Thiên Giáng Đại Vận

Chương 106: Chương 106: Kế độc của Huyền Nhạc




Mục Kỳ yên lặng gật gật đầu. Chu Thiên Giáng nói hiện nay binh mã được giấu ở phủ tương quân, chứng tỏ ít nhất là đến Quách lão phu nhân cũng biết chuyện này. Đến quốc cữu còn có thể tạo phản, đừng nói đến tướng quân trong tay nắm trọng binh.

-Mục Kỳ, chuyện hôm nay ra lệnh ém miệng, bất cứ kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài. Sai người theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Trấn Nam đại doanh, báo cáo với ta bất cứ lúc nào. Mặt khác, theo dõi ở phủ tướng quân, chỉ cần những binh mã kia rời khỏi, tìm cơ hội đem bọn họ bí mật diệt trừ, không thể lưu lại mối họa.

-Cái này? Phía bên Lâm đại nhân, cũng khó bàn giao lắm!

Mục Kỳ khó khăn nói.

-Lâm đại ca đã từng nói, người của Niêm Can Xử, sống là người của Hoàng thượng, chết cũng là ma của Hoàng thượng, cho dù là người thân của mình mưu đồ gây rối, cũng phải giết. Mục Kỳ, việc này ta sẽ địch thân nói với Lâm đại ca.

Vệ Triển gương mặt thăng trầm, lộ ra một tia thống khổ.

Tuy rằng Vệ Triển và Lâm Phong có giao tình sinh tử, nhưng tư duy quan niệm vững chắc trung thành của hắn với Hoàng thượng nhiều năm như vậy, Chu Thiên Giáng chỉ cần dám làm ra việc mưu nghịch, Vệ Triển cũng giống như vậy sẽ không nể nang. Hắn có thể bảo vệ và phóng túng Chu THiên Giáng tùy ý làm bậy, nhưng quyết không cho Chu Thiên Giáng có sự uy hiếp nào đối với Hoàng thượng.

Trong An Sát Viện, Chu Thiên Giáng ngủ mê man trên giường La Hán. Đám người Chu Nhất, Hạ Thanh mặt mày ủ rũ đứng quanh bên giường.

Bốn gã quan sai tạm thời đảm đương kiệu phu sớm đã tỉnh lại, nhưng bọn họ hỏi gì cũng không biết, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là kiệu Chu đại quan nhân đi đến nửa đường, đầu giống như bị người đánh rồi bị hôn mê. Sauk hi tỉnh lại, thì phát hiện họ nằm trong ngõ bên cạnh An Sát Viện.

Đám người Chu Nhất đều hết sức nghi ngờ, nếu nói có người hành thích Chu đại nhân, vì sao hắn lại sống khỏe quay trở về, trên người cũng không phát hiện có bất cứ tổn thương nào. Bọn họ vừa làm cuộc kiểm tra chi tiết, cũng không phát hiện Chu Thiên Giáng có bất cứ dấu hiệu trúng độc nào, chỉ là sau não có một cái bao.

Chu Thiên Giáng từ từ mở mắt, phát hiện thấy trước mắt có rất nhiều bóng người chuyển động. Chu Thiên Giáng bị hù liền xoay người quỳ ngã xuống giường.

-Đừng chém ~ ta nói ~ ta cái gì cũng nói ~! !

Chu Thiên Giáng chổng mông lên khắp người run rẩy.

Chu Nhất giật mình trợn to hai mắt nhìn:

- Đại nhân ~ đại nhân ~ ngài làm sao vậy, nơi này là An Sát Viện

.Chu Nhất vội vàng an ủi nói.

Chu Thiên Giáng vừa nghe ba chữ ‘An Sát Viện’, mới bắt đầu từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn lần lượt từng gương mặt quen thuộc, Chu Thiên Nhất bỗng khóc òa lên.

-Chân của ta~ thế này bảo ta làm sao có thể sống được, ông đây không muốn ngồi xe lăn~!

Chu Thiên Giáng bỗng nhiên đấm ngực, cuối cùng hắn mang máng nhớ lại cái đao đáng sợ đó, còn nghe răng rắc một tiếng.

Chu Thiên Giáng cũng không dám nhìn hai chân của mình, hắn cảm thấy toàn thân dường như mất hết tri giác.

-Đại nhân ~ ngài đang nói gì vậy, ngài không sao rồi, toàn thân đều tốt.

Hạ Thanh lạ lùng nói.

-À? Toàn ~ toàn thân đều tốt?

Chu Thiên Giáng lập tức ngừng khóc, cẩn thận nhìn về phía hai chân. Khi nhìn thấy hai chân vẹn toàn không bị thương tích gì vẫn ở trên người của mình, Chu Thiên Giáng ngơ ngơ ngác ngác nhìn vài giây đồng hồ, lập tức nhảy xuống giường. Chu Thiên Giáng nhảy hai cái để xác định không phải là chân giả, Bản thân vẫn còn nghi hoặc. Chẳng nhẽ ta đang nằm mơ, trận tra tấn đáng sợ kia không phải là sự thật?

-Hạ Thanh, ta trở về An Sát Viện như thế nào.

Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.

Hạ Thanh kể lại chuyện vừa nãy, sau khi nói xong, mọi người bắt đầu nhìn Chu Thiên Giáng, họ cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, hắn xác định đây không phải là một giấc mơ, mà là sự thật đã xảy ra. Nhưng vì sao đối phương thả hắn quay về, lẽ nào thật sự giống như cá cược với hắn, là Hoàng thượng tìm người có ý diễn vở kịch này.

Chu Thiên Giáng kể lại cho mọi người nghe chuyện đã gặp, trong phòng đều là thân tín của ta, Chu Thiên Giáng không sợ bị tiết lộ ra ngoài.

-Đại nhân, nếu sự thật đúng như ngài nói, e rằng người của Quách phủ nguy hiểm rồi.

Chu Nhất nghiêm túc nói.

-Như thế nào, lẽ nào Hoàng thượng đúng là dám phái người đến điều tra phủ tướng quân?

Chu Thiên Giáng không tin nói.

Chu Nhất lắc lắc đầu:

-Cái này chắc không phải, Quách tướng quân cự địch ở Trấn Nam, Hoàng thượng cũng không dám làm như vậy. Đại nhân đừng quên tôi và đám người Chu Nhị trước kia là Niêm Can Xử đấy, Hoàng thượng nếu tìm người làm chuyện này, nhất định sẽ tìm người của Niêm Can Xử ra tay. Niêm Can Xử trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng vượt xa tưởng tượng của ngài, theo tác phong nhất quán của Niêm Can Xử, nhất định sẽ ôm cây đợi thỏ, loại bỏ tai họa ngầm vô hình trong đó.

Chu Nhất nghiêm túc nói.

Hắn cùng với đám người Chu Tứ thời trẻ đều là người giỏi của Niêm Can Xử, biết rõ nguyên tắc hành sự của Niêm Can Xử. Nếu không phải Chu Thiên Giáng mấy lần trải qua huyết chiến kết hữu nghị thâm sâu, hơn nữa tẩy não kiểu bán hàng đa cấp. Người bình thường rất khó thay đổi lòng trung thành của đám người Chu Nhất đối với Niêm Can Xử.

Chu Thiên Giáng thay đổi sắc mặt, nếu thật là bị Niêm Can Xử theo dõi, quả thật là vô cùng nguy hiểm

-Sư phụ ta hiện giờ đang ở đâu?

Chu Thiên Giáng bỗng nhiên nhớ tới Lâm Phong, hắn muốn mời sư phụ ra mặt thuyết phục Vệ Triển, Chu Thiên Giáng vẫn không muốn đối nghịch với Niêm Can Xử

-Đại nhân, Lâm gia còn ở trong phủ tướng quân.

Chu Nhị nói

-Chu Nhất, ngươi ở lại chủ trì chính vụ, Chu Nhị, Hạ Thanh theo ta đến phủ tướng quân.

Chu Thiên Giáng nói xong liền đi ra ngoài.

-Đợi một chút ~đại nhân, quan viện bộ Hộ đợi đã lâu, hay là ngài xử lý xong việc hẵng đi.

Chu Nhất vội vàng gọi Chu Thiên Giáng lại.

-Bộ Hộ? Bọn họ tới làm gì?

-Còn có thể làm gì, đến đòi bạc chứ sao. Chúng ta là An Sát Viện, đương nhiên phải bộ Hộ phân bổ rồi.

Chu Nhất trong lòng tự nhủ, đại nhân làm sao chúng ta lại có lúc ngốc hơn so với Đại Ngưu, không biết là thực sự không rõ hay giả bộ.

Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một lúc:

-Để người của bọn họ trở về, Chu Nhất ngươi đích thân áp tải một nghìn năm trăm vạn lượng về đến bộ Hộ. À không ~ trước tiên là đưa một nghìn một trăm vạn lượng, bốn trăm vạn còn lại, nói với bọn họ hai ngày sau sẽ đưa.

-Vậy thì số còn lại làm thế nào, để ở đây cũng không an toàn.

Chu Nhất lo lắng nói.

Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút:

-Khi chuyển giao cho bộ Hộ, lưu lại toàn bộ vàng bạc châu báu, chỉ đưa bạc cho bọn họ. Để toàn bộ xe trong phủ của chúng ta tới đây, bao chặt chẽ một chút, bí mật chuyển toàn bộ đến phủ của chúng ta. Kêu Đại Ngưu dẫn người đào hầm, bí mật chôn ở đằng sau hậu viện.

Trong số bạc đánh cắp mà Chu Thiên Giáng đoạt được có không ít là vàng bạc châu báu chuyển thành ngân lượng. Thể tích số đồ này nhỏ cũng tiện để cất giấu.

Chu Nhất ngẫm nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể làm trước như vậy, nếu không nhiều bạc như vậy, để ở đâu cũng không an toàn.

Chu Thiên Giáng đem theo hai ba mươi người, chậm rãi đi tới phủ tướng quân. Hắn có thể nói là có tính nhớ lâu, sau này ra khỏi cửa, tuyệt đối không thể thấp hơn hai mươi người, bớt lại sẽ lại bị người ta bắt cóc.

Lâm Phong từ tối hôm qua đến Quách phủ thì vẫn chưa thấy về. Nhiều người núp ở Quách phủ như vậy, hắn cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Trong phòng Lão phu nhân ở hậu viện, Chu Thiên Giáng kể chuyện xảy ra hôm nay cho Lâm Phong và Lão phu nhân nghe. Quách Dĩnh thấy hai mắt Chu Thiên Giáng phát xanh, đau lòng cầm khăn nóng giúp tán ứ.

Lâm Phong cau mày:

-Ôi ~! Niêm Can Xử làm sai rồi. Năm đó lão phu chính là truyền giáo như vậy. Vệ Triển có thể giúp giấu giếm Hoàng thượng, đã là giữ thể diện cho lão phu rồi.

Đối với những gì Niêm Can Xử đã làm, Lâm Phong cũng không thể nói được gì. Nếu không phải ông ấy thoát ly hơn hai mươi năm, dần dần phai nhạt lòng trung thành đối với hoàng thất, chỉ sợ cũng không thể cho phép Chu Thiên Giáng làm như vậy.

Chu Thiên Giáng lấy khăn mặt ở trên mắt ra, nhân cơ hội nhéo một cái trên bàn tay nhỏ bé của Quách Dĩnh. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Quách Dĩnh chỉ có thể giả vờ không biết, cũng ngầm dẫm lên chân Chu Thiên Giáng một cái.

-Sư phụ, con vốn còn muốn để số người này lặng lẽ rút khỏi kinh thành, đi đóng quân trong trang viên trường đua ngựa ngoài thành. Hiện tại xem ra, chỉ sợ còn muốn ở lại Quách phủ một thời gian. Lão phu nhân, Thiên Giáng gây thêm phiền toái cho lão phu nhân rồi.

Chu Thiên Giáng nhìn Quách lão phu nhân, ngượng ngùng nói.

Quách lão phu nhân nhìn Chu Thiên Giáng và Quách Dĩnh, bất đắc dĩ cười cười:

-Lão thân cũng là người sắp phải xuống mồ rồi, có thể giúp sức cho các ngươi, cũng là điều đáng làm.

Chu Tứ ngẫm nghĩ một lúc:

-Đại nhân, tôi đã có cách

Chu Thiên Giáng ngẩn ra:

-Cách gì, ngươi nói xem.

Chu Thiên Giáng biết Chu Tứ trước kia là người của Huyền Vũ Sứ, ẩn núp khá thành thạo. Đừng xem Lâm Phong từng đã là lão đại của Niêm Can Xử, nhưng thuật nghiệp có chuyên chú, cùng lĩnh vực này, Chu Tứ thật là có ưu thế của hắn.

-Đại nhân, lần này chúng ta hành động như vậy sở dĩ bị người ta phát hiện, chủ yếu là huy động quá thường xuyên. Một điểm nữa, chính là đóng quân quá mức tập trung. Nếu chung ta mở mấy nhà xe ngựa, mỗi cái có thể ẩn náu được một hai trăm người. Nói như vậy, mười mấy nhà thì có thể phân tán được người. Trường đua ngựa ngoài thành và trang viên đã bố trí hơn một nghìn người, sau đó lại tập trung người qua đó, chỉ sợ dẫn đến sự chú ý của thám tử. Cái kinh thành to như vậy, phân tán mấy nghìn người cơ bản không thể thấy được. Chỉ là phân tán người như vậy, không có lợi cho việc điều động và huấn luyện.

Chu Nhị phân tích nói.

-Điều này không thành vấn đề, bạc của chúng ta có là. Nếu muốn giấu binh với dân tốt biện pháp tốt nhất chính là phân tán, điểm này ta cũng biết, nhưng trong con mắt nhìn chằm chằm không buông tha của người Niêm Can Xử, tốt nhất vẫn là đợi một thời gian rồi đi.

Chu Thiên Giáng nói

-Đại nhân, trên dưới Quách phủ nô bộc tôi tớ liền mấy trăm người, chúng ta có thể phân tán rút lui ra ngoài. Người của Niêm Can Xử không thể có nhiều nhân lực lớn đến như vậy để có thể nhìn chằm chằm mỗi người. Trước hết để cho đội ngũ trong phủ Tứ hoàng tử đánh tốt trọng điểm, qua vài ngày sau khi số người này phân tán ra ngoài, trực tiếp chạy thẳng về phía xe ngựa tự ẩn thân là được rồi. Tuy nhiên, tất cả ngựa có dấu ấn, chỉ có thể tạm thời lưu lại trong Quách phủ. Thuộc hạ cảm thấy nếu Niêm Can Xử biết ở đây giấu người, vậy thì càng sớm rút lui càng an toàn.

Chu Nhị nói xong, nhìn mọi người tranh thủ ý kiến.

Quách lão phu nhân gật gật đầu:

-Biện pháp này không tệ, trước mắt trong kinh thành không ai dám trêu chọc Thiên Giáng rồi, trước tiên tạm thời phân tán hàng ngũ đóng quân.Tuy nhiên phải nhanh chóng tìm địa điểm tập kết ở ngoài thành. Kinh thành không phải là nơi có thể ở lại lâu, sớm muộn gì cũng phải …………… Một chi huấn luyện có tố chất đại quân, phải luôn duy trì được lực chiến đấu của hắn. Trường kỳ không tập trung diễn luyện, thì một lão hổ cũng sẽ bị mài bằng hung tính đấy.

Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu được biện pháp này khả thi. Mọi người thương lượng một chút chi tiết, Chu Tứ lập tức bắt đầu hành động.

Lâm Phong lại nghĩ tới một vấn đề khác:

-Thiên Giáng, ngươi giữ lại bạc ở Thục Thiên, Niêm Can Xử nên biết. Tiểu tử ngươi phải có chuẩn bị tâm lý, có lẽ Thành Võ Hoàng ngày nào đó sẽ có thể truy hỏi tới.

-Sư phụ, con sớm nghĩ tới điều này rồi. Khi áp giải Huyền Châu và Ngọc Nhi hồi kinh, số bạc còn lại đã bị người của chúng ta phân tán chuyển đi rồi. Cho dù có biết con có giữ lại, người của Niêm Can Xử cũng không biết cụ thể là bao nhiêu.

Chu Thiên Giáng là người của hai thế giới, kinh nghiệm về phương diện này rất phong phú. Bài báo kiếp trước thường đề cập bọn tham quan bí mật giấu tiền tham ô như thế nào, Chu đại quan nhân đúng là học được không ít.

Ra phủ tướng quân, Chu Thiên Giáng cảm thấy nhẹ lòng, chỉ cần vượt qua cửa ải này, tối thiểu có thể bình an mà vượt qua thời gian mấy tháng. Sau nửa năm, Chu Thiên Giáng tin rằng Chu Tam ở Thục Thiên xa xôi, âm thầm chiêu mộ nhân mã cũng đã có thành tựu. Một khi thời cơ chin muồi, Chu đại quan nhân có thể thiên cư ngẫu nhiên thiết kế chủ nghĩa xã hội của hắn.

Trong phủ của Tam hoàng tử, Huyền Nhạc mỉm cười nhìn mẫu thân Đổng Quý Phi. Trên bàn bày biện sơn hào hải vị, hai mẹ con tâm tư thoải mái nói chuyện trong cung.

Sáng sớm hôm nay, hậu cung liền truyền ra tin tức chấn động. Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi, không ngờ bị Tông nhân phủ cấm túc hai tháng. Nói cách khác, trong hai tháng này Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi không được phép tự do đi ra ngoài. Hậu cung quyền to, tạm thời chuyển dời đến trong tay Dung Quý Phi.

-Nhạc nhi, phụ hoàng ngươi làm như vậy, có phải giống như đem lão nhị Huyền Xán đày vào lãnh cung không? Nói như vậy thì về sau, cũng chỉ có lão tứ Huyền Châu và người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế rồi hả?

Đổng Quý Phi hưng phấn hỏi.

-Ha ha, mẫu thân ơi, người cũng chớ có xem thường Huyền Châu, hắn đã không còn là con sên của trước kia nữa rồi. Một Chu Thiên Giáng ủng hộ hắn, còn hơn một nửa triều thần ủng hộ ta. Về phần Huyền Xán, cũng không mất đi toàn bộ hy vọng.

Vừa nhắc tới Chu Thiên Giáng, Đổng Quý Phi hưng phấn tươi cười lập tức lạnh xuống:

-Ngươi nói xem phụ hoàng ngươi tại sao lại tín nhiệm cái tên Chu Thiên Giáng chết tiệt đó, quan viên trên triều đình không có ai là không mắng hắn. Tiếp tục như vậy, ta thấy lão tứ sớm muộn cũng leo lên đầu ngươi.

Huyền Nhạc khẽ mỉm cười:

-Mẫu thân, cuộc sống của Chu Thiên Giáng cũng không dễ chịu. Huyền Minh và Huyền Xán chịu thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Huyền Nhạc biết rõ tính cách của hai vị ca ca, đều không phải là người dễ dàng chịu nhận thua.

-Nhạc nhi, ta thấy ngươi sớm muộn cũng giao thủ với tên ác nhâ Chu Thiên Giáng, nếu như là ngươi và hắn trực tiếp giao chiến, ngươi sẽ làm thế nào?

Đổng Quý. Phi rất muốn biết con trai có nắm chắc là đối phó được với Chu Thiên Giáng hay không

Huyền Nhạc bưng chén rượu có chút sững sờ, hắn cùng với Chu Thiên Giáng xem như đã giao thủ, chẳng khác gì là đánh bại một ván. Nhưng sau bàn cờ đó, hai người đi đến thỏa thuận liên minh tạm thời. Tuy nhiên Huyền Nhạc biết rằng vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, sớm muộn gì cũng phải đối diện, vì thế liên tục nghiên cứu nhược điểm của Chu Thiên Giáng.

-Mẫu thân, Chu Thiên Giáng sở dĩ được phụ hoàng hậu ái như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là được Tĩnh Vương thúc và Quách phủ ủng hộ. Theo quan sát của con, Ngọc nhi và a hoàn Quách gia lui tới mật thiết, mà Chu Thiên Giáng lại có mối tình thắm thiết với hai người này. Nếu muốn đánh bại Chu Thiên Giáng, thì phải xuống tay với hai người này.

Huyền Nhạc tỉnh táo nói

-Chống đối bọn họ? Ngươi ~ ngươi đừng quên thân phận của Ngọc nhi.Triều Đại Phong ai mà không biết người mà Tĩnh Vương thương nhất chính là Ngọc nhi, ngươi đừng có trêu chọc Ngọc nhi.

Đổng Quý Phi căng thẳng nhìn Huyền Nhạc.

Huyền Nhạc cười ha hả:

-Mẫu thuân, đối phó ai đó không nhất định phải động thủ. Huyền Minh cũng đến tuổi kết hôn rồi, tuy nói thời gian đại tang của lão Thái Hậu không được chỉ hôn. Nhưng, căn cứ tổ chế có thể quyết định. Nếu xúi giục người của Ngạc gia xin Hoàng thượng chỉ định a hoàn Quách gia cho Huyền Minh, dựa vào mối giao tình giữa Ngạc gia và Quách gia, Quách lão phu nhân cũng không thể phản đối. Mặt khác, hậu cung chẳng phải đang đồn Dung Quý Phi muốn đem Tiểu Thất gả cho Chu Thiên Giáng sao, vậy hãy biến tin đồn này thành sự thật. Người của hoàng tộc không cùng nhập một môn. Tiểu Thất một khi gả đi thì Ngọc nhi sẽ mất đi cơ hội. Hai điểm này bất luận là thành công ở điểm nào, Chu Thiên Giáng tất sẽ trở nên điên cuồng. Theo cá tính của hắn, nhất định sẽ tìm phụ hoàng tranh cãi. Đến lúc này, không cần người khác đối phó, phụ hoàng cũng sẽ đem Chu Thiên Giáng nhốt vào lãnh cũng, vĩnh viễn không còn trọng dụng nữa. Đối phó với Chu Thiên Giáng, loại người này, thủ đoạn giết người càng mềm dẻo càng tốt. Đương nhiên, bây giờ không cần chúng ta phải rat ay, đợi qua thời gian đại tang lão Thái Hậu, đó chính là những ngày con chính thức đối diện khai chiến với hắn.

Một chiêu này của Huyền Nhạc cũng thật nắm được điểm yếu của Chu Thiên Giáng, hắn vốn muốn đợi qua thời gian đại tang, sắp đến thời điểm lập Thái tử thì trieernn khai chiêu độc kế này. Tiếc rằng người nói vô tâm người nghe hữu ý, Đổng Quý Phi vì vận mạng con trai sớm đã coi Chu Thiên Giáng là cái đinh trong mắt, nghe kế sách hay như vậy, không chịu nổi lập tức hành động.

An Sát Viện độc thúc đủ loại quan lại, số ngân lượng đoạt được lập tức giải quyết mối lo của Thành Võ Hoàng. Lẽ ra, Chu Thiên Giáng lập được nhiều công lớn như vậy, phải được Thành Võ Hoàng trọng thưởng mới phải, hay ít nhất cũng phải thăng một cấp quan mới là hợp lý. Nhưng Thành Võ Hoàng không những không thưởng, thậm chí đến nhắc cũng chưa hề nhắc. Không chỉ như vậy, còn sai Thượng thư bộ Hộ Phùng Kính trấn thủ An Sát Viện, đốc thúc giao nộp bốn trăm vạn lượng bạc bị dân chúng cướp đi.

Chu đại quan nhận làm bộ làm tịch dán thông báo ở toàn thành, khuyên bảo số dân chúng “thiện lương” đó chủ động nộp ngân lượng. Khoan hãy nói, mỗi ngày thực sự có tốp năm tốp ba ‘lương dân’ đến nộp bạc. Chu Thiên Giáng dặn dò Chu Nhất, hai ngày sau mỗi ngày cấp cho Phùng Kính năm mươi vạn, nhiều hơn một xu cũng không cho.

Cơn bão chống tham nhũng của An Sát Viện cũng không có thì kết thúc như vậy, ba ngày sau Thành Võ Hoàng ban bố thánh lệnh, bỏ cũ thay mới ba mươi hai vị quan viên Đại Phong dưới Tam phẩm. Những người rút lui, bao gồm những người như Vương Ngọc Lương, Cố Chí Tông, toàn bộ chuyển giao cho ti nha bộ Hình hậu thẩm.

Tuần ti Bộ Hình Thân Bách Công mấy ngày hôm trước bị chửi không dám ra cửa, đây có thể xem như khổ tận cam lai, lập tức trở thành bánh trái thơm ngon. Bởi vì hắn là ngời đầu tiên chủ động đầu thú, Chu Thiên Giáng cảm kích hắn trong lúc nguy nan hiện thân, trên danh sách trình Thành Võ Hoàng, đưa Thân Bách Công vào giữa quan viên thanh liêm hối lỗi sửa sai.

Trong đám quan viên mới thăng, không ít người nhìn ra con đường trong đó. Sự đổi mới ba mươi hai vị quan này, trong đó mười chín người là người đi theo tứ hoàng tử Huyền Châu. Đối với văn võ bá quan mà nói, có lẽ đây là phần thưởng trá hình mà Thành Võ Hoàng cho Chu Thiên Giáng. Nhưng, còn mười ba vị quan được đề bạt còn lại, đều lại là người của tam hoàng tử Huyền Nhạc. Bọn quan viên triều Đại Phong cảm giác nhạy cảm, ý tứ lập Thái tử của Thành Võ Hoàng, xem ra là muốn lựa chọn hai vị hoàng tử này. Nhị hoàng tử Huyền Xán tuy được sự ủng hộ của hậu cung, nhưng trong cuộc đấu tranh này không còn gì để mất, còn gián tiếp đề cao uy danh Chu đại ác nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.