Chu Nhất gật đầu, tỏ vẻ tán thành cánh nói của Chu Nhị, y quả thật không có bản lĩnh đối phó nhiều người như vậy. Sở trường Thanh Long Vệ chính
là ám sát, không phải là đối địch.
Chu Thiên Giáng nhíu mày: - Dùng tên bắn tin vào trong thì sao?
Chu Nhất ước lượng khoảng cách: - Đại nhân, tường thành dày thế này, cho dù bắn vào trong cũng sẽ rơi xuống tay quan binh.
Chu Thiên Giáng bắt đầu suy tư, căn cứ vào tri thức kiếp trước, hắn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp.
Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình đứng trên tường thành tự mình gác cửa
chính. Không ai nói được tên Chu Thiên Giáng lỗ mãng kia khi nào sẽ ấm
đầu mà hạ lệnh công thành.
Hai canh giờ trôi qua, ngoài thành vẫn không có động tĩnh gì. Đám quân
lính trên tường thành ước gì vĩnh viễn đừng có chuyện công thành.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên xuất hiện đèn trời, những ngọn đèn
theo cơn gió bay vào trong thành. Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình giật
mình nhìn, không rõ ban ngày đốt đèn trời là có ý gì.
Đèn trời này rất kỳ lạ, phía dưới còn có một dải giấy dài bay phần phật, mỗi dải giấy đều viết một hàng chữ đỏ to tướng: “Mãn quán đảo thiên
song khởi hắc nhâm vật táo“.
Những lời này là ám ngữ bổn môn của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ, “mãn quán”
chính là toàn thành, “đảo thiên song” là chỉ giếng nước, “khởi hắc” là
phóng độc, “nhâm vật táo” chính là bảo tùy ý phóng hỏa.
Trong thành, người của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ vừa thấy “Toàn thành
phóng độc trong giếng, tùy ý phóng hỏa”, họ lập tức hiểu ý đồ của Chu
Thiên Giáng. Tuy Chu Đại Trung đã hạ lệnh toàn thành lùng bắt người của
Niêm Can Xử, nhưng những người này làm đủ mọi nghề, giấu mình rất kín
đáo. Người bị bắt cơ bản đều là dân thường.
- Đại nhân! Không xong, suối chảy vào thành đã bị cắt đứt. Một gã quan truyền lệnh chạy lên tường thành báo lại.
Chu Đại Trung nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, căn bản không để trong lòng. Ở chỗ dòng suối chảy vào trong thành, Diêu Nhất Bình sớm sai
người dựng khung giá, một khi đại quân bên ngoài muốn từ nơi ây tiến
vào, các tảng đá lớn trên khung lập tức rơi xuống chặn lại. Hơn nữa trên mặt nước hiện có đầy bụi gai, kỵ binh đối phương không thể tiến vào, bộ binh cho dù có thể đi vào đến một khoảng cũng là đi tìm cái chết. Hơn
nữa trong thành có mấy chục miệng giếng, Chu Đại Trung căn bản không lo
thiếu nước.
Sắc trời dần tối, quân lính trên tường thành càng thêm khẩn trương. Ban
đêm công thành, tỉ lệ tử vong nếu so với ban ngày thì cao hơn rất nhiều.
Trong thành đã tiến hành cấm đi lại ban đêm. Trong màn đêm, từng bóng
người trèo qua tường, bên hông của bọn họ cột túi độc dược đã được phối
chế. Ám thủ Niêm Can Xử chẳng những đầu độc trong giếng, họ còn ném cả
xác chó gà chết vào đó.
Trong thành Thục Thiên Phủ, mọi giếng nước đều bị hạ độc chỉ trong một
đêm, bao gồm cả miệng giếng ở bên tường hậu viện phủ nha. Giếng nước duy nhất không bị hạ độc nằm ẩn trong sân nhà dân, đây là một cứ điểm bí
mật của Niêm Can Xử, vì vậy các ám thủ chừa lại miệng giếng này.
Để đề phòng giếng nước bị mất dược hiệu sau vài lần lọc, người của Niêm
Can Xử hạ dược rất cẩn thận. Họ dùng vải buộc thuốc lại thành túi, cột
thêm đá vào rồi để chìm xuống đáy giếng, lọc nước bao nhiêu lần cũng vô
ích. Trừ khi làm giếng cạn rồi lấy túi thuốc lên, bằng không dược hiệu
kéo dài hơn hai mươi ngày mới tan hết. Đương nhiên thuốc không phải kịch độc, người uống vào chỉ bị nôn mửa tiêu chảy.
Chu Đại Trung kiên trì đứng trên thành lầu đến canh bốn mới trở về phủ
nha nghỉ ngơi. Có kinh nghiệm từ lần bị Lâm Phong uy hiếp trước đó, y
giờ đây cực kỳ cẩn thận. Ám thủ Niêm Can Xử người người như quỷ, ai biết được họ nhảy từ nơi nào ra. Vì vậy Chu Đại Trung cho toàn bộ thân binh
hộ vệ gác cẩn mật ở cửa trước cửa sau, không chỉ vậy, đến nóc nhà cũng
có người canh gác.
Trời đã sáng rõ, Chu Đại Trung bị tiếng gọi bên ngoài làm tỉnh giấc, có người hô: - Đại nhân, tôi muốn gặp đại nhân!
Chu Đại Trung bật dậy: - Công thành rồi sao?
- Đại nhân, là đầu bếp ở nhà bếp cầu kiến. Hộ vệ ngoài cửa đáp.
Chu Đại Trung nghe thấy, tức đến mức muốn giết tên đầu bếp này:
- Đồ khốn kiếp, bổn đại nhân bận rộn quân sự, làm quái gì lại phiền đến ta.
- Đại nhân, y nói... trong giếng có người đầu độc!
- Đầu độc? Chu Đại Trung thất kinh, khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Hôm
qua quân địch vừa chặn nguồn nuốc, y liền nghĩ đến một hậu quả đáng sợ.
Chu Đại Trung rời phòng, tên đầu bếp bị cản lại cách đó không xa: - Nói, sao ngươi chắc chắn là bị đầu độc?
- Đại nhân, sáng sớm các phụ bếp chuẩn bị làm điểm tâm, đột nhiên phát
hiện một con gà chết trong giếng, phụ bếp tưởng là bất cẩn làm rơi vào
nên không để ý, ai ngờ họ ăn cháo xong đều bị nôn mửa tiêu chảy. Hôm nay tiểu nhân dậy hơi muộn nên không ăn cùng họ, vốn dĩ tiểu nhân không
biết trong giếng có độc, nhưng con chó vàng uống nước vừa múc lên liền
bị giống họ. Cho nên tiểu nhân khẳng định có người hạ độc. Đầu bếp kể rõ đầu đuôi, sợ bỏ sót gì đó. Phụ bếp mỗi ngày đều ăn trước, sau khi phát
sinh chuyện này, đầu bếp không dám làm điểm tâm nữa.
- Dẫn bổn quan đến xem thử. Chu Đại Trung theo sau đầu bếp sải bước đến hậu viện.
Đến nơi, Chu Đại Trung sai người múc nước lên, tìm một con chó thử nghiệm, lúc này mới xác định có người đã hạ độc.
- Người đâu, mau chóng báo với Diêu Nhất Bình kiểm tra giếng nước bên
thủ bị doanh có bị hạ độc không. Còn nữa, lập tức phái người canh giữ
giếng nước khắp thành, không cho bất cứ ai tiếp cận. Chu Đại Trung sốt
sắng, gấp gáp hạ lệnh canh giữ miệng giếng.
Nhưng mệnh lệnh chưa kịp phát ra, bá tánh đã đứng đầy trước cửa phủ nha, không chỉ bên này mà bên thủ bị doanh cũng loạn hết lên. Lính hộ thành
luân phiên ăn cơm, nhóm này ăn xong chưa kịp lên tường thành thay ca thì đã nằm lăn ra. Diêu Nhất Bình chủ quản Bộ Nha lâu năm, y lập tức điều
tra nguồn độc. Nhưng việc này cũng không ích gì, Diêu Nhất Bình tái mặt, mấy chục giếng nước khắp thành đều bị đầu độc. Nguồn suối bên ngoài đã
bị chặn, sông nhỏ trong thành cạn đáy, nếu nước giếng không dùng được
nữa, địch không cần tấn công cũng đủ khiến họ bị vây chết.
Diêu Nhất Bình lập tức hạ lệnh lọc giếng. Cái gọi là lọc giếng chính là
không ngừng múc nước, cái cũ không đi cái mới không tới, cách này dùng
để khử độc trong nước. Nhưng họ lọc giếng cả buổi sáng, mỗi lần dùng
động vật thử nghiệm vẫn bị nôn mửa tiêu chảy.
Dân chúng trong thành bắt đầu khủng hoảng. Phủ nha đã dán cáo thị, trước khi chưa xác định, không cho phép ai uống nước giếng. Dân chúng mặc kệ
đại quân ngoài thành, dù sao đều là người Đại Phong, dù là Hoàng thượng
hay Thái hậu thắng cũng không liên quan đến một đồng nào của họ. Song bị chặn nguồn nước lại liên quan đến sự sống còn của họ.
Ngoài cửa thành, từng đội nhân mã đang luyện tập hăng say. Văn Nhữ Hải
đích thân ra trận, chỉ dạy kỹ xảo đột kích và phối hợp đội ngũ cho các
binh lính mới. Lính hộ thành Trung Đô ít nhiều vẫn còn biết chút ít,
nhưng phạm nhân trong ngục lại không hiểu chút gì.
Chu đại quan nhân biết huấn luyện lính mới không dễ gì, đặc biệt giải
tán đội thân binh của hắn. Những người đó đều là tinh anh của đại quân
Trấn Nam, lúc mấu chốt liền phát huy tác dụng. Có điều Chu đại quan nhân lại đích thân vào đội huấn luyện, chọn ra bốn mươi phạm nhân lập nên
đội thân binh mới.
Quách Dĩnh vẫn là đội trưởng, bọn Chu Nhất là đội phó, bốn người mỗi người quản lý một tổ để huấn luyện.
Quách Dĩnh tức đến độ môi dẩu lên trên trời. Quân tinh anh Trấn Nam đàng hoàng không chịu dùng, lại tìm một đám không ra gì làm thân binh, đây
không phải là kiếm chuyện sao.
Chu Thiên Giáng cũng điều tra những người trong ngục, phần lớn họ đều bị oan, nếu có cũng chỉ là việc nhỏ, song lại bị phán trọng tội.
- Ngươi đó, người to con ấy, ngươi qua đây. Chu Thiên Giáng nhìn thấy một gã vai rộng eo thon, hắn bèn gọi tới.
- Ngươi tên gì, phạm tội gì mà bị tống vào ngục? Chu Thiên Giáng thấy tên này có sức lực, làm tùy thùng của hắn cũng không tệ.
- Đại nhân, tôi là Ngưu Đại Tráng, vì đá chết một con chó của Bảo Trường gia mà bị họ bắt nhốt.
Chu Thiên Giáng nghe xong, hắn ngã trúng làm chết một con heo, ngươi lại đá chết một con chó. Mẹ tôi ơi, nói ra cũng xem như họ là thân thích.
- Đại Ngưu, sau này ngươi sẽ theo cạnh bổn đại nhân, ta bảo gì ngươi cứ làm theo.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu. Ngưu Đại Tráng gãi đầu, nghiêm túc chỉnh cách gọi của Chu Thiên Giáng.
- Ta biết, chẳng phải ngươi họ Ngưu sao, nên ta gọi ngươi là Đại Ngưu.
- Nhưng tôi tên Đại Tráng mà.
- Ta biết, nhưng gọi là Đại Ngưu có vẻ thân thiết hơn.
- Đại nhân, nhưng tôi tên Đại Tráng.
- Mẹ ta ơi, mệt chết mất. Con bà ngươi, bổn đại nhân gọi ngươi ra sao
thì cứ nghe theo, không được trả treo. Chu Thiên Giáng trừng mắt, Ngưu
Đại Tráng liền im miệng.
Chu Thiên Giáng nhìn quanh, lại chọn thêm một tên to con từ trong đội.
Gã này là người mổ heo, tên Hà Dương, vừa hay tương phản với Ngưu Đại
Tráng, gã bị cà lăm, cả ngày không nói một chữ. Ngoài ra hai kẻ này đều
rất có sức, với họ chỉ cần có cơm ăn, không cần quân lương cũng được.
Chu Thiên Giáng dựa vào tiếp viện hậu cần của Trung Đô ung dung bao vây
bốn ngày. Trong bốn ngày này, tất cả lính mới ít ra cũng nên thân một
chút dưới áp lực cao. Các phạm nhân đều xuất thân từ khổ lao, họ không
sợ cực khổ.
Đội thân binh của Chu đại quan nhân càng hỗn tạp hơn, trộm vặt trộm muối dẫn khách đều có, còn có cả quy nô, sở trường của bọn họ chính là danh
khúc “Hoa cúc tàn” của thanh lâu.
Bọn Chu Nhất dạy người theo tư chất, xem bọn họ là ám thủ Niêm Can Xử mà huấn luyện. Bốn tổ nhỏ của đội thân binh đều có đặc sắc riêng.
- Thiên Giáng, ngươi muốn thành lập nòng cốt của mình sao? Lâm Phong cầm hồ lô rượu, nhìn đội thân binh đang được huấn luyện.
- Sư phụ, chi đại quân này đều là người của đại doanh Trấn Nam, không
biết khi nào thu hồi. Một khi bình định Chu gia, con vẫn phải giữ lại
người của mình mới ổn.
- Sao vậy? Người của Niêm Can Xử không đủ để ngươi dùng à?
- Không được, đợi đến khi thu phục Thục Thiên thành, con vẫn muốn mở
rộng binh lực. Nhưng những người này, đến sau cùng con sẽ lưu lại để lập nên đội quân của riêng mình. Mặc kệ Hoàng thượng có đồng ý hay không,
con vẫn bí mật bồi dưỡng họ, lỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện, bắt người trước cũng không vội.
- Tiểu tử thúi, đây là mưu phản, hơn nữa nhiều binh mã thế này, ngươi
định giấu đi đâu? Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hì hì, giấu binh trong dân. Chu Thiên Giáng cười thần bí, hắn đã sớm
nghĩ xong việc này rồi. Chỉ cần có bạc trong tay, hắn có thể lấy danh
nghĩa thương đội xuất hiện.
Hai thầy trò đang nói, Chu Nhị chợt chạy tới: - Đại nhân, ám thủ Trung
Đô nhận được mật báo kinh thành, quốc cữu Chu Diên Thiên đã phát động
vài lần công kích với kinh thành, Tĩnh Vương suất lĩnh Kinh Giao đại
doanh và thủ vệ kinh thành ra sức nghênh chiến, đánh tan Bắc Bộ đại
doanh. Hiện tại kinh thành đã bị vây khốn, nhưng trong lúc kịch chiến,
Vương lão Thái phó không màng nguy hiểm đích thân đứng ở đầu thành giận
dữ mắng mỏ Chu Diên Thiên phản nghịch. Các quan trong triều đủ rất cảm
động, lục bộ quan viên đã đoàn kết nhất trí đứng về phía Hoàng thượng.
Chu Thiên Giáng nghe xong cũng thấy nhiệt huyết sôi sục: - Tĩnh Vương
cũng giỏi đấy, có điều không ngờ Vương thái phó lại cương chính như thế. Chỉ với điểm này, sau khi về kinh ta sẽ đích thân tới cửa nhận lỗi với
y.
- Đại nhân, chuyện tiếp theo e là ngài sẽ không muốn nghe. Chu Nhị dè dặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Thế nào, còn nữa sao?
- Nước Đương Vân phía nam đã xâm chiếm biên cảnh đại binh ta bảy ngày
trước, Quách tướng quân đã không còn sức rút binh, cho nên Vệ Triển đại
nhân lệnh cho ngài mau chóng chiếm Thục Thiên, hồi kinh cứu giá.
- Cái gì? Nước Đương Vân xâm lấn rồi? Chu Thiên Giáng kinh ngạc, nếu xâm lấn vào lúc này, Chu gia chắc chắn trăm phần trăm mưu phản cùng bọn
chúng.
- Còn nữa, theo mật báo tiền phương, Chu Đại Trung đã phái bốn vạn nhân
mã đến cứu viện. Bọn họ rời kinh đã bốn ngày, ước tính khoảng sáu ngày
nữa là đến. Chu Nhị tiếp lời.
Chu Thiên Giáng gãi đầu: - Má nó, xem ra ngày đầu chúng ta tới đây, Chu
Đại Trung đã cầu cứu rồi. Chu Nhị, lập tức gửi mật hàm cho Vệ đại nhân,
xin chuyển lời đến Hoàng thượng, nói ba vạn đại quân của Chu Thiên Giáng ta... Không, cứ viết triệu tập mười vạn đại quân, sẽ mau chóng hồi kinh cứu giá, rồi chuyển lời cho Tĩnh Vương, ngài ấy cứ ở kinh thành, ta sẽ
bảo vệ con gái của ngài.
- Đại nhân, chúng ta lấy đâu ra mười vạn đại quân? Đây là tội khi quân. Chu Nhị lo lắng nói.
- Yêu tâm đi, Hoàng thượng còn ước ta sẽ nói nhiều hơn, người sẽ đem mật hàm của chúng ta nói với bá quan văn võ trong kinh để họ yên tâm. Nói
không được thì dán thông cáo khắp các con đường lớn, cũng có thể khiến
dân chúng yên tâm. Đoạn hắn quay sang Đại Ngưu: - Đại Ngưu, lập tức báo
với Văn tướng quân cùng các quan tướng từ thống lĩnh trở lên cấp tốc đến đại trướng.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu.
- Còn nói nhảm nữa thì ta đá chết ngươi! Chu Thiên Giáng nghĩ bụng chẳng trách gã này đá chết chó lại bị nhốt lâu như thế, chỉ với cái miệng
thúi của gã thì có nhốt năm năm cũng không nhiều.
Trong đại trướng, Chu Thiên Giáng đem tin tức truyền đạt với mọi người.
Văn Nhữ Hải và Trấn Nam tướng sĩ vừa nghe nước Đương Vân đột nhiên xâm
phạm, họ lập tức bát nháo cả lên, có mấy người hận không thể lập tức kéo quân trở về.
- Câm miệng! Chu Thiên Giáng rống lớn một tiếng: - Mọi người nghe, hiện
tại nhiệm vụ của chúng ta là chiếm Thục Thiên Phủ, trở lại kinh thành
cứu giá. Ai còn dám dao động quân tâm, bổn soái quyết trảm không tha.
Chu Thiên Giáng nói xong, quét mắt nhìn các quan tướng.
Đừng nhìn âm thanh Chu Thiên Giáng không nhỏ, nhưng các tướng lĩnh đại
quân Trấn Nam không ai phục hắn. Ở trong mắt những tướng lĩnh này, Chu
Thiên Giáng chẳng qua là chủ soái tạm thời. Đối với việc Chu gia vây
khốn kinh thành và nước Đương Vân xâm lấn mà nói, trong lòng của bọn họ
vẫn nghĩ về Trấn Nam. Cho dù Chu gia phá kinh thành, đơn giản là đổi
thiên tử thôi. Nước Đương Vân một khi phá phòng ngự Trấn Nam, chúng sẽ
san bằng tất cả, thậm chí có nguy cơ mất nước.
- Văn Tướng quân, mạt tướng thỉnh cầu dẫn đội trở về Nam Cương phòng
ngự, tuyệt đối không thể phá. Thống lĩnh Phạm Nhung đứng lên, không thèm nhìn Chu Thiên Giáng, trực tiếp chắp tay thỉnh lệnh Văn Nhữ Hải.
Văn Nhữ Hải áy náy nhìn Chu Thiên Giáng, y tức giận nói với Phạm Nhung: - Phạm Nhung, chủ soái ở đây là Chu Thiên Giáng đại nhân, không được thất lễ.
- Hừ! Trong mắt mạt tướng chỉ có cờ hiệu của đại doanh Trấn Nam ta, không biết cờ hiệu Heo gì hết. Phạm Nhung nói.
Chu Thiên Giáng nheo mắt, hắn biết sớm muộn gì cũng có cục diện này. Vốn tưởng chiếm được Thục Thiên Phủ rồi có thể hòa hợp với mọi người, nhưng giờ xem ra nếu không lập uy trong quân, hắn khó mà khống chế các tướng
sĩ Nam Cương này.
- Phạm Nhung, bổn soái cho ngươi một cơ hội, trở về chỗ ngồi câm miệng cho ta.
- Hừ! Đại nhân, ngài thấy máu chảy chưa? E là thấy rồi sợ muốn tè ra
quần. Muốn làm đại soái của chúng ta thì phải xung phong dẫn quân, để
mọi người khâm phục.
Phạm Nhung đã nhẫn nhịn rất lâu. Từ khi Văn Nhữ Hải giao lại binh quyền
thì không ít người bất mãn, nhưng họ đều giữ trong bụng không nói ra.
Hôm nay họ mượn cơ hội này muốn phát tiết một chút.
Chu Thiên Giáng vỗ bàn trước mặt: - Đội thân binh nghe lệnh.
- Có! Chu Nhất đáp lời, dẫn người xông vào.
- Bắt Phạm Nhung cho ta! Chống đối chủ soái mê hoặc quân tâm, theo quân quy, trảm!
Chu Thiên Giáng trơn mắt, không nói câu nào bèn hạ lệnh trảm.
Văn Nhữ Hải và các quan viên đều kinh ngạc đứng chết trân. Chu Nhất
không thèm để ý, tiến lên ấn y xuống đất, cả đám thân binh kẻ giữ tay
chân kẻ bóp cổ, trói Phạm Nhung như đòn bánh tét rồi lôi ra ngoài.
- Đại nhân! Xin đao hạ lưu nhân! Văn Nhữ Hải cùng các tướng lĩnh đồng loạt quỳ xuống đất.
- Không ai được xin tha, lui hết!
Dứt lời, Chu Thiên Giáng phất tay, dẫn hai tướng Đại Ngưu và Hà Dương rời khỏi đại trướng.
Tin Chu Thiên Giáng muốn giết Phạm Nhung lập tức truyền khắp đại doanh.
Phạm Nhung bị trói trên đài cao, Chu Nhất ở bên cạnh mài đại đao. Y
không biết Chu Thiên Giáng muốn giết thật hay giả, chỉ có thể đợi mệnh
lệnh tiếp theo. Nhưng trong lòng Chu Nhất, hơn phân nửa nghĩ hắn đang
diễn trò hù dọa người của đại doanh Trấn Nam.
Chu Thiên Giáng rời khỏi đại trướng, hắn không về lều ngủ của mình mà
chạy đến ngồi trên xe soái. Văn Nhữ Hải thống lĩnh các tướng lĩnh của
đại doanh thỉnh cầu Chu đại quan nhân khai ân.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng chạy tới, đại doanh Trấn Nam đều là
thủ hạ của phụ thân, Quách Dĩnh không ngờ Chu Thiên Giáng lại hạ lệnh
chém giết thống lĩnh dẫn binh.
- Thiên Giáng, huynh điên rồi. Mau mau hạ lệnh thả Phạm tướng quân, bằng không muội không để yên cho huynh. Quách Dĩnh giận đỏ mặt, chuyện lớn
như vậy không ngờ Chu Thiên Giáng lại không thương lượng với nàng.
- Thiên Giáng, huynh không thể làm vậy, sẽ ảnh hưởng quân tâm đấy. Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn các tướng sĩ xung quanh.
Chu Thiên Giáng đã sớm suy tính, hắn cũng sợ phát sinh binh biến. Nhưng
cũng không còn cách nào, Chu Thiên Giáng biết nếu lần này hắn cúi đầu,
vậy sau này bản thân chỉ có thể làm một con rối.
Đại doanh Trấn Nam đều là chi chính của Quách Thiên Tín, chi đội này
huấn luyện có tiềm năng, giữ quân quy cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không phải biết tin nước Đương Vân xâm lấn, Phạm Nhung nóng ruột không giữ được
chừng mực, chỉ sợ sẽ lại giấu sự bất mãn trong lòng. Hơn nữa tất cả mọi
người đều biết địa vị của Chu Thiên Giáng ở Quách phủ, Quách Thiên Tín
có thể giao quyền lớn cho hắn, đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Quách
đại tướng quân đối với Chu Thiên Giáng.
Quách Dĩnh thấy Chu Thiên Giáng không nói lời nào, bèn nóng ruột: -
Thiên Giáng, muội đi cởi trói cho Phạm tướng quân, xem ai dám ngăn muội.
- To gan, muội có biết lén thả tội tướng phải gánh hậu quả gì không.
Người đâu, đem Quách Dĩnh... nhốt vào lều ngủ của bổn đại nhân. Chu
Thiên Giáng nghĩ bụng thời điểm mấu chốt vẫn chưa tới, muội làm loạn cái gì.
- Ta xem ai dám! Quách Dĩnh tức giận rút đao ra.
Nhưng vừa nói xong câu đó, sau gáy nàng đã bị Chu Tam đánh mạnh một nhát, Chu Tam Chu Tứ cùng khiêng Quách Dĩnh ra ngoài.
Các quan tướng thấy Chu Thiên Giáng dám hành xử vô lý với Quách đại tiểu thư như vậy, không ít người rút đao ra soàn soạt. Cục diện bỗng chốc
trở nên căng thẳng.
Ngọc Cách Cách kinh hoảng nhìn bốn phía, không rõ Chu Thiên Giáng tại
sao phải làm như vậy. Tứ Hoàng tử trước mắt giục trận ở sau cửa thành
Thục Thiên Phủ, nếu có y ở đây, có lẽ sẽ làm người trung gian giảng hòa.
Lâm Phong không biết chui từ đâu ra, cầm theo cái hồ lô rượu ung dung như tản bộ đi đến cạnh xe của Chu Thiên Giáng.