Đánh giá: 7.7/10 từ 14 lượt
Những chi tiết nhỏ nhặt đời thường được tác giả Tử Nguyệt miêu tả rất tự nhiên trong truyện Thiên Đường Nơi Em . Xung quanh tuy ồn ào, náo nhiệt thế nhưng nhân vật chính Thư Nhã Vọng cũng chỉ lạnh lung ngồi quan sát, đến cuối cũng chỉ bật cười một chút nhưng cũng khiến những người ngạc nhiên không phải vì cô không hay cười mà vì những nụ cười trước giờ đều quá lạnh lùng!
Thật ra cô cảm xúc nhưng tại sao lại luôn đè nén nó? Tại sao chồng trước lại đối xử với cô như vậy? Tại sao cô lại bỏ chồng đi với một người nhỏ hơn mình. Người đó hiện đang ở đâu ?
Thư Nhã Vọng phải làm gia sư cho cậu bé ấy một cách không tình nguyện. Rồi một ngày Hạ Mộc cậu bé bị tự kỷ do bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ, thiếu thốn tình thương từ cha mẹ.
Cô đã dùng chính tình cảm chân thật của mình để làm bạn với cậu, sưởi ấm cậu chứ không đơn thuần thương hại cậu. Câu hỏi chồng chất khiến tôi tiếp tục theo chân Thư Nhã Vọng về lại miền ký ức tràn ngập hạnh phúc của cô bên gia đình, bên thanh mai trúc mã rất đỗi dễ thương, luôn bên cạnh bảo vệ cô Đường Tiểu Nhiên.
Liệu mọi bi kịch của Thư Nhã Vọng một cô gái tốt như vậy bắt đầu từ đâu? Từ Hạ Mộc chăng? Khi đọc tác phẩm này có cảm giác như đang hồi tưởng về quãng thời gian còn đi học cấp hai và cấp ba, vô tư, trong sáng và một chút tình cảm "ngây ngô" tuổi ban đầu.
Bình luận truyện