- Chỉ hôn? Tiểu tử ngươi đây lại giật dây cho công tử nhà nào đó hả? Thành Võ Hoàng hiếu kỳ hỏi.
- Haha, học sinh là muốn mời Hoàng thượng sư phụ chỉ hôn cho Chu Thiên
Giáng. Chu Thiên Giáng nói xong, ngại ngùng nhìn Thành Võ Hoàng và hai
vị trọng thần.
Ba người đều sửng sốt, nhìn nhau không hẹn mà cùng cười ha hả. Thành Võ
Hoàng cười ngửa tới ngửa lui, Chu Thiên Giáng nhìn ba người ngờ vực,
không biết mình mời Hoàng thượng chỉ hôn đáng cười như vậy sao?
- Ha ha ha ha hai vị ái khanh, các ngươi nói xem trẫm nên tán thành không đây.
Thành Võ Hoàng cười hỏi.
- Bệ hạ, trai lớn lấy vợ, Chu đại nhân cũng nên thành gia. Cậu ấy đã mời bệ hạ chỉ hôn, đủ chứng minh bệ hạ trong lòng Chu đại nhân có địa vị vô cùng tôn quý. Lý Hồng chắp tay khẽ cười nói.
- Đung vây bệ hạ, Chu đại nhân vất vả công lao lớn, là nên chỉ hôn chỗ
tốt. Xem ra bệ hạ ban cho tòa nhà, không có bà quản gia cũng không được. Sở Vân cũng cười mà nói.
Thành Võ Hoàng mỉm cười gật gật đầu: - Thiên Giáng à, kỳ thật trẫm hai
ngày trước còn nói về ngươi với vài vị nương nương ở hậu cung. Tiểu tử
nhà ngươi đã vội vã như vậy, ta đây kẻ làm sư phụ cũng không thể không
giúp ngươi lo liệu một chút. Hôm nay ngay trước mặt hai vị ái khanh,
trẫm trịnh trọng chỉ việc hôn sự cho ngươi.
Chu Thiên Giáng thở dài ra một tiếng, hắn vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ làm khó hắn một chút, nhân cơ hội đề xuất một số điều kiện, không nghĩ
lại dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, không biết sau khi mình nói ra hai nhà
Tĩnh Vương và phủ tướng quân, Hoàng thượng còn có vui vẻ như vậy không.
- Tạ sư phụ bệ hạ! Học trò nhất định nhớ mãi ân đức của sư phụ bệ hạ, một ngày ba lượt cảm tạ long ân sư phụ bệ hạ.
Chu Thiên Giáng khom người đáp tạ, vừa định nói ra chuyện của Tĩnh Vương và Quách phủ, chợt nghe Thành Võ Hoàng cao giọng nói: - Thiên Giáng,
chỉ cần nhớ kỹ trẫm đối tốt với ngươi là được, bằng không trẫm cũng
không tha cho ngươi. Truyền chỉ, Chu Thiên Giáng hộ quốc có công, để bày tỏ hoàng ân, trẫm đặc biệt ban thưởng gả Thất Công chúa Nguyệt Hân cho
Chu Thiên Giáng!
- Hả!
Chu Thiên Giáng giống như gặp sét đánh, căn bản không nghe rõ Thành Võ
Hoàng phần sau nói những gì. Cừ thật, hai nhà kia còn chưa tính đến, giờ lại lĩnh thêm một người nữa về rồi.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng và Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân hai người cũng không ngờ rằng Thành Võ Hoàng lại tứ hôn Thất công chúa cho Chu Thiên Giáng,
ân điển này là long ân. Việc Thành Võ Hoàng chỉ hôn Thất công chúa cũng
là ý của mẫu thân Thất công chúa Dung Quý Phi. Dung Quý Phi nhìn trong
phòng của Nguyệt Hân Công chúa, đâu đâu cũng treo bút tích của Chu Thiên Giáng, lại thêm sự tích anh dũng của Chu đại quan nhân, Dung Quý Phi
cũng muốn tìm một người tốt cho nữ nhi nên nhân lúcThành Võ Hoàng sủng
ái liền đề xuất thỉnh cầu này.
Đáng lẽ Thành Võ Hoàng cũng không coi trọng chuyện này, Chu Thiên Giáng
chính là cái gai trong lòng ông ta, không nhổ ra thì khó chịu, nhổ ra
thì đau, nhưng hôm nay Chu Thiên Giáng lại chủ động mời hôn, Thành Võ
Hoàng cảm thấy tiểu tử này đã hồi tâm chuyển ý, đang lấy lòng mình, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tứ hôn Thất công chúa cho tiểu tử này .Để
hắn có quan hệ với hoàng thân quốc thích, không chừng có thể làm cho
tiểu tử này nguyện trung thành với triều Đại Phong.
Nhìn Chu Thiên Giáng đứng đơ ra như khúc gố, Sở Vân khẩn trương nhắc nhở: - Thiên Giáng, còn không mau tạ ơn.
- Chu Thiên Giáng giật mình rùng mình một cái, cũng không giả bộ mà quỳ
”phịch” một cái xuống đất:Bệ hạ thần không thể cưới Thất công chúa.
Lời nói của Chu Thiên Giáng khiến tất cả mọi người trong thượng thư
phòng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Ngụy công công cũng há hốc miệng, hoài nghi không biết là có phải mình nghe lầm hay không.
Phải biết rằng việc Hoàng thượng chỉ hôn không phải là trò đùa, từ cổ
chí kim còn chưa từng nghe nói có tên tiểu tử nào dám cả gan cự tuyệt
việc chỉ hôn của hoàng thượng, huống chi đây là chỉ hôn cho Công chúa,
căn bản không thể cự tuyệt được.
Thành Võ Hoàng sững sờ nhìn Chu Thiên Giáng, lại nhìn qua Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng và Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân:
- Hắn hắn mới vừa nói cái gì vậy?
Lý Hồng và Sở Vân hai người ngẩn ra, đầu lắc như trống bỏi: - Thần gần
nhất thượng hoả, vừa rồi không nghe rõ. Lý Hồng vội vàng nói.
- Đúng vậy, thần gần đây cũng là hư hỏa thượng thăng, tai cũng không nghe rõ. Sở Vân tai rũ mặt nói.
Cơ thịt trên người Thành Võ Hoàng căng lên: - Chu Thiên Giáng, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem nào.Trẫm gần đây hỏa khí cũng rất lớn, rất muốn tìm cái gì đó gai mắt để nổi cáu.
Chu Thiên Giáng quỳ rạp trên mặt đất, má nó ngươi muốn phát hỏa thì tìm
nương nương đi, tìm người tên là Bạo Cúc ấy. Con ngươi Chu Thiên Giáng
không ngừng đảo loạn, hắn rất rõ ý của Thành Võ Hoàng nhưng hắn đã đồng ý với Tĩnh Vương là không được đốp chát lại ông ta.
Chu Thiên Giáng vừa định mở miệng thì Lý Hồng đã nhanh trước một bước
chắp tay nói: - Bệ hạ, chỗ thần công việc bộn bề, thần xin cáo lui
trước.
- Bệ hạ, Đề Đốc phủ của thần cũng rất nhiều việc, thần phải nhanh chóng về xử lý.
Hai lão này cũng không muốn bị kẹp ở giữa chịu liên lụy, mau chóng khom
người cáo lui. Nếu chẳng may lát nữa Thành Võ Hoàng nổi giận, hai người
không khuyên ngăn nổi thì không chừng còn hại thân chuyện này này có thể trốn thì trốn.
Thành Võ Hoàng nhìn hai vị trọng thần lui ra, đi đến trước mặt Chu Thiên Giáng: - Chu Thiên Giáng, có phải ngươi cho rằng trẫm không dám giết
ngươi?
- Không không, sư phụ bệ hạ không phải không dám mà là không thể giết.
Từ xưa đến nay quân vương nhân nghĩa trị vì thiên hạ, sư phụ bệ hạ đức
nhân khoan hồng, sao có thể tùy tiện giết một công thần, ngài nói có
phải không? Chu Thiên Giáng cẩn thận ngẩng đầu, mặt cười giống như trúng giải thưởng lớn vậy.
- Vậy ngươi nói trẫm nghe, đồng ý hay là không đồng ý? Ngươi phải suy
nghĩ kỹ rồi hãy nói, bằng không hôm nay trẫm sẽ thử làm hôn quân một
lần.
Thành Võ Hoàng uy hiếp nói.
- Đócái đó sư phụ bệ hạ, có thể để học trò đứng dậy nói không? Cái cổ
thần thật sự là chịu không nổi, nếu không chưa chờ được chỉ của ngài thì có lẽ học trò đã phải mất sớm khi còn trai tráng mất. Chu Thiên Giáng
làm cười nói.
- Hừ! Đứng lên đi. Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, trong lòng tự nhủ tiểu tử này da mặt dày nhất triều Đại Phong này mất.
Ngụy công công trộm nhìn sang Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ Hoàng
thượng đối xử với hắn tốt như vậy làm gì chứ, cứ để tên khốn khiếp này
quỳ chết luôn rồi.
Chu Thiên Giáng chổng mông bò dậy, hơi cử động cái cổ: - Cái đó sư phụ
bệ hạ, hôn nhân đại sự phải thận trọng. Vừa rồi học trò hơi kích động,
không biết có thể được thưởng ngụm nước hay không ạ?
Thành Võ Hoàng nghiến chặt răng, trong lòng tự nhủ ranh con nhà ngươi mà con dám đòi thưởng, hôm nay bổn hoàng xem ngươi có thể giả bộ tới khi
nào.
- Thưởng! Thành Võ Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Phiền Ngụy công công cho ta bát canh ngân nhĩ, phải nóng hổi đấy. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói một câu.
Ngụy công công đảo cặp mắt trắng dã, hận không thể dùng một đòn đánh
chết Chu Thiên Giáng. Mẹ nó, có bản lĩnh Chu Thiên Giáng nhà ngươi cứ
không đồng ý, xem lát nữa Hoàng thượng sẽ xử chết ngươi thế nào.
Chu Thiên Giáng cố ý miệng lớn thở hổn hển, hắn đang đợi viện binh. Vừa
rồi Lý Hồng Thượng thư trước khi ra đã lén đá hắn một cái, Chu Thiên
Giáng biết rằng Lý Hồng là ám chỉ không nên chọc giận Hoàng thượng, ông
ta đi gọi viện binh rồi.
Thành Võ Hoàng trở lại ngự án, rồi lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng hỏi: - Thiên Giáng, ngươi cảm thấy nữ nhi của ta không xứng với ngươi sao?
- A không không, Thất công chúa tài mạo song toàn, là học trò cảm thấy không xứng với Thất công chúa.
- Nói vậy ngươi vẫn không đồng ý hả?
Thành Võ Hoàng sắc mặt trầm xuống.
- Cái đó chúng ta chờ một lát được không? Chắc học tròquá hưng phấn, tim đập hơi nhanh. Sư phụ bệ hạ, nể phần công lao của học trò, ngài đợi một chút đi. Chu Thiên Giáng vẻ mặt đau khổ, trong lòng tự nhủ cứu binh tại sao còn chưa tới.
Tại triều Đại Phong có thể không sợ Thành Võ Hoàng chỉ có hai người, một vị là Tĩnh Vương, một vị khác chính là Vệ Triển. Hai người này bất kể
là ai đến đều có thể giúp đỡ Chu Thiên Giáng gỡ vòng vây này.
Ngụy công công bưng bát canh ngân nhĩ đến, Chu Thiên Giáng vội vàng hai
tay bưng lên, dường như bát canh rất nóng, cẩn thận thổi.
Ngụy công công nhìn miệng Chu Thiên Giáng, đây căn bản là một chén canh lạnh, con mẹ nhà ngươi thổi cái gì.
Chu Thiên Giáng bưng bát canh ngân nhĩ cẩn thận thưởng thức, Thành Võ
Hoàng tức tím mặtnhưng vẫn có thể trấn tĩnh lại, hôm nay ông ta muốn xem tiểu tử này rốt cuộc chơi cái trò gì.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Tĩnh Vương thiên tuế cầu kiến! Một gã thái giám đứng ở cạnh cửa, nhẹ giọng bẩm báo một câu.
Chu Thiên Giáng lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bà cô của ta ơi, ngươi
rốt cuộc đã đến rồi. Canh ngân nhĩ này đã sắp thấy đáy rồi, nếu không
đến thì hắn cũng không chống nổi nữa.
Thành Võ Hoàng nhìn thấy nét mặt thay đổi của Chu Thiên Giáng, hừ lạnh một tiếng: - Bảo Tĩnh Vương chờ một lát!
- A bệ hạ, Tĩnh Vương đến cầu kiến có lẽ chuyện đại sự. Chuyện cá nhân
của ta là nhỏ, chuyện trong triều là lớn, hay là ngài cho tiếp kiến đi.
Nếu chẳng may là về chiến sự thì cũng không thể chậm trễ được. Chu Thiên Giáng “tốt bụng” khuyên lơn Thành Võ Hoàng.