Hồng Sơn sững người, đứng chết trân tại chỗ. Sự xuất hiện của Vệ Triển
xem ra cũng không ngẫu nhiên, chỉ sợ trong hoàng cung sớm đã bày ra
thiên la địa võng.
Hồng Sơn nghiến răng, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Triển. Hồng
Sơn nể mặt đã hầu hạ lão Thái Hậu mấy chục năm, vốn muốn tới đây chào
hỏi liền rời đi. Lão thật không ngờ nơi này đã giăng thiên la địa võng.
- Hừ, Vệ đại nhân, trễ thế này không ngờ ngài còn nhàn rỗi chờ lão nô. Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng.
Vệ Triển nghi hoặc nhìn vết thương trên mặt Hồng Sơn, còn có con mắt
băng vải kia, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Vệ Triển biết trong kinh thành
lão già này rất hiếm có địch thủ, còn không thì đã xui xẻo đụng phải Lâm Phong.
- Hồng công công, trễ thế này một mình xuất cung, có thánh chỉ của hoàng thượng sao? Vệ Triển lạnh lùng nói.
- Ha ha, Vệ đại nhân, gọi nanh vuốt của ngươi ra hết đi, để Hồng Sơn
lĩnh giáo sự lợi hại của Niêm Can Xử bọn ngươi. Hồng Sơn hiểu đêm nay
xem ra chạy trời không khỏi nắng, căn bản không nói thêm lời vô nghĩa
nữa.
Vệ Triển nghe ra Hồng Sơn đang mỉa mai, ông cười lạnh nói: - Hồng công
công, nếu ngươi có thể thắng kiếm trong tay ta, Vệ Triển cam đoan ngươi
có thể bình an rời khỏi kinh thành.
- Ha ha, Vệ đại nhân, ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi. Năm đó khi
tiên hoàng còn tại vị, Vệ Triển ngươi chẳng qua là lão Tứ của Niêm Can
Xử mà thôi. Hồng Sơn cười lớn nói, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt.
- Hồng công công, nếu ngươi không vì già rồi mà hồ đồ thì nên biết, hiện tại ta là lão Đại. Vệ Triển lạnh lùng nhìn Hồng Sơn, không bị lời của
lão chọc giận.
Vệ Triển nói xong, giơ tay cầm kiếm lên: - Thanh Long Vệ trong cung nghe lệnh, mọi người toàn bộ lui ra, nếu bổn sứ chiến bại, bất cứ kẻ nào
cũng không được ngăn Hồng công công rời kinh.
Vệ Triển vừa dứt lời, bốn phía bóng người chớp nhoáng, ước chừng hơn hai mươi Thanh Long Vệ. Những người này đứng thành hai hàng, quỳ một chân
trên đất: - Tuân lệnh!
Nói xong, họ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm hoàng cung.
Khóe miệng Hồng Sơn co giật, trong ánh mắt toát ra dục vọng sống còn.
Nếu lão không bị mù một con mắt, phần thắng sẽ rất lớn khi một mình đọ
sức cùng Vệ Triển. Mặc dù vậy, Hồng Sơn cảm thấy mình chưa chắc bị Vệ
Triển đánh bại.
- Vệ đại nhân, vậy lão nô cũng sẽ không khách khí. Hồng Sơn vừa nói liền xông lên, vừa ra tay liền dùng tuyêt chiêu sở trường “Tuyệt hoạt du
long chưởng pháp” của lão.
Vệ Triển lui về phía sau, cầm kiếm đâm xiên nhắm vào vị trí trái tim của Hồng Sơn.
Đừng nhìn Hồng Sơn không dùng binh khí, loại cao thủ lên đến trình độ
như lão thì hai thiết chưởng chính là binh khí tốt nhất. Hồng Sơn
nghiêng mình né kiếm, tay trái cắt ngang cổ tay của Vệ Triển, tay phải
đột ngột nhắm thẳng vào ngực của Vệ Triển.
Vệ Triển bứt ra vội xoay người lại, đưa lưng về phía Hồng Sơn tung chiêu trở tay đâm. Hồng Sơn nhích qua, mũi chân hung hăng nhắm vào xương cùng của Vệ Triển. Vệ Triển dậm chân bật lên trời, hai tay nắm chuôi kiếm từ trên cao đâm xuống dưới.
Hai người chớp mắt giao thủ hơn mười chiêu, Hồng Sơn ra tay xảo quyệt,
chưởng lực trầm ổn ngoan độc. Vệ Triển dùng kiếm nhìn như không có chiêu thức, chỉ là đâm chém bình thường, nhưng mỗi một nhát kiếm đều nhắm vào chỗ yếu hại.
Thanh Long Vệ xung quanh im lặng quan sát thầm tán thưởng. Hai người qua hai mươi mấy chiêu, không ngờ cả hai chưa ai tiếp xúc thân thể đối
phương. Từ ngoài nhìn vào không phân biệt được ai cao ai thấp.
Cao thủ đánh nhau kiêng kị nhất là phân tâm. Vệ Triển có thể chiến đấu
đến sáng cũng không sao, nhưng Hồng Sơn lại có phần nóng vội. Đêm nay
cực lực chiến đấu thể lực tiêu hao rất nhiều, hơn nữa bị “pháo” của Chu
Thiên Giáng làm cho mù một con mắt, Hồng Sơn dần dần bực dọc.
Hồng Sơn vừa tránh kiếm của Vệ Triển, chân không vững lảo đảo lùi hai
bước. Vệ Triển nào có buông tha cơ hội này, chĩa kiếm nhẹ như chuồn
chuồn chạm nước. Ông không biết Hồng Sơn cố ý lộ ra sơ hở, hai tay lão
bèn chắp lại kẹp lấy kiếm.
- Ngươi thua rồi! Hồng Sơn nhe răng cười độc ác một tiếng, mũi chân đá thẳng vào ngực Vệ Triển.
Vệ Triển chỉ có hai lựa chọn, hoặc là buông tay bỏ kiếm lui về phía sau, hoặc là dùng cánh tay trái đỡ một cước của Hồng Sơn, nhưng bất luận ông lựa chọn cách nào cũng xem như đã thua. Binh khí quyết đấu của cao thủ
bị đoạt, đây chính là mối nhục lớn. Nhưng Vệ Triển nếu không bỏ kiếm đỡ
đòn, chỉ sợ cánh tay trái có thể bị Hồng Sơn đá gãy.
- Vậy cũng chưa chắc!
Vệ Triển nói xong liền xoay tay phải. “Keng”, chuôi kiếm rời ra khỏi
lưỡi kiếm, Vệ Triển bất ngờ rút ra một thanh kiếm nhỏ trong kiếm lớn.
”Phập” một tiếng, kiếm nhỏ đâm vào huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân Hồng Sơn.
- A! Hồng Sơn kêu thảm một tiếng, toàn thân mất hết sức lực.
Vệ Triển tung cước đá vào đuôi kiếm, Hồng Sơn vẫn dùng hai tay kẹp kiếm
cảm thấy mũi kiếm trượt về phía trước, cắm phập vào ngực lão.
- Hồng công công, ngươi thua rồi!
Vệ Triển nói xong vung kiếm nhỏ lên đút vào trong kiếm lớn. Vệ Triển xoay tay phải, Tử Mẫu Kiếm lại hợp thành một thể.
Kiếm được rút ra, ngực Hồng Sơn trào máu tươi. Hồng Sơn chỉ vào Vệ Triển, đến một chữ cũng không nói được liền gục xuống.
Trong tẩm cung, Thành Võ Hoàng cả đêm chưa ngủ. Thấy Vệ Triển đi đến, Thành Võ Hoàng nhẹ giọng hỏi: - Giải quyết xong?
- Giải quyết xong!
- Ừ! Trẫm cũng nên đi ngủ rồi. Chính Hải, truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay không tảo triều nữa. Sau khi mở cung, đừng quên tìm một nô tài để lão
Thái Hậu sai bảo.
- Lão nô tuân chỉ. Ngụy công công khom người đáp vâng.
- Vệ Triển, trong kinh thành tai mắt của Chu Diên Thiên không ít, những
người này không thể lưu lại. Thành Võ Hoàng nói xong duỗi lưng một cái,
hai thái giám khẩn trương tiến lên đỡ Thành Võ Hoàng, chuẩn bị vào gian
trong ngủ.
Vệ Triển không nói tiếng nào, yên lặng lui ra khỏi tẩm cung. Trong Càn
cung rộng lớn cũng chỉ có Vệ Triển có thể ngày đêm ra vào mà không cần
thỉnh chỉ. Vệ Triển vung tay lên, hai thành viên Niêm Can Xử nhảy ra.
- Đưa thi thể Hồng Sơn đến Chu phủ, rồi nói với Mục Kỳ tiếp tục điều tra tung tích nhân viên y quán, một khi phát hiện, giết chết không hỏi.
Tất cả chuyện xảy ra bên ngoài đêm nay sớm đã có người đến đây hồi báo,
cho nên người Vệ Triển trước tiên hoài nghi là Hồng Sơn. Bên cạnh Chu
Thiên Giáng có cao thủ thế nào, Vệ Triển biết rất rõ, người có thể đồng
thời đánh bại Chu Nhất, Hạ Thanh và Thường Võ, trong kinh thành chỉ đếm
trên đầu ngón tay.
Hai gã ám thủ nhận được mệnh lệnh, cầm trong tay kim bài trực tiếp chạy
tới cửa cung, tung người lên xuống vài lần liền biến mất trong bóng đêm.
Kinh thành náo loạn rốt cuộc đã khôi phục sự yên lặng vào sáng sớm.
Quách Dĩnh được Mục Kỳ phái người đưa về phủ tướng quân, được quan y
điều trị, nàng nhanh chóng tỉnh lại. Quỷ Y Trác Hành chỉ dùng chút thuốc hôn mê với Quách Dĩnh, không hề dùng độc, chỉ với mấy ngụm canh gừng đã hóa giải dược lực.
Chu Thiên Giáng cũng chạy tới phủ tướng quân, tận mắt thấy Quách Dĩnh
bình an tỉnh táo hắn mới yên tâm. Quách Dĩnh mở to mắt thấy Chu Thiên
Giáng đứng trước giường mình, nàng bĩu môi uất ức đến độ muốn phát khóc. Nếu không có Quách lão phu nhân và mấy người khác ở trước mặt, Quách
Dĩnh nhất định sẽ sà vào người Chu Thiên Giáng khóc cho hả. Tuy nhiên
Quách Dĩnh dù sao cũng là cô gái đã kinh qua chiến trường, nàng kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.
- Không sao, về sau ai dám bắt nạt muội, ta sẽ đánh bể đầu của y. Chu
Thiên Giáng đứng ở trước giường an ủi, hắn rất muốn ôm Quách Dĩnh vào
lòng, nhưng trong trường hợp này Chu Thiên Giáng biết không thích hợp
cho lắm.
Lão phu nhân đau lòng nắm tay Quách Dĩnh: - Dĩnh nha đầu, bà nội sai
người nấu cho cháu nồi súp rồi, đợi lát nữa uống mấy ngụm thì tịnh dưỡng một chút.
- Bà nội! Quách Dĩnh nhịn không được nữa, sà vào lòng lão phu nhân bật khóc nức nở.
Quách Dĩnh bị nhốt hơn hai ngày không có gì vào bụng. Chu Thiên Giáng
thấy trong phòng nhiều người như vậy cũng không tiện nói chuyện với
Quách Dĩnh, chỉ có thể an ủi vài câu rồi cáo từ hồi phủ. Trước khi đi
Chu Thiên Giáng lặng lẽ nhìn chăm chú, ý bảo Quách Dĩnh an tâm tịnh
dưỡng, mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại thăm.
Trên dưới Chu phủ chìm trong không khí trang nghiêm, ở chính đường đã
bày linh đường cho bọn Hà Dương. Tuy việc này không hề phù hợp quy củ,
nhưng Chu Thiên Giáng lấy tình nghĩa tay chân mà cử hành tang lễ cho họ.
Trên phần mộ mới ở ngoài thành, Chu Thiên Giáng dẫn đầu mọi người dùng đầu Hồng Sơn bái tế linh hồn Hà Dương trên trời.
Trải qua sự kiện lần này, trong kinh thành bắt đầu kiểm tra người xa lạ
nghiêm ngặt. Mục Kỳ lại thẩm vấn nặng tay tôi tớ của y quán, y vẫn không có phát hiện gì mới. Quỷ Y Trác Hành dẫn người của mình đi mất, tựa như bốc hơi hết trong một đêm tại kinh thành, không lưu lại bất kỳ dấu vết
nào.