Vệ Triển nhìn Chu Nhất:
- Chu Thiên Giáng coi các ngươi là tri kỷ, có thể cứu hắn ra không đành
do các ngươi rồi. Xe ngựa tiếp tục đi, không được sơ suất!
Dứt lời, lão buông màn xe.
Nhìn truy binh sau lưng đã sắp tới, Chu Nhất lạnh lùng nói với Huyền Châu:
- Tứ Điện hạ, nhanh chóng bảo vệ Hoàng thượng về Dư Gia Bình. Chu Nhị,
huynh đệ chúng ta giao cho ngươi chỉ huy. Hạ Thanh, Đại Ngưu, đợi lát
nữa theo ta ẩn nấp, đại quân vừa qua, lập tức đi tìm đại nhân.
Chu Nhị biết đây không phải lúc tranh chấp, lập tức an bài cho người
thiết lập chướng ngại vật trên đường. Đối diện với hơn một vạn đại quân, chút chường ngại này không thể ngăn được, chỉ có thể tạm thời trì hoãn
đối phương một chút. Cũng may, Dư Gia Bình cũng không quá xa, chỉ hơi
trì hoãn một chút cũng có thể giúp cho Thành Võ Hoàng an toàn vào thành.
Ba người Chu Nhất trốn trong rừng rậm, thấy lính của đại doanh Kinh Giao dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn chướng ngại vật rồi lại nhanh chóng đuổi
theo, Đại Ngưu định đứng dậy lại bị Chu Nhất ngăn lại.
- Đằng sau vẫn còn có bụi, xem ra còn có người chưa tới. Chờ một chút!
Chu Nhất tỉnh táo nói.
Đại Ngự chỉ hận không thể mọc cánh bay qua, đợi đám người Trác Hành đuổi qua, Hạ Thanh thắc mắc hình như đoàn người này không giống với đoàn
người kia, nhưng cũng không có thời gian phân tích, ba người thúc ngựa
chạy nhanh về phía Lạc Nhạn Sơn.
Ba người Chu Nhất thấy xe tù đã được mở mà vui mừng, Đại Ngưu hắng giọng hô to
- Đại nhân, xuất hiện đi, ta là Đại Ngưu!
Gào nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, trong lòng ba người dâng lên cảm giác không yên tâm, lập tức bắt đầu tìm quanh.
Không bao lâu sau, Hạ Thanh liền phát hiện ra tử thi quan binh mặc quần áo của Chu Thiên Giáng.
- Chu Nhất, Đại Ngưu, mau đến xem!
Hạ Thanh hoảng sợ gọi to.
Hai người nọ vội vàng chạy lại, bộ quần áo này bọn họ rất quen, thấy bộ
mặt bị vạch ngang dọc máu me be bét, Đại Ngưu đấm ngực gào khóc.
- Đại nhân, ngài không thể đi. Đại Ngưu ta nhất định phải báo thù cho ngươi… A!
Đại Ngưu vừa liếc qua đã khóc ầm lên rồi ngất.
Chu Nhất và Hạ Thanh cùng phát run lên, tuy bọn họ không ở cùng Chu
Thiên Giáng quá lâu, nhưng cũng đã từng đồng sinh đồng tử. Trong cái xã
hội phong kiến phân chia tầng lớp nặng nề này, Chu Thiên Giáng có thể
buông bỏ thân phận hòa cùng với các huynh đệ làm một, có lẽ chẳng thể
tìm được nhà thứ hai, tình cảm dành cho nhau đã vượt giới hạn.
Hạ Thanh kéo Đại Ngu, Chu Nhất kiểm tra thử di thể thực giả thế nào,
thấy khuôn mặt máu thịt mơ hồ, Chu Nhất không đành lòng tiếp tục quấy
nhiễu Chu đại quan nhân đã “qua đời”. Theo y, giữa chiến trường chém
giết, Chu Thiên Giáng lại bị nhốt trong xe tù, không thể nào có chuyện
thế thân được, hơn nữa, vừa rồi Chu Nhất đã cẩn thận xem xét khóa trên
xe tù, phát hiện là do tên bắn. Nếu là Thanh long Vệ hoặc người một nhà
nhất định sẽ dùng đao chém hoặc dùng khóa mở cửa. Từ điểm này, có thể
thấy người thả Chu Thiên Giáng ra tuyệt đối không phải người của mình.
Hạ Thanh ấn ấn huyệt nhân trung của Đại Ngự, không bao lâu sau, Đại Ngưu hớp hớp mấy ngụm khí mà tỉnh lại, vừa thấy “di thể” của Chu đại quan
nhân, y lại gào lên khóc. Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không can, cả hai
đều lặng lẽ rơi lệ.
Hạ Thanh bàn bạc một chút với Chu Nhất, bọn họ nhất định phải chạy về Dư Gia Bình báo lại chuyện Chu đại quan nhân gặp nạn cho Thành Võ Hoàng và Huyền Châu, nhưng lúc này nhất định Dư Gia Bình đang bị trọng binh bao
vây, bọn họ mang theo “di thể” của Chu đại quan nhân sẽ không thể lẳng
lặng lọt vào bên trong thành được. Rơi vào đường cùng, cả ba quyết định
sẽ an táng Chu đại quan nhân ngay tại chỗ, sau khi về Kinh sẽ chiêu hồn
siêu độ cho hắn.
Ba người Chu Nhất đào một cái hố to dưới thân cây, đau buồn an táng Chu đại quan nhân dưới đó.
- Đại nhân, ngài ở đây nhé, chúng ta sẽ quay lại báo thù cho ngài. Không giết sạch đám khốn kiếp này, cả đời này Đại Ngưu ta sẽ không ăn thịt!
Đại Ngưu dập đầu bôm bốp vài cái rồi cầm thiết côn đứng lên. Lúc này, trong ánh mắt y cháy rực lửa giận.
Chu Nhất bước tới, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái:
- Đại nhân, oan có đầu nợ có chủ, chờ Chu Nhất ta giết chết Huyền Minh sẽ xây ba gian nhà cỏ tranh, rời bỏ chốn giang hồ.
Hạ Thanh cũng cắm ba nhánh cỏ lên mộ phần thay hương, dập đầu:
- Cát bui trở về với cát bụi, đại nhân ra đi cẩn thận. Cuộc đời này Hạ
Thanh có thể gặp được đại nhân coi như tam sinh hữu hạnh. Sau khi chính
tay giết chết kẻ thù cho đại nhân, Hạ Thanh ta cũng sẽ ẩn cư sơn dã, rời khỏi giang hồ.
Ba người bái biệt “Chu Thiên Giáng”, magn theo lửa hận ngút trời thúc
ngựa chạy về phía Dư Gia Bình. Khi còn cách Dư Gia Bình không đến năm
dặm, ba người gặp một đội thám báo chừng mười người, coi như mấy tên gia hỏa này đủ xui, trong cơn phẫn nộ, như hổ thấy dê, cả mười người đều bị đám người Chu Nhất chém giết.
Lúc này trời đã tối sầm, Chu Nhất biết nhất định trước sau cửa thành đều bị trọng binh bao vây, đành bỏ ngựa chạy sang bên sườn, muốn tìm một
đoạn tường thành không ai canh giữ để vượt vào.
Trong thành nhỏ Dư Gia Bình, đại sảnh huyện nha trở thành hành cung lâm
thời của Hoàng thượng. Thành Võ Hoàng giao đại quyền binh mã cho Huyền
Châu, còn mình vẫn đau buồn chẳng nói câu nào. Thực sự ông ta không nghĩ tới con trai mình lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này.
- Hoàng thượng, ngài không cần lo lắng, thần đã sai người báo tin, chắc chắn rất nhanh sẽ có người đến cứu giá.
Vệ Triển an ủi.
Thực ra Vệ Triển không báo lại tình hình thực tế cho Thành Võ Hoàng.
Trong ngôi thành nhỏ này vốn chẳng có điểm truyền tin của Niêm Can Xử.
Cho dù là Niêm Can Xử hay Chu Nhị cũng sẽ không sắp đặt người ở một tòa
thành nhỏ như vậy, vì căn bản không ai có đủ tinh lực, cho nên, trước
khi thành bị vây, Vệ Triển chỉ có thể phái người thúc ngựa chạy ra từ
cổng thành sau để báo tin.
Thành Võ Hoàng vừa định lên tiếng, đột nhiên khụ một tiếng nhổ ra một
ngụm máu tươi. Thành Võ Hoàng đã cố nhịn một đường bôn ba, cuối cùng
không chịu nổi sự đả kích này, ngã bệnh nằm trên giường.
Huyền Châu biết trách nhiệm trọng đại, lập tức điều động dân chúng toàn
thành hộ giá, tất cả già trẻ nam nữ trong thành đều bị điều động, ai
cường tráng có sức khỏe phải cầm đủ loại vũ khí đứng lên, ra ngoài tường thành chuẩn bị kháng cự địch nhân xâm phạm. Nữ nhân lão nhân không có
khả năng chiến đấu cũng bị huy động, phân tán khắp các ngõ nhỏ những nơi hẻo lánh trong thành phòng ngừa kẻ thù lặng lẽ vào thành. Chỉ cần vừa
phát hiện có kẻ khả nghi sẽ phải lập tức gõ tất cả những thứ được làm
bằng sắt có thể tìm được để cảnh báo.
Ngoài thành Dư Gia Bình, Thống lĩnh Hoắc Chấn Sơn và Quỷ Y Trác Hành
cùng nhìn lên tường thành cao lớn, bọn họ không ngờ một trấn Dư Gia Bình nho nhỏ này lại xây được một công trình phòng ngự chắc chắn như vậy.
Ngay từ đầu Hoắc Chấn Sơn cũng không ngờ đằng sau đội ngũ của mình còn
một đội nhân mã khác. Khi Quỷ Y Trác Hành phá người tới đưa tin, Hoắc
Chân Sơn vô cùng khiếp sợ, lập tức đạt thành hiệp nghị lâm thời với y,
mặc kệ hai người sau lưng, kẻ địch của kẻ địch là bạn, ít nhất trước mắt bọn họ có địch nhân chung/
- Hoắc Thống lĩnh, xem ra tòa thành này không thể chiếm được ngay đâu.
Thành Võ Hoàng có Niêm Can Xử đi theo, chắc chắn cứu binh sẽ tới rất
nhanh.
Quỷ Y Trác Hành cau mày.
- Hừ, cho dù binh mã phòng thủ của đô phủ bên cạnh dám tới đây cũng
không phải đối thủ của bản Thống lĩnh ta. Ta đã sai người bắt đầu chế
tạo dụng cụ trèo lên thành, chắc chắn sáng mai sẽ có được dụng cụ cho
nhóm đầu tiên trèo lên thành. Thành Võ Hoàng phải chết, nếu lão không
chết thì người chết sẽ càng nhiều hơn.
Trách Hành cười khinh miệt, đối với kẻ vũ phu này y không thèm để vào
mắt. Trong lòng y hiểu, trước mắt, quan trọng nhất không phải công thành mà là ở Kinh thành.
- Hoắc Thống lĩnh, hôm nay tập kích đã gửi tin về Kinh thành chưa?
Trác Hành nhìn Hoắc Chấn Sơn cẩn thận hỏi.
- Trác tiên sinh, xem ra ngươi rất quan tâm tới Điện hạ nhà ta!
Hoắc Chấn Sơn cảnh giác liếc Trác Hành một cái, bọn họ chỉ là đồng bạn lâm thời, sau này vẫn còn là kẻ thù.
- Hoắc Thống lĩnh, nếu là mọi người cùng đến, tại hạ cảm thấy nên thẳng
thắn thành khẩn thì hơn. Ta và ngươi hai bên cùng hợp tác, đại biểu cho
hai vị Điện hạ Huyền Minh Huyền Xán và Quốc Cữu Gia nhà ta, ta tin chắc
Hoắc Thống lĩnh cũng hiểu được, lúc này nguy cơ không phải ở đây mà là ở Kinh thành Đại Phong. Nếu Hoắc Thống lĩnh chịu nghe ta một lời, tạ hạ
cam đoan có thể khiến cho Huyền Xán Điện hạ hữu kinh vô hiểm mà lên ngôi Hoàng đế.
- Hả? Trác tiên sinh có cao kiến gì nói nghe thử một chút?
Hoắc Chấn Sơn giật mình nhìn sang, mấy câu vừa rồi đã nói chúng điểm chết của y.
Cho dù Hoắc Chấn Sơn không phải mưu thần nhưng tình hình trong Kinh
thành y rõ vô cùng. CHẳng những hai vị Điện hạ muốn đối phó với mấy lão
thần Tĩnh vương, và Sở Vân, còn phải tìm cách ngăn chặn Trấn Nam Quách
Thiên Tín và đại doanh phương bắc Văn Nhữ Hải. Nếu không kiềm chế được
hai người này, cho dù Huyền Xán đăng cơ cũng không ngồi yên được trên
ghế Hoàng đế.