Thiên Giáng Đại Vận

Chương 77: Chương 77: Người sau bức màn




Sở Vân có chút mờ mịt, đây chẳng phải là đùa nhau sao? Thánh chỉ cũng hạ xuống rồi, bây giờ hai nhà lại làm hòa với nhau, nhưng như vậy cũng tốt, vấn đề nan giải mọi người vừa nghĩ nát óc đã được giải quyết xong. Tuy hai nhà đã tự giảng hòa với nhau nhưng dựa theo thánh chỉ thì ba ngày sau vẫn phải hội thẩm một lần, nếu như chủ nhà cũng không truy cứu nữa thì hội thẩm ba ngày sau cũng cứ thế mà trôi qua đi.

Tin tức Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng giảng hòa nhanh chóng truyền khắp các phủ đệ quan viên trong kinh thành, không ít quan viên lén thở phào một tiếng. Kinh thành vừa mới ổn định một chút, chẳng ai muốn lại có chuyện xấu gì xảy ra cả.

Ngày đầu tiên tại tam nha hội thẩm, khi mọi người vốn tưởng là phong ba sắp lắng xuống thì trên phố lại truyền đến một lời đồn. Lời đồn này vô cùng bất lợi với Chu Thiên Giáng, nói hắn dựa vào Đả Vương Tiên trong tay mà không còn sợ ai ở Đại Phong triều, thậm chí còn nói lần này Đại hoàng tử quá nhu nhược, Chu Thiên Giáng sẽ dùng quyền lợi của Đả Vương Tiên mà đánh Đại hoàng tử trước mặt mọi người.

Lời đồn này nhanh chóng lưu truyền trong kinh thành, đám dân chúng ở các quán trà đều lần lượt nghị luận việc này, lại tăng thêm một đám mây đen cho tam nha hội thẩm ngày mai.

Chu Thiên Giáng ngồi trong phủ, mấy thuộc hạ và sư phụ Lâm Phong đều có mặt, Chu Nhị đang báo cáo cụ thể tình hình, mấy người ngồi nghe vô cùng chăm chú.

- Xem ra tửu lâu đó chính là nơi khởi nguồn lời đồn hả? Chu Thiên Giáng vẻ mặt âm trầm hỏi.

- Đại nhân, chắc chắn là vậy ạ. Mấy ngày nay ta tự mình theo dõi chỗ đó, người tung tin đầu tiên chính là đám tiểu nhị trong điếm. Điếm chủ tên là Tiểu Phượng, là người rất khôn khéo, chắc chắn là có liên quan đến chuyện này. Chu Nhị khẳng định.

Nghe câu trả lời của Chu Nhị thì Chu Thiên Giáng gật gật đầu: - Sư phụ, các huynh đệ, có thể thu lưới rồi. Chỗ đó rất có khả năng chỉ là cứ điểm, chúng ta nhất định phải tìm ra được người ở phía sau bức màn. Chu Nhất, ngươi mang theo mấy huynh đệ bí mật bắt mấy tiểu nhị trong khách điếm đó. Lúc hành động nhớ cố ý để lại chút manh mối, đêm nay chúng ta sẽ rút dây động rừng, xem xem rốt cuộc con phượng hoàng kia còn bay được đến đâu nữa. Chu Nhị, ngươi cùng mấy người Hạ Thanh đem theo tất cả huynh đệ âm thầm mai phục, lần này bổn đại nhân tự mình đi theo dõi.

Mấy người Chu Nhất vừa nghe thấy vậy thì lập tức phản bác: - Đại nhân, việc này rất nguy hiểm, cứ để cho bọn ta đi là được rồi. Hạ Thanh lo lắng nói.

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, thầm nhủ trong lòng các ngươi căn bản không biết kiếp trước lão tử làm nghề gì. Sở trường của paparazzi chính là theo dõi, không nói quá nhưng về mặt theo dõi thì CIA của Mĩ cũng không bằng paparazzi chuyên nghiệp.

Lâm Phong thấy Chu Thiên Giáng cố chấp muốn đi thì đành nói: - Vậy được rồi, ta đi theo con.

Chu Thiên Giáng cảm kích gật đầu, có cao thủ như Lâm Phong đi cùng thì hắn cũng không cần lo lắng nữa rồi.

Sau canh hai nửa đêm, các tửu lâu lần lượt đóng cửa. Trở về hậu viện, bà chủ trẻ tuổi của Phúc Lai tửu điếm Tiểu Phượng cau mày, chiều hôm nay lúc vãn khách có mấy tiểu nhị trong khách điếm ra ngoài mua đồ nhưng không hiểu sao lại bị mất tích. Theo lời láng giềng xung quanh nói thì lúc đó mấy tiểu nhị bị một đám người đánh ngất rồi đưa đi.

Lần trước trong tửu lâu có bốn người lén la lén lút lẻn vào hậu viện, Tiểu Phượng do không muốn làm lộ cứ điểm bí mật này nên lúc họ ăn cơm đã hạ độc giết cả bốn người, lần này đám tiểu nhị mất tích khiến Tiểu Phượng cảm thấy bản thân mình đã bị nguy hiểm.

Trời vừa chạng vạng thì Tiểu Phượng đã bảo nha hoàn thiếp thân của mình đến một nơi, nha hoàn trở về nói ông chủ lớn đã sắp xếp đường lùi cho nàng, bảo Tiểu Phượng canh ba đêm nay đến gặp ông chủ ở địa điểm bí mật.

Bà chủ Tiểu Phượng xinh đẹp thay một bộ y phục dạ hành, lặng lẽ leo tường ra ngoài, rời khỏi tửu lâu mà nàng tự kinh doanh.

Phía nam kinh thành có một hồ nước diện tích không lớn, Tiểu Phượng vào khu rừng rậm ven hồ, dường như đang đợi ai đó.

Chu đại quan nhân đang nép bên người Lâm Phong, hiện giờ hắn mới biết kiếp trước không thể so sánh với thời đại này được. Thời đại này đúng là con mẹ nó cao lên cao xuống, căn bản là không kịp được, nếu như không có Lâm Phong ở đây, đừng nói là theo dõi, e là đến cái bóng cũng không nhìn thấy được.

Lâm Phong manh theo Chu Thiên Giáng ẩn trên chạc cây, trong tay Chu Thiên Giáng cầm “Phích Lịch Đạn” để ngừa những chuyện ngoài ý muốn.

Không bao lâu, một cỗ xe ngựa hào hoa tiến vào rừng. Chu Thiên Giáng kích động đến mức ngừng thở, cuối cùng cá lớn cũng cắn câu rồi.

Cỗ xe ngựa rộng lớn đi vào trong rừng, trước xe ngựa còn treo một chiếc đèn lồng xếp. Phu xe kéo cương ngựa dừng trên một mảnh đất trống nhưng cũng không có người xuống xe. Bà chủ Tiểu Phượng của tửu điếm Phúc Lai vội vàng bước đến, hai tay buông thõng cung kính đứng cạnh xe, nam tửđánh xe dường như không nhình thấy, ánh mắt sắc bén quét bốn phía một lượt.

- Tiểu Phượng cô nương, với bản lĩnh của cô sao lại có chuyện như vậy? Một nam tửtrong xe nói.

- A! Thiếu chủ ngàingài đích thân đến ạ? Tiểu Phượng đáng chết, làm hỏng đại sự của thiếu chủ, Tiểu Phượng chấp nhận bị phạt.

Tiểu Phượng quỳ một chân trên mặt đất, căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu.

Bà chủ Tiểu Phượng nghe ra được người nói chuyện không phải là ông chủ lớn bình thường ra lệnh cho nàng mà là chủ nhân của ông chủ lớn. Tiểu Phượng biết rõ vị “chủ tử” này âm hiểm đáng sợ cỡ nào, căng thẳng đến mức run rẩy.

- Thôi được rồi, ngươi không cần quản lí tửu lâu kia nữa, đêm nay đi Tây Viên đi, ngày mai sẽ có người sắp xếp cho người rời khỏi kinh thành. Nam tử trong xe nhẹ giọng nói.

Tiểu Phượng cả kinh: - Thiếu chủ, vậy chuyện ngài đáp ứng Tiểu Phượng liệu có Bà chủ Tiểu Phượng căng thẳng nhìn rèm xe, không dám nói hết câu.

- Ngươi yên tâm, bổn thiếu chủ đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ thực hiện. Cố gia ngươi mất đi bao nhiêu thì sau này Phi Long Cốc cũng sẽ nhận được kết quả như vậy thôi.

- Đa tạ thiếu chủ! Tiểu Phượng nghe xong vội vã khấu tạ.

Trên chạc cây, Lâm Phong cũng nghe được đại khái, xem ra cô gái này đúng là người của Lĩnh Nam Cố gia nhưng người nói chuyện trong xe là ai lại thu hút hứng thú của Lâm Phong và Chu Thiên Giáng.

- Tiểu tử thối, ngươi ở chạc cây đừng nhúc nhích, ta đi bắt người trong xe đến. Lâm Phong tụ khí thành tuyến, nói bên tai Chu Thiên Giáng.

Trong thời khắc này thì Chu Thiên Giáng cũng không tiện thể hiện, chút công phu đó của hắn vẫn chưa đủ để khiến Lâm Phong yên tâm, có xuống cũng chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi. Chu Thiên Giáng muốn bắt sống, nếu muốn người chết thì quăng mấy cái Phích Lịch Đạn qua đó thì coi như xong.

- Sư phụ, người cũng cẩn thận đấy, cô gái kia không quan trọng, quan trọng là người trong xe, ngàn vạn lần đừng giết y, phải bắt sống. Chu Thiên Giáng ghé vào tai Lâm Phong nhỏ giọng dặn dò.

Chu Thiên Giáng lo lắng sư phụ theo thói quen vung tay một kích, đến lúc đó muốn hỏi gì cũng không hỏi được. Theo như lời đối thoại của Tiểu Phượng và người bên trong xe thì tổ chức này rất lớn, nếu như tổ chức này đối đầu với hắn thì Chu Thiên Giáng không thể bỏ qua cho họ được, bắt được tên thiếu chủ gì đó này thì đến lão thái chủ hắn cũng diệt sạch.

Lâm Phong không đáp lại, mũi chân điểm vào thân cây một cái đã bay lên trời, thân hình khô gầy của Lâm Phong như một cô nhạn rơi xuống.

- Bằng hữu, trốn trong xe nói chuyện không tiện đâu, ta thấy vẫn nên ra ngoài đi. Lâm Phong thân trên không trung hét lên một câu rồi đá một cước về phía thùng xe ngựa.

Phu xe kia và Tiểu Phượng đều giật mình vì sự xuất hiện của Lâm Phong, thấy ông đá một cước về phía thùng xe ngựa thì phu xe lao “vút” về phía ông, trường tiên trong tay mang theo tiếng gió gào thét lao đến.

Lâm Phong không ngờ một phu xe còn có thân thủ thế này, thân mình lăng không chuyển một cái đã duỗi một tay bắt được mũi tiên.

Trong khoảnh khắc giao nhau, hai người vừa giao kình thì chiếc roi ngựa “phựt” một tiếng đứt đoạn, phu xe lùi lại đằng sau hai bước, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

Đúng lúc này thì một người vén rèm bay ra. Người này đeo mặt nạ đầu quỷ được chế tác theo dân gian, cùng tên phu xe tạo thành thế góc đối mặt với Lâm Phong. Bà chủ Tiểu Phượng cũng phục hồi tinh thần lại, giơ tay móc ra hai thanh bột phấn bên hông.

Nam tử đeo mặt nạ đầu quỷ kia nhìn Lâm Phong, nhẹ giọng nói: - Giết!

Tiếng nói vừa dứt thì Tiểu Phượng uốn vòng eo mảnh mai rồi đá liên hoàn về phía Lâm Phong đồng thời giơ bột phấn trong tay vẩy về phía ông, tên phu xe kia cũng móc ra hai cây nhìn như móc câu từ bên hông, vặn người lao đến.

Chu Thiên Giáng xuyên qua khe hở giữa đám lá cây nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn phát hiện nam tử đeo mặt nạ quỷ kia không hề động thủ mà chỉ đứng cạnh nhìn chằm chằm sư phụ Lâm Phong. Chu Thiên Giáng cũng hơi lo lắng cho sư phụ, nhìn thân thù tên phu xe kia và Tiểu Phượng cũng không tệ, hơn nữa bên cạnh còn có một người, sớm biết thế này hắn đã bảo Chu Nhất đến đây cùng Lâm Phong rồi.

Lâm Phong nhẹ nhàng tránh được liên hoàn cước của Tiểu Phượng. Với thực lực của mình thì ông ra một kiếm đã có thể lấy mạng cô nương này rồi, nhưng Lâm Phong không ra tay độc ác với Tiểu Phượng, hơn nữa bột phấn kia quả thực khiến Lâm Phong hơi đau đầu, Lĩnh Nam Cố gia đều là cao thù dụng độc, ông cũng không muốn bị độc này dính vào người.

Lâm Phong lắc người tránh khói độc, đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm thanh mảnh. Ông không ra tay độc ác với Tiểu Phượng nhưng không chút khách khí với tên phu xe, dù sao một tên phu xe có chết đi cũng không ảnh hưởng đến đại cục, chỉ cần bắt được nam tử đeo mặt nạ kia là được. Móc câu của tên phu xe chém liên tiếp về phía Lâm Phong, góc độ vô cùng xảo quyệt. Chỉ thấy một luồng hàn quang, một tiếng “phập”, thanh kiếm nhỏ đâm chuẩn xác vào mi tâm tên phu xe.

Thân thể tên phu xe chấn động, móc câu trong tay đồng thời rơi xuống nhưng thân thể vẫn xông về phía trước. Lâm Phong nhẹ nhàng lùi lại, tên phu xe ngã sấp xuống đất, co giật hai cái rồi đi gặp luôn Diêm Vương.

Trong mắt nam tử đeo mặt nạ kia lóe lên một tia sắc bén. Y nhìn thoáng qua thanh kiếm mảnh trong tay Lâm Phong, thân thể chấn động một cái, dường như đã biết ông lão trước mặt này là ai. Cao thủ trong thiên hạ phần nhiều là sử kiếm nhưng người dùng kiếm mảnh để giết người chỉ có độc Lâm Phong.

Lâm Phong từ đầu đến cuối không nhìn Tiểu Phượng lấy một cái, mục tiêu của ông là nam tử này. Lĩnh Nam Cố gia giỏi dụng độc nhưng công phu tự thân lại hơi kém, nếu không đã không bị Phi Long Cốc diệt môn rồi. Nhưng nam tử đeo mặt nạ này lại thu hút Lâm Phong, nhìn thân pháp y vừa xuống xe lúc nãy thì công phu chắc chắn phải cao hơn tên phu xe kia nhiều. Lâm Phong rất muốn biết liệu y có phải là người thoát khỏi tay ông lần trước hay không, nếu như đúng là như vậy thì lần này ông quả thực rất muốn đấu cước lực cùng y.

- Ngươi muốn tự mình bỏ mặt nạ xuống hay phải để lão phu giúp? Lâm Phong lạnh lùng nói.

Tiểu Phượng khiếp sợ nhìn Lâm Phong, công phu của tên phu xe kia còn hơn cả nàng nhưng không ngờ chỉ một chiêu đã bị lão nhân trước mặt này giết chết. Trong bàn tay trống không của Tiểu Phượng lại xuất hiện thêm một con dao găm màu đen, ánh mắt nàng nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ, không biết nên trốn đi hay là tiếp tục. Tiểu Phượng giỏi dụng độc nhưng lại không giỏi về đánh giáp lá cà.

Nam tử đeo mặt nạ quỷ nhìn Tiểu Phượng một cái, đột nhiên giơ một tay lên, đánh ra ba cây giáo, đồng thời hét lớn một tiếng: - Rút!

Thanh kiếm mảnh trong tay Lâm Phong “keng keng keng” đánh bay ba cây giáo, nam tử đeo mặt quỷ và Tiểu Phượng đồng thời phi thân chạy theo hai hướng khác nhau. Lâm Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thiên Giáng một cái, tung người đuổi theo nam tử kia.

Cảnh tượng quyết liệt trong nháy mặt trở lại yên tĩnh, ngoài thi thể trên mặt đất kia ra thì chỉ còn tiếng phì phì của bốn con ngựa kia.

Lâm Phong lần này vừa đi thì Chu đại quan nhân liền buồn bực, chạc cây cao như vậy hắn căn bản không thể xuống được, nếu như ban ngày thì còn có thể nhìn thấy được tình hình bên dưới, tìm chỗ nào êm êm rồi nhảy xuống cũng không sao, nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn, đèn lồng ở cỗ xe ngựa cũng không chiếu đến nơi thế này, nhỡ chẳng may đặt mông xuống hòn đá nào nhọn nhọn bên dưới thì Chu Thiên Giáng sẽ trở thành quan viên bị đá đâm chết trong lịch sử Đại Phong triều mất. Hắn sẽ không làm chuyện oan uổng như vậy, không còn cách nào khác, Chu đại quan nhân cẩn thận kẹp chặt Phích Lịch Đạn, chổng mông lên chuẩn bị tuồn xuống dưới, cho dù có bị mài rách chân cũng còn hơn bị ngã chết.

Đúng lúc này đột nhiên có hai người từ trong xe ngựa nhảy ra, hai người này giống hệt nam tử vừa đeo mặt nạ quỷ khi nãy, cũng đeo mặt nạ. Trong tay hai người cầm thanh đao sáng lóa, vừa xuống xe liền cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía.

Chu Thiên Giáng đang định trượt xuống, thấy tình hình này thì hai tay ôm chặt lấy chạc cây, bị dọa đến mức một cử động cũng không dám. Trong lòng hắn thầm nhủ may quá, nếu như cây mà thấp thì hắn đã nhảy xuống từ nãy rồi.

Hai nam tử đeo mặt nạ đi xung quanh lục soát một hồi rồi mới trở về cạnh xe, một người trong số đó nhỏ giọng nói vào trong xe: - Thiếu chủ, tất cả đều bình an, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Tiếng nói vừa dứt thì rèm xe bị vén lên, một thanh niên trang phục lộng lẫy xuống xe, y đưa lưng về phía Chu Thiên Giáng nên hắn cũng không nhìn rõ mặt.

Nhưng trong lòng Chu Thiên Giáng chợt lạnh, má nó, hóa ra khi nãy là điệu hổ ly sơn, nếu như hắn vẫn còn núp trên cây thì e là phải bỏ mạng ở trận này thật. Chu Thiên Giáng cẩn thận lấy Phích Lịch Đạn ra, nhỡ bị phát hiện thì hắn sẽ giết ba người này luôn.

Nam tử trang phục lộng lẫy kia nhìn thi thể người phu xe trên mặt đất, nói với hai thủ hạ: - Thả ngựa ra, chúng ta cưỡi ngựa xuyên qua rừng cây, đừng đi cùng hướng với A Tam, cỗ xe này và thi thể Lão Hoàng thìđốt đi.

- Tuân mệnh!

Hai nam tử đeo mặt nạ đáp ứng, một người chém đứt cương ngựa còn một người khiêng phu xe vào trong.

Nam tử trang phục lộng lẫy ngồi trên ngựa, một người khác vừa vung đao lên chém một cái, chém đúng vào cái đèn lồng xếp, một đốm lửa cháy rừng rực.

Nam tử trang phục lộng lẫy lại cảnh giác nhìn một cái, vung tay một cái: - Mau đi thôi! Hai nam tử đeo mặt nạ bảo vệ người thanh niên, ba con ngựa chạy vào sâu trong rừng.

Đúng lúc nam tử trang phục lộng lẫy ngoảnh đầu lại nhìn thì nương theo ánh lửa Chu Thiên Giáng đã nhìn rõ “chủ tử“.

- Má nó, hóa ra là tên khốn này!

Chính lúc này thì Chu đại quan nhân giật mình suýt nữa rơi từ trên cây xuống. Nam tử trang phục lộng lẫy kia không phải ai khác mà chính là Tam hoàng tử Đại Phong triều Huyền Nhạc điện hạ.

Chu Thiên Giáng và mấy người Lâm Phong đều cho rằng người đứng sau tung mấy tin đồn này là mai phục Chu Diên Thiên gài trong kinh thành nhưng không ngờ lại là Tam hoàng tử Huyền Nhạc.

Trong số bốn hoàng tử thì Huyền Nhạc vẫn luôn khiến người ta cảm thấy là người nho nhã, thậm chí ngay cả Tĩnh Vương cũng khá yêu thích Lão Tam Huyền Nhạc, nhưng trong bóng tối Huyền Nhạc còn có tâm cơ hơn mấy hoàng tử khác. Từ mấy năm trước Huyền Nhạc đã bắt đầu chuẩn bị cho con đường hoàng quyền.

Điều khác biệt với các hoàng tử khác là mấy người kia tiêu tiền lôi kéo các quan viên còn Tam hoàng tử thì lại ném tiền cho người trong giang hồ.

Lúc Tam hoàng tử Huyền Nhạc ở học đường Quốc Tử Giám đã bắt đầu âm thầm chiêu mộ người trong giang hồ, dần dần tạo thành cơ sở của mình. Trong lòng Tam hoàng tử Huyền Nhạc, nếu muốn lên đỉnh cao hoàng quyền thì trước tiên phải được phụ hoàng Thành Võ Hoàng công nhận, sau đó là phải có sự giúp đỡ ngầm của Niêm Can Xử. Về phần các đại thần trong triều thì chỉ cần dung hòa các mối quan hệ một chút là được, một khi y bộc phát ra sức mạnh cường thế thì y tin rằng các đại thần kia cũng sẽ quy thuận y.

Nhưng nửa đường sau khi Chu Thiên Giáng nhảy ra, Huyền Nhạc năm lần bảy lượt muốn lôi kéo hắn vào đội ngũ của mình. Huyền Nhạc phát hiện Chu Thiên Giáng này không đơn giản, điều khiến y buồn bực nhất là Chu Thiên Giáng lại nâng đỡ một kẻ bất tài như Lão Tứ. Trong mắt Huyền Nhạc thì Chu Thiên Giáng đã trở thành viên đá ngáng chân lớn nhất trên con đường hoàng quyền của y, không dùng được thì phải giết.

Lần này Đại hoàng tử chiến thắng trở về, Vương thái phó bênh vực lẽ phải, Tam hoàng tử nhân cơ hội lần đầu tiên dùng đến lực lượng ngầm đối phó Chu Thiên Giáng. Y muốn mượn tay Huyền Minh và Huyền Xán để phụ hoàng hoàn toàn có ý nghĩ trừ khử Chu Thiên Giáng. Vốn tất cả mọi chuyện đang rất thuận lợi nhưng tiếc là lại xảy ra vấn đề chỗ Cố Tiểu Phượng.

Huyền Nhạc biết chèn ép Chu Thiên Giáng không phải ngày một ngày hai là có thể chấm dứt được, y không muốn mình bị lộ từ bây giờ. Vì lý do an toàn nên Huyền Nhạc chỉ có thể nhịn đau từ bỏ tửu lâu kia, đẩy Cố Tiểu Phượng rời khỏi kinh thành.

Chu đại quan nhân có lẽ là gặp hạn, hết cả hơi mới tuột được từ trên ngọn cây xuống đất, bộ y phục dạ hành bị mài thành quần yếm luôn. Cỗ xe lửa bị cháy trong rừng cháy hừng hực lập tức thu hút một đội quan binh tuần tra. Kết quả là Chu đại quan nhân đang dáo dác trong rừng cây bị tóm tại trận, tắt lửa tối đèn nên bọn quan binh cũng không nhìn rõ là ai, tiến lên đánh một trận tơi bời.

Chu Thiên Giáng gào thét thân phận của mình, người dẫn đầu đội quan binh nương theo ánh lửa nhìn thấy khuôn mặt và thẻ bài của Chu đại quan nhân thì bị dọa cho mặt mày vàng ệch, không còn cách nào khác, đội quần sai này vội vã đưa Chu đại quan nhân hồi phủ.

Vào trong phủ, mấy người Thường Võ, Đại Ngưu thủ tại phủ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng đều giật mình, vừa nghe là bị đám quan sai này đánh thì ào ào xông lên vây họ lại.

Chu Thiên Giáng khoát tay áo, kêu tên tiêu thống: - Ngươilại đây!

- Đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ là vô ý, mong đại nhân thứ lỗi. Tiêu thống hoảng sợ nhìn Đả Vương Tiên trong tay Đại Ngưu, cái đồ chơi này có thể khiến đầu y nở hoa lắm chứ.

- Tiểu tử ngươi nghe đây, nói với huynh đệ thủ hạ của ngươi là đừng có rêu rao khắp nơi. Chẳng qua bổn đại nhân đi ị trong rừng, lão tử không liên quan quái gì đến chuyện phóng hỏa cả. Một mắt của Chu Thiên Giáng còn hơi phát xanh, hắn cũng không trách những người này, chỉ không muốn bọn họ nói chuyện này ra ngoài.

- Tiểu nhân rõ ạ, đêm nay bọn ta căn bản không hề gặp Chu đại nhân. Tiêu thống vội vã gật đầu nói.

- Uhm, đúng vậy, trẻ con đúng là dễ dạy. Thường Võ, thưởng cho mỗi huynh đệ một lượng bạc, nhớ mặt tiêu thống của bọn họ, ai dám ra ngoài nói lung tung lão tử sẽ không tha kẻ đó. Chu Thiên Giáng nói xong thì bước vào đại sảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.