Thiên Giáng Đại Vận

Chương 169: Chương 169: Đóng cửa tạo pháo




- Nói nhảm, hắn là Hình bộ Thượng thư, lại là chủ thẩm, chuyện xảy ra ở Hình bộ, bản vương không bắt hắn thì bắt ngươi chắc.

Tĩnh Vương nổi giận.

- Thả ra, ai dám bắt đại nhân nhà ta, lão tử giết hết.

Đại Ngưu giương thiết côn căm giận nhìn mọi người.

- Đại Ngưu, chớ làm loạn! Chu Nhất, Hạ Thanh, dẫn mọi người về phủ.

Chu Thiên Giáng vội vàng phân phó.

Chu đại quan nhân vừa nói, Đại Ngưu lập tức nhũn ra. Chu Nhất, Hạ Thanh tuy không rõ vì sao Tĩnh Vương lại làm thế, nhưng họ biết Tĩnh Vương tuyệt đối sẽ không làm hại Chu Thiên Giáng. Chu Nhất, Hạ Thanh tự mình dẫn theo quan viên của An Sát viện và Hình bộ, ‘hầm hầm tức giận' rút lui khỏi cửa cung.

Những người này vừa đi, đám lão thần đồng thanh hoan hô cứ như thắng trận, thi nhau tán thưởng Tĩnh Vương công chính nghiêm minh.

- Tĩnh Vương, lão thần biết người bao nhiêu năm mà đây là lần đầu tiên thấy người anh minh đến thế.

Vương Bính Khôn kích động nói.

Tĩnh Vương nhếch môi, nói thì hay lắm, mà sao nghe cứ như chửi đểu. Tĩnh Vương cũng không để ý đến nữa, dẫn người bước thẳng vào cửa cung.

Đến phủ Tông nhân, gông cùm trên tay Chu đại quan nhân lập tức được tháo xuống. Tĩnh Vương sai người dâng trà ngon quả ngọt hầu hạ, y cảm thấy mình hơi có lỗi với Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng từ đầu đến giờ vẫn không hề nổi giận, vui vẻ nhìn Tĩnh Vương:

- Ta nói này Vương gia, có phải Thành Võ Hoàng bảo ngài làm vậy không?

Tĩnh Vương cười cười xấu hổ:

- Thiên Giáng à, ta biết lòng ngươi bất mãn, đừng nín nhịn, muốn mắng thì cứ mắng đi. Nơi này không có người ngoài, sẽ không truyền ra đâu.

- Mắng cái gì chứ, Hoàng thượng làm như thế là đúng rồi. Nếu ông ta không cho ngài đến hỏi, ta đây mới thật sự muốn mắng người.

Chu Thiên Giáng nói rồi cầm một quả bỏ vào miệng.

Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, sao tiểu tử này lại nói y như Thành Võ Hoàng chứ, đúng là không hề nổi giận.

- Thiên Giáng, ngươi… tiểu tử nhà ngươi làm cái quỷ gì vậy, hay là đã hẹn trước với Hoàng thượng rồi?

Tĩnh Vương nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng vỗ tay, phủi sạch vỏ quả dính trên đó:

- Vương gia, ngài không nghĩ nếu Hoàng thượng không phái ngài đến xử lý, chờ ngày mai lên triều đám lão thần này còn không ăn tươi nuốt sống ta sao. Lần này thẩm tra xử lý tội thần, ta đã khiến nhiều người tức giận. Thành Võ Hoàng cho phủ Tông nhân xử ta, nhìn như không hợp tình, nhưng thật ra là đang bảo vệ tại hạ. Làm thế vừa có thể xoa dịu cơn giận của chúng thần, vừa có thể xử nhẹ tay, Thành Võ Hoàng đúng là rất khôn khéo.

Tĩnh Vương trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng hồi lâu, trong lòng tự nhủ đã biết người ta khôn khéo thì tiểu tử nhà ngươi cũng không ngốc. Lão tử đúng là người trong cuộc u mê, bị một già một trẻ các người đùa bỡn.

Trong Càn cung, Thành Võ Hoàng lại viết một đạo thánh chỉ. Đạo thánh chỉ này giận dữ trách Chu Thiên Giáng thiên vị trong khi xử án, bãi chức Hình bộ Thượng thư, giao cho Tiểu Lương vương Huyền Nhạc xử lý lại.

Huyền Nhạc được triệu vào hoàng cung, biết phụ hoàng cho mình phúc thẩm, Huyền Nhạc thoáng nhìn hai bên rồi khẽ hỏi.

- Phụ hoàng, án này phải kết ra sao?

- Ngươi thấy sao?

Thành Võ Hoàng hỏi ngược lại.

Huyền Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Đám tội thần như Mã Đinh Thiên tội ác tày trời, nhưng nếu chém hết cũng sẽ khiến bách tính cảm thấy phụ hoàng ngài không thể dung người, sát tâm quá nặng. Nhi thần thấy chi bằng lưu đày những người này ra xa ngàn dặm… sau đó… giết chết nửa đường!

Huyền Nhạc nói rồi cẩn thận quan sát phụ hoàng.

Thành Võ Hoàng nheo mắt nhìn Huyền Nhạc, nét mặt dần dần chuyển thành vui cười. Có độc tâm như thế, mới có thể đảm đương trọng trách!

Đại Phong triều sau nhiều ngày ngừng thiết triều lại bắt đầu tiếp tục, trong tiếng phàn nàn tức giận của văn võ bá quan, Tĩnh Vương chính nghĩa lẫm nhiên tuyên đọc Chu đại quan nhân phạm tội thứ tám, đồng thời tấu thỉnh Thành Võ Hoàng bãi miễn chức Hình Bộ Thượng thư của Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng nhận tấu thỉnh của Tĩnh Vương, Chu đại quan nhân xui xẻo bao nhiêu công lao thành tích đều tan thành mây khói, lại trở về xuất phát điểm, tiếp tục đảm nhiệm chức An Sát Viện An Sát Sứ nhưng cũng không thể nói là hắn không được chút lợi ích nào, ít nhất thì cũng được phong hiệu Thái tử Thiếu bảo và quan vị nhất phẩm.

Tam hoàng tử Tiểu Lương Vương Huyền Nhạc và Lão Thái phó Vương Bính Khôn lại thẩm tra xử lý vụ các tội thần lại lần nữa. Huyền Nhạc làm càng dứt khoát, chia đám tội thần thành ba nhóm. Đối với nhóm tội thần do Mã Đinh Thiên cầm đầu thì Huyền Nhạc tuyên bố vốn nhân từ chi đức nên tất cả đều sung quân đến vùng hoang vu ở phía tây, còn những tội thần khác, người bị giam thì giam lại, cũng không có ai bị chém đầu. Vương Bính Khôn cũng không có ý kiến gì về điều này, cái ông ta cần chỉ là cái danh “tội thần” chứ cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa trong số đó cũng có không ít môn sinh của ông ta.

Kinh thành Đại Phong từ khi Huyền Xán soán vị đến giờ cũng đã được một thời gian, đám dân chúng cũng dần dần bình tĩnh lại trong đống hỗn loạn, lần nữa khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Chu đại quan nhân ngồi trên xích đu trong phủ, đùa giỡn với Quách Dĩnh và Ngọc Nhi, sau trận phong ba một thời gian trước, cuối cùng Chu đại quan nhân cũng có thể an tĩnh hưởng thụ cuộc sống một chút, nếu không vì Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân trông chừng chặt chẽ thì hắn đã sớm bảo hai nha đầu kia ngủ lại đây rồi.

Chu Nhị vội vàng từ tiền viện bước vào. Thấy Chu Nhị thì Quách Dĩnh và Ngọc Nhi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, duy trì phong phạm của tiểu thư khuê các.

- Đại nhân, các thợ rèn và thợ đúc mà ngài muốn mời đã có mặt đông đủ ạ, còn có mấy người nổi tiếng về đúc kiếm Chu Tam tìm được ở các nơi nữa.

Chu Nhị bước lên báo cáo.

Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy liền ngồi phắt dậy:

- Tốt quá, dẫn ta đi gặp bọn họ. Dĩnh Tử, Ngọc Nhi, e là hai ngày này ta không có thời gian chơi cùng các nàng rồi, ta bận chút chuyện chính sự.

Ngọc Nhi khéo hiểu lòng người gật gật đầu:

- Uhm, không sao, muội và thất tỷ đang chuẩn bị tổ chức hội thi thơ ở kinh thành, lúc đó chàng nhớ đến tham gia là được.

- Thiên Giáng, có phải chàng muốn tạo binh khí không vậy? Đừng quên tạo cho muội một thanh kiếm tốt nhé.

Quách Dĩnh lại không có hứng thú với hội thi thơ, vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng tìm nhiều thợ rèn và thợ đúc như vậy thì nàng lập tức bị thu hút.

- Nha đầu ngốc, lần này ta không đúc kiếm mà là chế tạo một đám thần binh lợi khí.

Chu Thiên Giáng nói xong xoa xoa đầu của Quách Dĩnh rồi đứng dậy bước về tiền viện cùng Chu Nhị.

Sau lần đại chiến công thành với Huyền Minh thì Chu Thiên Giáng quyết định sẽ chế tạo một đống binh khí “tiên tiến” để sẵn dùng khi cần đến, bất hạnh thay kiếp trước hắn không có hứng với hóa học nên đã khiến cái đống thuốc nổ này trở nên vô dụng.

Trong tiền viện, năm, sáu mươi ông lão tuổi trung niên chất phác đứng trong sân đang thưởng thức phủ đệ của Chu đại quan nhân trong truyền thuyết. Mấy người thợ rèn và thợ đúc đều là thợ thủ công hạ cửu lưu, cả đời cũng khó mà bước chân vào được cửa nhà quan viên thế gia, nhưng có mấy danh sư đúc kiếm cũng coi như nhận được sự công nhận của xã hội.

Chu Thiên Giáng chậm rãi bước tới, mấy người này thấy hắn còn trẻ như vậy thì không hề nghĩ rằng hắn chính là Chu đại quan nhân đã hai lần cứu nguy cho Đại Phong.

Chu Thiên Giáng cười ha ha ôm quyền nói:

- Chư vị sư phụ, tại hạ Chu Thiên Giáng làm lễ ra mắt với mọi người.

Vừa nghe thấy người trẻ tuổi trước mắt kia chính là đại quan nhất phẩm trẻ nhất đương triều Chu Thiên Giáng thì tất cả mọi người đều ào ào quỳ xuống.

- Thảo dân thỉnh an Chu đại nhân!

Một đám thợ thủ công cùng hô lên.

- Mau đứng dậy…chư vị không cần khách khí…người đâu, đem bàn ghế ra đây để mời các sư phụ ngồi.

Chu Thiên Giáng cười rồi phân phó một tiếng.

Chỉ một lát sau thì hạ nhân trong phủ đã lấy ra bảy cái bàn vuông, một đám thợ thủ công vây quanh cái bàn thận trọng ngồi xuống. Những người này phần lớn là Chu Tam đưa từ bên ngoài đến, bọn họ không biết Chu đại nhân đang muốn làm gì mà lại mời nhiều người cùng nghề như vậy.

Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi, ở đây có bao nhiêu người là thợ đúc kiếm? Xin mời đứng ra ạ.

Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì lập tức có tầm mười người cẩn thận đứng dậy.

- Uhm, tốt lắm, ta muốn hỏi là một tháng mấy người có thể kiếm được bao nhiêu bạc?

Chu Thiên Giáng nhìn khoảng mười thợ đúc kiếm hỏi.

Mọi người nhìn nhau, trong đó một người cẩn thận nói:

- Chu đại nhân, nghề này của bọn ta không tính như vậy, kiếm được bao nhiêu còn phải xem thứ nhất là tay nghề, thứ hai là xem người ta đưa ra bao nhiêu.

- Ồ, vậy…vậy thế này đi, theo sư phụ giỏi nhất trong số các vị thì một năm thu được bao nhiêu?

Chu Thiên Giáng lại hỏi.

Mười mấy người lại nhìn nhau, người vừa nói khi nãy giơ tay chỉ một người trong số họ:

- Chu đại nhân, Hoắc sư phụ là tiền bối trong nghề này của bọn ta, năm trước ông ấy…chắc cũng thu được hơn hai trăm lượng.

Người thợ đúc kiếm này vừa nói xong thì vị sư phụ họ Hoắc kia lộ vẻ đắc ý, trong nghề này thì ông ta cũng được coi như một nhân vật có tiếng tăm.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu:

- Được, không tệ, chư vị mời ngồi.

Chu Thiên Giáng nói xong lại nói với mọi người:

- Ở đây có bao nhiêu thợ đúc, xin mời đứng dậy.

Lần này có không ít người đứng dậy, thợ đúc và thợ đúc kiếm khác nhau, bọn họ chuyên nung quặng sắt còn thợ đúc kiếm chỉ dùng thành phẩm là sắt luyện để tinh chế nên địa vị của thợ đúc kiếm cao hơn rất nhiều.

- Một tháng mấy người kiếm được bao nhiêu vậy?

Chu Thiên Giáng hỏi.

- Đại nhân, điều này thì phải xem chưởng quầy có thưởng cho hay không nữa, nếu gặp may thì một tháng cũng được một lượng bạc.

Một đại thúc thật thà nói.

- Được, mời chư vị ngồi.

Chu Thiên Giáng nói xong lại hỏi mấy người thợ rèn lần nữa, tiền thợ rèn kiếm được cao hơn một chút so với thợ đúc. Ai cũng là người lao động tay chân nặng nhọc cả.

- Mọi người nghe đây, ta mời chư vị đến đây là muốn tập trung tài nghệ và khả năng của mọi người cùng mở một xưởng chế tạo, về phần thu nhập thì thợ đúc kiếm mỗi năm bốn trăm lượng bạc ròng, có thể lĩnh trước, thợ rèn và thợ đúc mỗi năm một trăm lượng bạc ròng, cũng có thể lĩnh trước. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất là mọi người phải làm việc theo sự sắp xếp của ta, nếu mọi người đồng ý thì chúng ta có thể kí một khế ước, tất cả chi phí ăn ở, ăn mặc ta bao hết.

Chu Thiên Giáng cao giọng nói với mọi người.

Lần này thì mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là những người thợ rèn và thợ đúc. Họ cảm thấy không thể tin được, có những người cả đời này e là cũng chẳng thể kiếm được một, hai trăm lượng bạc, kể cả những thợ đúc kiếm. Làm gì có chuyện không đồng ý chứ, chuyện tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Chu Thiên Giáng lập tức lệnh Chu Nhị kí khế ước với những người này đồng thời chọn ra mười người để tập trung bàn luận. Chu Thiên Giáng lấy sơ đồ mà hắn tự vẽ ra để mười người này xem có thể chế tạo được theo yêu cầu hay không. Sơ đồ rất đơn giản, Chu Thiên Giáng đã vẽ mấy bức Hồng Y đại pháo dựa theo trí nhớ của hắn, với trình độ luyện sắt và chế đúc của Đại Phong hiện giờ thì cũng có thể chế tạo được những thứ này, chỉ cần cải tiến một chút thì e là vừa bắn pháo ra đã nổ tung ấy chứ. Mấy người này sau khi nghiên cứu phân tích thì nói có thể chế tạo được nhưng điều đầu tiên mấy thợ đúc đề nghị là phải cần một lượng lớn quặng sắt tinh luyện, nếu không chất sắt được luyện ra sẽ không đạt yêu cầu.

Điều này thì Chu Thiên Giáng bảo bọn họ cứ yên tâm, tuy quặng sắt tinh luyện ở Đại Phong tương đối quý nhưng với tài lực của hắn thì việc thu mua cũng không thành vấn đề. Nếu như những người này có thể chế tạo được Hồng Y đại pháo thì Chu Thiên Giáng cũng lập tức phái Chu Nhị bí mật dẫn họ đến huyện thành An Viễn.

Hiện giờ Chu Tứ là huyện lệnh của An Viễn. An Viễn đã trở thành căn cứ địa của Chu Thiên Giáng, nếu muốn chế tạo mấy thứ này thì cũng không thể làm ở kinh thành được, nhỡ chẳng may bị Thành Võ Hoàng phát hiện ra thì không chừng lại mất đầu như chơi. Sau khi những binh khí bí mật này được chế tạo thì Chu đại quan nhân cũng chuẩn bị cho thiên hạ một niềm vui bất ngờ, cũng là con át chủ bài bảo vệ cái mạng của hắn.

Từ khi Chu Thiên Giáng bị đẩy về chức vụ ban đầu thì dường như các quan viên trong kinh thành đều nhìn ra được Thành Võ Hoàng rất gai mắt Chu Thiên Giáng, từ đó Chu đại quan nhân lại trở thành một viên quan không được chào đón, An Sát Viện cũng trở thành nha môn bỏ không. Chu Thiên Giáng vô cùng nhàn hạ, xin Thành Võ Hoàng nghỉ mấy ngày rồi đích thân đến huyện thành An Viễn thị sát “xưởng chế tạo binh khí” của hắn.

Chu Tứ đã đóng ở An Viễn được gần hai tháng, dưới sự cai quản của Chu Tứ, một huyện thành nho nhỏ đã trở thành một vương quốc độc lập. Cấp trên của Chu Tứ là Phủ doãn Định Viễn biết cậu ta là người của sát thần Chu Thiên Giáng nên căn bản cũng không dám hỏi đến chuyện của An Viễn, chỉ cần Chu Tứ không đến tìm ông ta gây sự là ông ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Các thiết bị ở xưởng chế tạo rất thô sơ nhưng dưới khí thế bừng bừng của những người thợ đã nhanh chóng đun được lô nước sắt đầu tiên, các thợ đúc kiếm lại nấu lại lần nữa để tinh luyện thêm. Trong tay của ba nhóm thợ thủ công khác nhau, cuối cùng khẩu Hồng Y đại pháo đầu tiên đã ra đời.

Chu đại quan nhân pha trộn thuốc nổ theo như hiện đại rồi đích thân làm thử nghiệm nã pháo. Khi khẩu pháo tạo ra một cái lỗ lớn trên tường thì các quan binh thủ hạ của Chu Tứ cũng kích động lớn tiếng reo hò nhưng trong mắt Chu đại quan nhân thì cũng chỉ là đồ rác rưởi, xem ra vẫn còn phải cải tiến phần đạn pháo nữa, ít nhất phải đánh sập được một bức tường mới hài lòng được.

Chu Thiên Giáng lại vẽ thêm mấy bản vẽ nữa rồi bảo Chu Tứ sửa lại những khẩu đạn pháo này theo nguyên lý của “Phích Lịch Đạn”, sau đó đặt Hồng Y đại pháo lên xe vì không thể để con người khiêng pháo lúc lâm trận được.

Chu Thiên Giáng bí mật ở An Viễn hơn một tháng mới hồi kinh. Kinh thành từ khi Hoàng hậu Phùng Uyển Thu bị phế truất thì Dung Quý Phi vẫn chưa cử hành đại lễ lập hậu, hiện giờ kinh thành đã dần yên ổn, Thành Võ Hoàng chọn ngày lành tháng tốt, nhân việc cử hành đại lễ truyền vị mà triệu tất cả Phủ doãn các đô phủ vào kinh.

Trong Càn cung điện hoàng cung, trong tay Thành Võ Hoàng cầm một bức mật tấu quan ngoại, lông mày cau lại. Theo như mật thám ở Thiên Thanh báo cáo lại nói Ô tộc bình thường của Thiên Thanh đột nhiên mọc ra một kẻ tài ba, suất lĩnh bộ tộc liên tiếp đánh bại bốn bộ tộc lớn, có nguy cơ sẽ thống nhất Thiên Thanh. Nếu như chuyện này xảy ra thật thì đây không phải là chuyện tốt với Đại Phong, các bộ tộc Thiên Thanh rất dũng mãnh, chính vì mâu thuẫn giữa các bộ tộc mà họ mới không rảnh để ý đến Đại Phong, một khi Thiên Thanh thống nhất dưới tay một người thì e là Đại Phong lại sắp phải đối mặt với một tai vạ lớn.

- Vệ Triển, ngươi thấy chuyện này thế nào?

Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển hỏi.

- Hoàng thượng, thủ lĩnh của bộ tộc nổi dậy ở Thiên Thanh quốc tên là Chiêm Hãn, nghe nói người này dũng mãnh hơn người, có thể giương cung ngàn cân. Hiện giờ chỉ còn lại Ương Kim tộc chưa bị đánh bại, thần thấy chúng ta có thể âm thầm chi viện Ương Kim tộc. Tuy trước kia họ là kẻ thù của Đại Phong chúng ta nhưng hiện giờ nếu bọn họ ngã xuống thì chắc chắn mục tiêu tiếp theo của Ô tộc sẽ là phía bắc Đại Phong chúng ta.

- Chi viện? Lẽ nào bảo Văn Nhữ Hải phái binh đến đó sao? Nếu vậy một khi Ương Kim tộc thất bại thì Ô tộc cũng có cái cớ để xâm chiếm Đại Phong rồi.

Thành Võ Hoàng lo lắng nói.

- Không, Văn Nhữ Hải thủ tại Hổ Quan quan tuyệt đối không thể động, chỉ sợ đại doanh Bắc Phương vừa động thì Chu Diên Thiên cũng sẽ nhân cơ hội mà xuôi nam. Thần thấy hay là bảo Chu Thiên Giáng đem theo chút người âm thầm đến đó, với bản lĩnh của tiểu tử này thì có lẽ sẽ giúp được Ương Kim tộc chuyển bại thành thắng. Cho dù có thất bại thì cũng không lộ mục đích của Đại Phong ta, mặt khác để Chu Thiên Giáng quyết đấu với nhân mã Ô tộc cũng là để tích lũy kinh nghiệm bình định Thiên Thanh sau này.

Vệ Triển trầm giọng nói.

Thành Võ Hoàng thả tấu chương trong tay xuống, khẽ gật đầu nói:

- Tiểu tử này cũng an nhàn hai tháng nay, đến lúc phải lôi ra dùng rồi, chờ đại lễ lập hậu kết thúc ta sẽ lập tức phái tiểu tử này âm thầm tiến về phía bắc. Vì để tránh người khác chú ý, xem ra trẫm lại phải định thêm tội danh cho tiểu tử này thì mới công khai tống hắn ra khỏi kinh thành được.

Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn Vệ Triển, Vệ Triển cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nhủ Chu Thiên Giáng đúng là xui xẻo, giúp Đại Phong mà còn phải gánh tội danh.

- Người đâu, truyền Chu Thiên Giáng yết kiến!

Thành Võ Hoàng phân phó một tiếng cho Ngụy Chính Hải.

- Hoàng thượng từ từ đã, chuyện này hay để thần đích thân nói đi. Với sự quật cường của tiểu tử Chu Thiên Giáng này thì e là chỉ phí lời thôi.

Vệ Triển nói.

Thành Võ Hoàng cười ha ha:

- Cũng được, tránh cho tiểu tử này lại ra điều kiện với trẫm. Vệ Triển, chuyện này ta giao cho ngươi đấy.

Vệ Triển đáp lời rồi lui khỏi Càn cung, sau khi xuất cung Vệ Triển không đến tìm Chu Thiên Giáng ngay mà chạy đến phủ tướng quân của Quách gia.

Vệ Triển đến phủ tướng quân không phải để tìm Quách lão phu nhân mà là muốn gặp Lâm Phong. Thời gian này Lâm Phong không ở phủ đệ của Chu Thiên Giáng mà lại trở thành thợ làm vườn trong Quách phủ, người vừa có tuổi liền trở nên lưu luyến một số chuyện. Vườn hoa nho nhỏ này trở thành nơi để Lâm Phong nhớ lại chuyện cũ, ông không muốn rời xa nơi đây có lẽ cũng xuất phát từ tình yêu sâu sắc đối với Quách lão phu nhân. Tuy hai người lúc sinh thời không thể ở bên nhau nhưng ít nhất cũng có thể cùng an dưỡng tuổi già trong cùng một đại viện.

Trong vườn hoa chẳng những có Lâm Phong mà Quách lão phu nhân cũng đang ngồi trên ghế đá, đến cái tuổi này thì bà đã sớm coi Lâm Phong như một người bạn tri kỷ chứ không hề có suy nghĩ gì khác, cũng không dám có suy nghĩ quá phận.

- Vệ Triển đại nhân, Hoàng thượng muốn để ngựa chạy nhưng lại không muốn cho nó ăn cỏ, nếu cứ như vậy thì e là sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Giáng sẽ giãy khỏi dây cương, trở thành một con ngựa hoang mất khống chế.

Quách lão phu nhân nghe yêu cầu của Vệ Triển xong thì cũng cảm thấy Thành Võ Hoàng hơi quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.