Đi vào cửa bên trái của Giao dịch hành, Chu Nhị xuống xe, tiến lên nói
vài câu với hai gã trông coi. Hai gã trông coi xoay bả vai đi tới nhìn
Chu Nhất, Hạ Thanh, trong ánh mắt có vẻ khinh khỉnh. Khi bắt gặp Đại
Ngưu cao to thô kệch, họ lại biểu hiện chút ý kính.
– Xe dừng ở bên ngoài, nữ chủ nhà ta đã chờ ở trong rồi. Đi thẳng vào trong, trước phòng riêng có người đón các ngươi.
Một gã trông coi nói.
Nghe nói vậy, Chu Thiên Giáng cũng không cưỡng cầu, hắn vén màn xe bước
xuống. Thấy trên xe có một tên công tử bột, ánh mắt hai gã trông coi lộ
vẻ miệt thị.
Chu Thiên Giáng cũng không để bụng, ai bảo bọn hắn phải bắc cầu mới có
thể gặp cháu gái thành chủ, khó trách người ta khinh thường. Chu Thiên
Giáng mỉm cười, thư thả sải bước vào trong.
Mọi người men theo hành lang dài đi vào hậu viện, một nam tử sớm đã đứng chờ ở cửa phòng riêng. Thấy Chu Thiên Giáng đến gần, nam tử kia khẩn
trương đi tới.
– Thiếu gia, ngài đã tới.
Nam tử kia nhỏ giọng chào hỏi.
Chu Thiên Giáng biết người trước mắt này chính là “Tình thánh” như lời
Chu Nhị nói. Có điều thủ hạ của Chu Nhị đông, Chu Thiên Giáng cũng không thể nhớ tên của từng người một.
Chu Nhị khẩn trương nói:
– Thiếu gia, đây là huynh đệ của chúng tôi, tên Triệu Hoa.
Từ giờ trở đi, Chu Nhị cũng không dám xưng hô Chu Thiên Giáng là “Đại nhân”, mọi người đều gọi hắn là “Thiếu gia”.
– Triệu Hoa? Ha ha, tên này có ý nghĩa, rất phù hợp đặc điểm của ngươi. Đúng rồi, vị đại tiểu thư kia tên gì?
Chu Thiên Giáng hỏi.
– Thiếu gia, nàng tên Da Luật Đậu Cáp, Đậu Cáp ở nước Thiên Thanh có nghĩa là trăng tròn.
Triệu Hoa xấu hổ giải thích một câu.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Triệu Hoa, ngay cả Chu Nhị
cũng chưa từng thấy qua Da Luật tiểu thư. Sau khi vào thành, Chu Nhị
phái Triệu Hoa đến Giao dịch hành này nghe ngóng tin tức, ai ngờ tiểu tử này lại câu được Đại tiểu thư nhà người ta. Chu Nhị phải suy tính cho
toàn cục, căn bản không có thời gian hỏi đến “sai phạm” của Triệu Hoa.
– Đẹp như trăng tròn? Không tệ, tiểu tử ngươi rất có diễm phúc. Đi thôi, chúng ta đi gặp vị đại mỹ nữ Da Luật này.
Chu Thiên Giáng cười, cất bước đi vào phòng riêng.
Chu Nhất và Đại Ngưu đi vào theo, còn Chu Nhị và Hạ Thanh lại cố ý chờ
ngoài cửa. Hai người bọn họ phải đề phòng bất trắc để có thể ứng phó bất cứ lúc nào.
Phòng riêng của nữ nhân nước Thiên Thanh khác với triều Đại Phong, vừa
vào cửa liền bắt gặp một lối đi nhỏ, cần phải cởi giầy, bởi vì bên trong trải toàn thảm dê nhung. Bọn Chu Thiên Giáng nhập gia tùy tục, đổi giày đặc thù rồi đi theo Triệu Hoa đi vào.
Trong phòng, cháu gái thành chủ Da Luật Đậu Cáp đang ngồi trên giường
chính, hai bên có hai thị nữ, hai bên phòng mỗi bên đều có bốn gã to con tráng kiện, có vẻ là thị vệ của Da Luật Đậu Cáp.
– Đậu Đậu… Thiếu đông gia nhà ta đến rồi. Thiếu gia, vị này chính là cháu gái thành chủ – Da Luật Đậu Cáp tiểu thư.
Triệu Hoa dịu dàng gọi một tiếng.
Khi bọn Chu Thiên Giáng thấy vị “Đậu Cáp” tiểu thư này, ba người suýt
nữa muốn sặc máu. Mẹ ta ơi, cô gái này ú na ú nần. Chẳng những là trăng
tròn, mà còn là trăng tròn mười lăm tháng tám mẹ nó rồi, đặc biệt tròn
lẳn. Bên dưới khuôn mặt to là bả vai, căn bản nhìn không thấy cổ.
– Ôi… Triệu Hoa huynh đệ cực khổ rồi.
Chu đại quan nhân không kìm lòng được, nhỏ giọng nói. Chu Nhất, Đại
Ngưu liền gật đầu lia lịa, hai người bọn họ đau khổ tận tâm can thay cho Triệu Hoa.
Chu Thiên Giáng đi về phía trước hai bước, chắp tay nói:
– Đại Phong thương nhân Chu Thiên Nhĩ, bái kiến Da Luật Đại tiểu thư.
Chu Thiên Giáng bỏ chữ “Giáng” đi, đổi thành Chu Thiên Nhĩ.
Chỉ thấy Da Luật Đại tiểu thư hơi nhúc nhích, Chu đại quan nhân rất lo lắng nàng ta có thể làm sập giường.
– Ngươi chính là thiếu đông gia mà Hoa Hoa nói sao, ừm, không tồi đâu,
nam tử Đại Phong đẹp hơn nước Thiên Thanh. Người đâu, ban ghế ngồi cho
bọn họ. Hoa Hoa, huynh lại đây ngồi cạnh bổn tiểu thư.
Da Luật Đại tiểu thư nói xong, thịt dưới cằm nảy tưng tưng.
Được Da Luật Đại tiểu thư khen ngợi, Chu Thiên Giáng đổ mồ hôi lạnh. Mấy tên vệ sĩ nước Thiên Thanh bên cạnh đều tỏ ra hậm hực, đoán chừng nếu
không có Da Luật Đại tiểu thư ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ đơn đả độc đấu
với Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu, Đại Ngưu khẩn trương lấy ra hộp lễ nhỏ, Chu Thiên Giáng cầm lấy.
– Da Luật tiểu thư, lễ vật nhỏ không đủ ý kính, mong người có thể thích.
Chu Thiên Giáng nói xong, mở ra trong tay hộp lễ.
Trong hộp lễ là một bộ trang sức thuý ngọc thượng đẳng, thứ này đừng nói ở nước Thiên Thanh, dù là Đại Phong cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đôi mắt Da Luật Đại tiểu thư như lấp lánh hào quang:
– A….. thế này sao được. Người đâu, đem rượu sữa ngựa tốt nhất dọn lên để khách nhân thưởng thức.
Nói xong, một bàn tay to không chút do dự cầm lấy đồ trang sức.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng đồ trang sức này mà nằm trên đầu cô ta, quả
thực là chà đạp chúng nó. Sớm biết thế, hắn đổi thành hai xấp vải bông
cho rồi.
Song phương khách sáo đôi chút, Da Luật tiểu thư lập tức đi vào đề tài chính đề:
– Chu chưởng quỹ, mặc dù có Hoa Hoa dẫn vào, nhưng bổn tiểu thư làm
việc từ trước đến nay công tư rõ ràng. Nếu hàng hóa của ngươi không đạt
chất lượng, chỗ ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.
Da Luật tiểu thư nheo mắt thành sợi chỉ nhìn Chu Thiên Giáng.
– Da Luật tiểu thư, tại hạ tới chào hỏi người, không phải là vì giao
dịch hàng da. Chỉ có điều… chỉ là muốn thông qua Da Luật tiểu thư, bái
kiến thành chủ đại nhân.
Chu Thiên Giáng nhìn Da Luật Đậu Cáp, nói ra mục đích chính của mình.
– Gặp ông nội của ta? Ha ha, công tử bột, ngươi đây cũng không có tư cách.
Da Luật Đậu Cáp phũ phàng cự tuyệt Chu Thiên Giáng, xưng hô cũng đổi thành “công tử bột”.
– Da Luật tiểu thư, ta có một vụ mua bán quan trọng muốn cùng thành chủ
đại nhân trao đổi, tại hạ cam đoan thành chủ đại nhân sẽ vui vẻ tiếp
kiến.
– Mua bán quan trọng? Vậy trực tiếp bàn với bổn tiểu thư là được. Gia tộc bọn ta kinh doanh, đều để ta làm chủ.
Da Luật Đậu Cáp nói với vẻ không vui.
– Da Luật tiểu thư, vụ mua bán này không phải là lương thực lá trà, ta
cảm thấy tốt nhất vẫn nên cùng thành chủ đại nhân trực tiếp trao đổi cho thỏa đáng.
Chu Thiên Giáng kiên trì nói.
Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng, ánh mắt có một tia giận dữ. Nhưng chỉ chớp mắt, ánh mắt giận dữ liền biến thành ý cười.
– Công tử bột, gặp ông nội của ta không phải không được, tuy nhiên… Hì
hì, tướng mạo của ngươi quả thật không tệ, thật sự không tệ.
Chu đại quan nhân nghe mà run bắn cả người, rượu sữa ngựa trong tay suýt nữa sánh ra ngoài. Mọi người ở đây đều nghe rõ ý của Da Luật tiểu thư,
xem ra nàng ta đã để ý Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu nghiêng người cười trên nỗi đau người khác, gã nhỏ giọng nói:
– Đại nhân, phen nay tới ngài thể hiện cảm tình gì đó rồi.
– Má nó câm miệng, có tin ta để ngươi ở lại đây không?
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng chửi, rồi quay sang nói với Da Luật Đậu Cáp:
– Da Luật tiểu thư, khoan hãy nói về tướng mạo, chúng ta nói việc mua
bán trước đi. Xin người chuyển lời đến thành chủ đại nhân, trên tay ta
có binh khí tốt, nếu ông ấy không có hứng thú, ta đây đành phải đi đến
thành trì kế tiếp nói chuyện.
Chu Thiên Giáng thả ra miếng mồi cực lớn, nước Thiên Thanh trước mắt đang nội chiến, nhu cầu vũ khí trang bị rất cấp bách.
– Binh khí? Có bao nhiêu? Có đem tới không?
Da Luật tiểu thư lập tức có tinh thần.
– Binh khí đương nhiên còn ở quan nội, có điều chỉ cần đàm phán thành công, tại hạ cam đoan lập tức có thể chuyển đến.
– Ngươi có thể qua được lớp lớp trạm kiểm soát ở Đại Phong?
Da Luật Đại tiểu thư không tin nhìn Chu Thiên Giáng.
– Việc này không cần Da Luật tiểu thư lo lắng, tại hạ có cách.
– Vậy được, việc này không cần ông nội của ta định đoạt, bổn tiểu thư có thể quyết định. Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?
Chu Thiên Giáng lắc đầu:
– Không được, sự tình lớn như vậy, ta phải đích thân cùng thành chủ trao đổi.
– Hừ!
Da Luật Đậu Cáp cười lạnh một tiếng:
– Công tử bột, Đại Phong các ngươi rất gian trá, ai biết binh khí của
ngươi có thực dụng không, có lẽ gặp phải lưỡi dao sắc bén của nước Thiên Thanh ta thì gãy thành khúc hết rồi.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, tám gã thị vệ hai bên cười sang sảng.
Chu Thiên Giáng mặc kệ, hắn nhìn Da Luật Đậu Cáp:
– Vậy được, tùy tùng của ta cũng mang theo một thanh, chúng ta so sánh
thử. Chu Nhất, lấy đao của ngươi ra, để dũng sĩ nước Thiên Thanh dùng
binh khí của bọn họ chém mấy lần, nếu như có thể chém đứt, toàn bộ hàng
hóa này của chúng ta đều tặng không. Có điều ta đã nói trước, binh khí
của ta không chỉ có thanh đao này, nhưng tuyệt đối tốt hơn so với Thiên
Thanh.
Chu Thiên Giáng nói khá mạnh miệng, mấy tên thị vệ lập tức cựa quậy. Da
Luật Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ bụng tiểu tử
ngươi đây không phải tìm đến khó khăn sao, thị vệ của nàng ta sử dụng
binh khí tốt nhất Khỏa Thành.
Chu Nhất cũng không nói gì, bèn đứng lên rút đao ra. Đao của y thoạt
nhìn rất giản dị, thậm chí còn thua cả đao bình thường. Có điều cây đao
này đã được hơn mười sư phụ đúc kiếm rèn qua, lưỡi đao chính là Ám
Huyền Thiết hiếm thấy.