Nhìn mặt ngoài kinh thành bình tĩnh, sao đám dân chúng biết được, ở chốn hoàng
cung cao tường kia đang phát sinh một trận đại chiến nước bọt.
Đây là lần đầu Hoàng hậu sử hậu đại quyền sau khi lão Thái hậu mất, điều động Cấm Vệ quân trong cung. Trong tình huống bình thường, ngoại trừ
Thành Võ Hoàng, bất cứ kẻ nào cũng không được điều động Cấm Vệ quân
Hoàng thành. Mặc dù là lúc kinh thành chi chiến nguy cấp, Thành Võ Hoàng cũng không đụng tới này Cấm Vệ quân bảo mệnh này. Lúc ấy Thành Võ Hoàng cũng cho mình một đường lui, nếu cửa thành thất thủ thật, vậy chi Cấm
Vệ quân này còn có thể bảo hộ ông ta thoát khỏi vòng vây địch, giữ lại
hi vọng cuối cùng cho Đại Phong.
Dựa theo tổ chế, trừ khi Hoàng thượng không ở kinh thành, Hoàng hậu và
Giám Quốc Đại Thần mới có quyền điều động Cấm Vệ quân Hoàng thành. Hoàng hậu cũng lợi dụng điểm này mới có thể điều động chi quân đội Đại Phong
thần bí này.
Ngạc Quý Phi vốn định để Huyền Minh lĩnh chỉ đi bắt người, nhưng bà cũng biết thân binh của Huyền Minh đều bị Chu Thiên Giáng dọa sợ, hiện triệu tập người của Kinh Giao đại doanh, Sở Vân đại nhân cũng sẽ không cho
bọn họ vào thành. Mà từ giờ đến lúc hoàng thượng khởi giá hồi kinh, thời gian của hai người cũng không còn nhiều lắm. Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi
đều rõ, một khi Thành Võ Hoàng trở lại kinh thành, nhất định sẽ bảo vệ
Chu Thiên Giáng. Cho dù Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi cáo trạng, nhưng cũng
không thể nói ra chuyện chịu nhục ở An Sát Viện, Thành Võ Hoàng không có lý do gì trị Chu Thiên Giáng tử tội.
Điều động binh mã trong thành sao có thể giấu được ánh mắt Tĩnh Vương.
Dù Chu Nhất không đến báo với ông, chuyện lớn như vậy Tĩnh Vương cũng
chẳng thể mặc kệ không hỏi.
- Hoàng tẩu, thần đệ thân là Giám Quốc Đại Thần, có quyền ngăn cản người sử dụng Cấm Vệ quân.
Tĩnh Vương mang theo Đả Vương Tiên, cứng rắn nói.
Hoàng hậu hận muốn chết, trước kia chú em chồng này chẳng buồn tham gia
chuyện gì, ngoài việc làm vườn thì lại đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch,
từ khi nào lại chăm lo việc nước như vậy.
- Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng đại nghịch bất đạo chống đối Bản cung và
Ngạc Quý Phi, chẳng lẽ ngay cả thể diện hoàng gia cũng không cần để ý
sao?
- Hoàng tẩu, người nói Chu Thiên Giáng có điểm nào đáng giá huy động Cấm Vệ quân? Cho dù tiểu tử này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đợi hoàng
huynh về xử lý không được sao?
Tĩnh Vương cũng có phần tức giận, ông thấy Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi có Huyền Minh làm chỗ dựa, cố ý gây phiền toái.
- Hừ! Ngay trước mặt Bản cung đánh thị vệ Đông cung, nếu như vậy Bản
cung cũng không có quyền tự mình trừng trị, Bản cung còn có mặt mũi nào
làm mẫu nghi thiên hạ!
Hoàng hậu tức tới xanh mặt.
- Hoàng tẩu, hộ vệ đi theo người cũng có tới mười mấy người chứ?
Tĩnh Vương bỗng nhiên hỏi một câu.
- Đúng vậy, tổng cộng có mười lăm tùy hành thị vệ, chưa đầy mấy hơi công phu đã bị nghịch tặc An Sát Viện đả thương, quả đúng là muốn làm phản.
Tĩnh Vương bĩu môi.
- Hoàng tẩu, có một chuyện thần đệ không hiểu rõ. Thị vệ Đông cung đều
là ngàn dặm mới tìm được một người, không nói lấy một chống trăm tối
thiểu cũng phải có bản lĩnh lấy một chống mười. Trên dưới An Sát Viện
ước chừng được 300 người, ngay cả đám tuần ti, Thông phán sổ sách cũng
không thể xông lên một lượt. Theo ta được biết, kho bạc An Sát Viện hiện giờ chất đầy, có hơn hai trăm quan sai phụ trách trông coi kho bạc. Số
người không phận sự dư chưa đủ năm mươi, chẳng lẽ An Sát Viện là thánh
địa võ lâm, hay là chưởng môn một phái?
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tĩnh Vương cũng thấy kỳ quái, không rõ Chu
Thiên Giáng lấy đâu ra người. Thân binh của Đại Hoàng tử tuy dũng mãnh,
nhưng cơ bản chưa luyện qua công phu, không am hiểu đánh cận chiến, thua Chu Thiên Giáng còn có lý. Nhưng Đông cung thị vệ là ai, trong lòng
Tĩnh Vương sang như gương, một hơi công phu có thể bắt mười lăm tên đại
nội thị vệ, con mẹ nó cũng quá dũng mãnh. Tĩnh Vương chợt có tâm tư muốn hỏi mượn Chu Thiên Giáng mấy người tới bảo vệ an toàn cho mình.
Hoàng hậu bị Tĩnh Vương phản bác tới gương mặt lúc đỏ lúc trắng, loại
chuyện này bà ta không tiện biện bác, nói vậy khác nào thừa nhận Đông
cung nuôi một đám bao cỏ. Tuy nhiên Hoàng hậu nghe xong Tĩnh Vương nói
xong cũng thấy nghi hoặc, cảnh tượng lúc đó đâu chỉ là năm mươi người,
Hoàng hậu nhìn ra, tuyệt đối không kém hai trăm người. Hơn nữa, căn cứ
theo lời thị vệ bị thương, có một người bịt mặt võ công rất cao, bọn họ
cơ bản thua trong tay người kia.
- Tĩnh Vương, mặc kệ ngươi phản đối thế nào, Bản cung nhất định phát binh.
Hoàng hậu nói xong, hô to với Cấm Vệ quân đã tập kết.
- Tả Thống lĩnh, Bản cung lệnh ngươi lập tức xuất cung, tróc nã Chu Thiên Giáng.
Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Tả Bưu có chút khó khăn nhìn Tĩnh Vương, nhưng chỉ có thể kiên trì đáp.
- Mạt tướng tuân chỉ.
Bên cạnh Tả Bưu còn có một gã thái giám Đông cung. Người này giấu trong
ống tay áo một đạo ý chỉ của Hoàng hậu, tới khi tới An Sát Viện y sẽ
tuyên đọc ý chỉ, lệnh Tả Bưu chém giết Chu Thiên Giáng. Nếu Hoàng hậu đã dùng Cấm Vệ quân, thì không có ý định cho Chu Thiên Giáng sống sót.
Tĩnh Vương trừng mắt.
- Tả Bưu, bản vương phụng thánh lệnh làm Giám Quốc Đại Thần. Bản vương
lệnh cho ngươi, trước khi Hoàng thượng hồi kinh thì không được xuất
cung.
Tả bưu biết Tĩnh Vương và Hoàng hậu đấu đá, bên kia nói y cũng phải nghe.
- Tả Bưu tuân lệnh!
- Tĩnh Vương, trong mắt ngươi còn có ... hoàng tẩu ta đây hay không.
Hoàng hậu hận không thể cắn chết Tĩnh Vương ngay lập tức.
- Hoàng tẩu, kính xin người lấy thiên hạ làm trọng, mọi chuyện Chu Thiên Giáng làm cũng là vì Đại Phong ta.
- Hừ! Ngươi đừng giả bộ nữa. Bản cung đã sớm nghe nói, Ngọc nha đầu nhà
ngươi cùng Chu Thiên Giáng nghịch tặc kia qua lại chặt chẽ, ngươi đang
cố ý thiên vị hắn.
Nhắc tới Ngọc nhi nhà mình, Tĩnh Vương bị chọc giận triệt để, Đả Vương Tiên đập cộp xuống đất.
- Hoàng tẩu, người cũng đừng nói ta, các người đi gây sự với Chu Thiên
Giáng chẳng phải vì Huyền Xán và Huyền Minh à. Nếu Chu Thiên Giáng ủng
hộ Huyền Xán, ta thấy ngươi có thể nâng hắn lên trời!
Một bên là Hoàng hậu và quý phi, một bên là Vương gia bướng bỉnh không
kềm chế được, không ai trong hoàng cung dám quản. Hai nhóm người ầm ĩ
túi bụi trong cung, mà An Sát Viện còn náo nhiệt hơn so với bọn họ.
Hoàng hậu đại bại ra về, đám quan viên đi theo Huyền Minh và Huyền Xán
cũng không dám trì hoãn, liều mạng đưa bạc tới An Sát Viện, chỉ sợ mình
bị Chu Thiên Giáng tìm tới gây phiền toái. Giờ hình tượng của Chu đại
quan nhân, áp vào cửa có thể trừ tà, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ
trốn.
Nhìn hành động này của các quan, Chu Thiên Giáng mới biết sao Đại Phong
triều nghèo tới quân lương cũng không phát nổi. Căn bản là nước nghèo,
quan giàu dân chúng lầm than, có ít bạc cũng bị đám tham quan này nuốt.
- Chu Nhất, hiện tại đoạt được bao nhiêu?
Chu Thiên Giáng nhìn xe bạc đi vào hậu viện, hắn còn chưa quên ước định của Thành Võ Hoàng.
- Đại nhân, hiện tại đã nhập kho 2300 vạn lượng, căn cứ đội ngũ sắp xếp bên ngoài, 3000 vạn cũng nắm chắc.
Chu Nhất hưng phấn nói.
Chu Thiên Giáng không khỏi cảm thán.
- Haiz, năm đó của cải một phủ Hòa Thân có thể nuôi Đại Thanh triều ăn
được hai mươi năm. Nếu đem xét tất nhà tất cả các quan Đại Phong triều,
tối thiểu trong vòng mười năm cũng không cần nộp thuế.
Chu Nhất nghe mà sửng sốt.
- Đại nhân, ngài nói gì, sao ta chưa từng nghe nói qua?
- Ồ, chuyện cách đây rất lâu rồi, trong sử sách Đại Phong cũng không ghi lại.
Chu Thiên Giáng nói xong, đi ra đại sảnh nhìn sắc trời một chút, hắn cảm thấy Thành Võ Hoàng cũng sắp trở lại.
- Chu Nhị, lập tức thông tri Sở Vân đại nhân, phái thêm một chi binh mã
bảo hộ kho bạc, tuyệt đối không được có sơ sót. Hạ Thanh, ngươi ở nhà
chủ trì chính vụ, khẳng định có những tên tư tàng không ít, chúng ta vẫn phải quay lại gõ đầu bọn họ. Chu Nhất, chuẩn bị xe, theo ta đi nghênh
giá.
Chu Thiên Giáng phân phó xong, chuẩn bị ra khỏi thành 'Tố khổ “ khiến Hoàng hậu có miệng cũng khó ngụy biện.
Trong phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán ở kinh thành, Huyền Xán đang
ngồi ngay ngắn ở thư phòng, cùng mấy tên thân tín đắc lực phân tích một
chuyện vui bất ngờ. Khoảng một canh giờ trước trước, có người dùng tiễn
bắn về phía phủ đệ Huyền Xán một phong thư kỳ quái.
Huyền Xán chưa kịp sầu về chuyện Chu Thiên Giáng bức quan ngân, xem ra
người của y không chống nổi. Đến Hoàng hậu, ngay cả Vương Ngọc Lương
cũng không bảo vệ nổi chứ đừng nói tới đám quan viên vô thân vô thích
này. Nếu Chu Thiên Giáng đại thắng, uy vọng của Tứ Hoàng tử Huyền Châu
sẽ như nước lên thì thuyền lên. Lão Thái Hậu quy thiên, dựa theo tổ chế
sau đại tang sẽ lập Thái Tử. Huyền Xán lo lắng phụ hoàng vì Chu Thiên
Giáng ủng hộ thế chân vạc, đem ngôi vị Thái tử cho Huyền Châu.
Hoàng hậu đã đã cảnh cáo Huyền Xán, vấn đề của Chu Thiên Giáng lên, y
không được trực tiếp ra mặt. Huyền Minh thua, đã làm không ít quan viên
bắt đầu trông chừng. Hoàng hậu không muốn con mình tự đối mặt với Chu
Thiên Giáng, nói như vậy mặc kệ thắng thua, đều có thể giữ được Huyền
Xán không chịu liên lụy.
Ngay lúc Huyền Xán hết đường xoay xở, không ngờ phong thư này khiến y
mừng rỡ không thôi. Bởi vì phong thư này chẳng những tố cáo Chu Thiên
Giáng tư mộ binh mã, còn chỉ ra mấy địa điểm bí mật.
Chu Thiên Giáng không nghĩ tới việc Chu Tứ dẫn người giả dạng dân chúng
cướp giật quan ngân lại bị người của Quỷ Y Trác Hành theo dõi. Lúc này
Trác Hành mang theo vài tên có thân thủ tốt, tự thân xuất mã, rốt cục
cũng thăm dò được chỗ đám người Chu Tứ tập kết.
Trác Hành vui mừng quá đỗi, hắn muốn nhờ Nhị Hoàng tử Huyền Xán bức Chu
Thiên Giáng mưu phản. Mặc kệ ai thắng ai bại, đối với Đại Phong triều mà nói đều là đại họa. Nói vậy, Thành Võ Hoàng cũng không có cơ hội đi
tiêu diệt Quốc Cữu Gia nữa rồi.
Trác Hành biết rằng, chỉ cần cho Quốc Cữu Gia một năm khôi phục là có
thể lại bắt đầu dấy binh xuôi nam, một lần nữa thành lập tân vương
triều!