Thiên Giáng Đại Vận

Chương 172: Chương 172: Mầm mống thù hận




Thành Võ Hoàng sầm mặt xuống:

- Cái gì? Nói đùa? Hoàng thị tôn thân của Đại Phong lại để cho ngươi đùa giỡn như vậy sao?

Thành Võ Hoàng uy nghiêm nhìn Chu Thiên Giáng.

Nghe thấy Chu thiên tế đồng ý chỉ hôn, trong lòng Tĩnh Vương cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tiểu tử này đã lấy đi sự trong sạch của nữ nhi, nếu hắn dám không đồng ý, cho dù có trở mặt với Quách gia thì Tĩnh Vương cũng không tha cho Chu Thiên Giáng. Tuy Tĩnh Vương biết có thể là Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng diễn trò nhưng lấy nữ nhi của ông ra làm cái cớ thì Tĩnh Vương vẫn không chấp nhận được.

- Hoàng thượng…lúc nãy thần…nghe không được rõ.

Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm nhủ lão già này cho dù có hại người thì cũng đừng đùa nhau vậy chứ? Nếu chẳng may truyền đến tai Ngọc Nhi, nha đầu kia không tức giận treo cổ tự sát mới lạ đấy.

- Khốn kiếp!

Thành Võ Hoàng long nhan tức giận:

- Không ngờ ngươi dám coi lời trẫm là trò đùa, lật lọng trêu chọc bổn hoàng, nếu không xử ngươi thì trẫm còn mặt mũi nào ngồi trên ghế rồng chứ.

Thành Võ Hoàng nói xong liền hô xuống phía dưới:

- Vương Thái phó! Trẫm hỏi ngươi, khinh thường thiên tử, bỡn cợt quân vương thì đáng tội gì?

Lão Thái phó Vương Bính Khôn tiến lên mấy bước, khuôn mặt già nua sầm xuống:

- Hồi Hoàng thượng, đây là tội khi quân ngạo mạn, theo luật pháp Đại Phong, nặng thì tru di cửu tộc, nhẹ thì lưu đày ngàn dặm phạt làm khổ dịch, vĩnh viễn không được hồi kinh.

Vương Thái phó như luật pháp sống của Đại Phong, mở mồm ra là vậy. Lần trước Chu Thiên Giáng khiến ông ta tức đến mức nằm liệt mấy ngày, oán hận này vẫn chưa được phát ra, hôm nay coi như đã tìm được cơ hội.

Vương Bính Khôn vừa dứt lời thì sắc mặt của văn võ bá quan dưới đài nhất thời trở nên kinh ngạc. Được lắm, tuy hành động vừa rồi của Chu Thiên Giáng có thể coi là tội ngạo mạn khinh khi nhưng nói là tội khi quân thì cũng hơi quá rồi.

Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng:

- Chu Thiên Giáng tự cho mình công cao ngạo thế, đến bổn hoàng cũng không coi ra gì, thần tử thế này thì khác gì nghịch tặc. Người đâu! Đưa đến Ngọ Môn, trảm!

Tĩnh Vương bị dọa cho toàn thân khẽ run rẩy, Đả Vương Tiên suýt nữa lại rơi xuống đất, trong lòng ông thầm nhủ diễn trò cũng không thể diễn như vậy chứ? Nếu chẳng may không có ai đứng ra ngăn cản thì chẳng phải tiểu tử này chết oan sao?

- Hoành huynh khoan đã, vừa rồi Thiên Giáng chỉ nhất thời lỡ miệng, mong hoàng huynh khai ân!

Tĩnh Vương vội đứng ra nói.

Mấy người như Binh Bộ Thượng thư Lý Hồng và chủ soái đại doanh Kinh Giao Sở Vân đều lần lượt đứng ra biện hộ cho Chu Thiên Giáng, đến cả Phủ doãn Bành Thành, Thục Thiên phủ và Hà Đô phủ cũng vội vàng đứng ra xin cho Chu Thiên Giáng.

Nhưng trong lòng Chu đại quan nhân là rõ nhất, hắn biết Thành Võ Hoàng sẽ không giết mình nhưng mấy câu vừa rồi của Thành Võ Hoàng khiến trong lòng Chu Thiên Giáng rất khó chịu. Hắn thầm cười khổ một cái, xem ra có lẽ những lời ông ta vừa nói là thật lòng, bản thân hắn công cao lấn chủ khiến Thành Võ Hoàng rất không hài lòng, cũng nhân cơ hội này cố ý nói cho quần thần biết. Chu Thiên Giáng nhìn đám quần thần một cái, trong lòng thầm nhủ nhân duyên của lão tử cũng coi như không tệ, ít nhất cũng có không ít người cầu tình cho lão tử nhưng Chu Thiên Giáng lại phát hiện ra hai vị hoàng tử Huyền Châu và Huyền Nhạc lại không đứng ra xin cho hắn. Nếu như Huyền Nhạc không ra mặt thì còn có nguyên nhân nhưng không ngờ tên tiểu tử Huyền Châu này cũng không xin cho hắn, điều này cũng có chút khó hiểu.

Thấy quần thần đều cầu tình cho Chu Thiên Giáng thì Thành Võ Hoàng giả bộ nói:

- Nếu như chúng ái khanh đã cầu tình cho Chu Thiên Giáng thì trẫm tạm tha một cái mạng cho hắn, hơn nữa hôm nay cũng là đại lễ lập hậu, tru sát đại thần cũng không phải chuyện tốt, nhưng tội chết có thể miễn còn tội chết khó tha. Chu Thiên Giáng từ khi đánh tan phản thần đến nay, nhiều lần nhục mạ lão thần, ẩu đả trọng khanh, nếu trẫm không giết chết nhuệ khí của hắn thì e là sau này tiểu tử này sẽ không coi ai ra gì mất. Theo luật pháp Đại Phong thì phải lưu đày Chu Thiên Giáng ngàn dặm phạt làm khổ dịch, cả đời không được hồi kinh nhưng trẫm niệm công lao của hắn lập được cho Đại Phong mà phạt hắn lưu đày lên phía bắc năm trăm dặm, khổ dịch năm mươi ngày, năm mươi ngày sau sẽ xem tình hình mà định đoạt, nếu như không hối cải thù sẽ tiếp tục bị phạt. Tĩnh Vương! Vi huynh lệnh cho ngươi ngày mai trước khi mặt trời mọc đích thân giám sát Chu Thiên Giáng ra khỏi kinh thành, không được có sai sót gì.

- Thần đệ tuân chỉ!

Lúc này Tĩnh Vương mới hiểu Thành Võ Hoàng lòng vòng một hồi, tìm một cái cớ như vậy cũng là vì chuyện này. Hiện giờ ông giữ chức Cửu Môn Đề Đốc, “đi đày” Chu Thiên Giáng đương nhiên là việc của ông.

Vương Bính Khôn và một đám lão thần nghe thấy Chu Thiên Giáng chết tiệt bị lưu đày khổ dịch thì trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, một đám người lần lượt hô lên:

- Ngô hoàng thánh minh!

Lúc này số người đứng ra nhiều hơn gấp mấy lần số người ra mặt cầu tình khi nãy, Tĩnh Vương quệt miệng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng thầm nhủ nhìn nhân duyên của tiểu tử ngươi đi, phỏng chừng sáng sớm mai có người đốt pháo ăn mừng cũng không chừng.

Chu đại quan nhân cũng không có cơ hội tham gia yến tiệc chiêu đãi của hoàng thất đã bị quan sai của Tông Nhân phủ “áp giải” ra ngoài cửa cung. Đúng là chuyệt tốt không ra cửa nhưng tiếng xấu thì truyền ngàn dặm, tin Chu Thiên Giáng bị lưu đày khổ dịch không đến hai canh giờ đã truyền khắp kinh thành.

Ở một chợ thức ăn bình dân ở phía tây kinh thành, trong hậu viện của một tạp hóa bán hương liệu cũng có mười mấy người đang lặng lẽ nghị luận về chuyện này, trong đó có hai người vô cùng nổi danh. Hai người đó chính là Hoàng tử Đại Phong đang lẩn trốn Huyền Minh và người còn sống duy nhất trực hệ Ngạc gia Ngạc Tất Long.

- Cữu cữu, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia bị đày ra khỏi kinh thành, đây đúng là thời cơ tốt cho chúng ta hạ thủ. Vì mẫu hậu bị biếm vào lãnh cung, vì những oan hồn đã khuất của Ngạc gia, chúng ta tuyệt đối không thể để tiểu tử này còn sống trên đời được.

Huyền Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Mười mấy đại hán bên cạnh cũng lần lượt chờ lệnh, muốn đi giết ác tặc Chu Thiên Giáng. Những người này đều là thị vệ thiếp thân của Huyền Minh và hộ vệ Ngạc gia, từ sau khi thất bại vẫn luôn bảo vệ Huyền Minh và Ngạc Tất Long.

Cửa hàng tạp hóa này là nơi sống tạm bợ lúc trước Ngạc Tất Long nhất thời có lòng tốt giúp đỡ một đôi mẫu tử lang thang phiêu bạt, không ngờ sau khi gặp nạn lại trở thành nơi ẩn cư an toàn nhất cho họ.

Ngạc Tất Long cau mày, tình hình hiện giờ đã hơi yên ổn một chút. Tất cả mọi người đều tưởng y và Huyền Minh đã trốn ra khỏi kinh thành, bây giờ một khi ra khỏi thành giết Chu Thiên Giáng thì e là sẽ bị lộ tung tích.

- Huyền Minh, liệu Chu Thiên Giáng bị giáng chức lưu đày có phải là một cái bẫy dụ chúng ta hiện thân không vậy?

Ngạc Tất Long thận trọng nói.

- Cữu cữu, chắc chắn là không đâu. Phụ hoàng con vốn đã cảnh giác Chu Thiên Giáng rồi, trước đó tiểu tử này đã đắc tội với không ít lão thần, tuy những người đó trong tay không có binh quyền gì nhưng thế lực trong triều cũng không nhỏ. Phụ hoàng vì muốn trấn an những lão thần này cũng sẽ tìm cớ giết bớt uy phong của hắn, Chu Thiên Giáng càng kiêu ngạo thì càng nhanh chết thôi.

Huyền Minh lạnh lùng nói.

Ngạc Tất Long gật gật đầu:

- Con phân tích cũng đúng, Thành Võ Hoàng vốn đã là người hay nghi ngờ, lúc trước giúp con chấp chưởng đại doanh Kinh Giao là muốn nắm binh quyền. Chu Thiên Giáng công cao lấn chủ, lại có quan hệ tốt với Quách gia, Thành Võ Hoàng sớm muộn gì cũng động thủ với hắn thôi, lần lưu đày này chỉ là trừng phạt nho nhỏ Thành Võ Hoàng dành cho hắn, chỉ cần biên giới phía bắc Đại Phong chưa ổn định thì Thành Võ Hoàng vẫn còn trọng dụng tên tiểu tử này. Nói thật, tuy Chu Thiên Giáng ngang ngược càn rỡ nhưng về tài năng quân sự thì có thể nói là Đại Phong không ai sánh bằng.

Huyền Minh xấu hổ nhìn cữu cữu một cái, bất đắc dĩ gật gật đầu. Tuy Huyền Minh hận Chu Thiên Giáng thấu xương nhưng về mặt hành quân đánh trận thì quả thực là thua tâm phục khẩu phục. Ngay từ lúc đầu y lấy thân phận hoàng tử mà đã bị Chu Thiên Giáng đánh cho một trận đau ngoài Hình Bộ ti nha, đến trận tấn công kinh thành lúc trước thì nơi nào của Huyền Minh cũng bị Chu Thiên Giáng đàn áp, căn bản không phải là đối thủ cùng đẳng cấp với hắn, đặc biệt là lần đại bại này đã khiến Huyền Minh hoàn toàn phục hắn.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Ngạc Tất Long, Ngạc Tất Long suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định tiến hành ám sát Chu Thiên Giáng. Cho dù có mạo hiểm bị phát hiện tung tích thì y cũng phải báo thù rửa hận cho hai tộc Phùng, Ngạc. Tuy hai nhà Phùng, Ngạc đã bị Lão Thái phó Vương Bính Khôn tức giận chém giết tại chỗ nhưng mối thù này Huyền Minh và Ngạc Tất Long đều đổ hết lên đầu Chu Thiên Giáng. Mầm mống của thù hận một khi đã chôn trong lòng thì sớm muộn gì cũng có ngày bộc phát ra ngoài, nếu như đã có cơ hội thì Ngạc Tất Long cũng không muốn bỏ qua.

- Huyền Minh, trong tay chúng ta còn bao nhiêu trọng cung?

Ngạc Tất Long hỏi.

- Mười hai ạ!

Hai mắt Huyền Minh sáng lên, y biết là cữu cữu mình đã đồng ý với hành động lần này.

Từ sau khi thất bại thì ngày nào bọn họ cũng nơm nớp lo sợ, nếu không nhờ sự thù hận trong lòng chống đỡ thì e là Huyền Minh đã ngỏm rồi. Những người này tập kết lại một chỗ, về mặt hành động thì Ngạc Tất Long nắm hoàn toàn vị trí chủ đạo, không có phân phó của y thì không ai được có bất cứ hành động gì. Huyền Minh ba lần bảy lượt muốn đến Chu phủ ám sát đều bị Ngạc Tất Long cưỡng ép ngăn lại, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội, Huyền Minh cảm thấy lần này cho dù có đồng quy vu tận cùng Chu Thiên Giáng thì y cũng cam tâm tình nguyện.

- Mọi người nghe đây, đêm nay trước khi cổng thành đóng lại thì mọi người chia nhau ra khỏi thành, gặp nhau ở năm dặm phía bắc. Nếu như Chu Thiên Giáng bị lưu đày thì quan binh áp giải sẽ không vượt quá hai mươi người, chúng ta có hơn bốn mươi người, tất cả trọng cung đều nhắm vào Chu Thiên Giáng, cho dù phải trả cái giá nào thì cũng không được để tên tặc này còn sống.

Ngạc Tất Long nói xong, ánh mắt quét qua những khuôn mặt thân tín.

Sau khi bàn bạc xong, mười mấy đại hán lặng lẽ ra khỏi quán tạp hóa, một tên đại hán làm cái thủ hiệu, không ít thanh niên nam tử bày bán hàng hóa xung quanh lần lượt thu dọn quầy hàng, chia nhau theo mười người này rời khỏi chợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.