Trần Mặc ngồi ở trong xe rất lâu, từ lúc mặt trời còn đứng bóng cho đến khi mặt trời sắp lặn, mãi cho đến khi chủ cửa hiệu bắt đầu đóng cửa.
Anh im lặng quan sát, vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa lại còn bình tĩnh, giống như trở lại cách đây mấy năm, anh quan sát một mục tiêu rất lâu, trong lòng không có một chút tạp niệm.
Tầm mắt của anh bị nhất cử nhất động của Miêu Uyển dẫn dắt. Anh phát hiện hóa ra người đàn ông kia là thầy dạy làm bánh bao, ở trên khay sắt lớn màu đen xếp đều đặn từng nắm mì nhỏ trắng noãn mềm mại. Miêu Uyển thỉnh thoảng lại đi giúp hắn quét nước trứng. Hai người bọn họ còn có một cô gái học việc trợ giúp, luôn luôn bận rộn, đổi tới đổi lui, nhưng động tác trên tay đâu vào đấy. Kĩ thuật chuyên nghiệp, bất luận là ở công việc gì, nếu như có thể làm cực tốt thì trông cũng đều đẹp mắt.
Đêm đã khuya, Miêu Uyển cười chào từ biệt với đồng nghiệp, người đàn ông kia dùng móc sắt kéo cửa cuốn xuống, phát ra tiếng vang sàn sạt. Trần Mặc thấy Miêu Uyển nhìn thoáng qua chỗ mình, trong ánh mắt dường như có chút tò mò, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ thản nhiên. Trần Mặc trong lòng đột nhiên lúng túng, tay tra chìa khóa để khởi động xe trượt cả ra ngoài. Anh ở phía sau nhìn qua gương xe thấy Miêu Uyển đứng ở bên đường lặng đi một chút, quay đầu đi về hướng khác. Trần Mặc ở phía trước giao lộ, quay xe, vòng đến phía trước Miêu Uyển chắn đường cô.
Hơn mười giờ, nhìn chung, trên đường vẫn còn đang hết sức náo nhiệt. Trần Mặc dễ dàng đuổi kịp cô. Cô gái này đến giờ vẫn không cảm thấy có gì là cực khổ. Miêu Uyển ở một nơi được xây dựng từ đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, tầng lầu cũ nát nhưng nền đất vẫn chắc chắn, tường ngoài tuy được sơn một lớp sơn mới nhưng bên trong hành lang vừa bẩn lại vừa hỗn độn những mảng vôi tróc ra. Trần Mặc nhìn vào trong hành lang, nghe âm thanh của từng chiếc công tắc đèn phát ra, rồi cuối cùng ở cửa sổ tầng bốn chợt sáng lên một ánh đèn vàng ấm áp.
Trần Mặc nhớ Miêu Uyển từng nói, bao giờ mình có nhà, ánh sáng trong phòng khách nhất định phải là màu vàng, đèn huỳnh quang tuy rằng rất sáng, nhưng chỉ có ánh đèn giống như ngọn lửa như thế vậy mới có thể tạo được không khí ấm áp của một gia đình.
Một gia đình.
Trần Mặc nhớ rằng anh vốn là có nhà, nhưng là anh đã trốn khỏi đó, từ đấy, anh gần như không có nhà, và sau này ký túc xá chính là nhà của anh.
Trần Mặc đi đến dưới lầu ngẩng mặt nhìn lên, ngây ngô nhìn ánh đèn vàng dịu dàng, ấm áp, mãi cho đến khi nó vụt tắt.
Hôm đó, Nguyên Kiệt đợi đến tắt đèn cũng chẳng thấy bánh ngọt, nhưng cậu ta không có can đảm để đi truy hỏi Trần Mặc vì sao lại để cậu ta phải chờ đợi công cốc như vậy. Vì thế, Trần Mặc đương nhiên quên mất chuyện này. Ngày hôm sau, bao nhiêu cặp mắt tinh tường của quần chúng nhân dân đều nhạy bén phát hiện Trần Mặc tinh thần không được tập trung cho lắm. Thế nhưng, dựa trên nguyên tắc cơ bản là thêm chuyện không bằng bớt một chuyện, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai, quần chúng nhân dân đều không hẹn mà cùng thấy Ba Trần thật là sáng ý khi đặt tên cho con trai của mình.
Đêm hôm đó, Trần Mặc tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, anh chợt nghĩ thông suốt một chuyện, tại sao mình phải trốn tránh cô ấy? Dù sao bọn họ cũng coi như là tính cách không hợp nên lặng lẽ chia tay. Anh bây giờ không cần thiết phải lén lén lút lút giống như trộm cắp điên cuồng đi theo phía sau cô như thế?
Trần Mặc vỗ trán mình một chút, thầm nghĩ, mình quả là ngốc mất rồi.
Sau đó, trong lòng anh lại đau một chút, nghĩ, mình quả là thích cô ấy rồi.
Trần Mặc đặc biệt chuẩn bị thật tốt, anh cạo râu, tắm gội sạch sẽ, quần áo trịnh trọng đi ra ngoài… mua bánh ngọt.
Lúc đến Nhân Gian, Miêu Uyển đang vội vàng làm sô-cô-la hình lá cây, cô đem sô-cô-la hòa tan, dùng một cái bàn chải nhỏ đem sữa sô-cô-la quét lên trên khuôn hình lá cây đã rửa sạch, đợi cho sô-cô-la đông lại, sau đó đổ ra là có được một miếng sô-cô-la trông rất sống động, đường gân lá rõ ràng, thực là sáng kiến thần kỳ, Trần Mặc đứng ở cửa sổ tán thưởng một hồi rồi mới đi tới đẩy cửa vào trong.
Trước quầy bán bánh ngọt, nhân viên cửa hàng cười nói hoan nghênh quý khách, Trần Mặc đã thấy bảng tên trước ngực cô: Vương Triều Dương.
“Vương Triều (chao) Dương”. Trần Mặc nhẹ giọng đọc tên này, anh nhớ hóa ra là đội trưởng của chi đội tin tức đã kêu cái tên này.
Miêu Uyển làm được rất nhiều sô-cô-la hình lá cây, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng nhiên chỉ tập trung vào một điểm, môi khẽ nhếch, hết sức ngạc nhiên nhìn Trần Mặc. Trần Mặc nhạy bén nên cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, khẽ gật đầu về phía cô xem như chào hỏi. Miêu Uyển muốn cười vẻ ung dung một chút, nhưng do hồi hộp nên cả người cứng nhắc, khóe miệng chớp chớp rất khó coi. Cô vội vàng ra vẻ bận rộn xoay người, tim đập dồn dập giống như muốn bay lên, bàn chải ở trong tay run run, sữa sô-cô-la chưa đông nên dính cả vào tay, đợi đến khi cô hít sâu khống chế tốt nhịp tim, quay đầu lại thì Trần Mặc đã rời đi rồi. Miêu Uyển sững sờ tại chỗ, bộ mặt buồn bã thất vọng.
“Mới vừa rồi, thiếu tá mua cái gì vậy?” Miêu Uyển vọt tới phòng ngoài hỏi.
Vương Triều Dương chỉ vào sô-cô-la sữa tươi nhỏ nói cái này.
Ngực Miêu Uyển nhói lên một chút tựa như một cơn đau nho nhỏ, cô bất giác đưa tay lên tự xoa cho mình, xong khẽ hít sâu. Vương Triều Dương cầm cổ tay của cô thốt lên:
Ngày hôm sau, Trần Mặc dùng bánh ngọt mua được làm bữa sáng, mùi vị không tệ, cũng chính là không tệ mà thôi, đương nhiên, bình tĩnh mà xem xét thì so với căn tin vẫn là ngon hơn, Lục Trăn là người rất soi mói. Lúc ăn bánh ngọt, Trần Mặc không tự chủ mà nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Uyển ngây ngốc kinh ngạc, cái miệng xinh đẹp khẽ mở ra, ánh mắt hoang mang và mơ màng. Trần Mặc hung hăng cắn một cái bánh ngọt, nha đầu kia có phải cho tới bây giờ cũng không biết mình hấp dẫn người khác ở điểm nào?
Ngồi cùng bàn ăn cơm với trung đội trưởng mà đáy lòng mọi người cùng nhau phát run, không hẹn mà cùng sợ hãi những bài huấn luyện sau lễ Quốc Khánh.
Trần Mặc cảm thấy chuyện này cũng tốt lắm, cứ cách vài ngày lại đi mua một phần bánh ngọt đối với anh mà nói cũng không coi là phiền toái, vừa không có quấy rầy ai, lại vừa có thể giải tỏa tức giận trong lòng. Vài ngày sau, từ chỉ đạo viên đến quân sĩ cũng đều cảm thấy Trần Mặc đã bắt đầu bình thường lại, trải qua một mùa hè khô nóng, cuối cùng cũng tới những ngày của mùa thu, trời cao mây tạnh.
Chỉ đạo viên Thành xúc động, cuối cũng đã trở lại bình thường rồi, cậu nói xem đội trưởng không sao chứ? A! Người vô tình bao giờ cũng đa tình…
Đúng vậy! Trần Mặc trở lại bình thường rồi, bên kia Miêu Uyển thế nào đây?
Chó chết! Chó chết!
Miêu Uyển tức giận cầm muỗng đánh đều lòng trắng trứng, cô dùng lực rất lớn, làm phát ra những tiếng kêu leng keng, Dương Duy Đông nghe thấy thì kinh hồn bạt vía hướng cô thở dài, chậm rãi nói: “muốn phá sao?”
Miêu Uyển xót xa mà ý thức được anh lại đang dần dần bước vào cuộc sống của cô rồi, thời gian cố định, địa điểm cố định, phương thức cũng cố định…
Lại giống như lần trước, người đàn ông này cái gì cũng không nói, chỉ đơn giản là xuất hiện trước mắt cô!
Miêu Uyển nghĩ thầm, cô lại bắt đầu chú ý đến thời gian, mỗi ngày sau giờ cơm tối là trong lòng lại thấp thỏm không yên, bắt đầu suy đoán xem hôm nay anh có xuất hiện hay không, có phải hay không 1 phút nữa thôi anh sẽ xuất hiện. Cô bắt đầu suy đoán xem anh sẽ ngồi lại bao nhiêu lâu, anh sẽ mua những gì? Sẽ mua loại bánh khác hay là tiếp tục mua cùng một loại bánh?
Cô đúng là cô gái không có tiền đồ mà, Miêu Uyển đau lòng nghĩ.
Cô như bây giờ coi là cái gì?
Trần Mặc đáng ghét!
Dương Duy Đông rầu rĩ nhìn cô, lòng trắng trừng sắp bị cô đánh thành nước rồi, không phải cô muốn làm bánh pút-đing sao? ….Cũng thành nước rồi còn gì?....Thôi quên đi, dù sao cũng còn có thể đem ra nướng được.
Từng giây từng phút trôi qua, càng tới gần thời điểm anh xuất hiện, Miêu Uyển lại thấy tim cô càng đập nhanh hơn, không thể che giấu được sự hưng phấn, mong đợi cùng ảo não của cô, rốt cuộc, cô tức giận ném chén lao ra khỏi phòng bếp, làm bộ sửa soạn lại bánh bao trên kệ. Trần Mặc không thể ngờ hôm nay Miêu Uyển lại đứng trước cửa hiệu, khi nhìn thấy cô, hai mắt anh sáng rực lên, trong nháy mắt, anh thế nhưng lại cảm thấy khẩn trương, giống như chàng trai mười mấy tuổi nhút nhát nhìn cô gái mình yêu, muốn nhưng không thể chạm tới, mong đợi, vừa ngọt ngào nhưng cũng thật khổ sở.
Lúc mở cửa, Trần Mặc nghĩ thầm, mình nên nói với cô ấy cái gì bây giờ? Bình thường lời mở đầu có phải hay không là….Đã lâu không gặp???
Vương Triều Dương đầy nhiệt tình chào hắn:
“Anh đã đến rồi à, vẫn như cũ chứ? Tôi gói lại cho anh?”
Trần Mặc vẫn nhìn Miêu Uyển, nói: “A! Được!”
Miêu Uyển lấy hết dũng khí xoay người:
“Suốt ngày ăn duy nhất một thứ không ngán sao?”
Trần Mặc vẫn nhìn cô: “Cũng may, không ngán.”
Miêu Uyển vì vậy cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Trần Mặc trả tiền, nhận lấy hộp bánh ngọt, nhìn Miêu Uyển do dự một chút, hỏi cô gần đây vẫn tốt chứ?
Miêu Uyển gật đầu cười, Trần Mặc vì vậy cũng cười, anh nói như thế thì thật tốt.
Miêu Uyển ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của Trần Mặc, đôi mắt đen như mực, mang theo ý cười sáng ngời, cô ngẩn người, trong cửa hiệu, trên trần nhà dày đặc những ngọn đèn nhỏ, giờ phút này tất cả đều chiếu vào đáy mắt Trần Mặc, tựa như có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao đang phát sáng.
Cô vẫn không biết anh đang nghĩ cái gì, Miêu Uyển chán nản nghĩ, tại sao mắt người không giống như trong tiểu thuyết có khắc chữ vậy, có thể liếc mắt liền nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì…
Trần Mặc nhìn đồng hồ nói anh phải đi trước, cô khuya về nhà phải cẩn thận một chút.
Miêu Uyển giọng điệu buồn bực nói “ Ừ!”
Trền đường trở về Trần Mặc lái xe rất chậm, đèn xe vạch lên những đường sáng, anh chạy qua rất nhiều ngã tư, anh suy nghĩ quả nhiên cô đã không còn thích anh nữa rồi, lúc trước cô luôn đối với anh nói ríu rít không ngừng, giống như một con chim sẻ, nhưng bây giờ lại không muốn cùng anh nói hơn một câu.
Trần Mặc mỗi ngày đều đến cửa hiệu mua bánh vào sau giờ cơm tối, Miêu Uyển vì vậy lại càng thêm khẩn trương, có muốn hay không đi ra ngoài nói với anh mấy câu? Nhưng mà nói cái gì cho phải đây??? Hình như luôn là vài ba lời liền rơi vào bế tắc, không biết phải nói gì tiếp theo, Miêu Uyển tức giận mà buồn bực.
Mấy tuần sau, Trần Mặc phải đi công tác cùng Đại lãnh đạo, những ngày này tâm tư Miêu Uyển càng ngày càng không tập trung, Dương Duy Đông lo lắng cô đem muối biến thành đường vê bột mì, một mực cẩn thận nhắc cô từng chút một.
Miêu Uyển đang nấu sữa sô-cô-la, bỏ thêm đủ lượng bơ cùng đường phèn, cô dùng cái muỗng múc sữa sô-cô-la nhanh tay đổ lên một chiếc khay lớn, Dương Duy Đông ghé đầu nhìn xung quanh một cái, loáng thoáng thấy một chữ Trần, hắn cau mày, dùng sức mà nghĩ xem những người hắn quen có ai họ Trần hay không, chợt nhớ tới ông chủ lớn của bọn họ hình như là họ Trần.
Miêu Uyển yếu ớt thở dài, đem sô-cô-la đã đông kết lại đập bể, từ từ ăn hết.
Dương Duy Đông cố gắng khuyên nhủ cô, cô không phải quá lo lắng, ông chủ là người tốt vô cùng, sẽ không bạc đãi cô đâu.
Miêu Uyển nói không phải như thế, cô không có bạn trai.
Ra là vậy, Dương Duy Đông dở khóc dở cười.
Miêu Uyển nắm chặt tay lại thành quyền, nói phải mau mau tìm cho mình một người bạn trai.
Dương Duy Đông cũng gật đầu với cô, nghĩ thầm cô nàng này chẳng lẽ là đang ngầm ra ám hiệu cho hắn? Hắn có phải hay không cũng nên đáp lại cô một chút? Hắn len lén nhìn cô mặt mày rối rắm, tròng lòng có một hạt giống nho nhỏ đang rục rịch ngóc đầu dậy….
Đi công tác cùng lãnh đạo, Trần Mặc tổng cộng đi hết bốn địa phương, ngựa không ngừng vó mà đi họp, phải xem thành tựu, nhìn danh sách trúng tuyển, coi đấu võ, suốt đêm viết báo cáo, giúp đỡ làm chỉ tiêu, định phương án…Có đôi lúc gặp phải cấp dưới khí chất không đúng, bướng bỉnh, hay quá ngạo mạn, anh lại phải đi chỉnh người, Tổng Đội Trưởng cực kỳ hài lòng về Trần Mặc, linh hoạt, lại không kiêu ngạo, không nóng nảy, là nhân tài, là nhân tài nha!
Ngày cuối cùng không còn bận nữa, tất cả mọi người vội vã thu xếp trở về, trời cũng đã tối, Thành Huy lôi kéo Trần Mặc về nhà ăn cơm, hắn nói không có chị dâu chính là ưu điểm, cho dù chỉ có một mình cũng làm ra bao nhiêu sủi cảo, ăn ngon khen không hết lời. Trần Mặc theo Thành Huy về nhà, thật là tốt, càng không thể ngờ nhân bánh lại là thịt heo muối, điều này làm cho Trần Mặc loáng thoáng nhớ tới….Ăn uống xong, lúc ra về Trần Mặc đứng ở cửa nói tạm biệt với Thành Huy, hắn cười đuổi theo nói: “Người anh em, tôi tiễn cậu.”
Thành Huy ở trong ký túc xá quân đội, nơi này xây dựng cũng đã lâu, trong hành lang sạch bóng, Trần Mặc biết hắn có lời muốn nói, từ từ đi xuống, quả nhiên, tới xuống lầu hai thì Thành Huy rốt cuộc cũng không nhịn được khuyên, người anh em à, cậu đừng chê anh nhiều chuyện, cậu cũng tới thời điểm cần lập gia đình rồi.
Trần Mặc gật đầu đáp: “Đúng vậy ạ!”
Anh nghĩ đến ngôi nhà với ánh đèn vàng ấm áp… (keke..nhà của ai ta =)) )
Thành Huy vui mừng nhìn anh, có nghĩ tới là tốt rồi!
Trần Mặc nghĩ thầm, mình có nghĩ tới sao? Có lẽ vậy!
Bởi vì Thành Huy nhắc tới chuyện lập gia đình, Trần Mặc lái xe một vòng quanh thành phố, sau cùng thế nào lại lái đến dưới nhà Miêu Uyển, đèn vẫn chưa mở, cô ấy còn chưa đi làm về sao?
Trần Mặc lái xe sang bên đường rồi dừng lại, tắt máy, nhắm mắt nằm trong xe, tựa hồ như đang đợi, lại vừa giống như không phải…
Miêu Uyển xách túi đi trong màn đêm, xe jeep quân dụng luôn làm người khác chú ý, cô vô thức cũng nhìn nhiều một chút, dừng lại nửa tin nửa ngờ đi tới. Cô đứng ở ngoài nhìn qua cửa xe vào trong, ánh đèn đường chỉ chiếu sáng một nửa gương mặt Trần Mặc, đôi môi rất mỏng, mím chặt, cằm cương nghị, Miêu Uyển sững sờ nhìn anh nửa ngày…
Cô nhắm hai mắt lại rồi mở ra, cẩn thận nhìn, vẫn là Trần Mặc, trên cằm còn có chút râu ria, nhìn như là rất mệt mỏi…. (Su: Sao ko mệt chứ, đi công tác về chưa tắm rửa đã chạy tới đây rồi =))~ )
Miêu Uyển biết công việc của anh luôn luôn đều rất bận rộn, thỉnh thoảng cũng sẽ phải đi công tác hai ngày, ba ngày, hoặc là cả tháng, cũng có khi lâu hơn. Cô nhớ Trần Mặc chưa bao giờ tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, hoặc là không nên nói anh sẽ không, anh chỉ không quan tâm, không quan tâm ăn cái gì, dùng cái gì, ngủ ở chỗ nào, anh không biết anh nên chăm sóc bản thân cho tốt, anh không biết có người sẽ vì anh mà đau lòng.
Miêu Uyển cảm giác trong mắt mình đầy nước, cô đang suy nghĩ, anh nên cần tìm cho mình một người con gái yêu thương anh, anh cần phải có một người, sẽ ở bên anh lúc anh mệt mỏi, thay anh chuẩn bị nước tắm, cô lại nghĩ, nếu như anh đối với cô quan tâm hơn một chút, chỉ một chút thôi, nói không chừng cô liền có thể kiên trì ở bên anh, cũng sẽ không để cho anh một mình trong đêm tối ở đây với bộ dạng tiều tụy mệt mỏi như vậy.
Trần Mặc đột nhiên mở mắt ra, cả một bầu trời đêm thanh nhuận, lấp lánh, tất cả đều ở trong đôi mắt kia, Miêu Uyển bị dọa sợ đến lui về phía sau một bước, Trần Mặc đẩy cửa ra xuống xe.
“Anh, ở chỗ này chờ người?” Miêu Uyển hỏi rất khẩn trương, trái tim rộn ràng, ngang tàng giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cũng không có.” Trần Mặc dựa người vào bên cạnh xe.
“A! Vậy anh ở chỗ này làm gì?” Ánh mắt của Miêu Uyển trong suốt sáng, sáng ngời.
Trần Mặc cảm thấy không thể giải thích nguyên do, song, anh cũng không muốn nói dối, vì vậy nhỏ giọng ho một tiếng, cứng rắn chuyển đề tài:
“Em tan việc rồi sao?”
“Ừ!” Miêu Uyển dùng sức gật đầu, đột nhiên nước mắt không kiềm được chảy xuống, giống như ánh sao xẹt qua mang theo hơi lạnh.
Trần Mặc theo thói quen đến gần giúp cô lau nước mắt, đầu ngón tay ươn ướt, lành lạnh, giống như trong trí nhớ, tỉ mỉ, độc nhất vô nhị. Sự bình tĩnh mà Miêu Uyển vẫn cố gắng duy trì nãy giờ trong nháy mắt bị đánh mất, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, cự ly gần hơn đồng nghĩa với nguy hiểm cũng tới gần hơn, hô hấp loại xạ, hơi thở mập mờ. Trần Mặc trong phút chốc giật mình, lại hoang mang không biết làm như thế nào, mặc dù…. Mặc dù nói là anh mạo muội, nhưng là, cô cũng không ghét, không phải sao???
Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng lui ra một bước, cười nói:
“Em vẫn là như vậy…Đa sầu đa cảm khiến cho anh chê cười rồi!”
Trần Mặc chăm chú nhìn cô, trong mắt có nghi vấn, Miêu Uyển vì vậy chạy trối chết.
Trần Mặc trở về nhà cũng đã là nửa đêm, anh cặn kẽ suy nghĩ lại 1 cách lo-gic cả quá trình, hẳn cho đến khi trời sáng….
Nếu như, nếu như nói cô giống như từ khi bắt đầu cũng không ghét con người anh, nếu như cô, thật ra cũng không phải chán ghét việc nói chuyện với anh, vậy tại sao, chúng ta không thể tiến thêm một bước đây???
Trần Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy…Có thể!
Mỗi một người lính đặc chủng cũng đều nhớ kỹ một câu nói: hoàn thành nhiệm vụ, nếu như không được, vậy thì dùng hết khả năng để hoàn thành nhiệm vụ.
Miêu Uyển, anh muốn bắt đầu lại với em, nếu như không được, anh cũng sẽ làm hết sức để có thể bắt đầu lại với em, cho nên, hãy cho anh thêm một cơ hội…