Nói thật thì mỗi lần Đại Ngưu xuất chiến là Chu Thiên Giáng lại lo lắng nơm nớp, sợ tên tiểu tử này không trở về được, cũng coi như tiểu tử này may mắn, hơn nữa lại có thần lực trời sinh, đại côn vung lên một cái thì đến quân tốt bình thường cũng không làm gì nổi cậu ta, nếu gặp đối thủ mạnh thì một côn của cậu ta vào đầu cũng đủ khiến đối phương sứt đầu mẻ trán.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn Chu Nhị hỏi tiếp:
- Chu Nhị, ngươi có được bản đồ bố trí chiến sự của Thiên Thanh quốc chưa vậy?
Chu Nhị lắc lắc đầu:
- Đại nhân, thứ này người bình thường không lấy được, chỉ có tầng lớp cao trong Ương Kim tộc mới có.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
- Xem ra lại phải dùng miệng khẩu chiến với gia tộc Da Luật thôi, nếu như có thể lấy được bản đồ bố trí trước thì ta có thể diễn luyện binh đẩy lùi chiến cục khiến bọn họ tâm phục khẩu phục nhưng hiện giờ xem ra chỉ có thể mò thôi.
Mấy người Chu Thiên Giáng đang phân tích thế cục Thiên Thanh trong binh trạm Vương Đô còn mấy thế lực Thiên Thanh quốc cũng bị đội quân ngàn người này của Chu Thiên Giáng làm cho chấn động.
Trong Bối Nhĩ thành cách Vương Đô năm trăm dặm, Đại thống lĩnh Ô tộc Chiêm Hãn đang nghe báo cáo thương vong quân tốt một cách kĩ càng. Chiêm Hãn vai rộng eo thon, đôi mày kiếm không giận mà uy, nghe xong lời kể của đám tàn binh này thì Chiêm Hãn đứng dậy đi mấy bước.
- Các ngươi chắc chắn đối phương chỉ có khoảng một ngàn người chứ?
Chiêm Hãn căm tức nhìn mọi người.
- Đại thống lĩnh, trận hình đối phương chỉ có năm đạo, rất dễ nhận ra.
Một gã quân tốt vội vã nói. Theo bố trí kỵ binh thì mỗi đạo là hai trăm người, rất dễ đếm.
- Hừ, cái đồ ngu ngốc! Từ lúc nào mà bộ lạc du mục lại trở nên có công phu chiến đấu như vậy, lại còn biết bày trận hình xung phong hả? Người đâu, lôi mấy quân tốt trốn về, đánh mỗi người hai mươi quân côn, phân đến các doanh.
Chiêm Hãn vừa phân phó một tiếng thì chấp pháp đã lần lượt đi lên kéo lũ tàn binh xuống.
Trong đại sảnh, hơn mười thống lĩnh Ô tộc nhìn Chiêm Hãn, cả đám không dám tin đây lại là sự thực.
- Đại thống lĩnh, ta nghi ngờ những quân tốt này nói dối, sợ quân pháo xử trảm nên mới nói dối như vậy. Dũng sĩ Ô tộc ta dũng mãnh hơn người, bốn ngàn người sao có thể thua trong tay một ngàn người chứ?
Thống lĩnh Ô Tề đứng lên nói.
Chiêm Hãn chắp hai tay sau lưng nhìn Ô Tề một cái:
- Chư vị dũng sĩ trong tộc, mấy huynh đệ này không nói dối, ta chỉ hoài nghi đối thủ mà họ gặp phải không phải là người Thiên Thanh quốc thôi. Mấy ngày trước ta nhận được mật báo Chu Diên Thiên đưa tới, lão nói có một đội quân kỳ lạ tiến vào Thiên Thanh, đội này nhân thủ không nhiều nhưng sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh. Ở Bắc Khẩu quan, một thương đội một trăm người của đối phương đã giết một ngàn quân đóng giữ của Chu Diên Thiên tan tác, hơn nữa còn nói đối phương có một loại pháp khí có thể triệu tập thiên lôi. Nếu như người của chúng ta gặp phải những người này thì cũng khó trách.
- Đại thống lĩnh, bản thân Chu Diên Thiên là người không có tài cán gì, chẳng qua không chịu được mất mặt nên mới cố ý thêu dệt mà thôi. Ta cũng không tin thiên hạ vẫn có thể có thần binh như vậy.
Ô Tề không phục nói.
Chiêm Hãn thở hắt ra:
- Mấy năm nay tuy Ô tộc chúng ta sống ở nơi phương bắc giá lạnh nhưng tình hình binh mã vẫn không ngừng được thu nạp. Đương Vân quốc có Nam Cương là nơi hiểm yếu, căn bản không qua được, Chu Diên Thiên và chúng ta có lời thề, cũng không thể là người của lão được. Trừ phi những binh mã này là người Đại Phong phái tới.
- Đại thống lĩnh, điều này thì không thể được. Cho dù là binh mã Đại Phong triều thì chắc chắn sẽ không mạnh như vậy, bọn họ ngay cả Chu Diên Thiên cũng không đối phó được thì làm sao mà đánh tan được bốn ngàn binh sĩ của chúng ta chứ?
Lại một thống lĩnh đứng lên nói.
Chiêm Hãn lắc lắc đầu:
- Nếu như là binh của Đại Phong thì cũng phải là cái lũ vô dụng ở Hổ Khẩu quan kia, người lãnh binh chắc chắn là tướng quân xuất sắc nhất Đại Phong - Chu Thiên Giáng. Theo như những chiến báo chúng ta thu thập được thì người này dụng binh không theo lẽ thường, nói thật thì hai cuộc chiến kinh thành của hắn khiến ta bội phục sát đất. Nếu như người này đến Thiên Thanh thật thì xem như chúng ta gặp được đối thủ chân chính rồi.
- Đại thống lĩnh, nếu Chu Thiên Giáng giúp Ương Kim tộc, lẽ nào Đại Phong không sợ sau này chúng ta sẽ san bằng kinh thành của hắn sao?
Ô Tề lạnh lùng nói.
- Hừ, ta e mong muốn của họ là để Ô tộc của chúng ta diệt vong!
Chiêm Hãn nói xong thì quay lại ngồi trên ghế chủ soái của mình.
- Bên Chiêm Linh muội muội của ta thế nào rồi?
Chiêm Hãn hỏi tiếp.
- Đại thống lĩnh, Linh nhị tiểu thư đang đánh với Da Luật Bình ở Tạp Sắt thành, đã đánh cho Da Luật Bình không dám ra mặt nữa rồi.
Ô Tề đắc ý nói.
- Được, truyền lệnh của ta, lệnh cho Linh Nhi đánh thua ba trận liên tiếp rồi rút lui trăm dặm.
Chiêm Hãn nói xong thì rút một lệnh tiễn ném ra ngoài.
Tất cả thống lĩnh vừa nghe thấy vậy thì không khỏi giật mình nhìn Chiêm Hãn. Ô Tề vội vàng nói:
- Đại thống lĩnh, binh mã chúng ta sĩ khí đang vượng, sao phải cố ý thua chứ?
Chiêm Hãn nhìn mọi người, cười ha ha mấy tiếng, dứt tiếng cười thì y đưa quét mắt nhìn mọi người.
- Chư vị huynh đệ trong tộc, hiện giờ có bại mấy trận cũng không phải lo, như vậy thì cho dù Chu Thiên Giáng đã đến Vương Đô thì cũng phải chịu sự xa lánh của gia tộc Da Luật. Ương Kim tộc từ trước đến nay vô cùng kiêu ngạo, trong mắt rất khinh thường binh sĩ Đại Phong, chúng ta cố ý thua mấy trận sẽ khiến bọn họ cảm thấy không cần phải chịu ơn của Đại Phong. Với mấy trận thua của chúng ta thì Chu Thiên Giáng rất có thể sẽ không công mà lui, thậm chí có chưa chắc có thể sống sót mà ra khỏi thành hay không nữa.
- Đại thống lĩnh, tên Chu Thiên Giáng kia cũng chỉ là được cái mã bên ngoài, đánh được binh mã Đại Phong nhu nhược yếu đuối thì có gì đáng kiêu ngao chứ. Nếu ngài sợ thì Ô Tề ta đích thân suất lĩnh vạn đại quân, đảm bảo sẽ xách đầu hắn tới gặp ngài.
Ô Tề không phục nói.
- Khốn kiếp! Nếu nam nhi Ô tộc đều như ngươi thì nói gì đến thống nhất Thiên Thanh nữa hả? Đây không phải là sợ, chỉ là hiện giờ không cần phải chọc giận Đại Phong, sự yếu thế của chúng ta sẽ khiến Ương Kim tộc và Đại Phong tự tan, đối với Ô tộc chúng ta trăm lợi mà không có một hại. Đánh giặc không phải chỉ dùng nắm tay, nhiều lúc cũng phải động não.
Chiêm Hãn nói xong thì ánh mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt mọi người. Tất cả các thống lĩnh, bao gồm cả Ô tộc đều cúi đầu. Chiêm Hãn trong lòng bọn họ chính là một ngọn núi không thể vượt qua được.
Tin tức thương đội của Chu Thiên Giáng đến Vương Đô bắt đầu được phong tỏa chặt chẽ, đám dân chúng cũng không biết có một đạo binh mã Đại Phong đã đến Thiên Thanh, mà mấy trăm binh lính Ô tộc bị Chu Thiên Giáng bắt được cũng thổi phồng chiến tích của binh sĩ Ương Kim tộc.
Liên tiếp ba ngày, mấy người Chu Thiên Giáng được hầu hạ ăn no uống ngon nhưng lại không được Da Luật Sát tuyên triệu. Không những vậy mà đến cả Da Luật Đậu Cáp đại tiểu thư to béo kia cũng không xuất hiện ở binh trạm lần nào nữa.
Đám người Chu Nhất bắt đầu sốt ruột, bọn họ lo lắng đêm dài lắm mộng lại có chuyện ngoài ý muốn. Chu đại quan nhân thân phận đặc thù, bọn họ đến đây chẳng khác gì đi vào hiểm địa, có lúc có danh tiếng cũng không phải là chuyện tốt, dù sao Đại Phong và Thiên Thanh cũng đã đối lập với nhau cả trăm năm rồi, chẳng ai muốn trong trận doanh của mình lại xuất hiện một đối thủ đáng sợ cả.
- Đại nhân, ta thấy chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng, nếu muội tử mập kia mà không đến thì e là chuyện có biến rồi.
Chu Nhất lo lắng nói.
- Chu Nhất đại ca nói đúng, nếu quả thực không được thì ta sẽ thông báo cho các huynh đệ Niêm Can Xử trong thành bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp ứng cho chúng ta phá vây. Có Hồng Y đại pháo thì cứ xông ra ngoài đi.
Chu Nhị nói theo.
Chu Thiên Giáng lắc lắc dầu:
- Các huynh đệ, đừng vội, bổn đại nhân đang là báu vật trong mắt Da Luật Sát, y chưa nỡ giết đâu. Chu Nhị, đêm nay ngươi lại ra ngoài một chuyến, nhất định phải lệnh cho huynh đệ của Niêm Can Xử thăm dò rõ tình hình chiến đấu ở Tạp Sắt thành.
Điều duy nhất hiện giờ Chu Thiên Giáng không nắm chắc chính là tình hình chiến đấu của Thiên Thanh quốc. Đây cũng không phải là Đại Phong triều, không phải thành trì nào cũng có ám tử Niêm Can Xử, người Chu Nhị phái đi vẫn chưa lập được mạng lưới liên hệ, cả đi cả về thì rất mất thời gian nên Chu Thiên Giáng không phân tích được hoàn chỉnh chiến cục.
Vốn theo phân tích của Chu Thiên Giáng thì Ương Kim tộc bị đánh cho đầu óc choáng váng, đang là thời điểm cần tiếp sức. Bọn họ vào Vương Đô thì Da Luật Sát hẳn phải nhanh chóng cho tiếp kiến nhưng hiện giờ xem ra dường như cái vị vua Thiên Thanh này cũng rất bình tĩnh.
Trong vương cung Thiên Thanh cao lớn của Vương Đô thành hai ngày nay đang tối tăm mặt mũi. Phụ thân của Da Luật Đậu Cáp là Da Luật Đan quản lý quyền sở hữu tài sản của Ương Kim tộc, địa vị này cũng tương đương như đại thần về tài chính của Thiên Thanh quốc. Mấy ngày trước Da Luật Tát Khắc phái thị vệ thiếp thân là Đỗ Khắc cưỡi khoái mã đến Vương Đô nói tỉ mỉ chuyện của Chu Thiên Giáng với Da Luật Đan. Da Luật Tát Khắc đặc biệt viết hai bức thư, một bức cho vua Thiên Thanh Da Luật Sát còn một bức là viết cho nhi tử Da Luật Đan. Trong thư Da Luật Tát Khắc đặc biệt nhấn mạnh là bảo người của bổn tộc hệ ủng hộ Chu Thiên Giáng mạnh mẽ.