Đổng Quý Phi ở bên cạnh không ngừng lải nhải như một oán phụ.
Vừa nghe đến việc này thì Tam hoàng tử Huyền Nhạc buông cây bút trong tay xuống:
- Ngạc di nương đến Quách phủ sao?
Tam hoàng tử thầm sửng sốt, y không quan tâm đến xung đột giữa Hoàng hậu và Chu Thiên Giáng nhưng lại rất để ý đến việc Ngạc Quý Phi đến Quách
phủ.
- Chẳng phải sao? Hiện giờ trong cung chỉ cần ai có động tĩnh là không
biết có bao nhiêu người nhìn theo nữa, dù sao ngạch nương đến thăm nhi
tử thì cũng chẳng ai nói gì được.
Đổng Quý Phi không cười mà nói.
Huyền Nhạc ngẫm nghĩ một chút, khẽ mỉm cười:
- Huyền Minh đúng là tự làm mình xấu mặt, nếu như y tự mình đến tìm Chu
Thiên Giáng thì có lẽ còn có thể được việc nhưng thông qua Quách phủ thì lại có chút áp lực. Tất cả mọi người đều biết Chu Thiên Giáng là môn
nhân của Quách phủ, Ngạc di nương làm như vậy chứng tỏ bà ta không hiểu
Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng là một con lừa, ngươi càng ép hắn thì
hắn càng phản kháng. Mẫu thân, người ở trong cung thì tốt nhất đừng tham dự vào việc này, làm một người bàng quan là tốt nhất.
- Hậu cung thị phi nhiều, ngạch nương cũng biết điều này, hiện giờ hậu
cung trên dưới chia làm hai phái, Dung Quý Phi là người đứng đầu phái
Tây cung, không biết là có bao nhiêu vui mừng. Ta nghe mọi người đồn đại Hoàng thượng muốn chỉ hôn Tiểu Thất cho Chu Thiên Giáng nên mới thăng
quan cho hắn, nhìn Dung Quý Phi đắc ý như là Tiểu Thất đã được gả đi rồi vậy.
Nghe mẫu thân Đổng Quý Phi nói xong thì Huyền Nhạc cười cười, những
chuyện nữ nhân suy tính thường rất hạn hẹp, rất ít người biết nhìn xa
trông rộng. Phụ hoàng chỉ hôn cũng được, thăng quan cũng được, mục đích
chính vẫn là lôi kéo Chu Thiên Giáng nên mới cho hắn lợi ích lớn như
vậy. Huyền Nhạc biết chắc chắn phụ hoàng có mục đích mà không muốn để
người khác biết, lúc này mà động đến Chu Thiên Giáng chẳng phải là tự
tìm mất mặt sao?
- Mẫu thân, chính lệnh của An Sát Viện đến hôm nay là kì hạn cuối cùng,
con phỏng chừng là Chu Thiên Giáng hẳn đã có hành động, người tốt nhất
là đánh động mấy cữu cữu kia của con. Trong thời gian này Đổng phủ đừng
tham gia bất cứ chuyện gì, kể cả những tấu chương kể tội Chu Thiên Giáng cũng đừng nói leo vào.
- Sao vậy? Chu Thiên Giáng dám động đến hoàng thân quốc thích sao?
Đổng Quý Phi không tin hỏi.
Huyền Nhạc vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đổng phủ dù có là hoàng thân thì cũng có lớn bằng Chu phủ năm đó
không? Chẳng phải Chu Thiên Giáng đã giết Chu Đại Trung, đánh tan đại
quân của Chu Diên Thiên đó sao? Lão Thái Hậu vừa đi, quốc thích hậu cung chính là Hoàng hậu Phùng thị vi tôn, người nên cảnh cáo mấy vị cữu cữu
kia, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Huyền Nhạc lạnh lùng nhìn mẫu thân của mình, hắn ghét nhất là mấy kẻ
quốc thích dựa vào hậu cung để tác oai tác quái, hơn nữa hậu cung phi
tần đông đúc nhưng người được sủng ái thực sự thì chẳng có mấy ai, kể cả ngạch nương Đổng Quý Phi của y cũng đã sóm mất sự sủng ái của Hoàng
thượng. Nếu không phải Đổng Quý Phi hạ sinh được một hoàng tử như y thì e là hiện tại cùng lắm cũng chỉ là một Tài nhân.
Mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), cùng với sự trưởng thành của Huyền
Nhạc thì sức nặng trong lời nói của Đổng Quý Phi trước mặt nhi tử này
cũng ngày càng nhẹ. Bà trông mong đứa con này có thể ngồi lên hoàng vị,
như vậy thì nhà mẹ của bà mới có thể là thân tộc bậc nhất trong hậu cung Đại Phong.
Hai mẫu tử đang nói chuyện thì một gã hộ vệ bước vào:
- Bẩm báo chủ tử, An Sát Viện động thủ rồi.
- Hả?
Huyền Nhạc vừa nghe thấy vậy thì đứng bật dậy:
- Nói đi, động đến ai trước?
- Theo như tai mắt của chúng ta báo cáo thì An Sát Viện lần lượt phái
người đế ba nơi, nơi thứ nhất là phủ đệ của thuế khố tổng phủ Vương
Thượng Thanh đại nhân, nơi thứ hai là quan nha của Hồng Lư Tự Thiếu
Khanh Tôn Bính Lộ, đoàn nhân mã thứ ba thì đến Thủ Bị nha môn Kinh Giao.
Huyền Nhạc nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, Vương Thượng
Thanh và Tôn Bính Lộ đều là chi trưởng đáng tin cậy của Đại hoàng tử,
còn Thủ Bị Kinh Giao Cố Chí Đồng lại càng là tâm phúc của y. Thủ Bị nha
môn Kinh Giao chẳng khác gì căn cứ hậu cần của đại doanh Kinh Giao, Thủ
Bị tiền nhiệm là người của Sở Vân đã bị Đại hoàng tử đá đi rồi thay tâm
phúc của y là Cố Chí Đồng vào.
Đổng Quý Phi cũng nghe ra được ẩn ý thì không khỏi vui mừng. Đối với bà
thì bà chỉ mong sao Huyền Minh và Chu Thiên Giáng liều mình ta chết
ngươi sống.
- Lui xuống đi, tiếp tục theo dõi, ta muốn xem xem cây đuốc thứ nhất của Chu Thiên Giáng có thể đốt lớn đến mức nào.
Huyền Nhạc phân phó một tiếng, gã hộ vệ vâng một tiếng rồi lui ra.
Từ lúc Chu Thiên Giáng thăng quan, vì để tránh hiềm nghi nên đến Tứ
hoàng tử cũng không qua lại nữa, tuy vậy trong lòng Lão Tam, Lão Tứ đều
có tính toán, chắc chắn Chu Thiên Giáng sẽ không động đến bọn họ. Tam
hoàng tử không khỏi khâm phục dũng khí của Chu Thiên Giáng, làm vậy
thoạt nhìn có chút lợi dụng việc công để trả tư thù nhưng cũng ngầm có
huyền cơ.
Đại hoàng tử nắm binh quyền trong tay, theo tổ chế thì đã mất đi tư cách lập Thái tử, Chu Thiên Giáng không động thủ với ba hoàng tử khác thì
chẳng khác nào để lại đường sống cho họ. Tuy Đại hoàng tử nắm trọng binh trong tay nhưng so với người kế vị thì quả thực là người kém nhất trong các hoàng tử, vô hình trung đã để Huyền Xán được lợi.
Hành động nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán của An Sát Viện đã sớm làm
kinh động đến quan lại trong kinh thành. Chính lệnh vừa đến hạn thì tất
cả mọi người đều thấp thỏm không yên quan sát An Sát Viện xem có động
tĩnh gì, đương nhiên là cũng có không ít quan viên vô cùng vui vẻ, những người đó đều là người theo Tứ hoàng tử Huyền Châu. Chu Thiên Giáng của
Đại Phong triều ra sức ủng hộ Tứ hoàng tử đã trở thành bí mật được công
khai, vậy nên khi Chu Thiên Giáng được phong là An Sát Sứ thì người vui
mừng nhất chính là Tứ hoàng tử và phe phái của cậu ta. Mặc dù không có
nhiều người coi trọng Tứ hoàng tử nhưng nhờ có Chu Thiên Giáng đỡ lưng
mà cũng có không ít người bám gót.
Chu Thiên Giáng ngồi trên cao đường của An Sát Viện, Lão thái phó Vương
Bính Khôn cũng ôm cây gậy trúc ngồi vị trí thượng khách bên cạnh. Hôm
nay Chu Thiên Giáng hạ lệnh bắt người ông ta cũng không ùa theo, sau khi thiết triều về nghe nói đến việc này, Lão thái phó ngồi đây cũng coi
như lập uy giúp Chu Thiên Giáng, dù gì thì uy vọng của Lão thái phó ở
Đại Phong triều vẫn còn rất cao.
- Chu đại nhân, ngươi tùy tiện bắt người như vậy thì trong tay có chứng cứ tham nhũng không vậy?
Vương thái phó không kìm được hỏi.
Lão thái phó Vương Bính Khôn làm việc vô cùng cẩn trọng, nghiêm túc,
trước kia ông gọi thẳng là Chu Thiên Giáng, hiện giờ hắn làm An Sát Sứ
thì Vương thái phó đều xưng hô theo đúng chức vị, cho thấy bản thân
không hề cậy già mà lên mặt.
- Lão đại nhân, không cần chứng cứ, chỉ cần bắt đúng người là được.
Chu Thiên Giáng không để ý nói.
Vương thái phó nghe vậy thì khẽ run rẩy, chức quan của ba người bị bắt
cũng không thấp, đến chứng cứ cũng không có mà nói bắt là bắt, nhỡ đâu
họ đều trong sạch thì làm thế nào.
- Chu đại nhân, lão phu không đồng ý ngươi làm như vậy, không có chứng
cứ mà tùy tiện truy bắt đại thần trong triều là tội khi quân.
Vương thái phó đứng dậy.
- Thái phó đại nhân, ngài cứ yên tâm đi, nếu như ba người này mà trong
sạch thì tôi sẽ đem đầu dâng lên Hoàng thượng ngay lập tức, như vậy được chưa?
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm nhủ lão già này đúng là đồ cố chấp, ngoài việc dụ dỗ ra cũng không có cách nào khác cả.
Nghe Chu Thiên Giáng nói vậy thì Vương thái phó mới có chút yên tâm, cán bộ tham mưu cao cấp như ông ta chỉ phụ trách việc giám sát Chu Thiên
Giáng, công việc cụ thể thì Vương thái phó cũng không hỏi đến nên ông ta cũng không biết rằng Chu Thiên Giáng đã sớm có tính toán hay là bắt
người loạn lên.
Một lát sau Chu Nhất đã dẫn theo Tổng quản thuế khố phủ Vương Thượng
Thanh đến quy án. Thấy Vương lão thái phó ngồi trên cao đường, Vương
Thượng Thanh khóc rống lên như nhìn thấy người thân.
- Lão đại nhân, hạ quan bị oan! Xin lão đại nhân làm chủ cho hạ quan, Chu Thiên Giáng căn bản không có quyền làm vậy.
Vương thái phó lúng túng nhìn Vương Thượng Thanh một cái:
- Vương đại nhân, đây là An Sát Viện, không phải là Quốc Tử Giám, lão
phu cũng không có quyền hỏi đến, nhưng lão phu tin là Chu đại nhân sẽ
nhìn thấu mọi việc, sẽ không hàm oan bất cứ người tốt nào đâu.
Vương Thượng Thanh vừa nghe thấy vậy thì mới hiểu ra Vương thái phó cũng không có quyền lên tiếng ở đây liền vội vã nhìn Chu Thiên Giáng.
- Chu đại nhân, quả thực hạ quan có tham ô tám trăm lượng bạc nhưng ta
đã giao hết ra rồi, An Sát Viện có thể điều tra. Chẳng phải ngài từng
nói chỉ cần nộp lên trên thì sẽ bỏ qua sao? Chu đại nhân, ngài không thể lừa dối bá quan thiên hạ được.
Vương Thượng Thanh khóc ròng ròng như người chịu nhiều uất ức lắm.
- Vương đại nhân, bản quan hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu rồi?
Chu Thiên Giáng cười híp mắt hỏi.
- Tám…tám trăm lượng.
Vương Thượng Thanh cố chấp nói.
- Người đâu, lôi xuống…đánh năm mươi đại bản thật mạnh cho ta!
Chu Thiên Giáng cầm quan trù lên định ném xuống.
- Khoan đã…khoan đã! Chu đại nhân, hạ quan nhớ ra rồi, là…một ngàn tám
trăm lượng. Bây giờ hạ quan hồi phủ đem số tiền còn thiếu đến đây nộp
lại.
Vương Thượng Thanh bị dọa cho đầu đầy mồ hôi, cẩn thận nhìn Chu Thiên Giáng.