Chu Thiên Giáng sửng sốt:
- Hoàng thượng, thần không có ý đó, ta thực sự lo bọn họ sẽ giết chết
ngài. – Chu Thiên Giáng cuống lên nói không kịp nghĩ, dám nói cái câu
“giết chết” Hoàng thượng.
- Giỏi cho Chu Thiên Giáng, ngươi….ngươi dám rủa trẫm chết sớm có phải
không? – Thành Võ Hoàng nhảy lên, cả triều Đại Phong không ai dám nói
lời này.
- Không phải, ý của thần là…sợ là họ sẽ giết ngài đó! – Chu Thiên Giáng quýnh lên giải thích cũng không rõ.
- Ngươi đâu, bắt thứ đáng chét này lại cho ta!
Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng, lập tức xuất hiện hai gã Thanh Long Vệ ấn Chu Thiên Giáng xuống.
- Dám rủa trẫm chết, vậy trẫm cho ngươi chết trước! Mang ra ngoài, chém!
- Hoàng thượng, không thể!
Vệ Triển bước lên một bước vội vàng can.
- Vệ Triển, mặc kệ hắn giỏi thế nào, ý trẫm đã quyết, bất cứ kẻ nào cũng không được cầu tình! Chém!
Thành Võ Hoàng bị Chu Thiên Giáng quậy cho váng đầu, mặc kệ ai đến xin tha ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hai gã Thanh Long Vệ bắt Chu Thiên Giáng đi. Chu đại quan nhân bị dọa
phát cáu, hắn đâu có đùa. Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, chỉ cần mở
miệng lập tức người ta hạ đao.
- Chậm một chút….. một câu cuối cùng… Hoàng thượng, xin nghe thần nói một câu cuối cùng… nếu không Tĩnh Vương sẽ mưu phản!
Chu Thiên Giáng gào lên.
- Dừng tay! Ngươi…ngươi nói gì?
Thành Võ Hoàng kinh hãi.
Không chỉ Thành Võ Hoàng, ngay cả Vệ Triển cũng biến sắc. Hiện giờ Tĩnh
Vương là Giám quốc đại thần, lại là thành viên Hoàng thất chính thống,
nếu y muốn mưu phản cũng là chuyện dễ dàng.
- Buông ra, có nghe thấy không?
Chu Thiên Giáng giãy dụa muốn thoát khỏi hai gã Thanh Long Vệ hai bên.
- Buông hắn ra, để cho tiểu tử này nói rõ trước khi chết!
Thành Võ Hoàng lạnh lùng.
Hai gã Thanh Long Vệ buông Chu Thiên Giáng ra, Chu đại quan nhân giật
vội cánh tay ra, tay hai gã kia như hai cái kìm bóp chặt đau cả tay.
- Nói! Tĩnh Vương đã xảy ra chuyện gì?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng hỏi.
- Hoàng thượng, Tĩnh Vương….chẳng có chuyện gì, nếu thần không nói vậy chỉ sơ ngài không cho thần nói…
Chu Thiên Giáng cảm thấy bất an.
- Ngươi…tiểu tử ngươi dám trêu chọc Bổn hoàng nói xấu Thân vương… Bắt tiểu tử này lại!
Không đợi Thành Võ Hoàng nói xong, Chu Thiên Giáng đã vội khoát tay:
- Đợi một chút, Hoàng thượng xin hãy nghe thần nói hết! Vừa rồi thần đã
nói, ngài không trị thần tội chết thần mới dám nói ra chuyện của Huyền
Minh. Ngài thân là Hoàng thượng Đại Phong uy chấn tứ hải, không thể nói
mà không giữ lời!
Hắn gân cổ cãi.
- Ngươi còn không phục?
Đôi mắt Thành Võ Hoàng muốn phát lửa.
- Thần không phục, ngài là Hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lật lọng?
- Cho dù thế nào thần tử làm việc cũng phải có giới hạn, vượt qua giới hạn này trẫm cũng không thể không giết ngươi.
- Hoàng thượng, nếu không thần và ngài đánh cuộc một ván. Nếu thần nói
dối, tới Kinh thành ngài muốn đánh muốn giết thần cũng không một câu oán hận. Nhưng nếu thần đúng, ngài nói nên làm thế nào?- Chu Thiên Giáng
thầm nhủ chỉ cần ngươi dám cuộc, sau nửa đêm lão tử sẽ dẫn người bỏ
trốn, lão già ngươi có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cọng
lông của ta.
- Hừ! Trẫm phải cá nữa sao!
- Tuyệt đối có! Hoàng thượng, ngài ngẫm lại đi, nếu thần thắng khác nào
đã bảo vệ được giang sơn Đại Phong. Nếu thần thua, tới Kinh thành ngài
cứ giết ta, cũng là uy hiếp cho bách quan. Đương nhiên, nếu Hoàng thượng sợ…không cược cũng không sao, dù sao thần thắng là cái chắc rồi.
Nhìn bộ dáng vẫy đuôi đắc chí của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng
phát cáu, nhưng thấy hắn “lo lắng” như vậy, trong lòng oogn ta cũng
không tránh khỏi dâng lên một tia cảnh giác, nhỡ đâu Huyền Minh thực sự
có gan phạm cái tội lớn nhất thiên hạ.
- Được! Trẫm sẽ cược với ngươi. Nếu ngươi thắng, tới khi về Kinh, trẫm
sẽ đích thân phong hầu bái tướng cho ngươi, mở mang cho Đại Phong. Nhưng nếu ngươi thua, trước cửa triều loạn tiễn xuyên tâm, liên lụy cửu tộc!
- Được! Quân thần hai ta cứ quyết định như vậy đi, có sư thúc Vệ Triển
của thần làm chứng. Thần xin cáo lui trước, quay về bố trí một chút.
Dứt lời Chu Thiên Giáng muốn lủi ra, ván bài lớn như vậy hắn không dám thua, vẫn là nên sớm chuồn đi thì hơn.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi an bài. Người đâu, mang một chiếc xe chở tù
tới đây, kể từ bây giờ, bốn hộ vệ không được rời xe chở tù nửa bước.
Thành Võ Hoàng cười lạnh, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ ta không hiểu rõ
tâm cơ của tiểu tử ngươi sao? Muốn chạy? Không có cửa đâu cưng.
Ngoài đại viện Huyện nha, Chu Thiên Giáng bị nhốt trong xe chở tù. Đám
người Huyền Châu giật mình nhìn hắn, bốn gã Thanh Long Vệ cầm khoái đao
trong tay, không cho ai tiếp cận. Đại Ngưu mang theo thiết côn xông tới
lại bị người ta một cước đạp về, nửa ngày sau mới hừ hừ đứng lên được.
- Mấy vị ca ca, các người đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, ở đây rất tốt. Đừng
tới đây, bọn họ đang phụng mệnh làm việc, thực sự dám ra tay đấy.
Chu Thiên Giáng vội vàng khuyên mọi người.
Đám người Chu Nhất không ai dám ngủ, đứng cách đó không xa lo lắng nhìn
hắn. Huyền Châu cầu kiến Phụ hoàng vài lần đều bị từ chối.
Trong phòng ngủ Huyện nha, Thành Võ Hoàng và Vệ Triển không nghỉ ngơi,
hai người ngồi đối diện nhau, những lời Chu Thiên Giáng nói đã khiến cho Vệ Triển vô cùng lo lắng.
- Bệ hạ, thần thấy vẫn nên tạm hoãn đi đã, nơi này dễ thủ khó công, thần sẽ lập tức sai người đến hộ giá.
Lão nhẹ nhàng khuyên.
- Không cần phải nghe tiểu tử này nói bừa, trẫm tin tưởng con của mình. Huyền Minh không có lá gan lớn như vậy đâu.
Tuy ngoài miệng Thành Võ Hoàng nói vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động.
Trong viện, đám người Đại Ngưu Hạ Thanh một đêm không ngủ, bốn gã Thanh
Long Vệ thủ hộ Chu Thiên Giáng cũng bất an. Xem bộ dáng bốn người này
giống như sắp cướp xe chở tù, nếu quả thực bọn họ cùng lên một lượt sợ
là bốn người bọn họ cũng không ngăn được. Cuối cùng song phương thỏa
hiệp một chút, bốn gã Thanh Long Vệ cho phép bọn họ mang chăn bông cho
Chu Thiên Giáng.
Sáng sớm hôm sau, Thành Võ Hoàng quyết định tiếp tục ra đi. Khi vào
trong viện, thấy Chu Thiên Giáng đang cuốn chăn ngủ say, ông ta nổi
giận.
- Tên khốn kiếp này còn ngủ ngon hơn cả trẫm, lôi hết chăn ra cho trẫm.
Ai dám làm việc riêng, nhất định trẫm sẽ không buông tha.
Nếu không phải bốn người này là Thanh Long Vệ, ông ta còn muốn hạ lệnh chém tại chỗ.
Chu đại quan nhân được người ta đánh thức trong ánh trăng mờ, thấy đã chuẩn bị lên đường, vội nói:
- Hoàng thượng, nên thả thần ra ngoài đi. Thần còn phải bảo hộ cho sự an toàn của ngài.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi bảo hộ. Huyền Châu, kể từ bây giờ ngươi sẽ sắp xếp hành trình cho Phụ hoàng!
Thành Võ Hoàng vung tay áo có hình rồng, cất bước vào đại sảnh Huyện nha.
Chu Thiên Giáng thầm nghĩ “Thực phiền. Gặp phải lão nhân cố chấp như vậy quay cho lão tử mệt chết”
Chu Thiên Giáng vội vàng vẫy vẫy tay cho Huyền Châu vào:
- Lão Tứ, lại đây, ta an bài cho con một chút.
Bốn gã Thanh Long Vệ canh giữ Chu Thiên Giáng vừa nghe, một người nhăn nhó nói:
- Chu đại quan nhân, chúng ta có thánh lệnh trong người, ngài đừng làm khó dễ chúng ta.
- Tiểu tử ngươi nói cái gì? Có biết lão tử là người nào không? Lâm Phong là sư phụ ta, Vệ Triển là sư thúc của ta, đừng cho rằng ta không trị
được mấy người các ngươi. Tránh qua một bên, ta đây đang thương lượng
việc quốc gia đại sự.
Ngồi trong xe tù, Chu Thiên Giáng khí phách bừng bừng.
Bốn gã Thanh Long Vệ thoáng nhìn nhau, người của Niêm Can Xử còn không
biết thân phận của Chu Thiên Giáng. Rơi vào đường cùng, bốn người đành
phải gọi Huyền Châu tới.
Một đêm này Chu Thiên Giáng đã suy nghĩ rất nhiều, đã tới nước này chỉ có thể ưu tiên bảo vệ Hoàng thượng rồi nói.
- Lão Tứ, chúng ta gặp một chút phiền toái rồi, cha ngươi ương bướng nói gì cũng không nghe. Chỉ còn có ngươi, lát nữa tuyệt đối không thể để
cho cha ngươi ngồi trên chiếc xe kia của ta, để cho ông ta và Vệ Triển
cùng ngồi trên một chiếc xe lùi lại sau đội ngũ. Nhớ kỹ, nhất định phải
kéo dài đội ngũ, kéo càng dài càng tốt. Thu xếp cho chiếc xe của ta đi
đầu đội ngũ, còn phải xếp đặt trọng binh bảo vệ. Ở giữa bố trí hai hàng
xe hoa, kéo mấy ngàn người này dài tới hai ba dặm. Cho dùy đại quân của
Huyền Minh có ra tay cũng không thể lo hết cả đầu đuôi, bọn họ tấn công
chiếc xe đầu đoàn thì đằng sau phải nhanh chóng chạy. Nói với Chu Nhất,
trong phòng ta còn có mười một miếng Phích Lịch Đạn, đến lúc đó các
ngươi bảo vệ Hoàng thượng dốc sức chạy trốn. Chỉ cần Hoàng thượng không
xảy ra chuyện gì, cục diện này có thể thay đổi.
Chu Thiên Giáng dặn dò tỉ mỉ.
- Thiên Giáng, vậy nếu đối phương tập kích đuôi đuội ngũ hoặc phân tán tập kích thì phải làm sao?
Huyền Châu không yên lòng hỏi.
- Nói thừa, trừ phi tên đầu lĩnh bị lừa đá nếu không tuyệt đối sẽ không
làm như vậy. Ưu thế của bọn họ là binh lực tập trung, nếu phân tán
ra….những Thanh Long Vệ kia có thể một giết một hai ngàn người đấy, đến
lúc đó để cho người của chúng ta lui về đằng sau năm trăm dặm, nếu gặp
chuyện không may thì để cho người của chúng ta từ phía sau tiếp ứng.
Hai người bàn bạc tỉ mỉ một chút, Huyền Châu nhanh chóng đi an bài.
Thành Võ Hoàng biết Huyền Châu để cho mình và Vệ Triển ngồi trên một
chiếc xe vừa cũ vừa nhỏ bèn nổi giận mắng mỏ y một hồi, nhưng lần này y
lại rất ương ngạnh, mặc kệ Phụ hoàng răn dạy thế nào vẫn kiên trì quyết
định của mình. Trong lòng Thành Võ Hoàng thầm nhủ “Tiểu tử ngươi đi theo Chu Thiên Giáng cũng học được thói xấu rồi, xem quay về Kinh thành ta
thu thập ngươi thế nào” Ông ta cũng không kiên quyết nữa, nếu đã giao
quyền cho Huyền Châu, ông ta cũng muốn xem thử khả năng của con trai
mình thế nào.