Lục Tiểu Thanh dẫn theo Trần Lâm đi vào một toà tiểu lâu ở bên trong phường thị Lục gia. Toà tiểu lâu này có tên là Thiến tâm các, chuyên dùng để tiếp đón các tu sĩ cấp thấp đến thưởng thức các loại linh trà, linh tửu. Nghe nói, lúc mở ra toà tiểu lâu này mẹ nàng khi ấy vẫn còn rất trẻ, vì một lần gặp gỡ với cha nàng mà si mê, rồi lấy cái tên Thiến tâm các đặt tên cho tửu lâu. Chuyện cũ của mấy chục năm trước, ở đây ngoài Lục Tiểu Thanh ra cũng chẳng có mấy ai biết được những chuyện như vậy.
Trần Lâm hơi ngẩng đầu nhìn lên hàng chữ trên bảng hiệu, không hiểu sao trong lòng có chút rung động. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi dưới một toà tửu lâu cô quạnh, bên dưới là cái hồ sen với những sóng nước lăn tăn vui đùa. Nàng thiếu nữ ngồi đó thẩn thơ nhìn bức chân dung nam nhân đặt trên mặt bàn, đôi mắt nàng ưu buồn ngân ngấn lệ. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống bức tranh, làm cho bức tranh bị nhoà đi. Nàng cứ ngồi đó khóc suốt ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư, chẳng còn ai trông thấy nàng ngồi ở toà tửu lâu ấy nữa. Chừng qua mấy chục năm sau, nàng lại quay về Lục gia mang theo hai đứa trẻ chừng hai, ba tuổi. Một đứa bé trai, và một đứa bé gái. Nàng dẫn theo hai đứa trẻ quỳ xuống trước mặt một vị lão nhân tóc hoa râm, đôi mắt sáng quắc mà nghiêm nghị. Lão nhân ấy chẳng phải ai khác mà chính là đại trưởng lão của Lục gia. Còn nàng thiếu nữ năm xưa ở trong tửu lâu một mình rơi lệ, lại chẳng phải ai khác ngoài con gái của lão, Lục Thiến. Mấy hôm sau, toà tửu lâu năm xưa không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một tấm biển hiệu: Thiếnn tâm các.”
Cái tên ấy cũng bắt đầu từ ngày hôm đó tồn tại cho đến tận bây giờ.
- Lâm đại ca!
Trần Lâm trong lúc trầm mê nghe tiếng gọi của Lục Tiểu Thanh thì giật mình tỉnh lại. Đôi mắt hắn dần trở nên trong suốt, nhìn nàng có chút mỉm cười:
- Chúng ta đi thôi!
Lục Tiểu Thanh ánh mắt có chút khác thường nhìn hắn, rồi quay sang nhìn tấm bảng hiêụ được treo trên tửu lâu:
- Kỳ lạ!
Nàng xoay người thấy Trần Lâm đã đi vào tửu lâu thì cũng quên mất những ý nghĩ trong đầu, lại chạy theo song hành cùng với hắn. Lục Thiến đang ngồi trong phòng tĩnh toạ, đột nhiên đôi mắt mở ra, miệng phun một ngụm máu tươi. Trong đôi mắt của nàng hiện lên một vẻ phức tạp:
- Ai, là ai vừa mới giải trừ đi tâm ma suốt mấy chục năm qua ở trong lòng của ta?
Rồi nàng đột nhiên nhớ đến một câu nói của một vị lão nhân thần bí, miệng khẽ run lên:
- Lẽ nào... lẽ nào là người đó!
Trong tửu lâu, đám đệ tử tạp dịch thấy Trần Lâm đi vào cùng với nhị tiểu thư của các chủ thì vội khom người hành lễ:
- Ra mắt nhị tiểu thư, ra mắt công tử!
Trần Lâm nhìn đám đệ tử tạp dịch khẽ gật đầu mỉm cười, còn Lục Tiểu Thanh thì chẳng thèm để ý đến bọn họ. Nàng trực tiếp kéo tay hắn bay đến một cái lục đình nằm giữa hồ sen. Đám đệ tử tạp dịch nhìn thấy cảnh tượng như thế thì lòng nổi lên hâm mộ cùng với sự quyết tâm hiếm thấy. Không ít kẻ trong lòng thầm nhủ:
- Sẽ có một ngày ta cũng bay lượn như thế!
Trần Lâm nhìn thấy đình đài giữ hồ sen, tâm tình có chút phức tạp. Hắn dường như đang thấy lại hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi đây xem tranh mà rơi lệ khóc. Hắn khẽ nhắm mắt lại, tâm tình chợt trở nên tĩnh lặng. Hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tiểu Thanh thì có chút thất thần. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng gần đến như vậy. Trong lòng hắn không khỏi có chút so sánh:
- Trông nàng rất giống mẹ nàng lúc còn trẻ a!
Lục Tiểu Thành hơi chút kỳ quái nhìn hắn:
- Ngươi... ngươi đã gặp qua mẹ ta lúc còn trẻ sao?
Trần Lâm vội lắc đầu, rồi mỉm cười giải thích:
- Không phải, là lúc này ta nhìn lên ba chữ viết trên bảng hiệu. Khi đó ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ, thấy mẹ nàng lúc còn trẻ. Ta còn thấy cả nàng và ca ca nàng khi còn rất nhỏ tuổi nữa.
- Điều này... điều này làm sao có thể? Mẹ ta có nói qua, trên đời này trừ một người có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với nàng ra; thì không có một người nào khác có thể nhìn thấu được bà chữ viết trên tấm biển hiệu đó được. Chuyện này đã được chứng thu quà rất nhiều năm rồi. Tính ra cho đến bây giờ cũng đã qua ba mươi hai năm, lẻ bảy tháng, mười tám ngày rồi.
Trần Lâm cho rằng chuyện này không có gì là lạ. Việc hắn xuyên không đến thế giới sẽ này, rồi gặp gỡ những kỳ ngộ ở U Mình lâm, yìm thấy một cánh hoa sen thần bí, giải ra bí mật của Thiến tâm các. Với hắn dường như tất cả mọi chuyện đều không còn đáng ngạc nhiên như lúc mới đến thế giới này nữa.
Nhưng những chuyện hắn không quan tâm, không có nghĩa là người khác sẽ không để ý. Không biết từ lúc nào Lục Thiến đã xuất hiện ở trong lục đình. Nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt khôi ngô của Trần Lâm, đôi mắt đẹp có chút cảm xúc vô cùng phức tạp:
- Là ngươi... đã giúp ta giải trừ tâm ma sao?
- Tâm ma... tâm ma gì? Tâm không biết, ta chỉ thấy những chuyện xưa cũ nào đó không được rõ ràng cho lắm! Ta cũng không biết đó có phải là tâm ma của tiền bối hay không?
Lục Thiên khe khẽ gật đầu, rồi lấy từ trong vòng tay trữ vật ra một cái hồ rượu, ba cái lý bằng băng ngọc. Nàng rót đầy rượu vào trong ba cái ly bằng băng ngọc, hơi khẽ nhìn qua Lục Tiểu Thanh, lại nhìn ánh mắt của Trần Lâm. Nàng khẽ nhấp môi, hỏi:
- Lâm công tử thấy Tiểu Thanh nhà ta như thế nào?
Câu hỏi đột ngột của nàng suýt chút nữa làm cho Trần Lâm bị sặc. Hắn vội đứng dậy chỉnh lý lại trang phục, ho khẽ một tiếng:
- Tại hạ thất lễ, xin tiền bối chớ có chê cười. Chuyện này có chút tế nhị, ta có thể không trả lời được không?
- Là ngươi đã có người trong lòng rồi sao?
- Tiền bối... chuyện này... ta...
Lục Tiểu Thanh đang cúi đầu vân vê tà áo, không khỏi ngẩng lên nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn. Không hiểu sao trong lòng nàng có chút mất mát.
“Hắn... hắn có ý trung nhân rồi sao? Lẽ nào... lẽ nào hắn cũng để ý đến “tiểu hầu tử” sao? Ta... ta hận hắn!”
Trần Lâm đang tính nói sang chuyện khác, Lục Tiểu Thanh đã đem lý rượu trên bàn uống cạn sạch. Đôi mắt uất hận nhìn Trần Lâm chằm chằm:
- Từ đây về sau ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Nàng nói xong liền xuất ra một món pháp khí hình khăn lụa mỏng phóng lên trời cao đi mất. Trần Lâm hai mắt trợn tròn ngạc nhiên hỏi:
- Ta làm sai chuyện gì sao?
Lục Thiến nhìn hắn rồi lắc đầu cười:
- Xem ra bây giờ chỉ còn ta với công tử cùng nhau uống rượu rồi! Chắc là công tử không chê rượu của ta nhạt đó chứ!
- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh a!
Lục Thiến nhìn hắn cười cười, rồi cầm ly rượu trên tay, hơi nhấp môi nói:
- Đây là linh tửu dó ta tự tay ủ ra, bên trong tổng cộng có mười tám loại dược liệu năm trăm năm trở lên. Trong đó chín vị là độc dược, còn chín vị còn lại mới là linh dược. Vị của rượu này ban đầu uống vào rất là thanh mát, ngọt dịu. Nhưng khi thấm vào cơ thể thì nóng bức, khó chịu, đau khổ không gì bằng được. Với tu vi của công tử nếu tiếp được của ta ba ly rượu này, ta không những tặng cho công tử phương pháp ủ rượu, còn có thể thay công tử làm thêm ba việc. Công tử thấy thế nào?
Trần Lâm cầm lấy ly rượu trên tay, rồi mỉm cười uống cạn. Một luồng thanh khí tươi mát hòa tan vào trong cơ thể làm cho Trần Lâm có cảm giác như tất cả các đường kinh mạch trên cơ thể đều căng trướng lên. Vài cái kinh mạch còn đang tắc nghẽn cũng được phá vỡ. Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng, hắn uống rượu cũng có thể đột phá tu vi.