Lão phu nhân lắc lắc đầu: - Cái này thì khó nói, Chu gia đã nắm ba phần
binh quyền của Đại Phong rồi, một khi Hoàng thượng dùng biện pháp mạnh
thì chỉ có thể bức bọn họ tạo phản thôi. Đại Phong yên bình hơn hai mươi năm, e là lại sắp khởi binh tai rồi.
Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc: - Mẫu thân, xem ra hài nhi phải
trở về Nam Cương ngay lập tức rồi, một khi Bắc doanh xảy ra binh biến
thì hài nhi cũng có thể điều chỉnh kịp thời.
Lão phu nhân gật gật đầu: - Thiên Tín, đi bẩm báo Hoàng thượng trước đi, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì không.
Mẫu tử hai người thương lượng xong thì Quách Thiên Tín cũng chạy đến
hoàng cung. Trong thượng thư phòng, Tĩnh Vương vẫn chưa rời đi, cả căn
phòng ngoài Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ra thì còn có Vệ Triển. Quách
Thiên Tín vừa tới thì Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Vệ Triển một cái, bốn người bắt đầu thương nghị bí mật.
Sau hai canh giờ thì Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương mới rời khỏi thượng
thư phòng. Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc còn Tĩnh Vương lại bất
đắc dĩ.
- Tĩnh Vương, chúc mừng nhé, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngài lại nắm
binh quyền lần nữa rồi. Kinh thành này được ngài phòng vệ thì ta có thể
yên tâm rời đi rồi.
- Yên tâm cái đầu ngươi ấy, ta nói này Lão Quách, ngươi muốn đùa cợt bổn vương phải không hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Ngọc Nhi nhà ta mà thiếu
một cọng tóc thì Quách phủ nhà ngươi sẽ bị san bằng đấy.
Quách Thiên Tín bĩu môi, lúc này ông ta cũng biết là không thể nói lý
với Tĩnh Vương, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi hoàng cung, đi thẳng vào
trong cung chọn giáo đài.
Tĩnh Vương suất lĩnh hai ngàn Cấm Vệ quân, lấy khí thế sét đánh không
kịp bưng tai, nhanh chóng tiếp quản Cửu Môn Đề Đốc phụ trách phòng vệ
kinh thành, văn võ bá quan trong kinh thành nghe việc bất ngờ này thì
đều lần lượt nghị luận.
Sâu trong hậu cung, Lão Thái Hậu lạnh lùng nghe thái giám mật báo xong
thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Hừ, bổn cung nuôi được hai đứa con
quý hóa quá, năm đó huynh đệ bọn chúng liên thủ đối phó các hoàng tử
khác, bây giờ thì hay lắm, lại bắt đầu đối phó cả mẫu hậu của mình rồi.
Bổn cung muốn nhìn xem Thành Võ Hoàng có dám giơ đao lên với mẫu hậu của chính mình hay không.
- Lão chủ tử, nô tài cảm thấy việc này hẳn nên thông báo cho quốc cữu
gia, nếu không được thật thì nô tài sẽ bảo vệ chủ tử bí mật xuất cung.
Một gã thái giám khom người nói.
- Không cần đâu, Thành Võ Hoàng không phải là kẻ ngốc, cùng lắm thì cũng chỉ vây khốn hậu cung này lại thôi. Nếu y quả thực có gan làm chuyện
bất hiếu thì cho dù bổn cung có chết thì y cũng không giữ nổi giang sơn
này đâu. Đây không phải là cuộc tranh giành hoàng vị giữa huynh đệ với
nhau, chúng thần tử sẽ không nói gì, một khi mà xảy ra đại tội giết mẫu
hậu thì ắt sẽ bị trời phạt. Hồng Sơn, lập tức mật tấu cho quốc cữu gia,
giữ nguyên kế hoạch, không cần để ý đến an nguy của bổn cung đâu. Lão
Thái Hậu sắc mặt lạnh lùng, cũng không để lộ vẻ hoảng sợ.
Lão thái giám Hồng Sơn gật đầu đáp ứng, lặng lẽ lui xuống. Những cuộc
thay đổi trong triều đối với những kẻ nô tài như họ mà nói chính là
chuyện sinh tử, một khi chủ tử thất bại thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ
chết rất thảm, vậy nên ai cũng dốc toàn lực làm việc cho chủ tử của
mình.
Bóng đêm sâu hun hút, toàn bộ phủ tướng quân cũng coi như đã bình tĩnh
lại. Từ khi chuyện Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc được truyền ra
thì phủ tướng quân của Quách Thiên Tín có thể nói là đông như trẩy hội,
người tới người đi không ngừng.
Lão phu nhân choàng một bộ áo choàng, bọn nha hoàn không biết tại sao
lão phu nhân lại có nhã hứng muốn đi thăm vườn hoa. Bước đến trước cửa
vườn hoa, lão phu nhân bảo tất cả bọn nha hoàn đứng chờ bên ngoài còn
một mình bà vào trong “thưởng hoa“.
Lão phu nhân dằn xuống tâm trạng đang căng thẳng, chậm rãi bước vào.
Nhìn thoáng qua nhà ấm trồng hoa trong tiểu viện, lão phu nhân thở dài
một tiếng nhưng không bước đến mà ngồi xuống một chiếc ghế bằng đá.
Dưới ánh trăng, một thân hình khô gầy dọi xuống mặt đất, trong tay Lâm Phong cầm một hồ lô rượu, xuất hiện trong tiểu viện.
- Nhược Lâm, nàngcuối cùng nàng cũng chịu bước chân vào tiểu viện này rồi. Gương mặt già nua của Lâm Phong có vẻ hơi kích động.
- Lâm đại nhân, sao ngài phải khổ như vậy chứ? Nhược Lâm của năm đó đã
gần đất xa trời rồi, ngài làm vậy là muốn ta phải áy náy sao? Lão phu
nhân nhìn mặt đất chằm chằm, cũng không nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười chua xót: - Ta và nàng đều đã già rồi, có thể ở bên cạnh nàng là ta đã thấy rất hài lòng rồi.
Quách lão phu nhân ngẩng đầu lên, gương mặt già nua lộ ra, không ngờ lại lộ ra vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ: - Cái lão già này, miệng vẫn ngọt
như vậykhối ngọc tỏa kia của ngươita tặng cho Dĩnh nha đầu rồi.
- Ta biết.
- Hiện giờ nó đang nguy hiểmta muốnngươi giúp ta một chuyện.
Lâm Phong vẫn ở tại vườn hoa này và không liên hệ gì với Niêm Can Xử,
ông cũng không biết chuyện Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên phủ nên cũng
không khỏi giật mình.
- Sao vậy? Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lại gây họa rồi sao?
- Chu giaChu gia sắp có hành động.
Lão phu nhân nói xong thì Lâm Phong cau mày, yên lặng gật gật đầu. Lão
phu nhân chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau một cái, không ai nói
gì. Lâm Phong ở Quách phủ chờ đợi hơn hai mươi năm, có thể chờ được một
ánh mắt thân thiết thế này ông đã rất thỏa mãn.
Lão phu nhân xoay người, yên lặng đi tới cửa tiểu viện, đi được vài
bước, lão phu nhân nhẹ giọng nói: - Lớn tuổi rồi, cũng chú ý đến thân
thể một chút, đừng ngày nào cũng uống rượu nữa, đỡ khiến người khác phải lo lắng. Lão phu nhân nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi
vườn hoa.
Lâm Phong nhìn ánh trăng, khuôn mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười vui vẻ như
một đứa trẻ, xem ra Nhược Lâm luôn quan tâm đến ông, nếu không thì làm
sao biết được ngày nào ông cũng uống rượu chứ?
Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhìn những bồn cây cảnh trong vườn hoa một cái: - Aizzztên tiểu tử thối kia không làm người ta bớt lo chút nào, lão tử lại phải đi một chuyến thôi.
Lâm Phong lẩm bẩm, bước đến bên ghế đá, vuốt ve cái ghế vẫn còn sót lại
hơi ấm rồi từ từ ngồi xuống. Trong đế đô kinh thành Đại Phong tràn ngập
không khí khiến người ta cảm thấy áp lực. Buổi sáng thiết triều ai cũng
cúi đầu, chẳng ai nhắc đến chuyện nạn dân nữa cả. Tĩnh Vương cũng rũ mí
mắt như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng trong tay lại có thêm cây Đả Vương Tiên.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng chẳng dễ coi gì, Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu
Môn Đề Đốc, không ít người đã đoán ra là lại sắp có một hồi can qua. Tuy Thành Võ Hoàng tại vị nhiều năm như vậy, năm đó cũng huyết sát một loạt trọng thần theo các vị hoàng tử khác nhưng do năm đó Tiên hoàng bệnh
nặng qua đời quá nhanh, căn bản đều là lão quốc cữu giúp Thành Võ Hoàng
xử lý việc triều chính.
Lúc ấy căn cơ của Thành Võ Hoàng chưa vững, nhờ sự ủng hộ của Thái hậu
và quốc cữu mà Thành Võ Hoàng mới dần ổn định lại giang sơn nên uy tín
của Thái hậu và quốc cữu trong triều vẫn rất lớn. Thành Võ Hoàng cũng vì điều này mới vẫn luôn ẩn nhẫn.
Nhưng bất luận một quân chủ nào cũng không dễ dàng mà tha thứ cho kẻ xâm phạm đến lợi ích của mình. Lão quốc cữu tự ý khoanh đất không nói làm
gì nhưng lại còn chiếm một phần lớn diện tích bãi chăn thả ở phía bắc,
điều này khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy quốc cữu có ý định muốn lật ngôi, không thể không hạ lệnh dỡ bỏ phủ đệ tự xây của lão, yêu cầu trả lại
bãi chăn thả bị chiếm. Thành Võ Hoàng vốn muốn thông qua chuyện này để
đánh động Chu gia, để họ biết khó mà lui. Ai mà ngờ được khi lợi ích
bành trướng đến một mức nhất định thì Chu gia lại bức vua thoái vị. Phò
tá một hoàng tử thượng vị, ít nhất Chu gia có thể tiêu dao khoảng một,
hai chục năm, đến lúc đó chỉ e không ai có thể khống chế Chu gia được
nữa.
Hôm nay Quách Thiên Tín cũng tới thiết triều, thấy tất cả mọi người không nói lời nào thì Quách Thiên Tín đứng ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có tấu.
- Chuẩn! Thành Võ Hoàng trầm giọng nói.
- Bệ hạ, thần do mẫu thân bị trọng bệnh mới quay lại kinh thành, nay mẫu thân đại nhân cũng đã khỏe lại, thần xin bệ hạ hạ chỉ cho thần được sớm ngày trở lại Nam Cương, trấn thủ biên quan. Quách Thiên Tín khí phách
nói to.
Các văn võ bá quan ở đây ai cũng tinh như khỉ, lập tức bắt đầu suy nghĩ
đến hàm ý trong đó. Những người ở ngoài kinh thành ai chẳng muốn trở về
một thời gian, Quách Thiên Tín chủ động xin chỉ trở về đúng thời khắc
nhạy cảm này khiến không ít người có thể ngửi được mùi chiến hỏa.
Tại Đại Phong triều, Nam Bắc hai đại quân doanh đều có thực lực tương
đương, một khi đại doanh phía bắc của Chu gia có động tĩnh, chỉ dựa vào
đại doanh Kinh Giao thì có thể bảo vệ kinh thành không bị công phá nhưng chắc chắn không thể bức lui binh lực dũng mãnh của đại doanh phía bắc,
chỉ có binh viên của đại doanh phía nam đến thì mới có thể ngăn chặn
được.
- Quách ái khanh, Đương Vân Quốc vẫn như hổ rình mồi Đại Phong ta, trọng trách ở Nam Cương đành giao cho ngươi rồi. Chuẩn tấu! Thành Võ Hoàng
dứt khoát đồng ý yêu cầu hồi cương của Quách Thiên Tín.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng muốn nói lại thôi, vốn ông ta muốn ra mặt nói vài câu nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên nhịn xuống.
Tuy ông ta là Binh Bộ Thượng Thư nhưng đại doanh phía dưới đều có chủ
tướng của mình, nếu như hai nước Đương Vân và Thanh Thiên đánh nhau thì
có lẽ chức Binh Bộ Thượng Thư này của ông ta còn dùng được nhưng nếu xảy ra nội loạn thì ông ta cũng chỉ có thể là một đại soái bù nhìn, chẳng
ai nghe lệnh của ông ta cả.
Thấy tất cả mọi người không có ai thượng tấu, Thành Võ Hoàng đưa mắt nhìn, Ngụy công công trực tiếp tuyên bố bãi triều.
Quách Thiên Tín rời khỏi triều đường, dừng cũng không dừng, trở về phủ
là suất lĩnh thân binh của mình rồi chạy đến cổng thành. Đêm qua vừa từ
hoàng cung trở về thì Quách Thiên Tín đã dùng bồ câu đưa tin lệnh cho
Trấn Nam đại doanh điều binh đến Thục Thiên phủ. Thục Thiên phủ có tám
ngàn hộ thành binh, Trung Đô phủ có năm ngàn, nếu muốn ngăn Chu Đại
Trung thì ít nhất cũng phải có hai vạn tinh binh nhưng một khi Bắc đại
doanh mà có động thì Quách Thiên Tín phải tới cứu viện trong vòng hai
mươi ngày, nếu không lực lượng trong kinh thành căn bản không thể chống
lại được, vậy nên Quách Thiên Tín lập tức chạy về Nam Cương chuẩn bị.
Quách Thiên Tín vừa ra khỏi cổng thành thì nhìn thấy một đội khoái mã
đuổi theo, Quách Thiên Tín vung tay lên, đội thân binh ngay lập tức rơi
vào trạng thái cảnh giới. Trong tình hình hiện này thì chẳng ai nói
trước được có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
- Thiên Tín, ngươi chờ một chútlàm lão phu mệt chết đi được. Người đuổi
theo chính là Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, ông ta đuổi theo thẳng từ
Quách phủ đến đây.
Quách Thiên Tín vừa nhìn thấy là Lý Hồng thì đưa mắt ra hiệu thân binh
hủy bỏ cảnh giới, Quách Thiên Tín vẫn khá tin tưởng Lý Hồng.
- Lý đại nhân, Thiên Tín vội vã hồi cương, không đến Binh Bộ cáo từ, mong Lý đại nhân thứ lỗi.
Mối quan hệ giữa Quách Thiên Tín và Lý Hồng không tệ, do nguyên nhân đặc biệt mà không tiện chào hỏi, trong lòng cũng có chút áy náy.
Lý Hồng nhìn thân binh của Quách Thiên Tín, phất phất tay bảo thân binh
của mình lui ra sau. Quách Thiên Tín hiểu là Lý Hồng có chuyện riêng
muốn nói nên cũng khoát tay bảo thân binh của mình lui lại.
Hai người xuống ngựa, Lý Hồng thở dài một tiếng nói: - Thiên Tĩn lão đệ, chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, ngươi nói thật cho ta biết là
mọi chuyện đã đến bước đó chưa?
Trong lòng Quách Thiên Tín hiểu rõ Lý Hồng ám chỉ cái gì: - Lý đại nhân, nhìn những gì Chu gia đã làm thì e là sắp có xung đột rồi. Các cụ nói
một trời không thể có hai mặt trời, thân là thần tử chỉ có thể nghe theo lệnh trời.
- Nhưng cũng không thể làm trái Lão Thái Hậu được, ngươi có thể đi rồi
là thôi nhưng ta ở trong kinh thành thì rất khó xử. Nếu như Chu gia nhập phe với Lão Thái Hậu thì ngươi xem rốt cuộc là nghe bên nào đây? Lý
Hồng vẻ mặt u sầu nói.
Trong lòng các quan viên trong triều thì uy tín của Lão Thái Hậu không
hề thua kém Thành Võ Hoàng, hơn nữa từ khi Thành Võ Hoàng cầm quyền đến
nay thì ý chỉ của Thái hậu và thánh chỉ của Hoàng thượng đều có sức nặng như nhau. Trước kia Thành Võ Hoàng tôn sùng hiếu đạo, luôn tôn kính mẫu hậu nhưng hiện giờ nó lại thành một trở ngại.
Quách Thiên Tín nhìn Lý Hồng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: - Lý huynh, hai
chúng ta cũng chẳng phải quen biết nhau ngày một ngày hai, ta chỉ muốn
nghe một câu thật lòng, nếu Hoàng thượng và Chu gia xung đột với nhau
thì Lý huynh sẽ đứng bên nào?
- Nếu như là Chu gia thì bản quan dù đầu rơi máu chảy cũng phải chống
lại, nhưng nếu như là Lão Thái Hậu thìđúng là khó chọn. Lý Hồng cũng
không giấu diếm mà nói thẳng ra sự khó xử của mình.
Quách Thiên Tín gật gật đầu, các quan viên trên triều đường có không ít
người có suy nghĩ này, không ai muốn đắc tội bên nào cả. Cỏ đầu tường
tuy không dễ làm nhưng bất kể ai nắm đại quyền thì bọn họ cũng khó có
thể tự bảo vệ mình.
- Lý huynh, người khác có thể như vậy nhưng phỏng chừng huynh thì không
được. E là Chu gia vừa động thì Lão Thái Hậu và Hoàng thượng sẽ đồng
thời hạ chiếu xuống Binh Bộ, đến lúc đó Binh Bộ Thượng Thư như huynh
nhất định phải lựa chọn một bên.
- Đây cũng chính là điều khiến ta phiền não, vậy nên ta muốn thảo luận
với Quách huynh một chút, ngươi phải nghĩ cách giúp ta. Nói bất kính một chút thì Thái hậu dám giết Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng lại không
thể giết Thái hậu, cho dù Hoàng thượng có nắm được đại cục trong tay,
một khi sau này hai người đó lại hòa hảo với nhau thì thân làm thần tử
như chúng ta lại trở thành người hai mặt rồi. Lý Hồng khó khăn nói.
Quách Thiên Tín cũng đành chịu, chính vì vậy nên mới khiến nhiều đại
thần không dám nói lời nào. Nếu hiện giờ Hoàng thượng hạ lệnh giết hoặc
giam lỏng Lão Tháu Hậu thì lực lượng Chu gia dù có lớn hơn nữa cũng
không thể nổi sóng gió gì được, không có ý chỉ của Thái hậu thì Bắc đại
doanh danh bất chính ngôn bất thuận, xuất sư thảo phạt cũng không có cớ, nhưng nếu Hoàng thượng không muốn mang cái tội danh bất hiếu trước bàn
dân thiên hạ thì chỉ có thể tranh đấu nước lửa bất dung dưới tường hoàng cung.
- Lý huynh, ta không nói những lời thừa thãi nữa, nếu huynh thấy khó xử
thật thì đi tìm Tĩnh Vương đi, lão già hồ đồ này không hồ đồ thật đâu,
chắc sẽ cho huynh một đáp án hài lòng. Quách Thiên Tín nói xong, nhảy
lên chiến mã chuẩn bị cáo từ.
Lý Hồng chắp tay, xem ra chỉ có thể như vậy, ông ta chỉ hy vọng đến lúc
cuối cùng hai bên có thể nhượng bộ một chút, đừng xuất hiện cục diện
xung đột vũ trang là được.
Trong dịch trạm quan gia Thục Thiên phủ, mấy ngày nay Chu Thiên Giáng
sống rất tự do tự tại, ngày nào cũng quấn lấy mấy người Tứ hoàng tử chơi bài. Lúc đầu Tứ hoàng tử còn có thể nhẫn nhưng sau đó thì bực tức chửi
đổng ở trong phòng, chửi rủa Chu Thiên Giáng hại cậu ta, nếu không bây
giờ cậu ta vẫn đang ở trong hoàng cung, cũng không phải lo lắng hoảng sợ như bây giờ.
Bên ngoài thì Chu Thiên Giáng ngày nào cũng chơi đùa nhưng thực ra hắn
sốt ruột hơn bất cứ ai. Hiện giờ người duy nhất có thể truyền tin chỉ có người đưa thức ăn hàng ngày. Chu Đại Trung giam lỏng mọi người nhưng
đám người này cũng vẫn phải ăn phải uống nên ngày nào cũng có người đến
đưa đồ ăn, lúc đầu còn là người đưa đồ ăn thực sự nhưng về sau thì lại
biến thành ám tử của Niêm Can Xử.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, bên
ngoài vẫn không có tin tức gì. Hiện giờ ngay cả Ngọc Cách Cách cũng
không tới phòng của Chu Thiên Giáng nữa, chỉ có Quách Dĩnh đến tiêu phí
thời gian cùng hắn.
- Thiên Giáng ca, chúng ta phải đợi đến khi nào đây? Quách Dĩnh cau mày nói.
- Ta đang đợi binh mã của phụ thân muội, nếu như không phái binh tới thì hai ta chỉ có thể nghĩ cách bỏ trốn thôi. Trước mặt Quách Dĩnh thì Chu
Thiên Giáng cũng không che giấu sự lo lắng của mình.
- Vậy còn Ngọc Cách Cách và Tứ hoàng tử thì sao? Quách Dĩnh lo lắng hỏi.
- Bọn họ không chết được đâu, Chu Đại Trung cùng lắm thì chỉ dám giết ta thôi, còn muội thì có lẽ sẽ trở thành quân cờ bọn chúng không tưởng
được.
- Bên ngoài nhiều người như vậy, e là xông ra cũng không dễ đâu, cho dù
có thể xông ra giống như lần trước nhưng muốn ra khỏi thành thì sợ là
khó lắm.
Chu Thiên Giáng day day huyệt thái dương, hắn đã sớm nghĩ đến điều này
nên mới bảo Chu Tứ thông báo cho người của Niêm Can Xử đào mấy cái hầm
trong nhà dân trong thành. Chạy ra khỏi dịch trạm, tạm thời trốn trong
hầm ngầm chờ khi sóng yên biển lặng thì nghĩ cách ra khỏi thành.
Cửa phòng vừa mở ra thì Chu Nhị vội vã bước vào, vẻ mặt vui mừng.
- Đại nhân, nhận được mật báo, binh mã Trấn Nam đại doanh đã vòng qua
Trung Đô phủ, trong đó còn có người của Niêm Can Xử chúng ta đã liên lạc vói người trong thành. Hiện giờ binh mã đang đóng cách Thục Thiên phủ
khoảng bốn trăm dặm ngoài khe núi, chỉ cần chúng ta trốn được ra là bọn
họ sẽ hạ thành.
Chu Thiên Giáng vội đứng dậy: - Hay quá! Lão tử còn tưởng là hai lão này còn không cần nữ nhi nữa cơ đấy, người đưa đồ ăn đã đi chưa? Chu Thiên
Giáng hỏi.
- Vẫn chưa, đang đợi lệnh của đại nhân ạ.
- Thông báo cho người trong thành, đêm nay bắt đầu hành động, theo kế
hoạch là phóng hỏa làm hiệu. Chu Thiên Giáng và Chu Nhất, Chu Nhị, Chu
Tam, Chu Tứ đã vạch sẵn kế hoạch, chỉ còn đợi ngày hôm nay.
- Đại nhân, ta còn một tin nữa muốn nói cho ngài, thống lĩnh đại quân
nói nhất định phải đưa Ngọc Cách Cách và Tứ hoàng tử theo nữa. Đây là
lời nhắn riêng của tướng quân.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, yên lặng gật gật đầu. Nếu như nói Quách Thiên
Tín có lời nhắn này thì e là bên kinh thành kia còn nghiêm trọng hơn so
với hắn tưởng tượng.
- Bà nó chứ, mang theo thì mang theo, nói với người của chúng ta là đêm
nay làm trong thành náo loạn hơn một chút, nếu không thì không xông ra
ngoài được đâu.
Chu Thiên Giáng phân phó xong thì vội vàng đi tìm Tứ hoàng tử và Ngọc
Cách Cách. Hai huynh muội họ đang ngồi cau mày ở đại sảnh, thấy Chu
Thiên Giáng bước vào cũng chẳng buồn nhìn đến hắn.
- Ta không đến tìm các ngươi để chơi bài, mau chuẩn bị một chút đi, đêm nay chúng ta ra ngoài. Chu Thiên Giáng cười nói.
Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách sửng sốt, cả hai đều giật mình nhìn Chu
Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng biết hai người không tin, vội vàng nói lại
tin tức. Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách biết Chu Thiên Giáng đang chờ cứu binh, chỉ không ngờ rằng Quách Thiên Tín phái binh đến thật.