ Dừng lại, nơi này là tổng bộ thị vệ, không được làm loạn. “
Một thị vệ trẻ tuổi thái độ ngang ngược cất tiếng, hắn nhìn thấy Tô Hiểu chỉ là một tên dân thường, thái độ liền trở nên cao ngạo.
“ Tôi là lính thị vệ mới tới...”
Tô Hiểu định nói ra tên mình, nhưng vừa nghĩ đến cái tên Tô Hiểu này có vẻ chẳng hài hoà lắm tại thế giới One Piece, trong đầu hắn nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, tiếp tục nói.
“ Tôi là lính thị vệ mới tới, Byakuya. “
Thị vệ trẻ tuổi sững sờ, nhìn Tô Hiểu một lượt từ trên xuống dưới.
“ Byakuya? Ta chưa bao giờ nghe qua rằng sẽ có người mới đến, ngươi có chắc mình không phải là kẻ muốn trà trộn vào? “
“ Reese! Cậu không nhớ chuyện trước đó đội trưởng đã nói sao? Đừng có nói nhiều, Byakuya, cậu đi theo tôi. “
Một thị vệ khác lớn tuổi hơn trừng thị vệ Reese một cái, sau đó hắn mang theo Tô Hiểu tiến vào tỏng tổng bộ.
Thị vệ trẻ tuổi tức giận trừng Tô Hiểu, trong miệng lầm bầm điều gì đó.
Cái loại nhân vật râu ria này không cần để ý tới, Tô Hiểu đi theo thị vệ lớn tuổi bước vào một phòng làm việc.
“ Khụ! khụ! “
Thị vệ lớn tuổi đứng nghiêm, chỉnh lại biểu cảm, hắn vừa định gõ cửa thì bên trong liền có âm thanh truyền ra.
Thị vệ lớn tuổi thả tay xuống, yên tĩnh đứng chờ một bên.
Lúc này mà gõ cửa phòng e rằng sẽ làm mất nhã hứng của vị bên trong mất.
Thị vệ lớn tuổi cười áy náy nhìn Tô Hiểu, Tô Hiểu là người được thượng cấp chiếu cố, hắn cũng không muốn đắc tội với Tô Hiểu.
Tô Hiểu đứng ở một bên cùng với thị vệ lớn tuổi, hắn lấy từ trong ngực ra một bao thuốc lá đưa cho anh ta một điếu.
“ Pặc! “ đốt điếu thuốc lá, hai người đứng trong hành lang tán gẫu.
Mặc dù chỉ là một điếu thuốc nhưng cũng có thể hình thành một mối quan hệ hữu nghị, tội gì mà không làm?
“ Cậu- thằng nhóc này xem như là có chút may mắn, lại có thể được thượng cấp chiếu cố, yên tâm, chuyện cậu gia nhập đội thị vệ đã có người thông báo trước, hoàn toàn không có vấn đề, đúng rồi! Tôi là Hank, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp. “
Tô Hiểu khiêm tốn cười cười, nhưng ánh mắt hắn lại mảy may chẳng có chút biến hoá nào.
“ Tôi là Byakuya, sau này mong được chiếu cố. “
Tô Hiểu vừa nói vừa nhét bao thuốc còn thừa vào trong túi quần của Hank.
Hắn cho rằng thị vệ này có thể sẽ lợi dụng được, hiện tại hắn đối với hoàn cảnh của vương đô hoàn toàn không biết một chút gì, đối phương ắt hẳn sẽ có công dụng rất lớn.
Nụ cười trên mặt Hank vui vẻ hơn một chút.
Hank đợi một lúc lâu rồi mới tiến tới gõ cửa phòng.
“ Ai vậy? vào đi! “
Một giọng nói thô bạo từ bên trong phòng làm việc phát ra.