Trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, Chu Nhất và Hạ Thanh, Thường Võ bất
động nhìn Chu Thiên Giáng đang nằm trên mặt đất. Đại Ngưu nuốt nước
miếng, cậu ta vẫn thấy kì lạ là sao Chu đại nhân không tránh đi mà cứ để mình đánh một gậy như thế. Đại Ngưu cũng không biết rằng mấy ngày hôm
nay cậu ta giúp huấn luyện bao cát nên tốc độ đã nhanh hơn trước kia rất nhiều, Chu đại nhân căn bản là không tránh được.
Hạ Thanh giật mình một chút rồi mới phản ứng lại được, bước mấy bước đến: - Đại nhânđại nhân!
Chu Nhất cũng rùng mình theo mấy cái, vội vàng chạy đến. Hạ Thanh lay
Chu Thiên Giáng mấy cái, Chu Nhất sờ hạ mạch một cái, thấy tim đập cũng
coi như bình thường nhưng đỉnh đầu của Chu đại quan nhân nổi lên một cục u to như cái sừng.
Tất cả mọi người trong Chu phủ đều bị kinh động, không ai ngờ được rằng
Chu đại quan nhân mười ngày nay không ra khỏi phòng, vừa ra ngoài thì
lại bị Đại Ngưu đánh một gậy hôn mê bất tỉnh.
Chu Thiên Giáng bị nện cũng không nhẹ, Đại Ngưu căn bản cũng không biết
thu lực, đến cây gậy gỗ to lớn cũng bị gãy làm ba khúc. Lâm Phong vội
vàng chạy đến, mọi người chờ một canh giờ mà Chu Thiên Giáng vẫn chưa
tỉnh.
Đại Ngưu ủ rũ cúi đầu đứng trước giường, chỉ mong những người đến thăm
Chu Thiên Giáng không mắng chửi cậu ta một trận, đương nhiên chỉ có Lâm
Phong là không nói gì vì chiêu này của Đại Ngưu là do ông ta dạy. Đại
Ngưu mặt buồn rười rượi, trong lòng thầm nói phải mau chóng tỉnh lại,
nếu không mọi người sẽ hầm cậu ta mất.
- Lâm đại nhân, sao đại nhân nhà ta vẫn chưa tỉnh vậy? Hạ Thanh cau mày nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong cũng cảm thấy kì lạ, ông ta điểm không ít huyệt vị, còn châm
mấy cái ngân châm nhưng Chu Thiên Giáng vẫn không có chút phản ứng nào.
Chạng vạng tối thì Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng đến Chu phủ. Chu
Nhất lần lượt báo tin với hai phủ, hai nha đầu vừa nghe tin Chu Thiên
Giáng hôn mê bất tỉnh thì cũng chạy ngay đến.
- Đại Ngưu chết tiệt, nếu Thiên Giáng có chuyện gì thì ngươingươi có
biến thành trâu cũng không lại được đâu. Quách Dĩnh tức giận mắng mỏ Đại Ngưu.
- Ta đã nói với đại nhân rồi, ngài ấy không muốn động thủ cũng không thể trách ta được. Đại Ngưu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quách Dĩnh trừng mắt, vừa định mở miệng nói nhưng lại bị Ngọc Cách Cách
ngăn lại: - Dĩnh tỷ tỷ, thôi bỏ đi, Đại Ngưu cũng không phải là cố ý,
muội thấy nếu không được thì đến Thái Y Viện, chắc họ sẽ có cách.
Lâm Phong thở dài một tiếng, yên lặng gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên
ông ta gặp phải chuyện thế này, người luyện võ cho dù đập đầu cũng không như Chu Thiên Giáng thế này.
- Chu Nhất, lập tức trải chăn đệm trong kiệu, dừng để bị thương ở đâu nữa.
Quách Dĩnh quan tâm phân phó nói.
Mọi người ba chân bốn cẳng nâng Chu Thiên Giáng lên, Chu Nhất thấy hắn
gục cổ xuống thì duỗi tay ra đẩy về phía trước. Mọi người đang chuẩn bị
nâng lên kiệu chợt nghe thấy Chu Thiên Giáng rên lên một tiếng: - Ai
uiđau chết mất!
- Ađại nhân tỉnh rồi! Chu Nhất kích động kêu lên một tiếng.
- Thiên Giáng ca, huynh tỉnh rồi. Ngọc Cách Cách vội vã cầm tay Chu
Thiên Giáng, nếu như không phải có người đang ở đây thì nàng đã nhào vào lòng hắn rồi.
- Đừng đụng vào tacổcổ ta đau. Chu Thiên Giáng nhe răng nhếch miệng nhẹ kêu lên một câu.
Chu Thiến Giáng không chỉ đau đầu mà quan trọng nhất là cái cổ của hắn.
Cây gậy gỗ to khỏe kia của Đại Ngưu giáng xuống, xương cổ của Chu Thiên
Giáng sao có thể chịu được lực đánh mạnh như vậy nên đã trật ngay lập
tức. Do xương cổ bị trật, thần kinh bị ép xuống nên Chu Thiên Giáng vẫn
chưa tỉnh lại. Lúc nãy khi di chuyển Chu Nhất tùy ý lôi kéo đầu hắn một
chút, vô tình đã khiến chỗ xương cổ phục hồi vị trí cũ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Phong đều chú ý đến cái sừng ở đỉnh đầu
nên cũng không ai chú ý đến cổ, hơn nữa Chu Thiên Giáng đang hôn mê, nằm ở trên giường nên cũng không ai nhìn ra được.
Vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng kêu đau cổ là Lâm Phong đã vươn tay đến,
sờ theo xương sống lên phía trên, cuối cùng cũng tìm được chỗ bị trật.
Lâm Phong ôm đầu của Chu Thiên Giáng, cạch cạch hai cái đã cho nó về vị
trí cũ. Tuy đã về vị trí cũ nhưng trong vòng mười ngày nửa tháng Chu
Thiên Giáng cũng vẫn không thể nhúc nhích, hơn nữa bộ vị bị trật rất yếu ớt, nhỡ một cái là sẽ sai khớp lần nữa.
- A. Chu Thiên Giáng hét lên thảm thiết, đau đến mức nhe răng nhưng cơn đau qua đi lại thấy cổ dễ chịu hơn hẳn.
Chu Thiên Giáng đảo mắt xung quanh: - Có gì to tát chứ, mọi người căng thẳng vậy?
- Tiểu tử thối, ngươi đã hôn mê ba, bốn canh giờ rồi, mọi người không
nóng ruột được sao? Lâm Phong trừng mắt tức giận mắng một câu.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, hắn cảm thấy mình chỉ nháy mắt là tỉnh lại, không ngờ lại lâu như vậy.
- Đại Ngưu, con mẹ nó sao ngươi sử kình mạnh thế hả? Lão tử có thù oán
gì với ngươi chứ? Chỉ khoa tay múa chân một chút thôi, tiểu tử ngươi còn đánh thật. Chu Thiên Giáng nhìn thấy cái mặt khổ đại thù thâm của Đại
Ngưu liền buồn bực mắng.
Chu Thiên Giáng không dám cử động cổ, chỉ có thể trợn mắt mấy cái, hiện giờ cổ hắn không đau nữa nhưng đầu lại bắt đầu đau.
Mọi người thấy Chu đại nhân không có chuyện gì thì sự căng thẳng vừa nãy cũng giảm xuống. Đại Ngưu gãi đầu chỉ biết cười ngây ngô, tốt xấu gì
Chu đại nhân cũng không chết trong tay cậu ta, nếu không Đại Ngưu cũng
muốn tự sát.
Chu Thiên Giáng cho mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn mấy người Lâm
Phong, Chu Nhất. Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cẩn thận quấn từng vòng
quanh cổ Chu Thiên Giáng, hắn ngồi ở đó như một cương thi, đỉnh đầu còn
mọc một cái sừng.
- Sư phụ, xương cổ của con mấy ngày nữa có thể hồi phục được?
- Xương cổ?
- À, chính là cái gáy đó.
- Tốt nhất trong vòng nửa tháng đừng động đậy, nếu không thì lại sai
khớp, đương nhiên cử động nhỏ thì không sao. Lâm Phong nghiêm túc nói.
- Tiêu rồi, e là hỏng mất đại sự của ta. Chu Thiên Giáng sờ sờ đỉnh đầu, đầu như muốn nổ tung, nếu như ở kiếp trước thì tối thiểu cũng là chấn
động não nhẹ.
- Hỏng đại sự gì? Quách Dĩnh kì quái hỏi.
Chu Thiên Giáng nghiêng người nhìn Quách Dĩnh rồi lại nhìn Lâm Phong: -
Sư phụ, hiện giờ Chu Diên Thiên đã ép binh mã của tướng quân đến Hổ Khẩu Quan, phỏng chừng hai ngày nay hoàng thượng phải phái người đến cứu
viện. Đại hoàng tử chỉ để trang trí, Sở Vân tướng quân càng không thể
rời đi, con là lựa chọn tốt nhất, nhưng con lại bị thương thế này, e là
hoàng thượng không đợi được rồi.
Lâm Phong nao nao: - Con lại muốn nắm binh quyền sao?
- Uhm, lần trước sau hồi kinh cứu giá bị mất đi binh quyền, con có chút không cam.
Đám người Chu Nhất đều gật đầu theo, không riêng gì Chu Thiên Giáng mà
bọn họ càng không cam tâm, dựa vào đâu mà lập được công lớn như vậy mà
hoàng thượng không phong gì chứ?
- Cho dù con có dẫn binh đi bình loạn thì sau này Thành Võ Hoàng vẫn thu hồi binh quyền của con. Lâm Phong tỉnh táo nói.
Chu Thiên Giáng đang định nói thì cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Dưới sự chăm sóc của Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách, hắn cẩn thận nằm
xuống ghế dựa. Chu Thiên Giáng biết căn phòng này không có người ngoài,
cũng không sợ có lời nào truyền ra ngoài.
- Sư phụ, chư vị huynh đệ, ta vốn định lần này một khi đã nắm binh quyền trong tay thì sẽ chơi từ từ với Chu Diên Thiên, đợi đến khi chúng ta
củng cố xong địa vị ở phía bắc thì ta cũng không còn trả lại binh quyền
này nữa.
Chu Thiên Giáng nói đến đây, biết tất cả mọi người đều giật mình, sợ hắn bước vào con đường cũ của Chu Diên Thiên. Chu Thiên Giáng gượng cười:
- Mọi người yên tâm, ta không có ý định làm phản như Chu Diên Thiên, ta
chỉ muốn rời xa mảnh đất thị phi này, lập ra chỗ vui chơi của chúng ta ở phía bắc, đương nhiên ta vẫn chấp hành tất cả mọi mệnh lệnh của Đại
Phong triều, chỉ có binh quyền là không giao ra thôi.
Đám người Lâm Phong vừa nghe thấy vậy thì lập tức hiểu được ý của Chu
Thiên Giáng. Hắn muốn không chịu bất cứ gì trong phạm vi ngoài quân
lệnh, tự do lâu dài ngoài kinh thành, nghe hết mọi mệnh lệnh nhưng không giao binh quyền.
- Thiên Giáng, người tính không bằng trời tính, theo ta thấy con cứ an
tâm dưỡng bệnh đi, bất kể Thành Võ Hoàng phái ai đi, nếu không xử lý
được Chu Diên Thiên thì sớm muộn gì cũng để con xuất mã thôi. Nhưng con
cũng đừng xem thường Chu Diên Thiên, binh mã Thiên Thanh Quốc cũng không phải là đại quân phía bắc con đụng phải lần trước ngoài thành đâu. Lúc
đó đại quân Chu Diên Thiên quân tâm tan rã, để con đánh một trận không
kịp trở tay. Thiên Thanh Quốc dan phong dũng mãnh chứ không chia năm xẻ
bảy bên trong như bọn chúng, chỉ ở không ai có thể cản được. Lâm Phong
cẩn thận phân tích.
- Aizzz, hiện tại chỉ có thể như vậy, lão tử căn bản là ăn no rửng mỡ,
đang yên đang lành lại giao kình với Đại Ngưu. Chu Thiên Giáng sờ cục u
trên đỉnh đầu, buồn bực nhẹ giọng thở dài: - Từng có cơ hội không độnh
thủ mà lão tử không biết trân trọng, chỏ sợ phải đợi mẹ nó một vạn năm
nữa mất.
Đám người Chu Nhất nhìn nhau, không hiểu có phải Chu đại quan nhân bị
nện cho ngu luôn rồi không, nói những lời chẳng ai hiểu được.