"Biết bọn mình bắt đầu như thế nào không? Mẹ anh ấy bắt phải đi xem mắt, một tuần anh ấy đá một người, phiền muốn chết, mà khi gặp mình thì
không phải xem mắt, đúng lúc anh ấy thiếu một người bạn gái, cho nên
mình được chọn." Mạt Mạt cảm thấy hoảng sợ, hiện tại ánh mắt của Miêu
Uyển dường như là rất tuyệt vọng.
Miêu Uyển nhìn cô, trên
mặt rất thản nhiên nhưng cũng cười khổ: "Mình cảm thấy đây là chuyện
đương nhiên, anh ấy yêu mình, kiểu gì thì cũng có một chút, người khác
cũng vậy, có người đối xử tốt với anh ấy, thì cũng sẽ được hồi đáp như
vậy, lúc hai bọn mình ở cùng nhau, có đôi khi cũng rất vui vẻ. Nhưng mà, có thể là lòng mình thay đổi đi, làm bạn gái người ta thì muốn được đối xử như bạn gái, nhưng vì sao mình yêu anh ấy như vậy, mà anh ấy lại
không như thế? Anh ấy luôn ngốc nghếch, cố giữ lấy vị trí NO.1 trong
lòng, kết quả là tự mình đào hố chôn mình, không thoát ra được."
"Mình thấy cậu nên bình tĩnh lại đã, nói chuyện với Trần Mặc đi."
"Quên đi, mình làm không tốt, mình không biết phải làm cái gì, cậu cảm thấy
mình nên làm gì bây giờ? Mình đi cầu xin anh ấy yêu mình hơn một chút à? Yêu là có thể cầu xin hay sao? Mình bị ho một tháng, ngay từ lúc bắt
đầu anh ấy đã bảo mình rảnh thì đi khám đi; anh ấy thà nhàm chán chạy bộ trên bãi tập chứ không hẹn mình; mỗi lần gọi điện thoại với bạn bè anh
ấy đứng cách xa mình, không cho mình nghe bọn họ nói cái gì; súng của
anh ấy mình có thể sờ, nhưng mình lấy ống ngắm chơi một chút, anh ấy sẽ
tức giận. Mạt Mạt, có lúc mình nghĩ, từ nhỏ mình đã muốn gả cho một quân nhân, mình cảm thấy bọn họ đặc biệt đẹp trai đặc biệt MAN, có phong
thái đàn ông, ngay cả phong cách nói chuyện cũng có hơi thở quân đội.
Anh ấy không thật sự cần mình, súng của anh ấy,những người anh em của
anh ấy, nhiệm vụ của anh ấy. . . . . . đều quan trọng hơn mình. Cho nên, quên đi, tình cảm người ta dành cho mình chỉ có nhiêu đó, mình càng ép, thì anh ấy sẽ cảm thấy mệt. Không bằng để lại ấn tượng tốt trong lòng
anh ấy, để anh ấy nhớ từng có người như vậy thích anh ấy là được." Miêu
Uyển dùng sức bóp chặt tay mình: "Mình đã quyết định."(Di: đoạn này chị
ấy bị loạn nên nói năng lộn xộn làm mình cũng chóng mặt theo, ai không
hiểu thì thông cảm nha)
Mạt Mạt không nói gì, lặng yên trong chốc lát, hỏi: "Vậy còn Trần Mặc, cậu định nói thế nào?"
"Mình để lại bức thư cho anh ấy là được, mình không muốn gặp mặt nói, mình sợ gặp mặt rồi không chịu được."
Mạt Mạt ôm bả vai Miêu Uyển, không biết nên nói gì, cô nương này đã quyết
định được một chuyện tốt, nhưng mà người yếu mềm như Miêu Uyển mà cũng
có thể làm ra chuyện kiên quyết như vậy, cho nên, tốt nhất là không nên
để phụ nữ phải đau khổ.
Một ngày sau, Miêu Uyển xuất viện.
Ba ngày sau, thủ tục xin nghỉ việc xong xuôi. Cũng may tất cả mọi người
đều là người một nhà, Mạt Mạt nói lại những chuyện mà Miêu Uyển đã phân
công cho cô, tuy rằng tức giận nhưng trong lòng ông chủ cũng đồng ý.
Bốn ngày sau, Miêu Uyển thu dọn xong hành lý lên xe lửa, đối với con thỏ vĩ đại kia, Miêu Uyển do dự thật lâu, cuối cùng vẫn để lại cho Mạt Mạt.
Trong lúc nhịn không được Miêu Uyển gọi cho Trần Mặc ba lần, tất cả đều là tắt máy.
Miêu Uyển ngửa mặt lên trời thở dài, ý trời!
Một tuần sau Trần Mặc thuận lợi dẫn đội trở về thành phố.
Thành phố vừa mới vừa mới mưa, trên đường phố còn vũng nước đọng lại, mang
theo không khí tươi mát, dịu dàng thắm thiết, xuân đã sắp tới rồi, Trần
Mặc nghĩ thầm, chắc là bệnh ho của Miêu Miêu đã tốt hơn. Hai ngày trước
anh vừa mới kết thúc trạng thái bí mật xong, bắt đầu gọi điện thoại cho
Miêu Uyển mới phát hiện điện thoại tắt máy, lúc đó Trần Mặc hoang mang
mờ mịt rồi buồn bực xong lại thoải mái, tâm tình đi dạo đủ một vòng, sau đó rốt cục anh mới hiểu Miêu Miêu tức giận.
Ngày đó cô gọi
điện thoại có nói là bị đau đầu, nhưng khi đó tín hiệu quá kém, phía
dưới lại thúc giục gấp, chưa nói được mấy câu anh đã tắt máy, sau đó di
động cũng bị người khác lấy, mấy ngày nay chắc là Miêu Uyển lại gọi, gọi không được đương nhiên sẽ tức giận, chỉ có thể trách mình không giải
thích rõ, tuy nhiên anh vẫn tin rằng cô sẽ hiểu được việc anh làm. Con
gái mà, chỉ cần có một cơn đau đầu cũng sẽ cuống cả lên, giống như trời
sập vậy, tuy rằng tính tình của Miêu Uyển khá tốt, nhưng dù sao cũng vẫn sẽ tức giận.
Đừng để ý, Trần Mặc tự an ủi mình, mấy cô gái trẻ đều như vậy, Miêu Miêu đã là ngoan lắm rồi.
Lúc trở về nơi đóng quân trời đã bắt đầu đen, Trần Mặc có cảm giác kỳ lạ,
làm cho anh muốn quăng bỏ tất cả đồ đạc, chạy tới Nhân Gian uống một ly
socola ăn một miếng bánh ngọt, sau đó ôm cô nương kia vào trong ngực
hung hăng hôn một cái, sự xúc động này thật là đáng sợ. Trần Mặc cười
khổ lắc đầu, trở về văn phòng sửa sang lại báo cáo tổng kết nhiệm vụ lần này, Thành Huy và đại đội trưởng cũng ở đó, tất cả mọi người đang bận,
bắt đầu từ ngày mai sẽ được nghỉ hai ngày, tất cả mọi người đều vội vàng làm cho xong tất cả trong đêm nay, bận rộn một tuần rồi, nghỉ ngơi là
phải nghỉ ngơi hoàn toàn.
Tranh thủ phút rảnh rỗi giữa lúc
làm việc, Trần Mặc đứng ở hành lang dựa vào cửa sổ bên trái nhìn ra bên
ngoài, từ góc độ này có thể nhìn đến một cánh cửa sổ của quán cà
phê Nhân Gian, bằng ánh mắt tinh tế và kinh người của mình thỉnh thoảng anh còn có thể phân biệt được bóng dáng của Miêu Uyển trên cánh cửa sổ
đó, giờ khắc này cánh cửa sổ thủy tinh chỉ chói lóa một màn trắng, giống một khối bảo thạch sáng loáng, Trần Mặc nhắm mắt lại, dường như có thể
ngửi được mùi socola, vậy đã đủ thỏa mãn.
Trần Mặc làm xong
công việc, anh tắm rửa một cái, thay đồng phục sạch sẽ. Vốn nghĩ đi nhận lỗi có phải mua gì hay không, nhưng mà nếu mua hoa thì có cảm giác
không chắc chắn, hơn nữa Miêu Uyển cũng không nói là cô thích hoa; mua
socola. . . . . Miêu Uyển có một tủ đựng đủ loại socola rồi.
Vì thế, Trần Mặc tự suy nghĩ một lát, quyết định cầm theo tiền, nếu Miêu
Miêu muốn gì cũng mua cho cô, như vậy chắc đủ làm cô ấy nguôi giận rồi.
Không phải ngày Miêu Uyển nghỉ ngơi, cho nên có thể là ban ngày cô không
rảnh, Trần Mặc cầm theo một quyển sách, như vậy anh có thể ở ngồi ngốc ở Nhân Gian lâu một chút, ngẫu nhiên ngẩng đầu, sẽ nhìn thấ ycô bé kia
pha cà phê và socola nhìn mình, lúm đồng tiền như hoa.
Mạt
Mạt nghe thấy tiếng chuông trên cửa vang lên, vừa nói hoan nghênh quý
khách xong ngẩng đầu nhìn lên,. . . . . . Quân địch đã đến, phải chuẩn
bị chiến đấu.
Trần Mặc nhìn lướt qua quán, hỏi: "Miêu Miêu đâu?"
"Miêu Miêu đã đi rồi." Mạt Mạt nói.
"À, đi đâu vậy? Hôm nay có trở lại không? Khi nào thì trở về?" Trần Mặc nói.
"Không có, là như vậy, ý của tôi là, Miêu Uyển nghỉ việc rồi, cô ấy đi rồi, về nhà. . . . . ." Mạt Mạt hít sâu một hơi, đột nhiên tiếng của cô bị kẹt
rồi, không thoát ra được, bởi vì Trần Mặc đang trừng mắt nhìn thẳng vào
cô.
Trần Mặc nói: "Cô nói lại lần nữa xem, cụ thể, sao lại thế này?"