Hoàng hậu thấy Thành Võ Hoàng đã đến, chớp mắt liền thay đổi tính cách, khóc sướt mướt chạy tới.
- Hoàng thượng... ngài phải làm chủ cho thần thiếp!
Thành Võ Hoàng nghiêm mặt: - Có chuyện gì vậy? Thành Võ Hoàng nhìn về phía Vệ Triển.
Vệ Triển chưa kịp nói gì, Hoàng hậu đã tranh nói trước: - Hoàng thượng,
thần thiếp biết Hoàng thượng gần đây bận rộn quốc sự, vốn định đợi Hoàng thượng hạ triều cùng đi dạo ngự hoa viên trò chuyện. Không ngờ đụng
phải Chu Thiên Giáng, nhìn thấy bổn cung không quỳ xuống, còn chống đối
Bổn cung. Không chỉ như thế, còn ẩu đả với tùy tùng của thần thiếp. Tặc
tử to gan như vậy, người cần phải làm chủ cho thần thiếp. Hoàng hậu tỏ
vẻ ấm ức, giống như đã bị Chu Thiên Giáng đày đọa vậy.
Thành Võ Hoàng không buồn để ý Hoàng hậu, nhìn Chu Thiên Giáng nói: - Ngươi cũng đứng lên đi.
- Tạ ơn... Hoàng thượng....! Chu Thiên Giáng cố kéo dài giọng, dường như cố ý chọc giận Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy Hoàng thượng giống như không có ý định xử trí Chu Thiên Giáng, khẩn trương nói: - Hoàng thượng... hắn!
- Câm miệng! Thành Võ Hoàng giận dữ mắng một tiếng: - Nơi này là thượng thư phòng, không phải hậu cung, nàng có thể trở về rồi.
Hoàng hậu đứng sượng trân, còn muốn nói thêm vài câu, song thấy ánh mắt sắc bén của Thành Võ Hoàng, nàng ngoan ngoãn im lặng.
- Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui! Hoàng hậu nói xong, hung hăng quay
lại trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng rồi dẫn cung nữ thái giám đi vào cổng vòm.
Thành Võ Hoàng không có ý định buông tha Chu Thiên Giáng, y làm vậy là
muốn cho Hoàng hậu biết không được tùy tiện chỉ trích triều thần. Nhưng
oai nghiêm chốn hậu cung cũng không thể mạo phạm, bằng không quy củ hỏng hết.
Thành Võ Hoàng đi đến trước mặt Chu Thiên Giáng: - Ngươi có gì muốn nói không?
- Hả... Chuyện là vầy, học sinh tới thỉnh giáo sư phụ bệ hạ vài chuyện.
Vốn đang ở điện bên an vị, chợt nhớ tới sư phụ bệ hạ dạy bảo, người
không phải hạ chỉ để học sinh tới lui thượng thư phòng sao, thần đang đi dạo trước cửa này, vừa vặn đụng phải Hoàng hậu nương nương. Chung quy
thần không biết Hoàng hậu nương nương, vì vậy hành lễ chậm một chút! Chu Thiên Giáng đắc ý giải thích.
Lục bộ Thượng thư nghe thấy, hay thật, “tới lui thượng thư phòng” trong
miệng hắn liền biến thành tới nơi này đi dạo. Tĩnh Vương ôm Đả Vương
Tiên yêu dấu, quay đầu lại liếc nhìn lục bộ Thượng thư, nghĩ bụng tên
Chu Thiên Giáng này xui xẻo rồi.
Vừa rồi ở Càn cung, bởi vì việc triều đình thiếu bạc làm cho Thành Võ
Hoàng đau đầu, chỉ sợ cơn bực bội này sẽ đổ lên đầu Chu Thiên Giáng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thành Võ Hoàng nhìn sang Vệ Triển: - Vệ Triển, dựa theo cung chế, Chu Thiên Giáng phải bị tội gì?
- Kẻ nhẹ phạt đánh, kẻ nặng hành hình bằng gậy, đánh tới chết! Vệ Triển yên lặng nói.
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, Chu Thiên Giáng thấy khóe miệng
của y bỗng nhiên vẽ nên một đường cong kì lạ. Chỉ có điều đây không phải mỉm cười, bởi vì đường cong khóe miệng đi xuống.
- Uy nghiêm chốn Hậu cung không thể xem nhẹ, nếu không Hoàng hậu còn mặt mũi nào làm mẫu nghi thiên hạ. Người đâu! Chu Thiên Giáng bị phạt năm
mươi cung trượng, làm gương cho thiên hạ!
Thành Võ Hoàng nói xong, phất tay áo đi về hướng thượng thư phòng!
Phen này Chu Thiên Giáng muốn choáng váng, vừa rồi hắn thấy Thành Võ
Hoàng tức giận mắng Hoàng hậu, trong lòng còn đang vui như hoa. Giờ thì
hay rồi, nháy mắt Thành Võ Hoàng liền cho hắn ăn năm mươi gậy.
- Đợi một chút! Thần nói Hoàng thượng, thần muốn nói rõ, dù gì cũng phải nói chút đạo lý chứ. Chu Thiên Giáng vừa thấy đại nội thị vệ muốn tới
bắt người, hắn khẩn trương nói.
Thành Võ Hoàng dừng bước, từ từ xoay người lại: - Hoàng hậu là mẫu nghi
thiên hạ, thân là thần tử lại chống đối Hoàng hậu, nhiêu đây còn chưa đủ sao!
- Bệ hạ, khi lâm triều người từng đồng ý với học sinh, nếu có người ức
hiếp học sinh, người sẽ thay thần làm chủ. Tại sao chỉ trong chớp mắt,
người liền nuốt lời rồi? Chu Thiên Giáng nhăn mặt nói.
- Ngươi nói cái gì! Thành Võ Hoàng giận dữ, trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Mấy vị đại thần nghĩ bụng tiểu tử ngươi rất đáng đánh, nói như vậy mà
được sao. Tĩnh Vương khẩn trương tiến lên vài bước: - Hoàng huynh, hay
là đem tiểu tử này tới Tông nhân phủ, thần đệ sẽ đánh hắn một trận. Dứt
lời, Tĩnh Vương quay sang nháy mắt với Chu Thiên Giáng.
- Không cần, đánh ngay tại chỗ! Thành Võ Hoàng không buồn nể mặt, trầm giọng bực dọc nói.
Thị vệ hai bên nghe thấy liền đến gần ấn Chu Thiên Giáng xuống đất. Vệ Triển yên lặng đứng một bên, không nói câu nào.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng nếu bị ăn đòn, không nằm cả tháng mới là lạ. Chu Thiên Giáng quýnh lên, phải thoát bằng mọi cách.
- Oan uổng quá... Đợi học sinh ra hoàng cung sẽ nói cho dân chúng Đại
Phong, Hoàng thượng nói không giữ lời, thần vừa mới trả lại Đả Vương
Tiên, toàn bộ người của hoàng thất đều kết bè ức hiếp thần... Ông trời
ơi... oan chết ta rồi! Chu Thiên Giáng quỳ rạp trên mặt đất rống lên.
Tĩnh Vương sốt ruột giậm chân, đây không phải muốn chết sao. Lục bộ
Thượng thư vốn định xin tha, vừa nghe Chu Thiên Giáng kêu trời trách đất bù lu bù loa, còn ai dám ra mặt.
- Khoan đã! Thành Võ Hoàng vung tay lên, tức giận ngăn quan sai đang định hạ côn.
- Ngươi mới vừa nói cái gì, dám nhắc lại cho trẫm lần nữa không! Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng gân cổ lên:
- Bệ hạ, học sinh toàn nói thật. Người đã nói làm chủ cho thần, vì sao còn muốn phạt thần?
- Thân là thần tử, ẩu đả với quan sai hậu cung, vậy cũng gọi là ức hiếp ngươi?
- Bệ hạ, Hoàng hậu muốn cho người chọc mù hai mắt của học sinh, học sinh thấy nguy hiểm nên mới trả đòn. Theo luật pháp Đại Phong, học sinh đã
là đại quan Tam phẩm, Hoàng hậu lại thấy việc nhỏ này gai mắt, không gọi ức hiếp thì gọi thế nào!
- Cái gì? Chọc mù hai mắt? Thành Võ Hoàng sửng sốt.
Chu Thiên Giáng khẩn trương triển khai lưỡi không xương, nói mình giống
như bị Hoàng hậu giày vò. Thành Võ Hoàng không biết có chuyện này, bèn
quay đầu lại nhìn Vệ Triển, Vệ Triển khẽ gật đầu.
Lục bộ Thượng thư cũng lên tiếng, cảm thấy Hoàng hậu làm hơi quá đáng.
Cho dù Chu Thiên Giáng vô lý, hậu cung cũng không có quyền lợi xử trí
đại thần trong triều như vậy.
Gương mặt Thành Võ Hoàng trở nên xám xịt, lần này không phải tức giận
Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng hít một hơi thật sâu, phất tay áo bảo
thị vệ lui đi.
Chu Thiên Giáng quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng dậy, dù gì cũng không biết khi nào còn phải quỳ xuống, nằm luôn cho rồi.
- Chuyện hôm nay tạm thời tha ngươi, lần sau nếu không tuân thủ cung quy, trẫm tính sổ hết cho ngươi. Đứng lên đi!
- Tạ ơn Hoàng thượng! Chu Thiên Giáng lật đật đứng lên.
Thành Võ Hoàng kiềm chế lửa giận, xoay người đi vào thượng thư phòng.
Lục bộ đại thần và Tĩnh Vương nhìn Chu Thiên Giáng rồi đi vào theo. Khi
Chu Thiên Giáng muốn vào, hắn lại bị Ngụy công công ngăn lại.
- Chu đại nhân, hiện giờ ngài không thể vào, phải đợi Hoàng thượng phê
chuẩn cho lục bộ đại thần mới có thể tuyên ngài vào. Ngụy công công cười giả lả nói.
- Ta khinh! Ở Càn cung trực tiếp phê xong là được, má nó, làm gì cũng
phải chạy tới đây làm trễ chuyện của lão tử. Chu Thiên Giáng buồn bực
mắng một tiếng.
Quai hàm Ngụy công công co giựt, lão biết tên lưu manh này không dễ
trêu, dứt khoát làm như không nghe thấy, lão xoay người đi về hướng
thượng thư phòng.
Chu Thiên Giáng đang muốn nói chuyện với Vệ Triển, hắn quay người lại,
không ngờ phát hiện Vệ Triển sớm đã mất dạng. Chu Thiên Giáng buồn bực
đến độ thi hành việc “tới lui thượng thư phòng”, đi qua đi lại ở trước
cửa.
Chỉ lát sau, sổ của lục bộ được phê xong, lục bộ Thượng thư đều đi ra
hết. Chu Thiên Giáng chắp tay, vừa muốn khách khí vài câu, chợt nghe
Ngụy công công hô.
- Tuyên... An Sát Sứ Chu Thiên Giáng... vào gặp!
Chu Thiên Giáng đành phải chào hỏi sáu vị đại thần, bước nhanh vào
thượng thư phòng. Lại là một phen quỳ lạy thi lễ, Chu Thiên Giáng quỳ
đến đau hết cả hai đầu gối.
- Chu Thiên Giáng, ngươi hiện tại là trọng thần trong triều rồi, về sau
cũng nên học một ít lễ nghi trong triều. Tĩnh Vương nghiêm mặt nói.
Cách quỳ lạy này của Chu Thiên Giáng quả thật làm cho người ta nhìn
không thoải mái, mông hận không thể chổng lên bầu trời, cũng không biết
là học từ ai.
- Thiên Giáng, ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì? Thành Võ Hoàng không để
bụng, trên mặt cũng nhìn không ra ảnh hưởng gì từ màn kịch vừa rồi ở hậu cung.
- Bệ hạ, nếu người phong chức An Sát Sứ cho thần, thần làm việc ở đâu,
thủ hạ có bao nhiêu, quyền lợi như thế nào, người nên nói rõ cho thần
biết chứ.
Vẻ mặt Thành Võ Hoàng trở nên ưu tư, thở dài nói: - Thiên Giáng, ngươi có biết trẫm vì sao phải thiết lập phủ nha này không?
Chu Thiên Giáng cười thầm: - Biết, một là yên ổn con dân thiên hạ, hai
là thanh trừ tệ nạn quan lại. Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất chính là
hiện tại quan viên tham nhũng thành thói quen, ăn chùa lương bổng quốc
gia.
Thành Võ Hoàng vui mừng gật đầu: - Tĩnh Vương, xem ra trẫm không dùng sai người.
- Ha ha, vừa rồi thần đệ đã nói tiểu tử này được mà, hoàng huynh còn không tin.
Tĩnh Vương đắc ý nói.
- Thiên Giáng, thực lực hiện nay của Đại Phong ta yếu kém, nếu không
loại bỏ tệ nạn, chỉ sợ sẽ tự hủy cơ nghiệp rồi. Hôm nay lục bộ đại thần
đều đòi tiền, thuế phú ngươi lấy lại lần trước không còn bao nhiêu, trẫm đào bạc ở đâu ra. Cho nên trẫm thiết lập An Sát Viện, chính là muốn
ngươi đào bạc cho trẫm. Thành Võ Hoàng nghiêm túc nói.