Sáng sớm ngày hôm sau, cổng thành vừa mở ra đã nhìn thấy mười mấy hán tử du mục chở hàng da vội vã
vào thành. Những người này cũng không phải những người du mục bình
thường mà chính là Chu Tứ và thân binh thị vệ của cậu ta, họ vừa vào
thành liền lập tức liên hệ với ám tử của Chu Nhị, lặng lẽ đến xa mã điếm Chu Thiên Giáng đang ở.
Tuy xa mã điếm đã bị người ta theo dõi nhưng việc thương nhân tự ý thu
mua hàng da là chuyện rất bình thường nên cũng không khiến người khác
nghi ngờ.
Nhìn thấy bộ dáng hóa trang này của Chu Tứ thì Chu Thiên Giáng tươi cười ra đón, không đợi hắn lên tiếng thì đám người Chu Tứ đã quỳ một chân
xuống đất:
– Bái kiến đại nhân!
– Tất cả đứng lên đi, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Huynh đệ chúng ta bình thường không cần khách khí như vậy.
Chu Thiên Giáng bước lên kéo Chu Tứ dậy.
– Đại nhân, bây giờ cũng không phải là bình thường. Chúng ta đang ở địch quốc, quân quy lễ nghi không thể qua loa được.
Chu Tứ nói rất nghiêm túc.
– Được rồi Chu Tứ, đừng nghiêm túc như vậy chứ. Các huynh đệ nghỉ ngơi trước một chút đi, ngươi vào đây.
Chu Thiên Giáng ôm vai Chu Tứ, thân thiết kéo cậu ta đến đại sảnh.
Đám người Chu Nhất, Chu Nhị cũng đến đại sảnh, nhìn thấy Chu Tứ thì mấy
người niềm nở chào hỏi nhau. Ngày trước Mục Kỳ đích thân chọn bốn huynh
đệ bọn họ đi theo Chu Thiên Giáng, loáng một cái mấy người bọn họ đã rời khỏi Niêm Can Xử, trở thành người chính của Chu Thiên Giáng.
– Lão Tứ, trong bốn huynh đệ chúng ta thì tiểu tử Chu Tam kia thư thả
nhất còn đệ lại là người vất vả nhất nhưng ai có tài của người nấy, ta
cũng không làm nổi việc của mấy đệ đâu.
Chu Nhất cười nói.
– Lão Nhất, thực ra nhiệm vụ của huynh mới nặng nhất, nếu như đại nhân
gặp chuyện nguy hiểm thì mấy huynh đệ bọn ta tuyệt đối sẽ không tha cho
huynh đâu.
Trên khuôn mặt bị phơi nắng đen xạm của Chu Tứ lộ ra hàm răng trắng bóc.
– Ta nói này mấy huynh đệ, mọi người đừng có khen nhau nữa có được không hả? Chu Thiên Giáng ta coi mấy người là huynh đệ chứ không coi mấy
người là thuộc hạ của bản thân. Nào lại đây, bàn vào chuyện chính nào.
Chu Thiên Giáng nói xong liền gọi mọi người vây quanh cái bàn.
Từ lúc tiến vào địa giới Thiên Thanh thì Chu Thiên Giáng biết bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra chiến tranh, vậy nên hắn đã lệnh cho “bộ
lạc du mục” của Chu Tứ giữ khoảng cách hai mươi dặm để lúc nào cũng có
thể chi viện cho hắn. Để tiện liên lạc thì Chu Thiên Giáng cũng dùng
khói làm tín hiệu, Thiên Thanh quốc không thiếu những thứ này hơn nữa
dùng khói thì ngoài năm mươi dặm cũng có thể nhìn thấy. Để phân biệt với khói tín hiệu của Thiên Thanh quốc thì Chu Thiên Giáng cũng đã giải
thích một cách tỉ mỉ.
Bên này vừa vạch xong kế hoạch thì thị vệ của Da Luật Đậu Cáp đã đến xa
mã điếm, lần này thì Chu Thiên Giáng không cho Hạ Thanh, Chu Nhị đi cùng mà bảo bọn họ cẩn thận đề phòng trong xa mã điếm, phòng ngừa xảy ra
chuyện ngoài ý muốn. Chu Thiên Giáng đã chuẩn bị cho tình huống xấu
nhất, nếu quả thực không ổn thì để Hạ Thanh nổ một phát pháo vào bảo
thành của thành chủ cho Da Luật Tát Khắc biết thế nào là lợi hại.
Mấy người Chu Thiên Giáng đi theo mấy thị vệ vừa nãy đến ngoài bảo thành đã nhìn thấy bóng dáng to lớn của Da Luật Đậu Cáp đứng ngoài cửa.
Chu Thiên Giáng vội vàng bước đến, khách khí nói:
– Bái kiến Da Luật tiểu thư, không ngờ thành chủ đại nhân lại sắp xếp
tiếp kiến nhanh như vậy, vô cùng cảm tạ Da Luật tiểu thư.
– Ôi chao…Chu công tử khách khí như vậy làm gì chứ? Sau này không chừng
chúng ta lại trở thành bằng hữu với nhau cũng nên. Đi nào, gia gia của
ta đang chờ trong bảo thành.
Da Luật Đậu Cáp nói xong thì ôm lấy vai Chu Thiên Giáng như đàn ông,
không hề để ý đến ánh mắt của bọn thị vệ, đi thẳng vào bên trong.
Chu đại quan nhân bị sự nhiệt tình của Da Luật đại tiểu thư làm cho toàn thân nổi da gà. Dưới cánh tay thô to của Da Luật Đậu Cáp, thân hình của hắn lại càng có vẻ thon thả hơn. Chu Nhất, Đại Ngưu cố nén cười đi theo phía sau, đến Lâm Phong lần đầu tiên gặp Da Luật tiểu thư cũng cảm thấy không thể tin được, không ngờ trên đời này vẫn còn một nữ tử mập như
vậy.
– Cái gì mà…Da Luật tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, dáng vẻ này của
chúng ta nếu để thành chủ đại nhân nhìn thấy thì không hay đâu.
Chu Thiên Giáng vừa lau mồ hôi đầu vừa không kìm được nhỏ giọng nói.
– Thôi đi! Đại Phong mấy người phá quy củ cũng nhiều, ở Thiên Thanh của
ta nữ tử cũng tỷ thí đấu vật cùng các dũng sĩ, nói như ngươi chẳng phải
là đều phải đi chết sao?
Da Luật Đậu Cáp phớt lờ nói.
– Ha ha….quốc tình (tình hình trong nước) khác nhau…quốc tình khác nhau.
Chu Thiên Giáng nói xong thì cẩn thận nhấc cánh tay của Da Luật đại
tiểu thư trên vai mình ra. Được lắm, cái cánh tay này mẹ nó cũng phải
hai mươi lăm cân, Chu đại quân nhân nhất thời cảm thấy “người nhẹ như
chim yến”.
Da Luật Tát Khắc không tiếp kiến Chu Thiên Giáng trong đại sảnh mà bảo
người dẫn mấy người Chu Thiên Giáng đến thư phòng. Căn thư phòng này bài trí vô cùng đặc biệt, căn phòng hình tròn, bốn phía không có một cái
cửa sổ nào.
Nhìn thấy một ông lão cũng tầm tuổi như Lâm Phong ngồi sau cái bàn là
Chu Thiên Giáng đã biết người này chính là thành chủ, tiến lên ôm quyền
nói:
– Thương nhân Đại Phong Chu Thiên Nhĩ bái kiến thành chủ đại nhân.
– Ha ha, Chu công tử không cần khách khí, ngồi đi, tất cả ngồi xuống đi.
Da Luật Tát Khắc mỉm cười chỉ hai hàng ghế hình tròn bên phải.
Mấy người Chu Thiên Giáng ngồi xuống cái ghế hình tròn còn Da Luật đại
tiểu thư lại ngồi góc đối diện với Chu Thiên Giáng, vị trí này gần cửa,
bất cứ lúc nào cùng có thể rút khỏi thư phòng.
Da Luật Tát Khắc cầm thanh yêu đao trên bàn:
– Chu công tử, nghe tôn nữ của ta nói ngươi có thể vận chuyển binh khí
như thế này đến Thiên Thanh ta? Không biết điều này có thật hay không?
Da Luật Tát Khắc nói xong, ánh mắt quét qua khuôn mặt mấy người, khi
quét qua khuôn mặt già nua của Lâm Phong thì Da Luật Tát Khắc ngẩn ra,
cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó nhưng nhất
thời không nghĩ ra được.
Chu Thiên Giáng nhìn Da Luật thành chủ rồi mỉm cười đứng dậy, nếu như đã gặp được thành chủ thì hắn cũng không muốn giấu diếm nữa.
– Thành chủ đại nhân, tại hạ nghe nói Thiên Thanh quốc đang nội chiến,
thiết nghĩ hẳn là cần những binh khí này nên đã nhờ Da Luật tiểu thư cầu tình gặp mặt thành chủ đại nhân.
– Ha ha, chàng trai, chuyện của Đại Phong triều lão phu cũng không lạ
gì. Ngươi nếu như có thể vận chuyển số binh khí này đến thì lão phu hỏi
ngươi, chủ tử của ngươi là ai? Họ Chu hay họ Lý?
Da Luật Tát Khắc thâm ý hỏi.
Thành chủ Da Luật Tát Khắc nói xong thì đứng dậy, rời khỏi cái bàn chậm
rãi bước mấy bước, nhìn như lơ đãng nhưng lại bước đến phía sau Da Luật
Đậu Cáp.
– Thành chủ đại nhân, trước mặt chân nhân không hề nói láo, tại hạ trên
không phụ mẫu, dưới không huynh đệ, tại hạ hoàn toàn làm chủ việc buôn
bán số binh khí này.
Chu Thiên Giáng trong lòng thầm nhủ lão tử chính là chủ tử của mình đây.
Da Luật Tát Khắc sửng sốt:
– Trên không phụ mẫu dưới không huynh đệ? Hừ! E rằng tên của ngươi cũng không phải là Chu Thiên Nhĩ đâu. Nếu lão phu đoán không sai thì các hạ
hẳn tên là Chu…Thiên…Giáng!
Da Luật Tát Khắc sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm phản ứng của Chu Thiên Giáng.
Trong lòng Chu Thiên Giáng ngẩn ra, hắn không ngờ vị thành chủ này lại
đoán ra được thân phận của hắn ngay lập tức như vậy. Chu Thiên Giáng
cũng không quá quan tâm làm sao ông ta đoán ra được, vốn hắn cũng muốn
nói thẳng thân phận của mình, nếu như đối phương đã đoán ra thì cũng đỡ
khoản hắn phải chứng minh bản thân mình.
– Ha ha, thành chủ đại nhân đúng là có nhãn lực tốt, tại hạ chính là Chu Thiên Giáng. Nếu như thành chủ đại nhân đã đoán được thân phận của tại
hạ thì chúng ta cũng nói thẳng, lần này bổn đại nhân đến Thiên Thanh
quốc chủ yếu là vị Ương Kim tộc mấy người.
Chu Thiên Giáng ưỡn ngực, uy nghiêm nhìn Da Luật Tát Khắc.
Nghe thấy Chu Thiên Giáng thừa nhận thân phận của hắn một cách dứt khoát như vậy thì hai ông cháu Da Luật Tát Khắc cùng kinh ngạc. Vốn bọn họ
tưởng người đến chỉ là một sứ giả chứ không ngờ hắn lại đích thân đến,
Da Luật Tát Khắc lúc nãy nói vậy cũng muốn vạch trần thân phận của chủ
tử đứng sau, ông ta nào có ngờ rằng hắn chính là Chu Thiên Giáng thật.
– Ha ha, đúng là chuyện cười. Đường đường danh tướng Chu Thiên Giáng của Đại Phong mà đến Thiên Thanh quốc ta, đương nhiên chưa chắc đã là vì
Ương Kim tộc bọn ta, e là các hạ đã sớm đạt thành hiệp nghị với Ô tộc
rồi nhỉ?
Da Luật Tát Khắc nói xong thì thân hình lùi về phía sau.
Lâm Phong vẫn cẩn thận đề phòng, lỗ tai hơi động một cái, trong lòng
thầm nhủ không hay, thân hình Lâm Phong lóe lên một cái rồi vọt về phía
Da Luật Tát Khắc. Lâm Phong đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên
ngoài, ông nhất định phải bắt Da Luật Tát Khắc làm con tin.
Ngay khi thân hình Lâm Phong vừa động thì không ai ngờ rằng Da Luật đại
tiểu thư kia cũng đứng dậy lui tới cửa, thân hình của nàng ta to lớn như vậy, che Da Luật Tát Khắc rất kín kẽ, Lâm Phong bất đắc dĩ túm lấy cổ
tay to của Da Luật tiểu thư rồi kề thanh kiếm mảnh vào yết hầu nàng ta.