- Đợi lúc cha Người đến thì cứ nói cái Chu Ký này là hai chúng ta kết
hợp mở. Chỉ cần Người nói như vậy thì thần bảo đảm có thể hóa giải được
chuyện này.
Chu Thiên Giáng cười mỉm nhìn Huyền Châu.
- Khốn khiếp! Ta muốn quất chết ngươi, chuyện nghiêm trọng như vậy mà
ngươi dụ dỗ ta, có phải muốn phụ hoàng đày ta vào “lãnh cung” không?
Huyền Châu tức giận nói.
- Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Người kìa! Thần để Người “đội cả nửa Lôi Tử” chắc chắn sẽ có thể giải quyết được việc này. Đưa lỗ tai lại
đây, bổn đại nhân mở mang khiếu cho.
Chu Thiên Giáng nói xong, ghé vào bên tai của Huyền Châu nhỏ giọng nói
vài câu. Huyền Châu ngẩn người ra, từ từ gật đầu theo, sắc mặt dần dần
bình tĩnh lại.
Hai người này bàn luận bí mật trong phòng. Chu Thiên Giáng bấm đốt ngón
tay đếm ngày, đoán chừng Thành Võ Hoàng nhanh nhất cũng vẫn còn năm ngày nữa mới có thể đến Thục Thiên. Mấy ngày này, hắn ta nhất định phải đem
tài sản Chu Ký ngâm nước “hơn một nửa” mới được. Hơn nữa, còn phải nghĩ
cách biến những ngân lượng giữ của riêng mình thành “ của chung”.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tam- chủ quán Chu Ký Ngân Lâu triệu tập tất
cả thành viên quan trọng của Chu Ký lại, Chu Thiên Giáng bí mật mở một
cuộc họp với bọn họ. Sau khi họp xong, tất cả mọi người ở Chu Ký sẽ chạy đến các trang trấn xung quanh, Chu Tam sẽ để những người này cầm áp
phiếu của Chu Ký Ngân Lâu. Chỉ cần người ký tên ở bên trên thì chẳng
khác gì gom một trăm lạng bạc cho Chu Ký. Đến lúc cuối năm, những số bạc này sẽ như trả lại vậy.
Dân chúng vừa nghe, việc cho bạc không như này thì ai mà không muốn chứ, thiên ân vạn tạ, rõ ràng đã biến Chu Ký thành vạn nhà sinh Phật rồi.
Nhưng người của Chu Ký nói cho dân chúng biết, để bọn họ không cần cảm
kích Chu Ký, mà là cảm tạ Thành Võ Hoàng, nói đây là ý của Hoàng thượng. Ngoài ra, báo cho mọi người, nếu chẳng may có người hỏi thì nói mấy
tháng trước đã thu gom xong bạc rồi. Ai mà tiết lộ bí mật thì không
những đến cuối năm không có bạc mà chỉ e còn bị ngồi tù nữa đấy.
Dân chúng trong trang trấn đều lấy gia tộc làm trung tâm, chuyện tốt như vậy ai cũng muốn được tiền. Tộc trưởng bảo vệ gia tộc nên tự mình hạ
lệnh đều phải làm theo cách nói của Chu Ký Ngân Lâu, bất cứ ai cũng
không được nói sai. Không những là dân chúng những trang trấn xung quanh mà bao gồm cả thương hộ bình dân trong thành Thục Thiên, Chu Tam cũng
bắt đầu phát tiền thưởng để mọi người nói Thành Võ Hoàng “Tốt”.
Chu Thiên Giáng làm đủ mọi công sức, hắn ta muốn để Thành Võ Hoàng biết
rằng “Chu Ký” này thành lập không phải vì một mình hắn mà là vì triều
Đại Phong. Ngoài ra, có sự gia nhập của Huyền Châu thì Chu Thiên Giáng
chẳng khác gì là dự trữ tài vật cho tương lai của Hoàng tử. Càng huống
hồ, những số bạc này không phải “Một mình tạm giữ”, tài sản của Chu Đại
Trung, mà là dân chúng “góp lại” mà được.
Chu Nhất tự mình chạy trăm dặm, giám sát chặt chẽ khách thương qua lại.
Bởi vì hắn rất quen thuộc với những Thanh Long Vệ kia, chỉ cần đoàn xe
của Thành Võ Hoàng vừa đến thì bảo đảm không tránh khỏi ánh mắt của Chu
Nhất được.
Chu đại quan nhân sắp xếp xong tất cả, bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu Thành Võ Hoàng đến mà thôi. Chu đại quan nhân cảm thấy chỉ những
“Vui mừng ca hát” như này thì có thể làm Thành Võ Hoàng vui mừng khôn
xiết. Hắn ta thật không ngờ, lần này Thành Võ Hoàng không những muốn
truy cứu chuyện của Chu Ký Ngân Lâu mà còn muốn truy cứu trách nhiệm Chu Thiên Giáng lừa Hoàng tử đi tìm dân nữ, huyết thống Hoàng thất không
thể mất đi, điều này đối với hoàng tộc mà nói là một chuyện vô cùng lớn.
Thành Võ Hoàng một đường xuôi nam, mỗi lần đến một thành trì, đều phải
khảo sát một chút cuộc sống của dân chúng. Thành Võ Hoàng phát hiện càng tới gần Thục Thiên, điều kiện cuộc sống của dân chúng cũng đang không
ngừng nâng cao. Thục Thiên Phủ vị trí địa lý ở giữa, bất luận Đương Vân ở phía nam, hay là Thiên Thanh phương Bắc, đều khó có khả đưa chiến hỏa
tới địa giới Thục Thiên. Nếu có thể đánh đến nơi đây, vậy thì triều Đại
Phong cơ bản xem như xong rồi. Hơn nữa khí hậu hợp lòng người, rất thích ứng với sự phát triển của cây nông nghiệp, những yếu tố này đã tạo ra
điều kiện Tiên Thiên giúp Thục Thiên giàu có.
Đoàn xe của Thành Võ Hoàng chỉ có ba chiếc xe ngựa, được sáu mươi Thanh
Long Vệ cẩn thận cảnh giới. Bất kỳ những thương đội nào đi qua, đều bị
bọn họ nhìn chằm chằm từng người một bởi ánh mắt sắc bén. Ở mặt ngoài
nhìn đoàn nhân mã này không giống thương đội, mà giống như quý nhân đạt
quan đi thăm người thân hơn.
- Vệ Triển, còn bao lâu thời gian có thể đuổi tới Thục Thiên.
Trong chiếc xe ngựa rất rộng, Thành Võ Hoàng tựa nửa người vào chiếc giường mềm hỏi Vệ Triển.
- Tăng tốc một chút, thì đêm nay là có thể tới. Tuy nhiên, cho dù tới
nơi thì chỉ sợ cửa thành cũng đã đóng. Chúng ta chi bằng ở thành nhỏ
phía trước ở lại một đêm, ngày mai thong thả chạy tới Thục Thiên.
Vệ Triển nhìn ra Thành Võ Hoàng hơi mỏi mệt, nhẹ giọng nói.
Đi ra bên ngoài ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cho dù bên trong xe có thoải
mái hơn, cũng không có thể so sánh với đại nội hoàng cung. Thành Võ
Hoàng đã năm mươi với đoạn đường này, quả thật cảm thấy rất mệt nhọc.
- Ôi…! Thể cốt Trẫm không còn như trước kia nữa rồi. Năm đó lên ngựa cầm đao, trẫm cũng có thể xông pha trận mạc. Nhưng hiện tại, ngay cả ngồi
trong xe ngựa cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Thành Võ Hoàng nói xong, cười khổ một tiếng rồi ngồi thẳng người.
- Hoàng thượng, phỏng chừng ở kinh thành Tĩnh Vương đã tuyên bố ngài đi
tuần. Theo thần thấy, chúng ta ở lại Thục Thiên ba ngày, rồi lập tức trở lại kinh thành.
Vệ Triển lo lắng nói.
Bọn họ lúc đi không người nào biết, nhưng ở Thục Thiên một khi công khai lộ diện, sẽ bại lộ hành tung của hoàng thượng. Bởi như vậy, lúc trở về
càng phải cẩn thận gấp bội. Vệ Triển đã tính toán kỹ lưỡng, lúc hồi
kinh, ở phụ cận điều động một vạn đô thành binh mã đi theo hộ giá, bảo
đảm sự an toàn của Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng yên lặng gật gật đầu:
- Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đã tới chưa?
- Căn cứ mật báo từ Thục Thiên, vài ngày trước họ đã tới Thục Thiên Phủ.
Vệ Triển đáp.
Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, lần này để Chu Thiên Giáng và Huyền Châu cùng trẫm hồi kinh đi.
Còn để hai tiểu tử này du đãng khắp nơi, chỉ sợ đều sẽ ôm vài đứa con
rơi về.
Vệ Triển yên lặng liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái:
- Chu Thiên Giáng tuần tra thiên hạ, chủ ý của hoàng thượng là để hắn
gom góp ngân lượng triều đình. Thần vẫn cảm thấy, mặc kệ Chu Thiên Giáng có bao nhiêu sai lầm, cần phải chờ sau khi hắn tuần tra thiên hạ mới xử trí.
Sắc mặt của Thành Võ Hoàng có chút nổi giận:
- Không cần thiết, tiểu tử này công lớn, tai họa càng lớn. Huyền Châu đi theo hắn lâu, chỉ sợ cơ bản nhân luân đạo đức đều quên sạch. Ngay cả
trà lâu nơi dân gian cũng truyền xướng các vụ bê bối của hắn, trẫm sao
có thể gánh nổi cái tiếng này chứ.
- Hoàng thượng phải lấy đại cục làm trọng chứ, Chu Diên Thiên hùng cứ
phương bắc, trong triều nếu như không có ngân lượng để đánh trận lớn
này, sớm muộn gì sẽ nuôi hổ thành họa.
Vệ Triển nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Bạc? Ha hả.
Thành Võ Hoàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Vệ Triển, trẫm tin tưởng đã thu nhận Chu Ký Ngân Lâu, cũng đủ đánh
trận chiến tranh này. Suốt dọc đường trẫm đang suy nghĩ, Chu Diên Thiên
lúc ấy cử binh xuôi nam vây khốn kinh thành, phương bắc trời lạnh đất
khốn lương thảo bản thân vốn không đủ, ông ta hẳn là dựa vào đứa con Chu Đại Trung kiếm đủ lương thảo và ngân lượng, mới dám làm như thế. Nhưng
ngân lượng mà Chu Thiên Giáng thượng báo, lại không đủ để chống đỡ cho
Chu Diên Thiên đánh chiến dịch này. Hiện tại xem ra, hơi nước trong này
không nhỏ đâu.
Ánh mắt của Thành Võ Hoàng như sáng lên.
Vệ Triển nghe xong trong lòng chợt lạnh, xem ra Thành Võ Hoàng thật sự
tức giận rồi. Tuy nhiên Vệ Triển biết rằng Thành Võ Hoàng sẽ không chém
giết Chu Thiên Giáng, bởi vì tiểu tử này là một cây đại kỳ chỉnh đốn
triều cương mà Thành Võ Hoàng dựng lên để. Trước khi triều đường ổn
định, Thành Võ Hoàng sẽ không đích thân chém ngã lá đại kỳ này. Nhưng
Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ lột da Chu Thiên Giáng thành con heông,
khiến hắn người không có đồng nào ở lại kinh thành.
Vệ Triển sai người dàn xếp một đêm ở tiểu thành phụ cận, sáng sớm hôm
sau, sắc trời vừa mới hừng sáng một đoàn người ngựa đã bắt đầu chạy đi.
Cũng không phải do Thành Võ Hoàng vội vã đến Thục Thiên Phủ, mấy năm nay cũng không có sinh hoạt văn hóa gì, sắc trời vừa tối sầm liền lên
giường ngủ, cho nên đại đa số mọi người đều dậy khá sớm.
Cách Thục Thiên ngoài trăm dặm, trên thông đạo nam bắc chủ yếu có một
cái trấn nhỏ. Tuy thôn trấn không lớn, nhưng lại chiếm chiếm được lợi
ích từ yếu đạo giao thông nam bắc, người buôn bán nhỏ quãy gánh ven
đường rất nhiều.
Chu Nhất đội nón tre, trước mặt bày ba thanh kiếm, giả mạolàm thương gia trà trộn trong đám người. Đao của y giá cả rất cao, một thanh phá thiết cũng phải mười vạn bạc ròng, người hỏi giá cả đều nói người này nghèo
đến điên rồi, thêm vài lần nữa căn bản không người hỏi thăm.
Ba chiếc xe ngựa lớn của Thành Võ Hoàng chậm rãi đi qua, sáu mươi Thanh
Long Vệ tay cầm chuôi đao, ánh mắt cảnh giác quan sát trong đám người.
Chu Nhất đơn giản nhìn sang, liền nhận ra những người đồng hành trước
kia này. Đao của Thanh Long Vệ khác với quan đao bình thường, độ cong
khá lớn, tục xưng là Nguyệt Nha Loan đao.
Chu Nhất ấn vành nón, lặng lẽ đứng lên đi về phía ngõ nhỏ. Chu Nhất đi
vòng lên phía trước, cởi dây chiến mã của mình từ cột buộc ngựa, rồi
khẩn trương chạy như bay về Thục Thiên.
Thành Võ Hoàng vén màn xe, nhìn cảnh buôn bán náo nhiệt hai bên đường,
trên mặt lộ ra nét tươi cười vui mừng. Con dân của triều Đại Phong nếu
cũng an nhàn giống như Thục Thiên như, thì ông cũng không làm thất vọng
liệt tổ liệt tông rồi. Bất cứ kẻ nào địa vị đạt đến cực hạn nhất định,
sẽ xem nhẹ ích lợi mà chú trọng danh dự. Thành Võ Hoàng cũng không ngoại lệ, ai không muốn làm một vị Thánh Quân lưu danh thiên cổ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ở nơi cách Thục Thiên không đến hai
mươi dặm, Thành Võ Hoàng mệnh người dừng lại. Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, nhìn tươi đồng ruộng tốt ven đường, vui vẻ thoải mái hít thở vài
cái.
- Vệ Triển, sau ba tháng sẽ bắt đầu thu hoạch thóc về nhà kho, đến lúc
đó trẫm sẽ tiến quân Bắc thượng, giải quyết triệt để nghịch tặc Chu Diên Thiên. Đợi sau khi thiên hạ yên ổn, trẫm cũng không tha cho hai nước
Đương Vân và Thiên Thanh. Bắt đầu từ thái tổ Đại Phong ta đã muốn diệt
hết hai uy hiếp lớn này, chỉ mong liệt tổ liệt tông phù hộ, trẫm có thể
hoàn thành này sứ mệnh trong những năm còn sống này.
Thành Võ Hoàng khí phách nói.
- Hoàng thượng, muốn hoàn thành nghiệp lớn như vậy, nhất định phải có
tướng tài mới được. Quách Thiên Tín và Văn Nhữ Hải tuổi tác đều đã dân
cao lên, trong trong kinh thành tướng soái có thể đánh nhau, cũng chỉ có mình Sở Vân mà thôi. Thần cảm thấy, Thiên Giáng là một lựa chọn rất
tốt.
Vệ Triển chắp tay sau lưng nói.
Thành Võ Hoàng hôm nay tâm tình không tệ, không hề tức giận vì lời nói của Vệ Triển:
- Vệ Triển, ta biết rằng ngươi đang nể mặt Lâm Phong, muốn che chở cho
đứa nhỏ Chu Thiên Giáng này. Nhưng cái đầu lừa bướng bỉnh đó nếu không
mài dũa tính tình, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho ngươi. Thế nên, trẫm
vừa mới tháo mũ cho hắn, tiểu tử này đã nhảy nhót vui mừng. Lần này trẫm cho hắn biết thế nào là lễ độ, phải khiến cho cái đầu lừa này phục mới
được.
Thành Võ Hoàng nói xong, vừa định xoay người lên xe, lại nhìn thấy hai
người một già một trẻ khiêng nông cụ đi tới. Vài tên Thanh Long Vệ nhanh chóng đứng vững vị trí, nhìn chằm chằm hai người chuẩn bị xuống ruộng
làm việc.
Thành Võ Hoàng khẽ mỉm cười, ngược lại lại đi tới phía hai người đó. Vệ
Triển nhìn thoáng qua, lắc đầu nhẹ, ra hiệu Thanh Long Vệ không cần qua. Vệ Triển mắt sáng như đuốc, từ bước chân vừa rồi phát hiện hai người
kia chỉ là người thường. Vệ Triển đi theo, đứng ở bên cạnh Thành Võ
Hoàng.
Lão già kia nhìn thấy hai vị quý nhân ăn mặc hoa lệ đi tới phía mình,
nhìn tư thế cũng biết là nhân vật có tiền, lão già kéo bé con bên người, khẩn trương đứng nép ở ven đường.
- Lão nhân gia, nhìn tình hình sinh trưởng của mảnh đất này, thu hoạch có lẽ không tệ nhỉ?
Thành Võ Hoàng rất khách khí mà hỏi.
- Vị quý gia này, hôm nay mưa thuận gió hoà, cây trồng phát triển tốt, hẳn là một năm bội thu.
- Ha hả, trong nhà cuộc sống thế nào, cơm gạo đều no đủ chứ?
- Cũng tạm ạ. Đây đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, khiến dân chúng trong tay cũng có tiền dư rồi.
Lão nhân nhìn thấy vị quý nhân này khá hòa ái, tâm tình buông lỏng rất nhiều.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, tâm tình cực kỳ vui mừng,
- Ha hả, các ngươi còn biết cảm tạ Hoàng thượng, tốt lắm tốt lắm!
Thành Võ Hoàng thiếu chút nữa thì sẽ ban cho bạc.
- Ha hả, đúng vậy mà, đương kim Hoàng thượng là một vị Thánh Quân.
Lão nhân ngay thẳng cười nói.
Thành Võ Hoàng đắc ý nhìn Vệ Triển một chút, hỏi tiếp,
- Lão nhân gia, quan phủ Thục Thiên này có hành vi ức hiếp dân chúng hay không hả?
- Ây! Phủ Doãn đại nhân tân nhậm rất tốt. Chu đại thiện nhân cũng đã tới Thục Thiên, người làm quan còn dám không thành thật.
- Chu đại thiện nhân?
Thành Võ Hoàng sửng sốt.
- Ngươi ngay cả Chu đại thiện nhân cũng không biết? Chu Thiên Giáng đại
nhân đấy. Đám người chúng tôi có thể sống được những ngày tháng tốt
lành, may mắn là có Chu đại nhân.
Điểm này lão nông nói đúng là không giả, nếu không phải Chu Thiên Giáng
diệt trừ Chu Đại Trung, chỉ riêng thuế phú trưng lương là có thể đè bọn
họ không ngốc đầu lên được.
- Hắn… hắn… thành người lương thiện rồi hả?
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn lão nông trước mặt.
- Không phải sao chứ, Chu đại nhân xây dựng Chu Ký Ngân Lâu, tám cửa
tiệm xung quanh mười dặm đều đã gửi bạc, cuối năm có thể lấy tiền lãi.
Loại chuyện tốt này trước kia sao có thể rơi xuống đầu dân chúng như
chúng tôi, thật may mà Hoàng thượng đã để cho Chu đại nhân trở thành đại quan.
Lão nông thuần phác vừa mở đề, thì thao thao bất tuyệt nói. Vừa nghĩ tới có thể được không trăm lượng bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều
trở nên tỏa sáng.
Thành Võ Hoàng nghe có chút không hiểu ra sao cả, vội vàng truy hỏi một
chút. Sự truy vấn này của ông ta, khiến cho lão nông kia trở nên cảnh
giác. Tộc trưởng nhiều lần dặn dò, ông ta cũng không dám tiết lộ 'Bí
mật'. Bằng không vì sự tiết lộ của ông ta mà cuối năm không nhận được
bạc, người trong bộ tộc có thể mắng chết ông ta. Lão nông nói xong dăm
ba câu, kéo đứa cháu đi nhanh về hướng đất vườn.
Thành Võ Hoàng lòng tràn đầy nghi hoặc, lập tức sai người tăng tốc độ
chạy tới Thục Thiên. Hai mươi dặm quan lộ rất nhanh đi đến, vừa vào cửa
thành, Thành Võ Hoàng phát hiện Thục Thiên náo nhiệt dị thường. Một đám
'Dân chúng' mặc đỏ đội xanh đang ra sức biểu diễn trên đường cái trong
thành, thu hút không ít dân chúng vây xem. Theo tiếng chiêng trống, một
đám người còn dắt cổ họng hát ca.
Thành Võ Hoàng thò đầu nhìn một chút, phát hiện mỗi người đều tràn đầy
nụ cười hạnh phúc. Sau khi nghe rõ từ ngữ lời hát, nếp nhăn khi cười
trên khuôn mặt của Thành Võ Hoàng đều giãn ra.
Ca từ này là do Chu đại quan nhân tự mình sáng tác, đều là những lời
nịnh nọt, khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy thoải mái khắp người.
Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, mỉm cười nhìn mọi người. Hai tay chắp
sau lưng, ngón tay còn nhẹ nhàng rung rung theo nhịp trống.
Các cụ già cất cao giọng hát:
- Thuyền trên biển lớn dựa tay lái… dân chúng kính yêu Thành Võ Hoàng… mưa tưới mát ruộng làng cho muôn cây tốt tươi…!
Trong một góc của tường thành, bên trong một chiếc xe ngựa cao to có đắp mành che, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đang lén lén lút lút cẩn thận
nhìn ra.
Nhìn thấy Thành Võ Hoàng vui đến mức răng không khép nổi, Chu Thiên Giáng ha hả nói:
- Lão Tứ, một chiêu này của ta thế nào. Cho dù lão bà của cha ngươi có
bị người ta bắt mất, lão tử cũng cam đoan chỉ cần ông ấy tiến vào thành
Thục Thiên, thì phiền não gì cũng đều quên hết.
- Con bà, mẹ ngươi mới là bị người ta bắt mất ấy.
Huyền Châu nắm hai đấm trừng mắt với Chu Thiên Giáng.
- Con mẹ! Ta đâu có nói là mẹ ngươi, Thái hậu, ta chỉ chính là Thái hậu mấy lão nương đó.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Huyền Châu lắc đầu thở dài:
- Từ nhỏ đến lớn, ta chưa thấy người nào không biết xấu hổ như ngươi.
Ngươi coi mấy câu từ mà người viết kìa, ta nghe mà phát buồn nôn.
- Bớt nói đi, khi ngươi trở thành Hoàng thượng, thì cũng thích nghe hỉ công an như vậy thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong, buông màn xe xuống, phân phó với bên ngoài một tiếng:
- Đi! Đi Chu Ký Ngân Lâu.
Chu đại quan nhân biết khi màn biểu diễn phía này cửa thành kết thúc,
Thành Võ Hoàng khẳng định sẽ đi Chu Ký Ngân Lâu tổng bộ. Chu đại quan
nhân đã bố trí xong xuôi, bên kia còn có một tràng màn khổ tình hí đang
đợi Thành Võ Hoàng đến.
Thành Võ Hoàng ra hiệu không cần ngồi xe, một đường ngắm hoa vọng cảnh,
nhìn từng đoàn từng đoàn người náo nhiệt. Triều Đại Phong tuy rằng lấy
kinh thành làm trung tâm quân chính, nhưng so sánh với Thục Thiên, lại
khuyết thiếu loại hoan lạc tùy tính này. So sánh với mấy tháng trước,
Thục Thiên Phủ hoàn toàn khôi phục lại từ trong khói lửa chiến tranh,
nam bắc thương hội san sát, trên đường phố hiện ra một cảnh tượng phồn
hoa.
Cứ đi như thế, Thành Võ Hoàng nghe thấy đám dân chúng đều nghị luận ba
sự kiện. Một là kính trọng và ngưỡng mộ Thành Võ Hoàng ông, hai là ca
ngợi An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, chuyện thứ ba chính là truyền tụng sự
thiện hạnh của Chu Ký Ngân Lâu.
Vệ Triển tay vê chòm râu, khẽ cười nói:
- Lý viên ngoại, xem ra Chu Thiên Giáng này, cũng không phải cái gì cũng sai.
- Ha ha, lão Vệ ơi, ngươi cũng đừng biện hộ thay cho tên tiểu tử này,
công là công sai là sai. Ta lại cảm thấy cảnh tượng phồn vinh này, nói
rõ trẫm đã chọn đúng quan viên Phủ Doãn rồi. Xem ra Thục Thiên Phủ doãn
Bạch Kế Quang này, là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Thành Võ Hoàng long diện sung sướng, cùng Vệ Triển dạo bước trên đường phố Thục Thiên.
Một gã Thanh Long Vệ đi tới, nhỏ giọng nói với Vệ Triển:
- Vệ gia, Thục Thiên ám tử hỏi tối nay chúng ta ở dịch trạm quan gia, hay là…?
Vệ Triển liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái, muốn trưng cầu một chút ý của ông ta. Thành Võ Hoàng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời không cần kinh động phủ nha, đợi sau khi trẫm đi qua Chu Ký sẽ quyết định.
Tên Thanh Long Vệ kia gật gật đầu, lên tiếng trả lời lui ra. Hoàng
thượng nếu không ở dịch trạm quan gia, chỉ có thể sắp xếp chỗ ở tại Xuân Trạch viên tốt nhất nội thành.
Mọi người bao riêng một biệt viện ở Xuân Trạch viên, bố trí ổn thỏa xa
mã, xung quanh bố trí đầy mật thám của Niêm Can Xử. Đừng nghĩ nơi này
không có quân đội tinh nhuệ, tuy vậy cấp bậc bảo vệ cũng không thấp, cho dù một nhánh chiến đội ngàn người, cũng đừng hòng xông vào ngôi biệt
viện này.