Các văn võ bá quan đều nghị luận, Chu Thiên Giáng vừa mới trở lại phủ đệ thì nhìn thấy không ít xe ngựa ngoài cửa. Tấm biển lớn Huyền Minh phủ
đệ cũng đã được đổi thành ba chữ vàng rất lớn Thượng Thư Phủ.
Đám người Đại Ngưuvà Chu Thiên Giáng xuống khỏi xe quan, Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn xe ngựa ngoài cửa, trong lòng nghĩ sao hôm nay nhiều người đến vậy nhỉ? Vừa đi vào đại viện, thì thấy tổng quan Hồng Bách Siêu
trong phủ đang dẫn một đám quan triều đi thăm vườn rau xanh trong phủ.
Phủ đệ khác vừa vào cửa cũng là hoa tươi thúy liễu, cả vườn xuân sắc.
Chu Thiên Giáng vào Thượng Thư Phủ này, vừa vào đến cửa bên trái là đất
trồng rau, bên phải là ruộng lúa mạch. Chu đại nhân cũng không tiện làm
tổn thương lòng tự ái của Hồng Bách Siêu, vẫn nói với ông ấy không sao
cả. Dù sao Chu đại quan nhân đã hạ quyết tâm, đợi đến khi Huyền Châu
cưới Hồng Tiểu Thanh nhất định sẽ miễn phí tặng người cha vợ này cho cậu ta, sống chết cũng không thể lưu lại trong phủ làm tổng quản nữa.
- Chúc mừng Thượng Thư đại nhân…chúc mừng Thượng thư đại nhân!
Một đám quan viên nhìn thấy Chu Thiên Giáng đi vào phủ đệ, nhanh chóng chắp tay nói chúc mừng.
- Các đại nhân, chỗ này của ta cũng không phải là triều điện, sao phải chỉnh tề như vậy chứ?
Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn mọi người.
Quần thần ai nấy lộ vẻ xấu hổ, đều nói bóng nói gió, ai cũng không nói
chuyện chính. Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu, những người này nhất định là chỗ thân quen với gia tộc của những phản thần, tìm đến hắn để nói
giúp. Huyền Xán thành lập một ban không ít quan viên, nếu như huy động
người nhà của những người này, gần như họ đã tìm một lượt những người
cần tìm rồi. Giờ ai cũng đều biết quyền sinh sát trong tay Chu Thiên
Giáng, đều đặt vật trân quý lên người hắn.
Nghe mọi người mồm năm miệng mười nói nhăng nói cuội, Chu Thiên Giáng cười:
- Ta nói này chư vị đại nhân, ta biết mục đích đến đây của mọi người,
chẳng phải là muốn nói giúp cho những người đó sao? Thực ra ngoài hai
nhà Phùng, Ngạc ra thì ta đã gioa hết quyền hạn thẩm tra xử lý những đại thần khác ta cho Lão Thái phó Vương đại nhân rồi. Nếu như muốn nói giúp cho hai nhà Phùng, Ngạc, xin hãy lưu tên lại, ta sẽ đem danh sách dâng
lên Hoàng thượng. Bằng không xin các vị đến Thái Phó phủ tìm Vương đại
nhân.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, mọi người người này nhìn người kia, người
kia nhìn người nọ đều đứng dậy cáo từ. Quả thật, lưu lại danh sách biện
hộ cho hai gia tộc Phùng, Ngạc còn muốn dâng danh sách lên cho Hoàng
thượng, vậy chẳng khác nào muốn chết. Những người này thu tiền của ai
cũng không dám nhận tiền hai nhà Phùng, Ngạc. Biện hộ cho người khác còn có thể lý giải, biện hộ cho hai nhà Phùng, Ngạc có lẽ sẽ khép vào tội
danh tư thông phản thần rồi.
Mọi người vừa đi, trong viện lập tức trống trải. Chu Thiên Giáng nhìn Hồng Bách Siêu nở nụ cười phúc hậu, cười khổ nói:
- Ta nói này Hồng lão bá, đối đãi với những quan viên này, người không
cần khách khí như vậy. Người nào nên đuổi thì đuổi, thân phận của người
giờ cũng không phải chủ gánh hát giang hồ mà đường đường là Đại tổng
quản Thượng Thư Phủ. Hơn nữa, nơi ta ở là kinh thành, ngài biến trong
phủ thành vườn rau thì ta cảm thấy không…cần thiết lắm!
- Ha ha, lão gia, ta cũng chưa từng làm tổng quản, chẳng qua là cảm thấy như vậy có thể tiết kiệm một chút. Trong phủ rộng lãng rãi như vậy, một ngày tiêu xài bằng cả một năm thu nhập của Hồng Gia Ban trước kia. Dù
sao những người đi theo tacũng không cần phải chạy khắp nơi nữa rồi, để
cho họ trồng trọt, mọi người đều rất vui mừng. Bằng không ở trong phủ
chẳng làm gì, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, trong lòng họ cũng không
thích.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Thiên Giáng hoặc là đại nhân đều
được, đừng gọi là lão gia gì cả. Tiểu Thanh là muội muội ta, ngài lại là bề trên. Ta xem hay như vậy đi, sau này ta sẽ mở một trang viên ở ngoại thành, ngài dẫn Hồng Gia Ban đến chỗ đó ở, ăn, uống, tè, ị tất cả đều
giao cho ông. Đừng nói đến trồng trọt, muốn đào cả ao nuôi cá ba ba cũng chẳng ai chất vấn.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nhìn Hồng Bách Siêu, tuy ông ấy là một lão
nghệ nhân giang hồ, nhưng vẫn là người nông dân tác phong giản dị. Trước kia trong nhà bức bách kế sinh nhai không có cách nào mới dẫn người đi
giang hồ, giờ rảnh rang lại thân thiết với đất mẹ.
Hồng Bách Siêu cười, bỗng nhiên nhỏ giọng:
- Lão gia…à không, Chu đại nhân, nội phủ còn có vài vị khách quý đang chờ ngài.
Chu Thiên Giáng nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ Hồng Bách
Siêu còn có chiêu thức này, biết ai địa vị cao thấp thế nào để giấu
khách quan trọng ở trong.
- Là ai?
Chu Thiên Giáng vừa đi vừa nói.
- Tĩnh Vương thiên tuế, còn có…hai bị tiểu vương gia!
Chu Thiên Giáng nghe xong. A! Hôm nay vừa mới hạ hoàng bảng, ba vị vương gia đều đến đông đủ, đây đúng là khách quý. Tĩnh Vương và Huyền Châu
thì chẳng có gì, chỉ có điều Huyền Nhạc đi đến cùng cậu ta, rốt cuộc là
sao đây? Chu Thiên Giáng liếc nhìn phía sau, dẫn theo đám người Chu
Nhất, Đại Ngưu bước vào trong.
Trong phòng khách nội phủ, Tĩnh Vương và hai vị tiểu vương gia ngồi ở
công đường, thúc cháu ba người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Đối với Tĩnh
Vương mà nói, tương lai bất kể Huyền Châu hay Huyền Nhạc tiếp nhận ngôi
vị Hoàng đế, ông ấy đều cảm thấy hài lòng.
Trước kia ông ấy còn chưa nhìn ra Huyền Nhạc có bản lĩnh gì nhưng trong
khoảng thời gian này Huyền Nhạc tạm thời để ý việc triều chính, xử lý
việc loạn kinh thành một cách gọn gàng ngăn nắp, khiến Tĩnh Vương lập
tức nhìn với con mắt khác xưa. Đặc biệt từ khi kinh thành gặp chuyện
không may đến nay, Huyền Nhạc biểu hiện trầm ổn và bình tĩnh, được không ít người thừa nhận. Về phần Huyền Châu, phải nói công lao còn trên cả
Huyền Nhạc. Kinh thành hai lần gặp họa, Huyền Châu đều ở cùng Chu Thiên
Giáng. Bất kể thế nào, kinh thành được giải vây có công lao rất lớn của
Huyền Châu. Đặc biệt sau khi hồi kinh lần này, Tĩnh Vương phát hiện
Huyền Châu trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, cách ăn nói cũng không còn
ngây ngô như trước kia nữa.
Chu Thiên Giáng tiến vào phòng khách, chắp tay cười nói:
- Ba vị vương gia thiên tuế, các vị không ở phủ đợi người đến chúc mừng mà còn chạy đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu vậy.
- Tiểu tử, tiểu tử ngươi đúng là miệng chó không mịc được ngà voi. Bổn
vương dẫn theo hai hoàng tử đến chúc mừng tiểu tử ngươi mà lại bị ngươi
biến thành ăn nhờ ở đậu rồi. Mau kêu người bày rượu, bổn vương hôm nay
không say không về.
Tĩnh Vương cứ như ở nhà mình, khoa chân múa tay dặn kẻ dưới.
- Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc hôm nay đến còn có một chuyện. Mẫu hậu
bảo ta thay mặt lão nhân gia nói lời cảm tạ huynh và Lâm tiền bối. Hôm
đó nếu không phải Lâm tiền bối liều chết bảo vệ, chỉ sợ Huyền Nhạc và
mẫu thân âm dương cách biệt.
Huyền Nhạc nói xong, hành một lễ rất chân thành với Chu Thiên Giáng.
Hôm đó lúc Đổng Quý Phi nói mình thiếu chút nữa đã nhảy lầu tự sát thì
Huyền Nhạc nghe cũng hoảng sợ. Lần này y cảm tạ rất chân thành, nếu
không có Lâm Phong kịp lúc giữ chặt Đổng Quý Phi thì e rằng mẫu tử y đã
âm dương cách biệt thật rồi.
- Lão Tam, chuyện này cũng là trách nhiệm của thần tử, sao phải khách
khí chứ? Ngài và Huyền Châu giờ cũng đã được phong vương rồi, hôm nay
coi như là ta chúc mừng cả hai vị.
Chu Thiên Giáng nói xong, lập tức dặn kẻ dưới bày rượu mở tiệc.
Tuy chỉ có ba người nhưng tiệc rượu rất thịnh soạn. Chu Nhất giờ là Phó
sứ An Sát Viện, Hạ Thanh cũng được phong làm Hình Bộ thứ sử. Phong
thưởng của Đại Ngưu là kỳ quái nhất, có thể nói có lật nát sử sách Đại
Phong cũng tìm không ra được danh hiệu như vậy. Thành Võ Hoàng có lẽ ưu
ái Đại Ngưu, lại phong cho cậu ta chức Tứ phẩm cầm côn ngự tiền thị vệ,
đi tới đi lui trước điện. Nói cách khác, từ nay về sau, Đại Ngưu có thể
mang gậy gộc chạy khắp trong điện. Mặc dù là Ngự tiền thị vệ, nhưng Đại
Ngưu vẫn theo sát Chu đại quan nhân, như hình với bóng.
Cả bàn ăn cũng chẳng có người ngoài, rượu qua ba tuần đồ ăn qua năm vị,
Tĩnh Vương buông chén rượu xuống. Hôm nay Tĩnh Vương uống không ít,
nhưng ông ấy cũng đến do nhiệm vụ nên có mấy câu không thể không nói.
Tĩnh Vương nhìn Huyền Nhạc, Huyền Châu, lại nhìn Chu Thiên Giáng một chút, cảm thán nói:
- Hai cháu à, bổn vương thúc thúc và phụ hoàng ngươi tuổi ngày càng lớn, giang sơn Đại Phong này sau này sẽ trao cho các ngươi rồi. Vương thúc
chẳng cần gì khác, chỉ hy vọng hai người các ngươi bất luận tương lai ai ngồi vào ngôi vị Hoàng đế đều giống như ta và phụ hoàng các ngươi là
tốt rồi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, lúc nguy nan còn dựa vào cánh
tay người thân trợ giúp mình.
Tĩnh Vương nói xong, Huyền Nhạc, Huyền Châu vội đứng dậy. Huyền Nhạc giành nói trước:
- Vương thúc yên tâm, con cùng Tứ đệ tuyết đối sẽ không liều mạng mà
tranh chấp nhau. Nếu tương lai phụ hoàng chọn Tứ đệ tiếp nhận ngôi vị
thống nhất đất nước, Huyền Nhạc sẽ dốc hết sức giúp đỡ, phò tá Tứ đệ tọa ổn giang sơn.
Huyền Châu vội vàng chắp tay nói:
- Đa tạ Tam ca. Trước mặt Vương thúc, Huyền Châu cũng cam đoan với Tam
ca, nếu tương lai Tam ca kế vị ngai vàng thì Tứ đệ cũng sẽ giống như
Vương thúc, nguyện là nền tảng vững chắc cho huynh.
Tĩnh Vương vui mừng nhìn hai đứa cháu, đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng:
- Thiên Giáng, đợi đến khi mấy lão già chúng ta đều xuống đất thì thiên
hạ của Đại Phong chỉ có thể dựa vào các ngươi. Bổn vương không quan tâm
ngươi ủng hộ ai, chỉ hy vọng tương lai ngươi cùng với Quách Thiên Tín
giúp đỡ hai đứa cháu ta, dốc sức vì Đại Phong.
Giờ Chu Thiên Giáng mới hiểu được ý đồ của ba người họ, xem ra là nhận
sự ủy thác của Thành Võ Hoàng, đặc biệt đến để giáo dục chính trị cho
hắn. Phỏng chừng Thành Võ Hoàng cũng bị Huyền Minh và Huyền Xán kích
thích, không muốn hai đứa con trai lại đấu với nhau nữa nên mời Tĩnh
Vương ra mặt hòa giải, để hai đứa con trai chung sống hòa bình. Tĩnh
Vương nói ra những lời này, cũng là bảo Chu Thiên Giáng giữ thái độ
trung lập trong vấn đề lập thái tử, thậm chí cũng đồng ý với Thành Võ
Hoàng, bất luận tương lai ai làm Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng hắn
cũng là trấn quốc Đại tướng quân tương lai.
Chu đại quan nhân tự nhủ Thành Võ Hoàng nghĩ quá hoàn hảo rồi. Đứng
trước lợi ích thì phụ tử cũng tranh giành nhau, nói gì đến huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chuyện về sau này thì Chu Thiên Giáng căn bản cũng không
nghĩ xa như vậy. Nếu tốt, Huyền Châu trở thành Hoàng thượng thì Chu
Thiên Giáng có thể chạy đến một nơi non xanh nước biếc để hắn được tiêu
dao không khác gì ông vua không ngai. Nếu tệ, không chừng trước khi
Thành Võ Hoàng chết thì Chu đại quan nhân đã chuẩn bị tự lập môn hộ
chiếm núi làm vua rồi. Chu Thiên Giáng không muốn chiếm thiên hạ mà chỉ
muốn bản thân tự do hơn một chút mà thôi.
- Tĩnh Vương thiên tuế, mục tiêu của ta cũng không cao xa như vậy. Chỉ
cần Hoàng thượng có thể gả Ngọc Nhi và Dĩnh Tử cho ta, sau đó ta sẽ tìm
một nơi dưỡng lão là ta đã hài lòng lắm rồi.. Sau này ai làm Hoàng
thượng thì phải xem phúc vận của hai vị tiểu vương gia rồi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Lời hắn nói rất có chừng mực, chỉ nói rằng bản thân không giúp ai, nhưng không nói rằng tương lai sẽ dốc sức mình vì Đại Phong. Nghe như là
khiêm tốn nhưng quả thực đó là lời nói từ trong lòng của Chu Thiên
Giáng.
Huyền Nhạc nâng chén rượu lên:
- Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc mời huynh một ly.
Trước mặt Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc không xưng mình là vương, có vẻ rất khiêm tốn.
- Tiểu vương gia, mời rượu cũng phải có lý do chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Hy vọng Thiên Giáng huynh vẫn giữ lời hứa trước kia.Huyền Châu nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu. Ý của Huyền Nhạc là họ tiếp tục quan hệ
đồng minh, không cần phải đấu tranh giống như Huyền Minh và Huyền Nhạc.
Điểm này Chu Thiên Giáng cũng rất đồng tình, nếu cứ đấu nhau thì cũng
rất bất lợi với việc phát triển của bản thân.
Tĩnh Vương không hiểu gì nhìn hai người. Ông cảm thấy trước mặt Chu
Thiên Giáng thì hắn nhưchủ tử của Huyền Xán và Huyền Nhạc vậy. Nếu không cảm thấy sau này Chu Thiên Giáng là con rể của mình thì quả thực Tĩnh
Vương cuxngg sẽ dè chừng Chu Thiên Giáng. Nếu chẳng may tương lai tiểu
tử này soán vị thì chỉ sợ Huyền Nhạc và Huyền Châu cũng không ngăn cản
nổi. Đôi khi Tĩnh Vương cũng có những ý nghĩ nham hiểm, nếu như Chu
Thiên Giáng trở thành Hoàng thượng thật thì cháu ngoại của ông ta chẳng
phải sẽ là Thiên tử sao?
Không ai biết về tiệc rượu trong Chu phủ. Thành Võ Hoàng nghe xong tình
hình tiệc rượu thì vô cùng hài lòng với sự thể hiện của ba người.. Trong tình hình này ông ta cũng đã không chịu được sức ép nữa rồi, nếu như
Huyền Nhạc và Huyền Châu lại náo loạn nữa thì Thành Võ Hoàng suy sụp
thật mất.
Ba ngày sau, việc thẩm vấn các phản thần được vạn người quan tâm cuối
cùng đã kéo bức màn che lên. Mấy ngày nay Vương Lão Thái phó thiếu chút
nữa bị quần thần bức cho phát điên, trong phủ ngày nào cũng đầy khách.
Có không ít người là học tôn học sinh của ông nên Lão Thái phó còn vẫn
giữ lễ tiết quan trường, không nỡ đuổi người, ngay thời gian đi vệ sinh
cũng không có, giải thích thế nào người ta cũng không đi.
Sau Vương Thái phó mới biết, luồng gió này là Chu Thiên Giáng lùa đến,
Lão Thái phó tức giận chửi mắng nửa ngày trong phủ, cuối cùng bất đắc
dĩ, Lão Thái phó chẳng thèm quan tâm đến giao tình gì, sai người đuổi
toàn bộ khách ra khỏi phủ.
Ngoài đại sảnh Hình Bộ đầy ngoài, trong đó không ít người là tay chân
của các quan phủ phái đến. Trên đại đường, Chu Thiên Giáng nhìn bộ dạng
tiều tụy của Lão Thái phó Vương Bính Khôn, chắp tay cười nói:
- Lão đại nhân, mời ngài ngồi.
- Hừ! Tiều tử ngươi đúng là đồ khốn, bổn Thái phó muốn giúp ngươi một
tay, ngươi lại thả gió gây sức ép cho ta. Sớm biết tiểu tử ngươi hư hỏng như vậy, lão thân đã không giúp ngươi rồi.
Vương Bính Khôn cầm gậy trúc trên tay chỉ trỏ, điệu bộ muốn trút hết hận trong lòng ra mới hả giận.
- Ha ha, lão đại nhân trách oan ta rồi, thực ra ta bảo họ đến tìm ngàilà muốn giúp ngài thêm gia nghiệp mà.. Lão đại nhân cả đời thanh cao, con
cháu đều sống ở ngoài, chắc mấy người kia cũng đưa ít bạc cho ngài
chứ?Ngài không suy nghĩ cho mình thì cũng suy nghĩ cho con cháu một chút chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Khốn kiếp! Bổn Thái phó phò tá hai triều Hoàng đế, một đời thanh liêm
trong sạch, ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân để đo lòng bổn Thái phó.
Vương Bính Khôn cao giọng nổi giận.
- Ha ha, ta biết ngay ngài sẽ nói như vậy mà, thực ra ta đã sai người
mang ba vạn lượng bạc đến Vương thị tổ trạch ở Trục Châu rồi, đủ để con
cháu ngài tiêu.
- Ngươi! Ngươi muốn vấy bẩn lão phu.
Vương Bính Khôn không ngờ Chu Thiên Giáng đưa bạc cho người nhà ông, không khỏi tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
- Lão đại nhân yên tâm, đây không phải là ngài tham ô, ta đã sớm tấu với Hoàng thượng, xem như là phong thưởng của Hoàng thượng.
Chu đại quan nhân cười an ủi Vương Bính Khôn.
Vừa nghe vậy, sắc mặt Vương Bính Khôn mới dịu xuống. Bất luận nói thế
nào, ông ta biết Chu Thiên Giáng cũng muốn tốt cho ông ta. Quan viên
triều Đại phong nếu không tham ô thì căn bản cũng không đủ tiêu, đây là
sự thật. Vương Bính Khôn tuy là quan văn đứng đầu nhưng cũng là đại thần nghèo nhất trong triều. Trong triều quan viên chú trọng có qua có lại
mới toại lòng nhau. Vương Bính Khôn cũng không vì thế mà tỏ vẻ keo kiệt, tiêu nhiều như vậy mà chỉ dựa vào bổng lộc và phong thưởng thì căn bản
cũng như muối bỏ biển. Tuy Chu Thiên Giáng tặng ba vạn lượng bạc nhưng
quả thật là đủ cho gia tộc tiêu cả đời.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy nụ cười cảm kích không kìm được của Vương Bính Khôn thì trong lòng tự nhủ ta đây không phải là phí phạm bạc, ngài phải nhận thay ta cái danh nhơ nhuốc mới được. Hai ngày nay Chu Thiên Giáng
đều suy nghĩ đối sách, hắn phải lợi dụng sự chính trực của Vương Bính
Khôn, đổ cơn phong ba này lên người ông ta.
- Người đâu, thăng đường!
Chu Thiên Giáng hô lớn, nha dịch hai bên lập tức phát ra một hồi tiếng
“uy vũ”. Hình Bộ tuần ti Thân Bách Công đắc ý ngồi ở vị trí chủ bút.
Sinh thời có thể thẩm tra xử lý hoàng thân quốc thích, với ông ta mà nói coi như là một việc rạng rỡ tổ tông rồi, đặc biệt đi theo Chu đại quan
nhân, Thân Bách Công cảm thấy tinh thần sung mãn hơn so với ngày trước.
- Dẫn phản thần vào!
Thân Bách Công cao giọng hô.
Bốn tên nha dịch rầm rầm dẫn một tên phản thần vào. Chu Thiên Giáng mặc
dù là quan chủ thẩm nhưng trình tự cụ thể gì hắn cũng không biết, vậy
nên Thân Công Bách đã là chủ bút thì cũng là quan thẩm chính.
Người đầu tiên thẩm vấn không phải là Phùng Canh Niên cũng không phải là Ngạc Luân Xuân mà hóa ra là Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Nhìn cấp
trên trước kia, Thân Bách Công trong lòng tự nhủ trước kia lão tử thấy
ngươi phải khom người quỳ xuống, giờ thì hay rồi, ba mươi năm Hà Đông
chuyển Hà Tây, đến lượt ngươi rồi.
Thân Bách Công mỉm cười, ông ta thờ phụng pháp tướng Chu Thiên Giáng
trong phòng khách nhà mình cũng không phải là vô ích. Thân Bách Công cảm thấy Chu Thiên Giáng nhất định là thiên thần đầu thai, lăn lộn theo hắn quả là chuẩn. Trước mặt thần tượng của mình, Thân Bách Công hôm nay
chuẩn bị xuất ra mười hai vạn phần tinh thần, thẩm tra xử lý tốt trọng
án đầu tiên của Đại Phong.
Thắng làm vua thua làm giặc, *nhất triều thiên tử nhất triều thần. Mã
Đinh Thiên nhìn bảo tọa phía trên công đường, cũng chính là bảo tọa mình đã từng ngồi, đại diện cho sự uy nghiêm cao nhất của luật pháp Đại
Phong. Trong chớp mắt, một người từng nắm người khác trong tay lại trở
thành phạm nhân bị thẩm vấn.
(*nếu bạn đứng đúng vị trí thì đương nhiên có vinh hoa phú quý, cẩm y
ngọc thực, nếu như đứng sai vị trí thì đương nhiên nhà tan cửa nát, vợ
con tử tán, còn người đứng trung lập e là cũng không có kết quả tốt.)
Trong lòng Mã Đinh Thiên tràn đầy cay đắng. Y là bà con của Hoàng hậu,
bản thân cũng là người gia tộc Phùng thị, cũng không thể đối nghịch với ý chỉ của Hoàng hậu. Muốn trách chỉ có thể trách ông trời bất công, không để cho Huyền Minh đánh bại tên sát tinh Chu Thiên Giáng này.
Chu đại quan nhân bắt chéo chân nghênh nghênh cái đầu, không biết trong
miệng đang huýt khúc nhạc gì, Lão Thái phó Vương Bính Khôn ngồi oai
nghiêm bên cạnh, thỉnh thoảng cau mày. Trong lòng Vương Bính Khôn tự nhủ dân chúng đứng vây đầy ngoài của Hình Bộ để xem, Chu Thiên Giáng ngươi
phải chú ý chút sự uy nghi của quan viên đi chứ, rung đùi đắc ý như tên
lưu manh vậy, đúng là tổn hại cả uy danh của quan lại.
Thân Bách Công liếc nhìn Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân gật đầu:
- Bắt đầu đi.
Thân Bách Công ngồi ở vị trí chủ bút vừa gõ thước để mọi người chú ý vừa nói:
- Tội thần Mã Đinh Thiên, ngươi có biết tội của mình không!
Mã Đinh Thiên liếc nhìn Thân Bách Công khinh bỉ:
- Thân Bách Công, nghĩ đến Mã Đinh Thiên ta cũng đường đường là lục bộ
trọng thần triều đình, cho dù phải bị thẩm thì ngươi cũng không xứng!
Lời của Mã Đinh Thiên tràn đầy giễu cợt tên tiểu nhân đang đắc thế này.