Thái
giám tổng quản Đông Cung Trương Nhất Đức giật mình há hốc miệng, hận
không thể nhét vào ba đôi tất. Từ lúc y tiến cung tới nay, còn chưa nghe qua chuyện thái giám truyền chỉ bị đánh. Chuyện hôm nay quả thật bất
ngờ, còn có người muốn đánh vị Thái giám tổng quản Đông Cung này.
Ngoài An Sát Viện vây đầy người xem náo nhiệt, chuyện này có thể giúp họ mở rộng tầm mắt. Thái giám Hoàng cung há miệng phát ra mấy tiếng
BA…BA…, bốn gã hộ vệ trong cung vừa muốn lên hỗ trợ thì lại bị một đám
quan sai như lang như hổ của An Sát Viện quần đấu, đánh tới mặt mũi bầm
dập ném ra cửa chính An Sát Viện.
Trốn trong đám quan binh tuần tra xem náo nhiệt, một loạt ánh mắt đỏ lên vì hâm mộ, tự hỏi sao mình không có mệnh tốt như vậy, sớm biết có bị
vót nhọn đầu cũng muốn được điều đến An Sát Viện làm đương sai.
Thật là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên (một người làm quan, cả họ được nhờ), An Sát Viện có đại ác nhân Chu Thiên Giáng trấn thủ, ngay cả quan ngũ phẩm nhìn thấy quan sai An Sát Viện, cũng bị dọa tới không dám nhìn thẳng. Trận quyết đấu ở cửa ti môn đêm đó, gần như toàn bộ quan
sai An Sát Viện đều có võ nghệ cao cường, giống Nam Sơn đánh hổ, Bắc Hải bắt ba ba.
Mặc kệ là triều đại gì, dân chúng đều có lòng căm thù những kẻ giàu có.
Cách làm của Chu đại quan nhân rất được dân chúng hoan nghênh, hơn nữa
Chu đại quan nhân tuyển đám du côn lưu manh đi truyền tin, ngày nào cũng ra ngoài quảng bá sự tích anh dũng của Chu đại quan nhân, nhất thời,
Chu Thiên Giáng như biến thành Chúa cứu thế. Ấn theo thuyết pháp của Chu đại quan nhân, thế này gọi là lăng xê.
Vương Ngọc Lương bị bắt, thái giám trong cung bị đánh, lần này thật sự
rung động văn võ bá quan viên vốn đã yếu đuối kia. Vốn bọn họ cảm thấy
ngoài Thân Bách Công phản đồ thì sẽ không có người chủ động nộp bạc.
Tham ô cũng tốt, nhận hối lộ cũng tốt, ai cũng không muốn đem cái đã ăn
vào nhổ ra. Hơn nữa Chu đại ác nhân tim đen muốn chết, còn bắt phải toàn bộ nộp lên trên mới được.
Nhưng thấy nhiều quan viên đưa xe tới, lòng họ cũng bắt đầu dao động.
Chỉ dựa vào sự liều lĩnh của Chu đại ác nhân, đưa chậm e sẽ gặp xui xẻo. Tuy nhiên những quan viên này còn giữ chút hy vọng may mắn trong lòng,
muốn xem Hoàng hậu sẽ trừng trị Chu Thiên Giáng thế nào. Một khi Hoàng
hậu hạ quyết tâm, có lẽ Chu Thiên Giáng không qua được đêm nay.
Tới gần trưa, An Sát Viện hạ chính lệnh. Nói là đã nắm giữ không ít
chứng cứ phạm tội, buổi chiều đầu giờ Mùi sẽ phái người xét nhà, bắt
người.
Quan viên đi theo Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử ban đầu còn thấy ủy khuất
trong lòng. Nhưng lệnh này của Chu đại quan nhân khiến họ suýt chết
vìsướng. Tính cách con người chính là như vậy, lúc không giao thì ước
tất cả mọi người kháng cự, một khi đã giao nộp, lại hận không thể giúp
Chu đại ác nhân vây bắt người ta.
Trong Tông nhân phủ, Hoàng hậu dẫn theo Ngạc Quý Phi, cùng Tĩnh Vương ầm ĩ túi bụi. Đối với hai vị hoàng tẩu nhỏ hơn mình, miệng lưỡi của Tĩnh
Vương không hề rơi vào thế hạ phong.
- Tĩnh Vương, Bản cung hỏi ngươi, Đại Phong từ khi khai quốc tới nay, có bao giờ thấy một nô tài to gan như vậy!
Hoàng hậu vỗ bàn, khiến chén trà chấn động lắc lư.
- Hoàng tẩu, là nam nhân của người cho hắn kim bài, ta cũng chẳng còn cách nào!
Tĩnh Vương rũ gương mặt già nua nói.
- Tĩnh vương gia, vậy tội Chu Thiên Giáng không thể tha, ngươi thân là
Giám quốc thân vương, vì sao không nhốt hắn vào nhà tù Tông nhân phủ của ngươi.
Ngạc Quý Phi sắc mặt tái nhợt, giống như đang cãi nhau vậy.
- Này, ta nói Ngạc hoàng phi, trước tiên người phải làm rõ thân phận của tiểu tử kia. Tông nhân phủ là nha môn chuyên quản dòng họ hoàng thất,
từ khi nào Chu Thiên Giáng trở thành hoàng thân quốc thích rồi?
Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã.
Ngạc Quý Phi bị sặc nói không nên lời, Hoàng hậu trừng mắt nhìn Ngạc Quý Phi, cũng hiểu Ngạc Quý Phi không còn hơi sức nói.
- Tĩnh Vương, bất kể thế nào, hôm nay hắn đã chọc giận Bản cung. Giờ
Hoàng thượng không ở kinh thành, ngươi có Đả Vương Tiên trong tay cũng
không sợ bất luận kim bài, thánh lệnh gì. Giờ Bản cung hỏi ngươi, rốt
cuộc ngươi có đi bắt người hay không?
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Tĩnh Vương.
- Ta nói hoàng tẩu, thần đệ hỏi người một câu, Đại Phong triều ta, người thấy thái giám quan trọng hay vẫn là đại thần quan trọng?
- Hừ! Mặc kệ ai trọng yếu, đều không bằng thể diện hoàng gia. Trước mặt
mọi người Chu Thiên Giáng đánh thái giám truyền chỉ của Bản cung thì
cũng chính là đánh vào mặt Bản cung.
- Hắc…! Vậy thì thật là kỳ quái rồi, từ khi nào thái giám lại trở thành bộ mặt của hoàng tẩu vậy?
Tĩnh Vương đúng là tức chết người không cần đền mạng, nào có chút uy
nghiêm hoàng thất. Như bây giờ, quả đúng là chú em chồng đùa giỡn chị
dâu.
- Ngươi …ngươi lớn mật, có thể nói chuyện với hoàng tẩu như vậy sao!
Hoàng hậu phẫn nộ đứng lên.
- Tĩnh Vương, nhục nhã hoàng tẩu, ngươi có biết tội của mình không!
Ngạc Quý Phi cũng đi theo nói.
Tĩnh Vương bước xuống đất.
- Hoàng tẩu hoàng phi, các ngươi biết Đả Vương Tiên trong tay bản vương
để làm gì không? Đừng ở trước mặt bản vương đùa giỡn uy phong, bằng
không bản vương có thể sử dụng tông lệnh!
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi cả kinh, nếu thật sự trở mặt mặt, hai người thật không thể trêu vào chú em chồng này.
- Ngạc Quý Phi, chúng ta đi, Tĩnh Vương không đi bắt người, Bản cung tự
thân xuất mã! Bản cung đến muốn xem Chu Thiên Giáng có bao nhiêu lá gan, ta xem hắn có dám giương oai trước mặt Bản cung không.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tĩnh Vương, lôi
kéo Ngạc Quý Phi nổi giận đùng đùng đi khỏi Tông nhân phủ.
Hai vị hậu cung vừa ra khỏi cửa, Tĩnh Vương đã bĩu môi.
- Cắt! Tiểu tử này có gì không dám làm. Lần trước ở cửa thượng thư phòng, không gặp được cũng đâu thể làm gì hắn.
Tĩnh Vương than thở xong lại thở dài.
- Ôi…! Tiểu tử thối, ngươi tự cầu phúc đi, bản vương cũng không giúp
được ngươi rồi. Bà nội nó, nếu tiểu tử ngươi không qua được ải này, ta
chỉ đành nghe Ngọc nhi nhà ta oán trách.
Tĩnh Vương bất đắc dĩ thở dài, hoàng cung tới An Sát Viện..., ông không có cách nào ra mặt.
Cửa Hậu cung mở rộng, lần đầu Hoàng hậu ngồi phượng đuổi ra khỏi cung.
Trước kia chỉ có lão Thái Hậu tọa giá, Hoàng hậu dù muốn xuất cung cũng
không dám đường hoàng như vậy. Giờ khác rồi, lão Thái Hậu đã chết, hơn
nữa bà ta cũng xuất cung làm việc, không kiêu ngạo một chút cũng không
được.
Các quan trong kinh đều nhận được tin tức, cả con đường tới chất đầy
người. Cửu Môn Đề Đốc rơi vào đường cùng, đành phải phái Hải Đông Thăng
dẫn người đuổi đi dân chúng, bảo hộ Hoàng hậu an toàn. Hải Đông Thăng
cũng rất buồn bực, loại sự tình này Sở Vân không ra mặt, y cũng không
muốn tới chịu tội. Quan viên kinh thành tự nhủ có thể được xem náo nhiệt rồi, không ngờ Hoàng hậu lại tự mình đi An Sát Viện. Vốn định chuẩn bị
giao bạc đều ngừng hết lại, xem qua tình hình rồi tính.
Hoàng hậu dẫn theo quan sai trong cung, nối đuôi đứng ngoài cửa An Sát
Viện. Không chỉ Hoàng hậu ngồi trong phượng đuổi, ngay cả Ngạc Quý Phi
đi theo cũng được thơm lây ngồi trong đó.
Hoàng hậu không xuống xe, một tên thái giám cao giọng hô.
- Hoàng hậu nương nương quý phi nương nương giá lâm…người của An Sát Viện …đi ra nghênh giá!
Thái giám hô xong hồi lâu mới thấy một gã quan sai An Sát Viện đi ra.
Tất cả mọi người si ngốc, đợi lâu như vậy, không ngờ chỉ có một tên quan sai đi ra.
- Tiểu nhân Trương Tam, cung nghênh nương nương thiên tuế…!
Tên quan sai kia khiếp đảm ngã quỵ xuống đất.
- Lớn mật, ngươi có tư cách gì nghênh đón nương nương, mau bảo Chu Thiên Giáng lăn ra đây!
Thái giám tức giận muốn xông lên đá chân người nọ để giải hận cho tổng quản Trương Nhất Đức.
- Đại nhân nhà ta đang ở hậu viện đi vệ sinh, nói lát nữa mới có thể ra ngoài.
Quan sai kia cẩn thận nói.
Hoàng hậu ở phượng đuổi tức tới muốn hạ lệnh đập phá An Sát Viện, tuy
nhiên, dựa theo quy củ Đại Phong triều, người có ba cái vội không thể
cưỡng ép, đã là chuyện này, ngay cả Hoàng thượng cũng phải chờ.
- Cút nhanh về bảo Chu Thiên Giáng lăn ra đây.
Thái giám kia kiêu ngạo mắng.
- Vâng…tiểu nhân vào xem.
Nói xong, quan sai kia chạy vào.
Lần này y đi vào giống như tảng đá rơi xuống biển, trong An Sát Viện chẳng có lấy một chút động tĩnh.
Hoàng hậu đợi hơn nửa nén hương cũng không thấy người đi ra, cả giận nói.
- Người của An Sát Viện chết sạch rồi ư, hô lại!
Thái giám nghẹn hơi dồn sức.
- Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương giá lâm…An Sát Sứ Chu Thiên Giáng tiếp giá…!
Đạp đạp đạp…vẫn là tên quan sai vừa rồichạy ra.
- Thật xin lỗi, đại nhân nhà ta vẫn còn đang ị!
Hoàng hậu ngồi trong Phượng đuổi lửa giận ngút trời.
- Bắt đám nô tài kia cho Bản cung, loạn côn đánh chết!
Tên quan sai kia vừa nghe đã quay đầu bỏ chạy. Thặng thặng thặng …hơn mười hộ vệ Đông cung vọt vào.
Chợt nghe trong An Sát Viện hô to.
- Có người cướp giật quan ngân, bắt lại cho bản quan!
Chỉ nghe trong An Sát Viện vang tới tiếng đánh nhau, ngoài ra không còn động tĩnh lớn nào nữa.
Chu Thiên Giáng nghe phong thanh Hoàng hậu sắp tới nên đã sớm chuẩn bị
kỹ càng. Đây là việc đối đầu với lão bà của Hoàng đế, nhất định Chu
Thiên Giáng phải nắm lấy nhược điểm của đối phương. Nếu phải trở mặt, ít ra cũng phải cho Hoàng hậu biết sự lợi hại của hắn, bằng không sau này
còn tới kiếm chuyện. Không những vậy vậy, còn phải đem lửa giận của
Thành Võ Hoàng chuyển lên người Hoàng hậu mới được.
Cho nên, Chu Thiên Giáng không bỏ được mồi không bắt được sói, diễn ra
trò khôi hài 'Dân chúng' cướp giật 'Quan ngân'. Đại Phong triều giờ đang thiếu bạc, miếng thịt mới đến bên miệng lại làm mất, hơn nữa còn là do
Hoàng hậu gây họa, Thành Võ Hoàng không hận chết bà ta mới lạ. Có lẽ,
ngay cả ngôi vị Hoàng hậu ông ta cũng có thể tước đoạt.
Rèm Phượng đuổi vén lên, Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi mặt lạnh đi xuống.
Hai người không nhịn nổi nữa, quyết định không thể chờ đợi thêm.
Lửa giận của Hoàng hậu đã đến cực hạn, nếu Chu Thiên Giáng dám chỉnh
Đông cung hộ vệ, nói gì, hôm nay cũng phải trị Chu Thiên Giáng tử tội!