Đám người Chu Nhất đứng lên, ngoài ba người Chu Nhất, Đại Ngưu, Hà Dương đang ngồi còn có hai tổng quản hộ viện. Thân binh của Chu Thiên Giáng
đã đổi thành hộ vệ Chu phủ, hai người này chính là hai người đứng đầu
trong số thân binh. Một người tên Hạ Thanh, biệt hiệu quỷ nhãn thất, là
một tay tiền tiêu. Một người khác tên Thường Võ, tên hiệu Bá Vương
thương, hậu duệ của dòng thương pháp chính cống. Hai người họ đều là hải tặc nổi tiếng xấu ở chốn sông nước. Lúc ở Thục Thiên Phủ say rượu bị
Diêu Nhất Bình lập bẫy bắt giữ. Cũng coi như họ gặp may, còn chưa kịp bị trảm thì gặp Chu Thiên Giáng tới phá thành.
Lúc đó Thục Thiên phủ đã đại loạn, Chu Thiên Giáng cũng không thẩm tra
tội danh của chúng lao phạm. Hai người ở trong đội thân binh luôn che
giấu thân phận thật, sợ bị phát hiện sẽ thanh toán cả nợ cũ trước kia.
Tiếc rằng mấy ngày trước, trong lúc huấn luyện Chu Nhất đã phát hiện ra
hai người có thân thủ phi thường. Sau khi biết Chu Thiên Giáng chiêu
hiền đãi sĩ, mới khiến hai người yên tâm lại. Chứ theo lý thuyết của Chu Nhất, dù hai người có công phu và sức chiến đấu cao cũng sẽ không tha
cho họ.
- Đại nhân, chúng ta chỉ nghe lệnh ngài, mấy huynh đệ chúng tôi, sau này phải nhờ ngài chiếu cố rồi. Chu Nhất đại biểu cho các huynh đệ nói.
- Mọi người yên tâm, Chu Thiên Giáng ta nặng nhất một chữ nghĩa. Tin
rằng trong khoảng thời gian từ Thục Thiên tới kinh thành, các ngươi cũng thấy được tính cách của ta. Người cùng chung chí hướng chính là huynh
đệ, uống xong chén rượu này, chúng ta chính là người một nhà. Nói xong,
Chu Thiên Giáng bưng lên uống một ngụm lớn.
Mọi người đều nâng chén uống cạn, Đại Ngưu và Hà Dương vội vàng rót đầu
cho mọi người. Trong những trường hợp này, bọn họ chỉ có công phần rót
rượu.
Hạ Thanh đứng lên. - Đại nhân, ta cùng Thường Võ vốn là hải tặc, vẫn
luôn giấu diếm thân phận không muốn đại nhân biết được quá khứ của chúng ta. Nếu đại nhân đã xem trọng hai huynh đệ ta, chúng ta dù máu chảy đầu rơi cũng nguyện trung thành với đại nhân.
Chu Thiên Giáng cười cười. - Cả đời có ai chưa từng làm qua chuyện xấu,
dù trước đây hai ngươi đã làm những chuyện gì, từ sau coi như xóa bỏ.
Tuy nhiên, ở chỗ ta cũng phải chú ý quy củ, không thể làm những việc
thương thiên hại lý như trước. Các ngươi yên tâm, huynh đệ chúng ta có
phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Năm đó, các ngươi vào nhà cướp của
không phải vì miếng cơm ăn sao, bản đại nhân là người có tiền, ở Đại
Phong này, chẳng được mấy ai so giàu hơn ta. Mặt khác, đừng thấy bản
thân ta không có quan chức. Trước cây Đả Vương Tiên này, các quan đều
phải cúi đầu.
Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn mọi người, nếu muốn người ta một mực đi
theo mình thì cũng phải cho họ biết thực lực bản thân. Dù là thời đại
nào, có tiền có thế vẫn cần có chỗ dựa hùng mạnh. Chu Thiên Giáng đang
nói với mọi người, hắn chính là bức tường chắn gió kia.
Rượu qua ba tuần, huynh đệ uống tới vui vẻ, hòa thuận. Nhưng trong Quách phủ lại xuất hiện mấy vị khách không mời mà tới.
Thái giám Hồng Sơn đa mưu túc trí, để bảo đảm mục đích, ông ta sẽ dùng
Quách Dĩnh câu Chu Thiên Giáng. Ông ta không dám trực tiếp tới đánh chết Chu Thiên Giáng, ông ta sợ, sợ Lâm Phong ẩn nấp bên cạnh hắn.
Một khi Lâm Phong quấn lấy, Hồng Sơn không chỉ không giết được Chu Thiên Giáng mà còn dễ để lộ thân phận thật. Thế nên, Hồng Sơn phái người đi
bắt cóc Quách Dĩnh trước, sau đó dùng nàng dụ Chu Thiên Giáng tới địa
điểm dự tính. Đến lúc đó, ông cũng quan sát được Lâm Phong có ở cạnh bên Chu Thiên Giáng không.
Lúc chạng vạng Quách Dĩnh mới theo lão phu nhân quay về phủ tướng quân.
Tuy trong lòng không muốn, nhưng nàng cũng hiểu giờ không thể ở lại Chu
phủ. Nếu không, tin đồn sẽ truyền khắp kinh thành.
Quách Dĩnh ngồi một mình trong phòng, ngẩn ngơ nhìn mấy câu thơ Chu
Thiên Giáng viết. Buồn chán, Quách Dĩnh liền mang theo hộp điểm tâm đi
tới vườn hoa.
Hôm nay là ngày đầu Chu Thiên Giáng chuyển tới phủ mới, Lâm Phong cũng
chưa lập tức dời qua. Ở Quách phủ đã hơn hai mươi năm, Lâm Phong cũng có phần không nỡ.
Quách Dĩnh mang theo hộp đựng đồ ăn nhưng không mang theo nha hoàn, rón
rén trong đêm tới trước vườn hoa. Không biết sao, nàng rất muốn tâm sự
với ông thợ làm vườn về chuyện xưa của Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng
từng nói, vị sư phụ này của hắn có thân phận rất thần bí. Tuy Quách Dĩnh không giống Chu đại cẩu tử thích dò xét người khác, nhưng trong lòng
vẫn có sự hiếu kỳ.
Quách Dĩnh vừa định đẩy cửa lại chợt dừng tay lại. Trong mắt lộ vẻ sợ
hãi, vì nàng nghe thấy tiếng nói bên trong. Một vị trong đó, không ngờ
lại là tổ mẫu của nàng.
Quách Dĩnh che miệng không dám phát ra âm thanh. Nàng không hiểu sao bà
nội lại vào vườn hoa lúc nửa đêm, hơn nữa còn không có nha hoàn đi theo.
Trong vườn hoa, hai vị lão nhân ngồi đối diện, nội dung câu chuyện cũng
tương đối nhẹ nhàng. Lão phu nhân cũng không phải nói chuyện yêu đương,
bà là vì đứa cháu gái Quách Dĩnh. Chu Thiên Giáng đã có phủ đệ, nhưng
muốn tới cửa cầu hôn, vẫn cần có trưởng bối ra mặt mới được. Lâm Phong
là sư phụ Chu Thiên Giáng, cũng coi như bề trên duy nhất của hắn. Lão
phu nhân muốn Lâm Phong ra mặt, thúc đẩy mối lương duyên này. Toàn Quách phủ, không ai hiểu rõ Lâm Phong hơn lão phủ nhân, bà thấy Lâm Phong
cũng đủ phân lượng. Một khi Lâm Phong công khai thân phận, cũng giúp
Quách gia tăng được không ít thể diện.
Quách Dĩnh thấy bà nội tới vườn hoa cũng không dám tiến xa hơn. Nàng rón rén lui lại mấy bước, khẩn trương đi ra đường lớn. Dù Quách Dĩnh không
nghĩ giữa bà nội với ông thợ làm vườn có gì mờ ám, nhưng thân là lão phu nhân đứng đầu phủ lại cùng một lão nam nhân ở trong viện lúc nửa đêm,
truyền ra thì thật xấu hổ. Nếu đã vậy, Quách Dĩnh làm như không biết còn hơn.
Trong vườn hoa, Lâm Phong đang nói chuyện chợt dựng lỗ tai, làm động tác ra hiệu lão phu nhân đừng lên tiếng. Sau khi “bịch” một tiếng vượt qua
tường việc, thấy rõ là Quách Dĩnh mới cười khổ quay lại vườn hoa.
- Là ai? Lão phu nhân nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Lão phu nhân cũng không muốn bị đám hạ nhân nói lung tung, nếu đúng là
người lắm chuyện, bà cũng không tiếc động sát tâm diệt đi mối hậu họa
này. Ở triều đại này, thanh danh quan trọng chẳng khác nào tính mạng.
- Là cháu gái ngoan của bà, chắc định mang đồ ăn gì đó tới. Lâm Phong cười nói.
- Ôi! Vậy phải làm sao, nếu nha đầu kia nói lung tung, cái mặt mo của ta cũng mất hết. Lão phu nhân lo lắng nói.
- Thế thì sao, cùng lắm bà tái giá là được.
- Phì, ông là lão già không biết thẹn, sau này không được nói những lời
như thế nữa. Lão phu nhân nói xong, sắc mặt cũng trầm xuống. - Ta và ông cũng là người sắp xuống mồ, để cho Quách gia chút thể diện đi.
Lâm Phong vừa định lên tiếng thì lại nghe tiếng “cạch” truyền từ phía
xa. Âm thanh rất nhẹ nhưng cũng đủ chấn động lỗ tai Lâm Phong. Là tiếng
hộp đồ ăn rơi xuống đất, hẳn là Quách Dĩnh.
- Bà đừng cử động, ta ra ngoài xem. Lâm Phong căng thẳng, thấp giọng nói.
Lão phu nhân không nghe được gì, nhưng bà rất rõ thân phận của Lâm Phong, sắc mặt cũng trầm trọng hơn.
Đúng lúc này, phía ngoài có người hô to. - Có thích khách, mọi người cảnh giới!
Theo tiếng hô này, trên dưới Quách phủ bắt đầu loạn. Phủ Trấn Nam tướng
quân cảnh giới không thấp. Đừng thấy Quách Thiên Tín không có trong phủ, ông cũng sợ người của Đương Vân quốc tới kinh thành ám sát người nhà
nên việc cảnh giới ở Quách phủ cũng vô cùng nghiêm khắc.
Lâm Phong lắc mình tới chỗ đồ ăn rơi xuống, nhìn quanh rồi tung người
lên nóc nhà. Đứng trên cao, Lâm Phong thấy mấy bóng đen vượt qua tường
bao Quách phủ. Trong đó, có một người đang khiêng người khác trên vai.
- Thích khách ở trên, bắn!
Lâm Phong vừa định đuổi theo thì thấy một loạt cung nỏ bắn ra. Lâm Phong biết họ coi ông là thích khách, mà ông cũng không dám khinh thường số
cung nỏ này. Vung mạnh hồ lô rượu trong tay, cơ thể ông lùi ra sau.
Tránh thoát cung nỏ liên hoàn, Lâm Phong nhảy xuống nóc phòng. Ông không muốn để lộ thân phận trước mặt gia đinh Quách phủ. Chỉ vài bước né
tránh, Lâm Phong đã thoát được hàng hộ vệ tuần tra.
Đi tới tường biên, Lâm Phong thả người bay ra ngoài tường viện. Nhưng lần này đã chậm, mục tiêu đã sớm mất tung tích.
Trong mắt Lâm Phong lộ sát khí, lại có người dám bắt cóc Quách Dĩnh
trước mặt ông, dù cho Chu Thiên Giáng không trách ông, Lâm Phong cũng
lên tinh thần hạ sát thủmột tên cũng không để lại!
Trên dưới Quách phủ tuy hỗn loạn nhưng vẫn có sự cảnh giới tự động, cẩn
thận phái người tìm kiếm khắp nơi. Khi tổng quản hộ viện thấy lão phu
nhân bình yên vô sự trong vườn hoa mới dám thở nhẹ. Không ai dám hỏi sao lão phu nhân lại ở đây, đối với họ mà nói, chỉ cần lão phu nhân bình an là tốt rồi.
Kiểm tra một lượt, trên dưới Quách phủ chỉ thiếu một mình Quách Dĩnh. Về phần lão thợ làm vườn Lâm Phong, không ai chú ý tới ông ta.
Quách lão phu nhân nghiêm mặt ngồi trong phòng, tuy Quách Dĩnh bị kẻ xấu bắt đi, nhưng bà tin Lâm Phong có đủ năng lực cứu Quách Dĩnh bình yên
vô sự trở về.
Sau khi rời khỏi Quách phủ, Lâm Phong đuổi theo một đoạn vẫn không phát
hiện được tung tích đối phương. Lâm Phong ngừng lại, xem ra thân thủ mấy người này cũng không yếu. Trong kinh thành ngọa hổ tàng long, dựa vào
sức của mình ông cũng không được.
Lâm Phong không tới chỗ Chu Thiên Giáng mà trực tiếp tới lò rèn tìm Niêm Can Xử Chu Tước Sứ Mục Kỳ. Lâm Phong biết, nói tới truy tìm tung tích,
chỉ e trong kinh thành không có ai tinh thông bằng người của Niêm Can
Xử.