Hai gã hộ vệ không kịp đóng cửa. Mấy tên ác nô này đều là thanh lâu đặc
biệt chọn lựa, mỗi người đều có chút công phu. Thấy có người xông ra
cửa, hai gã cầm côn nhọn lao tới đánh.
Cô gái cúi đầu tránh được, nào ngờ có một tên trở tay cầm côn đánh vào lưng cô.
- A!
Cô gái giật nảy mình, gục vào người Chu Thiên Giáng.
Trư đại kỳ nhân nằm sát trên lưng ngựa, bị cô gái đè xuống, đến bưa cơm
tối qua cũng phọt ra. Cô gái chịu đựng đau đớn, quất sống đao vào mông
ngựa, ngựa đỏ hất tung vó trước nhảy vọt ra cửa. Tuy đã ra đường lớn,
nhưng thanh lâu là địa đầu xà, bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
- Mau! Hướng bắc, ra khỏi thành!
Chu Thiên Giáng đã sớm tìm hiểu kỹ càng đường lối từ khách làng chơi,
chỉ cần ra cửa thành Trung Đô phủ, trên cơ bản trời rộng chim bay.
Bốn gã lính canh cửa thành đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy một con ngựa đỏ điên cuồng phóng tới, họ chưa kịp chặn lại, ngựa đỏ đã xông ra
ngoài.
Ngựa cắm cổ chạy suốt hai mươi dặm, cô gái phát hiện phía sau có người
đuổi theo, lúc này chẳng những có hộ viện thanh lâu mà còn có cả quan
binh cửa thành.
Ở một chỗ rẽ ngoặt của sườn núi, cô gái bắt lấy Trư đại kỳ nhân ở sau
lưng, hai người ngã nhào xuống ngựa. Cô gái giơ một tay lên cắm đao nhọn vào mông ngựa. Ngựa đỏ thất kinh, bốn vó lồng lên lao về phía trước.
- Mau, núp sau tảng đá đi!
Cô gái đá và Chu Thiên Giáng còn nằm trên mặt đất.
- Ọc!
Chu Thiên Giáng nôn khan.
- Ta không xong rồi, xương cốt muốn rã hết rồi.
- Vậy được, ngươi cứ ở đây chờ bị bắt về đi.
Cô gái dứt lời, định một mình vào núi.
- Đừng mà!
Chu Thiên Giáng lồm cồm bò dậy, lảo đảo theo sau cô gái trốn sau một tảng đá lớn.
Thấy mười mấy con ngựa chạy qua trên đương nui, Chu Thiên Giáng và cô gái đều thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái tựa vào tảng đá lớn thở hổn hển, Chu Thiên Giáng tái mặt, liên
tiếp bị dọa mấy lần, hắn cảm thấy bản thân giống như chết đi sống lại.
Cô gái liếc qua Chu Thiên Giáng, bĩu môi:
- Một đại nam nhân, đến ngựa cũng không biết cưỡi, quá ngốc. Đúng rồi, ngươi tên gì?
- Cứt! Cưỡi ngựa có gì giỏi chứ, ta còn cưỡi heo rồi đó.
Chu Thiên Giáng trợn mắt, nghĩ ngợi một chút, nói tiếp:
- Ta họ Chu tên Thiên Giáng, tự Kỳ Nhân. Nhớ kỹ, không phải chữ “heo” trong “heo mẹ”, mà là “chu” trong “chu sa“. ()
() Chữ “heo” và chữ “chu” có cách đọc tương tự, do đó từ cái tên Chu
Thiên Giáng (heo rơi xuống từ trời) do quan đặt, Trần Hưởng tự sửa lại
họ của mình thành chữ “Chu” trong “chu sa“.
Chu Thiên Giáng chuẩn bị quên kiếp trước, một lần nữa sống phóng khoáng
cho kiếp này, nếu ông trời đã chọn tên này cho hắn thì cứ quả quyết nhận cho xong. Đương nhiên không thể mang họ “heo”, cho nên sửa lại một chữ. Từ nay về sau, họ tên của hắn chính là Chu Thiên Giáng.
Cô gái cử động một chút, vừa rồi nhát côn đó đập cũng không nhẹ, hiện tại vừa nhớ đến, cô đau đến mặt nhăn nhúm.
- Ta nói cho cô biết rồi, nè nha đầu, nhà cô ở đâu, tên gì?
Chu Thiên Giáng hỏi.
- Ta!
Cô gái trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, cẩn thận nói:
- Ta mắc gì phải nói ngươi biết.
- Ầy! Ta nói, chúng ta không thể không nói đạo lý, đừng quên cô còn nợ ta một trăm lượng bạc đấy.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng lão tử không cứu người không công đâu.
Chu Thiên Giáng dựa vào kinh nghiệm làm thợ săn ảnh ở kiếp trước, thấy
nha đầu kia tuyệt đối không phải con cái nhà dân thường. Có điều nếu là
quan lại quyền quý cũng không giống, nhà như thế làm sao để một cô gái
một mình bước chân vào giang hồ, có lẽ là con của một tiểu phú hộ, không cẩn thận bị trúng gian kế.
- Bạc không thiếu ngươi đâu, hỏi nhiều như vậy làm gì.
Cô gái trừng mắt nhìn. Nghĩ tới chuyện gặp phải hai ngày nay, cô gái hận đến nghiến răng.
- Ta nói cô nương, chúng ta quen biết coi như là hữu duyên, với lại bây
giờ vẫn chưa thật sự thoát khỏi nguy hiểm, vẫn phải giúp đỡ nhau. Không
nói cho ta gia thế của cô cũng được, nhưng cũng phải nói tên cho ta biết chứ.
Cô gái nhìn nơi rừng núi hoang vu, nếu muốn thoát khỏi đuổi giết chỉ có
thể vượt qua núi lớn. Cô mặc dù biết chút võ công nhưng vẫn sợ tối. Phế
vật trước mắt này tuy vô dụng, tốt xấu gì vẫn là đàn ông, lúc đi đường
ban đêm thì có thể giúp mình thêm can đảm.
- Nghe đây, không được nói cho người khác biết, bổn cô nương tên Quách Dĩnh.
Cô gái chần chừ nói ra tên của mình.
- Quách Dĩnh?
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một lúc:
- Ta nói nha đầu, ta cứu cô, lẽ ra cô phải lấy thân báo đáp mới đúng.
Tuy nhiên ta là người tâm địa thiện lương, cô cho ta thêm một trăm lượng bạc thì chúng ta sẽ thanh toán xong.
- Hứa cái đầu ngươi, vừa rồi ở hành lang ngựa nếu không có bổn cô nương cứu ngươi ra, ngươi bây giờ còn đang ở thanh lâu đó.
Cô gái phát hiện Chu Thiên Giáng mặt mày gian xảo, căn bản không giống người tốt.
Đúng lúc này có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, người đuổi theo phát
hiện trên ngựa không có người bèn quay lại tìm. Địa điểm có thể giấu
người cũng chỉ có ngọn núi lớn này.
- Đi mau!
Chu Thiên Giáng giật mình kéo tay của cô gái, liều mạng chạy vào ngọn núi.
Bọn họ phạm phải tội giết người, mặc kệ nguyên nhân gì, đây đều là trọng tội. Hơn nữa Chu Thiên Giáng là gia nô bị quan phủ bán vào thanh lâu,
bắt trở lại thì phải đền mạng.
Thanh lâu có hai gã hộ viện chết, một tên quy nô và gà mới lại chạy
trốn, tú bà giận điên lên, bèn điều hai mươi mấy tên to con bắt đầu lục
soát núi, không bắt được người thề không bỏ qua. Sắc trời dần tối, các
nhánh đuốc sáng rõ mồn một trên sườn núi.
Cô gái mặc dù viết chút võ công, song bị bỏ đói đã một hai ngày, qua một hồi thì cơ thể mềm nhũn.
- Ta, ta đi không nổi nữa.
Cô gái tái mặt, trong ánh mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ. Cô hiểu rất rõ, một khi bị bắt trở về sẽ có hậu quả đáng sợ ra sao.
Chu Thiên Giáng nhìn lướt qua mấy ngọn đuốc dưới chân núi không ngừng đến gần, hắn cắn răng:
- Cô nhớ kỹ cho ta, đây là ta lần thứ hai cứu cô.
Chu Thiên Giáng nói xong bèn ngồi xổm xuống:
- Ta cõng cô đi!
- Này!
Cô gái cắn môi, nằm trên lưng một nam tử xa lạ, nếu người trong nhà biết thì sống sao nổi.
Cô bé này không phải con cháu của phú hộ bình thường. Cô là Quách Dĩnh,
con một của đương kim Trấn Nam Đại tướng quân Quách Thiên Tín. Thuở nhỏ
dưới sự dạy dỗ của phụ thân, cô cưỡi ngựa săn bắn không gì không giỏi.
Nửa tháng trước vì nhận được thư lão gia gửi từ kinh thành đế đô nói là
bà nội bệnh nặng, thân là Đại tướng quân, Quách Thiên Tín nhất định phải đợi ngự chỉ của Hoàng đế mới có thể rời khỏi Nam Cương. Trong tình thế
cấp bách, Quách Dĩnh lén chạy khỏi quân doanh, một mình trở lại kinh
thành. Nào ngờ lúc đặt chân đến Trung Đô phủ, cô bước vào hắc điếm, cứ
thế bị bán đến thanh lâu.
- Nhanh lên đi, lề mề gì nữa.
Chu Thiên Giáng thúc giục.
Quách Dĩnh cắn răng, nhắm mắt leo lên. Chu Thiên Giáng cõng Quách Dĩnh,
bước thấp bước cao đi lên núi. Thấy Chu Thiên Giáng mệt đến đẫm mồ hôi,
Quách Dĩnh cũng có chút áy náy. Nam tử trước mắt này tuy giống kẻ trộm
lại còn tham tiền, nhưng dù sao người ta cũng cứu cô ra khỏi hang cọp.
- Chu đại ca, cảm ơn huynh!
Tiếng của Quách Dĩnh giống như muỗi kêu, nhỏ đến mức cả cô cũng không nghe thấy.
- Nha đầu thúi, đừng thổi sau gáy ta, ta sợ nhột.
Chu Thiên Giáng bất mãn than thở một tiếng.
Một chút thiện cảm vừa manh nha trong lòng Quách Dĩnh lập tức hóa thành hư ảo, cô hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng thật sự đi không nổi. Hắn nhìn quanh, phát hiện cách đó
không xa có một khe đá bị dây leo che khuất, vừa vặn cho hai người ẩn
núp.
- Nha đầu, khẩn trương trốn vào trong.
Chu Thiên Giáng thả Quách Dĩnh xuống, không nói thêm câu nào bèn chui vào.
- Ta tên Quách Dĩnh, không phải nha đầu.
Quách Dĩnh tức giận nói.
Chu Thiên Giáng không hơi đâu đấu võ mồm với cô, hắn kéo qua hai sợi dây leo gần đó, sau khi hắn chui vào khe đá liền phủ dây lại.
- Ngươi đừng đẩy ta!
- Xuỵt, có người đến, đừng nói chuyện.
Chu Thiên Giáng quay người lại, sợ đến mức không dám nhìn ra ngoài. Bên
ngoài có tiếng chửi rủa, hai người khẩn trương ôm sát lại.
Quách Dĩnh hoảng sợ tựa vào trước ngực Chu Thiên Giáng, mà Chu Thiên
Giáng vừa mệt vừa sợ, đầu đầy mồ hôi. Khi một giọt mồ hôi nhỏ xuống mặt
Quách Dĩnh, cô mới phát hiện hai người đang ôm nhau sát rạt. Quách Dĩnh
đỏ mặt, khẽ cục cựa thân mình. - Đừng nhúc nhích, muốn chết à!
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nhắc bên tai Quách Dĩnh.
Khi môi của Chu Thiên Giáng chạm vào vành tai Quách Dĩnh, cô run bật người, cảm thấy trên mặt nóng ran.
Chu Thiên Giáng không nghĩ gì cả, nhưng Quách Dĩnh nhúc nhích khiến hắn
phát giác tâm tư của cô. Chu Thiên Giáng từng là thợ săn ảnh, kiếp trước cũng lừa không ít cô gái, đừng nói chi là tiểu nha đầu chưa trải sự đời này.
Chu Thiên Giáng nổi lòng háo sắc, cười xấu xa:
- Đừng lên tiếng, bị người bên ngoài phát hiện thì cô thảm đấy.
Chu Thiên Giáng cố ý cọ vào tai Quách Dĩnh, trêu chọc thần kinh của cô bé.
Quách Dĩnh nhắm chặt hai mắt, thân thể hơi run lên. Chu Thiên Giáng chỉ
là trêu đùa cô một chút, lúc này hắn cũng không có tâm tư gì.
Đợi chừng một canh giờ, bên ngoài mới không còn tiếng động. Hai người
vẫn không dám rời khỏi, song vẫn dám nhỏ giọng nói chuyện.
- Nha đầu, cô chuẩn bị đi đâu?
- Ta tên Quách Dĩnh, không phải nha đầu.
Quách Dĩnh cắn môi, trái tim bé nhỏ bị Chu Thiên Giáng khiêu khích đập
thình thịch, chân cũng nhũn ra. Đừng nhìn cô ở trong quân doanh của phụ
thân giống như một nam tử, song không có binh lính nào dám bất kính với
cô. Giờ thì hay rồi, bị một nam tử xa lạ ôm vào lòng, còn cố ý cắn lỗ
tai cô.
- Ta! Ta muốn trở lại kinh thành.
Quách Dĩnh nhỏ giọng nói một câu.
- Dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, ta sẽ bảo hộ cô đến kinh thành. Có điều chúng ta đã thỏa thuận, sau khi về đến nhà cô không được quỵt
nợ.
Chu Thiên Giáng nói xong hôn cái chóc lên má Quách.
Quách Dĩnh không nói gì, Chu Thiên Giáng kề sát vào khuôn mặt nóng ran của cô, hoàn toàn khiến cô mất hết dũng khí nói chuyện.