Đoạn Chu Thiên Giáng nhìn sắc trời bên ngoài:
- Chu Nhất, gọi tên si tình Huyền Châu ra đây, chúng ta nên trở về Phúc Thọ cư rồi.
Chu Nhất mỉm cười lui ra ngoài. Chu Thiên Giáng và Dư Thủ Xương lại
nghiên cứu chi tiết ngày mai. Khi Huyền Châu đến, Chu Thiên Giáng để lại bọn Đại Ngưu, hắn vội vàng chạy về Phúc Thọ cư.
Hạ Thanh đã chờ sẵn ở khách điếm, chỉ lát sau, Chu Nhị ra ngoài thăm dò cũng trở về.
Hạ Thanh thuật lại chuyện đến phủ nha, không khác lắm so với dự đoán của Chu Thiên Giáng, Ngô Đại Ấn cực kỳ khách khí với Hạ Thanh. Trong kinh
thành, An Sát Viện đã làm quan viên triều đình rúng động, các quan viên
bị thay đổi trên cơ bản đều là người của Tứ Hoàng tử. Bành thành cách
kinh thành không xa lắm, tin tức rất nhanh truyền đến chỗ y. Trước mắt ở kinh thành, thế lực Tứ Hoàng tử đang lớn dần, Ngô Đại Ấn đương nhiên sẽ cực kỳ cung kính với Hạ Thanh.
Về phần Chu Nhị, y không có nhiều tin giá trị. Theo điều tra của ám thủ, họ phát hiện Ngô Đại Ấn này không mặn mà với Triệu gia, ngoài mặt không qua lại nhiều. Thậm chí trong mắt dân chúng, Ngô Đại Ấn cực kỳ khiếp
nhược, đường đường là Phủ Doãn lại bị một thân hào khống chế.
Chu Thiên Giáng đương nhiên sẽ không tin biểu hiện bên ngoài, đường
đường là doãn phủ làm sao có thể sợ một thân hào. Hơn nữa không có quan
phủ ủng hộ, Triệu gia căn bản sẽ không phát triển đến bước này.
- Chu Nhất, hiện tại người của Chu Tứ đến đâu rồi?
Chu Thiên Giáng hỏi.
- Phía Ngân Lâu đã dùng bồ câu đưa tin, chậm nhất là trưa mai có thể vào thành, năm trăm người đang đến đây cả ngày lẫn đêm.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc gật đầu:
- Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, đêm mai tuồng kịch hạ màn, mặc kệ phán đoán chính xác hay không, nhất định phải động thủ. Đến lúc đó
bảo Chu Tứ dẫn nhân mã bảo vệ Ngân Lâu đề phòng bất trắc.
Chu Thiên Giáng còn phải tranh thủ tới Hà Đô phủ cứu trợ thiên tai, đây
là thay mặt Thành Võ Hoàng vấn an nạn dân nên không thể trì hoãn quá
lâu. Hắn chỉ có thể lợi dụng cơ hội đêm mai, dùng ánh mắt hai đời của
mình phán đoán xem Ngô Đại Ấn có phải là hậu thuẫn của Triệu gia ở Bành
thành hay không. Nếu đúng,vậy tuồng kịch đêm mai sẽ rất đặc sắc!
Trên con đường thông tới Bành Thành, năm thương đội gấp rút lên đường
trong đêm tối. Năm thương đội này vô cùng kỳ lạ, họ đã chiahết số vật
phẩm trên xe cho những người dân nghèo khổ để tăng tốc độ của xe.
Năm thương đội này chính là năm trăm tinh binh do Chu Tứ thống lĩnh. Họ
rời kinh thành trước Chu Thiên Giáng hai ngày, Chu Tứ suất lĩnh nhân mã
tới trước tiểu thành gần Hà Đô phủ nhất. Do rời trước hai ngày mà vừa
hay tránh được tinh binh của Đại hoàng tử Minh Huyền mai phục, nếu không lần này đám nhân mã của Châu Tứ chắc chắn đã gặp đại nạn rồi.
Chu Thiên Giáng mấy ngày trước đã cho người thông báo với Chu Tứ rằng
hắn đã thay đổi đường đi, bảo họ không cần lo lắng, chỉ cần từ từ đuổi
theo là được nhưng hôm trước Chu Tứ đột nhiên nhận được thư thúc giục
của Chu Nhị, cậu ta sợ xảy ra bất trắc nên vội vàng thúc ngựa chạy tới
Bành Thành.
Trong đại thành Bành Thành phủ, từ quan phủ tới cường hào đều bàn tán
xôn xao chuyện tranh cãi giữa Chu Ký NgânLâu và Triệu gia. Trong mắt bọn họ, kể từ khi Chu Ký Ngân Lâu khởi nghiệp đến nay vẫn luôn biết cách
đối nhân xử thế, trước nay chưa từng xảy ra tranh cãi, tại sao đột nhiên lại có dũng khí lớn như vậy, còn dám đánh giết người của Triệu gia nữa. Không chỉ có quan phủ cường hào, ngay cả những người dân bình thường
cũng xì xầm bàn luận ở những chỗ vắng người. Những người dân yếu thế này không dám công khai bình luận vì sợ bị tai mắt của Triệu gia nghe thấy, khó tránh khỏi lại chịu một trận đòn nhừ tử.
Có nhân sĩ nhanh nhẹnthăm dò được tin tức từ phủ nha, rồi nhanh chóng
truyền tin ra ngoài. Lúc này mọi người mới biết, thì ra Chu Ký NgânLâu
là sản nghiệp của Tứ Huyền Châu điện hạ.
Nếu như là một tháng trước thì sẽ chẳng có ai để ý tới Tứ hoàng tử ở tận kinh thành xa xôi. Hoàng tử của triều Đại Phong chẳng đáng tiền, Thành
Võ Hoàng năm đó có sáu huynh đệ, cuối cùng chỉ còn lại ba huynh đệ,
trong đó một người đã bị lưu đày tới vùng đất xa xôi mà không bao giờ
được quay trở lại kinh thành nữa. Tuy nhiên tình hình hiện giờ đã thay
đổi, Tứ hoàng tử có được sự ủng hộ vững chắc của An Sát Sứ Chu đại nhân, những quan viên đi theo cũng được Thành Võ Hoàng trọng dụng, rất có khả năng sẽ được lập làm thái tử. Vì thế mà Phủ doãn Ngô Đại Ấn của Bành
Thành đối xử với Hạ Thanh - “quản gia” phủ Hoàng tử vô cùng khách sáo
như một thượng khách.
Trong Triệu phủ, Triệu Thành Quang gần sáu mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, phía bên kia bàn là Hứa Cao, Thủ Bị binh mã Bành Thành.
Mấy người con của Triệu Thành Quang lần lượt ngồi ở hai bên của đại
sảnh.
Kể từ hôm qua khi nha môn Đô phủ phái người đưa tin tới, Triệu Thành
Quang đã biết sự tình không hề nhỏ. Mặc dù Triệu gia không có ai làm
quan to trong triều, nhưng gia tộc Triệu thị lại có vốn gia tài khổng
lồ. Ở kinh thành họ dựa vào Hình bộ Thượng thư Mã Đinh Thiên, chẳng khác gì dựa vào Nhị hoàng tử. Hiện tại thị vệ trong phủ Tứ hoàng tử dùng
cường thế đả kích Triệu gia khiến Triệu Thành Quang vô cùng căm tức.
Nếu không phải hôm qua nha môn Đô phủ báo rằng có một vị quản gia phủ
hoàng tử tới, Triệu Thành Quang đã định để mấy thằng con của mình đấu
một trận với đám thị vệ phủ hoàng tử rồi. Mặc dù có chuyện rắc rối xảy
ra nhưng Tứ hoàng tử cũng không thể vì mấy tên thị vệ trong phủ mà đuổi
tới tận Bành Thành xa xôi, cùng lắm cũng chỉ thông qua Hình Bộ phái
người tới điều tra một chút mà thôi. Nhưng thật không ngờ phủ hoàng tử
lại phái một vị quản gia tới, tình thế đã có sự thay đổi. Quản gia phủ
hoàng tử là người có quan phẩm trong cung, nếu vẫn còn cố chấp làm tới
thì chẳng khác nào khiêu khích hoàng quyền cả.
Thủ Bị Bành Thành nhìn Triệu Thành Quang một cái rồi nhẹ giọng hỏi:
- Triệu hội trưởng, đường hội đêm nay ngài có đi hay không?
Trong tay Triệu Thành Quang đang cầm hai quả thạch cầu đảo đi đảo lại, đôi mắt nhỏ sắc lạnh nhìn:
- Hừ! Hôm qua giết người của phủ ta, hôm nay lại tới mời lão phu tới xem đường hội, nước cờ này của Dư Thủ Xương thật là cao tay. Nếu lão phu
không đi, người khác sẽ nói Triệu gia ta bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, e rằng sau này ngay cả chức hội trưởng thương hội cũng ngồi không vững
nữa. Nhưng nếu đi thì chẳng khác nào Triệu gia ta cúi đầu trướcChu Ký
Ngân Lâu. Hứa đại nhân, lão phu thật khó đưa ra quyết định.
Nhị công tử Triệu gia đứng dậy nói:
- Cha! Sợ gì bọn chúng chứ. Tối nay con dẫn người tới phá rối, con sẽ
khiến cho đám đường hội khốn kiếp Dư Thủ Xương kia không hát nổi.
- Cha! Người trong phủ ta tập trung lại cũng đủ ngàn người, chúng ta quyết sống còn với chúng.
Lão ngũ cũng đồng tình hô hào.
- Tuyệt đối không được.
Hứa Cao vội càng ngăn cản.
- Tối nay không chỉ có thân hào trong thương hội, ngay cả Phủ doãn Ngô
đại nhân cũng đích thân tới tham dự, còn có thuế nha bộ nha và cả Thủ Bị phủ của tôi cũng tới. Nếu làm loạn lên, e rằng Phủ doãn đại nhân cũng
không có mặt mũi nào.
Hứa Cao lo lắng nhìn Triệu Thành Quang.
Lão tứ Triệu Hữu Hỉ đứng lên:
- Cha, con thấy Hứa đại nhân nói rất đúng. Nếu tối nay chúng ta làm loạn đường hội thì rõ ràng Triệu gia chúng ta quá đáng, không chừng còn kinh động tới cả kinh thành. Con thấy chi bằng thế này, tối nay năm huynh đệ con tới Ngân Lâu, cha không cần ra mặt. Hơn nữa, bây giờ Nhị quản gia
của phủ ta Triệu Tứ đã bị đánh chết rồi, vậy để mấy gia nô đi theo mặc
áo tang trắng. Dư Thủ Xương chẳng phải muốn thêm hỷ cho đoàn hát sao,
chúng ta sẽ điểm chút sắc trắng cho y. Tới lúc đó cũng để cho các thân
hào biết được Triệu gia chúng ta tới nghe hát là vì muốn giữ thể diện
cho vị Hoàng tử đó. Còn Chu Ký Ngân Lâu này chúng ta chẳng coi là gì cả.
Triệu Thành Quang nghe xong, khẽ gật đầu tán dương. Hứa Cao cũng cảm
thấy Lão tứ nói rất có lý, làm loạn theo cách này thì chẳng ai có thể
nói được gì cả, Chu Ký Ngân Lâu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Theo quy củ lão tổ tông truyền lại, người chết là việc lớn, cho dù là
kiệu của Đô phủ mà gặp phải tang sự thì cũng phải nhường đường.
- Lão tứ, để phòng tránh mấy tên thị vệ đó động thủ, chúng ta phải đem theo một vài người mới được.
Vừa nghĩ tới bộ dạng không cần mạng sống của Đại Ngưu, Lão nhị vội vàng lo lắng nói.
Hứa Cao lắc lắc đầu:
- Không cần, với tình hình tối nay, có thách chúng cũng không dám. Có
Ngô đại nhân ở đó, lại thêm ba trăm quan binh Thủ Bị phủ của ta đứng gác bên ngoài Ngân Lâu, người của Chu Ký Ngân Lâu nếu động thủ thật hì đừng trách ta không nể mặt. Theo luật pháp của Đại Phong, bất cứ kẻ nào cũng không được vô lễ trước mặt thượng quan, quản gia phủ hoàng tử so với
các quan lớn trong vùng thì y còn kém xa. Ngô đại nhân nể mặt y là vì
cảm thấy Tứ hoàng tử có thể sẽ được lập làm Thái tử, nếu không một tên
quản gia quèn thì có là cái quái gì.
Triệu Thành Quang gật đầu cười lạnh:
- Các con, cứ để cho Dư Thủ Xương kiêu ngạo hai ngày nữa. Trong địa bàn
Bành Thành muốn trừng trị hắn vô cùng dễ dàng, đừng nói là người khác,
chỉ cần cha các con nói một câu thì Ngân Lâu của y cũng chẳng thể buôn
bán nổi. Người Triệu gia chúng ta cũng không thể chết oan được, dù là
nuôi một con chó thì ta cũng phải bỏ cơm gạo nuôi nó, đợi tên quan gia
gì gì kia đi rồi, lão tử sẽ trả lại cho Dư Thủ Xương gấp đôi.
Triệu Thành Quang hoành hành ở Bành Thành đã hơn nửa đời người, cục tức
này y thực sự nuốt không trôi. Đừng nói chuyện khác, chẳng có quan viên
nào ở Bành Thành mà không phải do y dùng tiền nuôi dưỡng, ngay cả Phủ
doãn Ngô Đại Ấn cũng là nhờ Triệu gia bỏ ra khoản tiền lớn mua chuộc
quan viên từ cao tới thấp trong Hộ Bộ ở kinh thành mới giữ vững được cái ghế này cho ông ta. Chỉ cần dựa vào điều này, Triệu gia cũng đã có tư
cách ngạo mạn ở Bành thành rồi.
Trong hậu viện Phúc Thọ Cư, Chu Thiên Giáng cũng đang bận rộn. Nhiệm vụ
ngày hôm nay của mấy người Chu Nhị chính là sao chép toàn bộ chứng cứ ức hiếp dân lành của Phủ doãn Ngô Đại Ấn và Triệu gia. Những thứ này Chu
Thiên Giáng phải ghi lại vào hồ sơ và gửi lên Hình Bộ lập án mới được.
Thành Võ Hoàng đã yêu cầu Chu Thiên Giáng nhất định phải có chứng cứ xác thực mới được động thủ, không được lạm sát vô tội. Chu đại quan nhân dù thế nào cũng phải giữ chút thể diện cho Hoàng thượng cho dù là làm giả
cũng phải làm ra chút bằng chứng.
- Chu Nhị, viết xấu xa một chút, đừng có chỉ biết viết mấy việc nhỏ nhặt như trộm gà trộm chó, quấy rối quả phụ.
Chu Thiên Giáng nhìn qua mấy dòng, cảm thấy mấy việc này nhẹ nhàng quá, khiến cho người xem cảm thấy không hề xấu xa chút nào.
- Đại nhân, tội trạng của Ngô Đại Ấn nên viết thế nào?
Chu Nhất đứng bên khó hiểu hỏi.
- Cưỡng đoạt dân nữ, bức lương vi xướng, đào mồ đào mả, ngươi cứ xem thế nào mà viết. Tội chứng của y tối nay chắc tạm thời cũng chưa dùng tới,
đợi lấy được Triệu gia rồi, chắc chắn sẽ tìm được không ít bằng chứng.
Chu Thiên Giáng tùy ý nói, hắn không tin triều Đại Phong vẫn còn có quan thanh liêm.
- Đại Ngưu, tiểu tử nhà ngươi đứng ở đây làm gì, lại làm biếng đúng không?
Chu Thiên Giáng thấy những người khác đều đang bận rôn, chỉ có mỗi Đại Ngưu đứng ôm cây gậy ngây ra đó.
- Đại nhân, nô tài....không biết chữ.
- Không biết chữ thì ngươi đứng sang bên cạnh, đừng có đứng giữa phòng
làm vướng víu, bảo tiểu tử ngươi ở lại Ngân Lầu ngươi lại dám trốn về
đây, khốn thật, lời của ta ngươi cũng không nghe nữa đúng không?
Chu Thiên Giáng tức giận tới mức mắt trợn trắng lên.
- Haha, đại nhân, chẳng phải là nô tài nhớ ngài sao.
Đại Ngưu cười ha ha một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa đứng.
Huyền Châu nhìn một vòng, lắc đầu thở dài nói:
- Thiên Giáng, nếu ta là hoàng thượng thì nhất định sẽ giết ngươi, giả
tạo chứng cớ vu cáo hãm hại đại thần triều đình, tiểu tử ngươi không sợ
sự việc bại lộ sao.
- Hứ! Ta dám đảm bảo tới lúc đó những chứng cứ được tìm thấy còn ác man
hơn thế này. Lão tử ta chỉ là không còn nhiều thời gian để tiếp tục trì
hoãn nữa, nếu không chắc chắn sẽ khiến ngài chấn động.
- Ngươi đã nắm chắc như vậy thì đợi thêm hai ngày nữa đi.
Huyền Châu tỏ vẻ không phục nói.
- Thôi đi, ta sớm đã nhìn thấu ý của ngươi rồi, chẳng phải là nhớ nha
đầu của Hồng gia sao. Yên tâm đi, lúc đi ta sẽ giúp ngươi đem người
theo, đợi đại tang Hoàng tổ mẫu của ngươi xong xuôi, ngươi hãy xin hoàng thượng ban hôn.
Chu Thiên Giáng giễu cợt nói.
- Ngươi đừng có làm bừa, chuyện này không đùa được đâu. Hồng cô nương là cô nương chưa có chồng, ngươi đừng có hủy hoại thanh danh của người ta.
Huyền Châu vội vàng nói. Cậu ta biết tên Chu Thiên Giáng này việc gì cũng dám làm.
- Xem ngươi kìa, ta cũng không phải cướp người, tới lúc đó ta sẽ nói với Hồng ban chủ Thiêu Minh rằng Huyền Châu điện hạ nhìn trúng con gái ông
ta, sang năm sẽ tiến hành hôn lễ.
- Không được. Ta không đồng ý.
Huyền Châu kiên quyết nói.
Chu Thiên Giáng sững sờ, ngay cả đám người Chu Nhất cũng buông bút trên
tay xuống. Đại Ngưu đang nghểnh cổ bên ngoài cửa, mắt nháy nháy như đang nghe chuyện vậy.
- Đi đi đi, không có việc của các ngươi, đi làm việc đi.
Chu Thiên Giáng xua tay buồn bực, bản thân muốn làm người tốt mà kết quả gia chủ lại không đồng ý.
- Lão Tứ, hãy nói thật cho ta nghe, ngươi đã phải lòng cô gái đó chưa?
Nếu như không phải, coi như lão tử nhìn lầm, ngày mai ta sẽ đuổi họ đi.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.
Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng không biết nên mở lời thế nào, cậu ta suy nghĩ cả nửa ngày mới lặng lẽ nói:
- Thiên Giáng, đúng là ta đã ....thích vị Hồng cô nương đó nhưng...không thể được.
- Thôi đi, còn rụt rè gì chứ, tại sao lại không thể được.
Chu Thiên Gáng trừng mắt nhìn Huyền Châu.
- Nàng ấy là dân nữ, còn ta....ta là hoàng tử Đại Phong, ngươi nói xem có thể sao?
- Mẹ nó, lão tử còn là quy nô đây, chẳng phải cha ngươi vẫn muốn gả Thất công chúa cho ta sao? Lẽ nào ở triều Đại Phong này, một dân nữ xuất
thân trong sạch còn không bằng một quy nô thân phận cao quý sao. Khốn,
đúng là triều Điên Khùng, toàn một lũ điên.
Chu Thiên Giáng tức giận mắng mỏ.
- Ngươi....ngươi như vậy chẳng phải là làm càn sao.
Huyền Châu trong lòng nghĩ sao lại có thể so sánh như vậy được, triều
Đại Phong cũng chỉ có một quy nô như ngươi mà thôi, đừng mơ tìm được
người thứ hai.
- Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là có muốn hay không. Nếu muốn thì những
việc khác không cần lo nữa, lão tử bảo đảm cha ngươi sẽ đồng ý. Ta rất
ngứa mắt những kẻ chuyên ức hiếp dân lành nghèo khổ, chẳng phải là xem
thường thân phận thấp kém của họ sao, cái này thì dễ thôi.
Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.
Huyền Châu sững sờ một lát rồi lập tức nhướng mày vui mừng.
- Thiên Giáng, ngươi có chắc không?
Chu Thiên Giáng bĩu môi.
- Phí lời, không làm được thì ta nói làm gì chứ.
- Tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể khiến phụ hoàng không chê bai xuất thân của Hồng tiểu thư, ta sẽ cưới nàng.
Huyền Châu kích động nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng lắc đầu cười cười, trong bụng nghĩ thầm xem ra tên tiểu
tử này đúng là đã động lòng rồi. Vị Hồng cô nương đó cũng là một cô gái
tốt, coi như lão tử làm bà mai một lần vậy.
- Đại Ngưu, đi, theo ta tới Ngân Lâu.
Chu Thiên Giáng nói rồi quay người đi ra ngoài.
- Thiên Giáng, ngươi...ngươi muốn làm gì?
Huyền Châu kéo Chu Thiên Giáng lại.
- Còn không phải vì ngươi sao, ta tới nhận Hồng cô nương làm muội muội.
Thân phận này mà cha ngươi còn dám chê bai thì lão tử sẽ cưới Thất công
chúa rồi bỏ.
Chu Thiên Giáng nói xong, gạt bàn tay lớn trên vai mình xuống rồi đi ra
ngoài. Đại Ngưu đắc ý cười với Huyền Châu một cái rồi vác thiết côn mau
chóng đuổi sát phía sau Chu đại quan nhân.
Ở hậu viện Chu Ký Ngân Lâu, Chu đại quan nhân vắt chân chữ ngũ xem mọi
người đang diễn tập trên sân khấu. Hồng Bách Siêu và A Thành ở bên cạnh
lén lút nhìn Chu Thiên Giáng, hai người họ luôn cảm thấy vị Chu thiếu
gia này đang dò xét chủ ý của Hồng tiểu thư nhà họ. Đặc biệt là đôi mắt
của Chu Thiên Giáng khiến cho người ta có cảm giác trong lòng có ý đồ
xấu. So với Chu thiếu gia, tuy Lý công tử có khuôn mặt to béo nhưng lại
đem đến cho Hồng Bách Siêu cảm giác an tâm. Nhìn lại vị Chu công tử này, chẳng khác nào một địa chủ phá sản.
Điều này cũng khó trách, mặc dù Chu Thiên Giáng đang quan sát Hồng đại
tiểu thư ở trên đài nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ về việc của Huyền
Châu và Hồng tiểu thư, ngay cả Đại Ngưu cũng cảm thấy Chu đại quan nhân
hôm nay có chút thô tục.
Hồng Tiểu Thanh đang hát trên đài, thấy ánh mắt đắm đuối kia của Chu
Thiên Giáng, Hồng Tiểu Thanh hát không nổi nữa, liền lặng lẽ lùi về phía sau hậu đài.
- Hồng tiểu thư, phiền muội xuống đây một chút, ta có chuyện muốn bàn với muội.
Chu Thiên Giáng vừa thấy Hồng Tiểu Thanh không hát nữa, liền vội vàng hô lên.
Hồng Bách Siêu và A Thành mặt biến sắc, không biết nên làm thế nào mới
phải. Tối qua Hồng Bách Siêu và A Thành cũng đã nói chuyên với nhau, ông ta phát giác vị Lý công tử kia có ý với Tiểu Thanh nhà mình nên muốn
hỏi xem A Thành xem có hy vọng thành công không. A Thành cũng muốn Hồng
Tiểu Thanh tìm được một người đàn ông tốt, mặc dù Lý công tử chỉ là một
quản gia nhưng nhân phẩm cũng không tệ. Nếu như thật sự có thể thì anh
ta cũng muốn gả Hồng Tiểu Thanh cho vị Lý công tử đó, nhưng việc này
cũng phải cần xem vị Lý công tử kia có đồng ý hay không mới được.
- Chu thiếu gia, không biết ngài gọi Tiểu Thanh muội có chuyện gì?
A Thành cẩn thận hỏi.
Hồng Bách Siêu cảm thấy mình đã nợ vị Chu thiếu gia này quá nhiều ân
tình, ngộ nhỡ vị Chu thiếu gia này nhắc tới chuyện có ý với Tiểu Thanh
thì y cũng không nỡ cự tuyệt.
- Ồ, không có gì, ta cảm thấy mình có duyên với tiểu muội này, cho nên muốn...đợi muội ấy xuống rồi nói, ha ha!
Chu Thiên Giáng cười đắc ý.
Chu đại quan nhân thật sự cũng không hề có ý gì, chỉ là hắn cảm thấy có
thể tác thành mối ân duyên này cũng có nghĩa hắn đã làm được một việc
thiện. Đám nghèo khổ Hồng gia cũng có thể đi theo Hồng tiểu thư mà được
thơm lây.
Hồng Tiểu Thanh nhìn Chu Thiên Giáng, nàng thực sự không muốn đi qua đó. Hai ngày nay Hồng Tiểu Thanh cũng có mối tình đầu tiên, hôm qua Huyền
Châu liếc mắt đưa tình với nàng thì trong lòng nàng cũng đã có chút xao
động. Vừa nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Chu Thiên Giáng, Hồng Tiểu Thanh
nghĩ nếu Chu thiếu gia này muốn cưỡng đoạt cô thì cũng chẳng khác gì đám ác tặc Triệu gia cả, nhưng nể tình hắn đã giúp đỡ Hồng Gia Ban rất
nhiều, Hồng Tiểu Thanh cũng không thể không qua được.
Hồng Bách Siêu thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ thầm lần này hỏng rồi, xem ra vị Chu thiếu gia này thật đã có ý với con gái mình rồi. Chả
trách hôm nay Lý công tử lại không tới, xem ra Chu thiếu gia đã vượt qua Lý công tử, một mình tới đây bày tỏ rồi.