Đã nhiều ngày Chu Thiên Giáng vẫn chờ tin tức của Tĩnh Vương. Mỗi ngày
ngoài hai canh giờ bị Lâm Phong buộc rèn luyện ra, thì cãi nhau âm ĩ với Quách Dĩnh. Chu Thiên Giáng phát hiện, đừng xem Quách Dĩnh nhỏ tuổi,
người dưới quyền vẫn thật có chút bản lĩnh.
Quách Thiên Tín cũng phát hiện chút manh mối không chính xác giữa con
gái với Chu Thiên Giáng, nhưng lúc này Chu đại quan nhân đã hoàn toàn
chiếm được thiện cảm của Quách Thiên Tín. Quách Đại tướng quân cũng
không để trong lòng. Chỉ bằng cái khí thế của Chu Thiên Giáng trước
triều đình kia, Quách Đại tướng quân thấy có nên để nghị Lý Hồng đưa Chu Thiên Giáng tới Binh bộ hay không. Sau này có đôi co cùng các quan văn, cũng coi như bên võ quan này một chữ chửi đổng cũng không mang theo chữ thô tục.
Tin Chu Thiên Giáng quay lại Quốc Tử Giám, khiến mọi người choáng váng,
ngay cả Tĩnh Vương cũng cảm thấy ý chỉ này có phải là do thời điểm đó
hoàng huynh đã uống nhiều không. Chu Thiên Giáng đã cứng nhắc như vậy
với đám Thái phó học chính ồn ào, lại để hắn trở về nữa quả thật có chút không được. Nhưng, Hoàng thượng nếu đã ra ý chỉ như vậy, Tĩnh Vương chỉ có thể làm theo.
Chu Thiên Giáng chẳng quan tâm, ngược lại đến Quốc Tử Giám lại khiến hắn cảm thấy rất thích hợp, được dịp có thể kéo bè kéo cánh, thành lập đoàn thể nhỏ của mình.
Trong học đường, đám học sinh đều mắt to trừng mắt nhỏ chờ đợi, bởi Ngọc Cách Cách nói hôm nay Chu Thiên Giáng phải trở lại đi học ở học đường
một lần nữa, họ có chút không tin.
- Trăm hoa kia tỏa hương trong mùa xuân ngân nga tiếng sóng vỗ ngân nga tiếng sóng vỗ
Chu đại quan nhân hậm hừ ra thành tiếng ngân nga nhỏ, mỉm cười dọc đường đi vào học đường. Không ít học chính vừa thấy Chu Thiên Giáng, muốn
xách lỗ mũi nhanh chóng trốn.
- Chư vị nhân huynh Chu Thiên Giáng ta đã trở lại chào các đồng môn! Vừa vào cửa, Chu đại quan nhân giơ tay phải, gào lớn một tiếng.
Ba vị Hoàng tử giữ một bè phái riêng, thấy Chu Thiên Giáng bộ dạng
nghênh ngang kiêu ngạo, không ngờ trong học đường một tiếng trả lời cũng không có. Được đám học sinh nữ như Ngọc Cách Cách và Thất Công chúa
ngồi phía sau mỉm cười thân thiện.
Chu Thiên Giáng lúng túng buông tay xuống, chẳng đếm xỉa, ông đây vẫn
nói chuyện với nhóm của mình. Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm đi về phía
sau. Lúc đi ngang qua ba vị Hoàng tử, ngay cả liếc nhìn một cái cũng
không thèm.
Đại Hoàng tử Huyền Minh nhìn lão Tam. Một trong bốn Hoàng tử thì Huyền
Xán và lão tam Huyền Nhạc có thể cùng mình tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Về phần lão tứ Huyền Châu, bình thường khúm núm, khá “biết điều”, chỉ có điều giống với thằng ngốc thứ hai, cái tội không nhận sự chào đón của
phụ hoàng. Trong mắt Đại Hoàng tử, mặc dù mẹ đẻ làm hoàng hậu, nhưng
tính cách nóng nảy, không đáng để lo nghĩ. Đến lão tam Huyền Nhạc, thâm
độc gian xảo, bị Đại Hoàng từ coi là đối thủ lớn nhất.
Diễn thuyết của Chu Thiên Giáng trước triều được lòng quân, lại trở
thành học sinh của phụ hoàng, ba vị Hoàng tử đều chuẩn bị kéo người này
về bè cánh của mình. Nhưng, họ muốn một thủ hạ làm theo lệnh của mình,
chứ không cần tìm một người đồng môn ngang ngược càn rỡ.
Chu Thiên Giáng đi đến phía sau, vỗ vai của Tứ Hoàng tử Huyền Châu: - Tiểu Tứ, đêm nay ta mời ngài uống rượu.
Nói xong, cũng không đợi Tứ Hoàng tử có phản ứng gì, đi thẳng đến trước
mặt Ngọc Cách Cách và Thất Công chúa: - Hai vị mỹ nữ, đêm nay ta mời
khách, nhất định phải nể mặt mũi ta, không thể không đi.
Ngọc Cách Cách và Thất Công chúa sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa
người nào xưng hô với các nàng là “mỹ nữ” như vậy. Nhưng, mặc dù làm
càn, nhưng trong lòng hai nàng cũng thích thú.
- Bổn Công chúa mà mời như vậy sao, một chút thành ý cũng không có. Thôi! Không đi. Thất Công chúa ngẩng đầu nói.
- Mời như thế nào mới coi là có thành ý? Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn Thất Công chúa.
- Ngọc muội giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn, nhiều ngày như vậy rồi ngay đến câu cảm tạ cũng không có, coi được không.
- Nguyệt Hân tỷ tỷ, muội giúp gì đâu, đều là sức lực của tứ ca Huyền Châu. Ngọc Cách Cách không tham công lao, ngượng ngùng nói.
- Chờ đến tối ta sẽ từ từ cảm tạ, quyết định vậy nhé. Đúng rồi, tối Quách Dĩnh cũng đi. Chu Thiên Giáng cười nói.
- Dĩnh Nhi tỷ tỷ cũng đi. Vậy được, tối ta nói với phụ vương một tiếng.
Ngọc Cách Cách vừa nghe thấy Quách Dĩnh cũng đi, lập tức đồng ý.
Thần sắc Thất Công chúa trầm xuống: - Tối ta xuất cung có bất tiện, chỉ sợ không đi được.
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu, ngẫm lại cũng phải, nàng là thân công chúa,
sao có thể chạy lung tung khắp nơi. Ngọc Cách Cách thì chẳng sao cả,
Tĩnh Vương rất thương yêu nàng, cơ bản không cấm Ngọc Cách Cách ra
ngoài.
Chu Thiên Giáng quay đầu: - Tiểu Tứ, ngài thế nào, có thể ra ngoài không?
- Quỷ tha ma bắt, đừng gọi ta là Tiểu Tứ, ngươi nên xưng hô tôn kính với ta là Tứ Hoàng Tử. Huyền Châu vừa rồi tức giận không nói chuyện, không
ngờ bị người này lại gọi anh ta là Tiểu Tứ.
Thất Công chúa hừ một tiếng: - Anh ta là nam, căn bản phụ vương cũng không quản, muốn đi đâu thì đi đó. Thật là bất công.
- Ồ, vậy là được rồi. Ta nói Huyền Châu, gọi ngài là Tiểu Tứ là đã để
ngài trở thành bằng hữu, chúng ta là người một nhà. Nói thật, vừa rồi
trong ánh mắt ba ca ca kia ta có thể nhìn ra, họ đều muốn lôi kéo ta.
Nhưng, ta xem trọng ngài. Chu Thiên Giáng nói phớt lờ, căn bản chẳng sợ
người khác nghe thấy.
Thất Công chúa và Ngọc Cách Cách sửng sốt. Thất Công chúa chỉ vào Tứ Hoàng Tử Huyền Châu, nói: - Ngươi ngươi ủng hộ anh ta?
Giữa các hoàng tử ai cũng rõ chuyện này, nhưng không có một sự ủng hộ
nào cho Tứ Hoàng tử Huyền Châu, ngay cả chính bản thân Huyền Châu cơ bản cũng bỏ qua sự tranh đoạt, chứ chả nói gì đến người khác.
Huyền Châu cẩn thận nhìn phía trước: - Quỷ tha ma bắt, ngươi cũng đừng
hại ta. Làm bạn bè thì có thể, những chuyện khác, đừng dụ dỗ ta.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu đè giọng nói xuống, sợ bị mấy ca ca đằng trước hay người của bọn họ nghe được.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại thoáng nhìn qua, trong lòng tự nhủ ngay cả
cha các người còn không sợ, còn sợ mấy tên tiểu tử của các người. Xem ra người tên Huyền Châu này bị vụ án giết người đoạt vị của lịch sử dọa
cho sợ rồi, phải thay đổi từ từ.
Hôm nay Chu Thiên Giáng đến Quốc Tử Giám, kỳ lạ là, Chủ bạc (chức quan
chuyên quản lý công văn) Vương Thái Phó của Quốc Tử Giám cũng cáo bệnh
không tới. Chủ bạc không đến, trong học đường lập tức thành một mớ hỗn
loạn, nhóm học sinh chính căn bản không quả được đám con nhà quan này.
Chu Thiên Giáng phát hiện, ngoại trừ mấy con cháu nhà võ quan ra, những
người khác dường như đều có ý giữ một khoảng cách với hắn. Có mấy con
trai của văn thần, còn làm lộ ra vẻ mặt oán giận, giống như là đã đào
phần một tổ tên nhà họ lên vậy.
Từ ngày đầu tiên hắn vào Quốc Tử Giám, Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng đều không nói chuyện nhiều với Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân cũng
hiểu được, họ cố ý đắn đo, muốn làm mình phải chủ động thể hiện thiện ý. Chu đại quan nhân sẽ không đi làm mấy chuyện nịnh nọt này, muốn đánh
cũng phải đi đánh cha của bọn họ. Về phần những Hoàng tử này, trong mắt
Chu đại quan nhân loại chó má cũng chẳng phải.
Giữa giờ, Chu Thiên Giáng vừa đúng lúc muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, thì nhìn thấy một gã học sinh đi đến.
- Thiên Giáng huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tại hạ là Cảnh Kỳ, muốn
kết giao bằng hữu cùng Thiên Giáng huynh. Đây là h học sinh Cảnh Kỳ chắp tay nói.
- Cậu của huynh là Phàn Tử Cương Lại bộ Thượng thư. Tứ Hoàng tử mí mắt còn chưa nâng lên, xen vào một câu.
Cảnh Kỳ cười đắc ý với Tứ Hoàng tử, nhưng trong ánh mắt một chút ý tứ cung kính cũng không có.
- Cảnh huynh, ta là người thích gây chuyện, huynh tốt nhất đừng kết giao bằng hữu với ta. Bằng không sẽ liên lụy đến huynh, ngay cả cậu huynh
cũng rất khó coi. Chu đại quan nhân nhìn Cảnh Kỳ, trong lòng có một chút cảm giác không thoải mái, vốn không muốn phản ứng với gã.
Nụ cười của Cảnh Kỳ thoáng có chút cứng ngắc, gã không nghĩ Chu Thiên Giáng sẽ không nể tình như vậy.
- Nếu huynh đài nói như vậy, vậy tại hạ cũng không dám trèo cao. Nhưng
Đại Hoàng tử để ta chuyển lời đến cho huynh, ngài muốn mời huynh đài tụ
họp lại, quen biết nhau một chút. Cảnh Kỳ nói lạnh lùng.
Chu đại quan nhân vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, gật đầu: - Vậy được, xin chuyển lại lời với Đại Hoàng tử, tối nay ta mời khách, hy vọng ngài ấy có thể tới. Nhưng, ta không mời những người khác.
Cảnh Kỳ nghe xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Trong lòng Chu
Thiên Giáng tự nhủ ngươi ngạo mạn cái gì, cậu của ngươi giúp Vương thái
phó nói trước triều đình, bố đây cũng không để ý đến ngươi, ngươi có thể làm gì.
Huyền Châu liếc nhìn Chu Thiên Giáng: - Thế nào, muốn theo Đại hoàng huynh của ta?
- Theo cái rắm. Bắt đầu từ giờ, ta sẽ bồi dưỡng để ngài đoạt được ngôi
vị Hoàng đế. Tiểu tử ngài dám không nghe lời ta, bố đây sẽ đánh đến khi
ngài nghe lời mới thôi. Chu Thiên Giáng ghé vào bên tai Huyền Châu hung
hãn nói.
- Ngươi ! Tiểu tử ngươi như vậy là đại nghịch bất đạo, dám xưng bố trước mặt Hoàng tử. Cẩn thận ta sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi.
- Thôi đi, lời này ngài đã từng nói rồi, một chút cũng chẳng có, võ mồm
chẳng chê hoang phí ngài cứ nói tiếp đi. Mẹ nó, bố đây coi trong ngài là phúc của ngài, đừng không biết tốt xấu. Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu
chẳng quan tâm.