Thiên Giáng Đại Vận

Chương 16: Chương 16: Niêm Can Xử ra mặt




Lòng Chu Thiên Giáng chợt lạnh, là người của phủ Trung Đô? Hay là sát thủ bên phía thanh lâu mời tới?

- Ngươi nhận lầm người rồi, tại hạ là học sinh của Quốc Tử Giám, có quan tịch trong người, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng. Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng ngồi dây, xích sắt trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể vung ra chuẩn bị đánh chết đối phương.

- Hừ! Trước mặt lão phu còn dám nói xạo! Người nọ quay lại.

Không ngờ người này lại là một lão nhân, xem tuổi không nhỏ hơn Lâm Phong bao nhiêu. Lần này hắn càng yên tâm, đối phó với một lão nhân dễ hơn đối phó với một người trẻ tuổi nhiều.

- Lão già, lão tới bắt ta sao? Chu Thiên Giáng cười lạnh.

- Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Khuôn mặt lão giả nhàn nhạt một nụ cười thần bí.

- Nếu đúng vậy thì ha ha, đi tìm chết đi! Dứt lời, xích sắt trong tay hắn vung lên, vù một tiếng cắm thẳng tới cổ họng đối phương.

Luyện cắm lá cây lâu như vậy, hắn ra tay vừa chuẩn vừa độc, căn bản không để lại đường sống cho đối phương! Kiếp trước, hắn chỉ biết con đường gần nhất giữa hai điểm là đường thẳng, ở kiếp này Lâm Phong đã chỉ cho hắn, chỉ cần ngươi cảm thấy có uy hiếp, phương pháp tốt nhất chính là giết chết đối phương. Mặc kệ là địch hay bạn, người chết rồi chắc chắn sẽ không có bất cứ uy hiếp gì với ngươi.

Xích sắt của Chu Thiên Giáng còn cách cổ họng lão giả không đến một tấc đã bị lão dùng hai ngón tay thoải mái kẹp lấy.

“Bịch!“. Hắn chỉ cảm thấy mũi của mình bị đấm một cái thật mạnh, đầu giật ra đằng sau đập vào thùng xe.

- A Chu Thiên Giáng ném xích sắt xuống, ôm mũi gào lớn.

- Hừ! Đoạt mệnh thứ (nhát đâm đoạt mệnh) của Lâm đại nhân lại bị ngươi luyện thành dạng này, lần này lão phu giáo huấn ngươi thay Lâm đại nhân đấy!

Lão già dứt lời, từ từ tháo nón tre xuống, chính là đương kim lãnh đạo của Niêm Can Xử, thủ tịch Thanh Long Sử Vệ Triển.

- Lão già này, ông nói cái gì thế? Lão tử với ông không oán không thù, ông tới tìm ta có việc gì? Chu Thiên Giáng ôm mũi, máu tươi chảy ra qua kẽ tay.

- Nói, Lâm Phong Lâm đại nhân đang ở đâu? Vệ Triển lạnh lùng hỏi.

Vừa nghe nhắc tới Lâm Phong, Chu Thiên Giáng sửng sốt, lập tức nhớ ra điều gì đó.

- Ngươi làngười của Niêm Can Xử? Hắn vừa hỏi vừa cầm lấy khăn trắng trong xe lau mũi.

- Hừ hừ, xem ra ngươi cũng biết không ít.

- Không không không, ta không biết gì hết, vị đại nhân này, nếu chúng ta đều là quan viên triều đình thì coi như hôm nay làm quen, hôm nào ta xin mời ngài uống rượu. Chu Thiên Giáng cũng không ngốc, có một vài bí mật mà biết càng nhiều chết càng sớm.

- Thành thật nói cho ta biết, Lâm đại nhân là sư phụ của ngươi sao? Vệ Triển lạnh lùng hỏi.

Đầu óc Chu Thiên Giáng nhanh chóng suy nghĩ, cắn chặt răng quyết định đánh cuộc một lần: - Đúng thì sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi, lão tử không sợ. Ân sư của ta nói cả đời này chỉ thu mình ta làm đồ đệ, bất cứ kẻ nào dám động đến lão tử một chút, ông ta sẽ báo thù cho ta. Chu Thiên Giáng giương nanh múa vuốt tru lên, nhưng ánh mắt hoảng sợ đã bán rẻ nội tâm của hắn.

- Nếu Lâm đại nhân là sư phụ của ngươi, vậy nhờ ngươi chuyển lời cho lão, nói rằng Tứ đệ Vệ Triển rất nhớ đại ca. Nếu có cơ hội, kính xin đại ca ra mặt gặp lại. Vệ Triển bình thản đáp.

Chu Thiên Giáng sửng sốt nửa ngày, cảm thấy người này là huynh đệ của lão làm vườn, xem như mình đánh cuộc thành công rồi.

Nghĩ vậy, Chu Thiên Giáng vội nặn ra nụ cười: - Hóa ra là sư thúc. Ngài xem, ngài không nói sớm một chút, bằng không vừa rồi nếu ta thực sự làm ngài bị thương thì không tốt chút nào. Thực ra ta đã sớm nhận ra ngài không phải kẻ tầm thường, cho nên khi hạ thủ đã cố ý chậm lại. Sư thúc yên tâm, chỉ cần gặp sư phụ, nhất định ta sẽ chuyển lời của ngài cho ông ấy. Đúng rồi, sư thúc có đồ gì muốn ta chuyển giao không? Tỷ như bổng lộc mấy năm nay của sư phụ ta, còn có gia sản gì đó trước kia ông ấy đã lưu lại

Vệ Triển thở dài một tiếng, thực sự lão cũng không rõ vì sao Lâm Phong lại chọn một đồ đệ như vậy. Theo như biểu hiện của tiểu tử này, căn bản không thích hợp tiến vào Niêm Can Xử, chẳng nói đến gì khác, nếu rơi vào tay nước địch, không cần thẩm vấn người này đã nói tuột ra hết rồi. Vệ Triển cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định xử lý theo ý chỉ của Thành Võ Hoàng, coi như báo đáp ân Lâm Phong chiếu cố năm đó.

- Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho bổn tọa, từ bây giờ, bổn tọa sẽ ngoại lệ thu ngươi vào Niêm Can Xử. Nhưng nếu ngươi dám để lộ thân phận bí mật của mình ra, bất kể là ai nói, ngươi cũng chỉ có một con đường chết.

Dứt lời, lão lấy ra một chiếc nhẫn màu đen ném cho hắn: - Còn về chuyện liên hệ với Niêm Can Xử thế nào, tin chắc Lâm đại nhân sẽ nói cho ngươi. Nếu lão không nói tức là không cho ngươi tiến vào Niêm Can Xử.

Chu Thiên Giáng hưng phấn đón nhận nhẫn đen, theo như hắn biết, Niêm Can Xử tương đương với Cục An ninh Quốc gia kiếp trước, có thể vào nơi này cũng có tác dụng lớn.

- Ha ha, sư thúc, ngài yên tâm, sớm muộn gì sư phụ cũng cho ta tiến vào Niêm Can Xử, chỉ là ông ta ngại giáp mặt Hoàng thượng. Còn nữa, đêm nay ta mời khách ở Quảng Đức Lầu, sư thúc có rảnh rỗi thì cùng đi đi. Chu Thiên Giáng dứt lời bèn cất chiếc nhẫn đen đi.

Vệ Triển lạnh lùng liếc hắn một cái: - Tiểu tử, đừng có coi mấy Hoàng tử kia là một đám ngốc, bọn họ còn thông minh hơn ngươi nghĩ nhiều đấy. Hôm nay làm quen đến đây thôi, nhớ kỹ lời bổn tọa, không được để lộ thân phận của ngươi.

Thấy Vệ Triển xuống xe, Chu Thiên Giáng mới leo ra ngoài thùng xe. Phu xe Triệu Tứ đang nằm bẹp dưới đất, hẳn đã bị đánh cho choáng váng rồi.

- Sư thúc, ngài cứu tỉnh y lại đi, nếu không ta sẽ phải đánh xe!

Hắn ngẩng đầu, Vệ Triển đã sớm mất tăm mất tích.

- Con bà lão! Sao lão già này lại như một con quỷ vậy.

Chu đại nhân đành đỡ phu xe Triệu Tứ lên xe, vung roi ngựa: - Giá ê ê... Má nó, rẽ phải! Xe ngựa nghiêng nghiêng ngả ngả lắc lắc lư lư chạy vào trong thành.

Chu Thiên Giáng vừa đi, năm bóng người chợt lóe lên xuất hiện trên đường, Vệ Triển nhìn theo bóng xe đi xa xa ra lệnh:

- Theo dõi hắn, xem có thể tìm được tung tích Lâm đại nhân không.

- Vâng!

Bốn người quỳ một chân dưới đất, không đợi đứng dậy, chợt nghe một giọng nói từ trên cây đại thụ vang lên.

- Vệ Triển! Chu Thiên Giáng vẫn còn nhỏ, sao lại kéo hắn vào vũng nước đục này?

Vèo Một bóng hình nhoáng lên, lão làm vườn Lâm Phong từ trên ngọn cây phi thân xuống! Nghe có tiếng động, Vệ Triển hơi giật mình, bốn gã Thanh Long Vệ Sĩ vây bốn góc quanh Lâm Phong. Cả bốn đều là người mới gia nhập Niêm Can Xử sau này, không hề biết người trước mắt chính là Lâm Phong huyền thoại đỉnh đỉnh.

Vệ Triển nhìn Lâm Phong già nua, hốc mắt hơi ươn ướt. Hơn hai mươi năm không gặp, ngoài nỗi nhớ thương vẫn còn nặng trong lòng, lưu lại chỉ còn dấu vết của tháng năm.

- Thanh Long hộ vệ Niêm Can Xử Vệ Triển tham kiến Lâm đại nhân! Dứt lời, Vệ Triển ôm quyền, quỳ một gối xuống.

Lâm Phong đưa hai tay: - Lão Tứ, ta không còn là đại nhân gì nữa, nhưng chúng ta vẫn là huynh đệ. Lão nâng hai tay Vệ Triển lên, hai đôi mắt già nhìn nhau.

Bốn gã Thanh Long vệ sĩ giật mình nhìn lão đại, trong lòng họ, Vệ Triển là tồn tại cao nhất. Trong Niêm Can Xử, Vệ Triển chính là ông trời lớn nhất, cho dù ở trước mặt Hoàng thượng cũng không cần quỳ lạy, hôm nay lại phải bái lạy một lão nhân bình thường.

Bốn gã thoáng nhìn nhau, đều đoán được lão nhân trước mắt này là ai. Ngoại trừ Lâm Phong huyền thoại năm đó của Niêm Can Xử, chỉ sợ chẳng ai có thể được đối xử thế này.

- Chúng thuộc hạ Thanh Long vệ sĩ tham kiến Lâm đại nhân! Bốn người thu hồi binh khí, đồng loạt quỳ xuống.

Nhìn mấy người trẻ tuổi, lão khẽ gật đầu: - Niêm Can Xử, thế hệ sau đã thay thế rồi. Tất cả mọi người đứng lên đi, không cần thi lễ.

Cả bốn đứng lên, ánh mắt của Vệ Triển lướt qua bốn người, họ đều tự chạy vội về vị trí của mình. Bên đường lớn chỉ còn hai vị lão giả.

- Đại ca, vì sao hôm đó huynh phải rời đi? Nếu huynh không đi, lão Nhị và Lão Tam cũng sẽ không chết ở nước Đương Vân.

Giọng nói của Vệ Triển hơi run run.

Lâm Phong sửng sốt, không hiểu tại sao lão lại nói vậy: - Lão Tứ, bọn họ chết thế nào?

Vệ Triển mỉm cười chua xót: - Năm đó huynh để lại thư mà đi, Niêm Can Xử như rắn mất đầu, lão Nhị và Lão Tam bắt đầu tranh đoạt vị trí của huynh. Niêm Can Xử đại loạn để cho gian tế của Đương Vân trà trộn vào, bọn chúng tạo ra tin tình báo giả, dụ lão Nhị và Lão Tam mắc mưu mà bị bắn chết trong loạn quân. Sau đó, đệ nổi giận, tự tay chém mười sáu Thanh Long vệ sĩ mới có thể thực sự tìm ra được gian tế. Vì một tên gian tế, ngộ sát mười sáu huynh đệ, bức đệ khi đó thiếu chút nữa cũng phải ẩn lui. Đại ca, chuyện này đều là hậu quả do huynh không chịu trách nhiệm mà nên.

Lâm Phong đau khổ khép hai mắt, nhưng rất nhanh đã lại mở ra: - Vệ Triển, người rồi cũng phải chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Nếu không trải qua cuộc phong ba này, đệ cũng sẽ không trưởng thành nhanh như vậy. Còn nhớ rõ, năm đó, trong bốn huynh đệ chúng ta, đệ là kẻ mạnh nhất. Bây giờ thì, ha ha, tốt lắm! Một câu “tốt lắm” của Lâm Phong ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa. Năm đó, Lâm Phong vì tình mà khốn khổ, trước mặt huynh đệ, đánh chết lão cũng sẽ không nói, nỗi lòng này lão cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

- Đại ca, chuyện trước kia không nhắc lại nữa, lúc này Niêm Can Xử rất cần ngài cầm lái. Hiện nay, triều đình Đại Phong nhìn có vẻ an bình, nhưng tứ phía đều có cường địch nhăm nhe. Nam có Đương Vân như hổ rình mồi, bắc có Thiên Thanh rục rịch, các đại thần trong triều chỉ biết lục đục với nhau, không nghĩ đến triều chính, mà Thành Võ Hoàng lại không đành lòng nghiêm kỷ triều cương, loại bỏ kẻ vô dụng. Kéo dài thế này cũng không phải biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn.

Lâm Phong lắc đầu: - Vệ Triển, ta đã già, không muốn tham dự vào những thứ đó. Nếu đệ còn coi ta là đại ca, nghe ta một câu, cái gọi là Niêm Can, có nghĩa chúng ta chính là cái gậy trong tay Đế Vương, cho dù sâu bọ trốn cao tới đâu cũng có thể dùng Niêm Can để bắt, đây là ý nghĩa tồn tại của Niêm Can Xử. Nếu can thiệp vào triều chính, tất sẽ bị Hoàng thất coi là cái đinh trong mắt, sớm muộn gì cũng sẽ bị thủ tiêu. Giang sơn xã tắc không phải vấn đề mà Niêm Can Xử cần suy tính, việc Niêm Can Xử cần làm chính là hiểu lòng Hoàng đế và làm cái gậy cho Ngài.

Vệ Triển hơi sửng sốt, yên lặng gật đầu: - Đại ca, đệ đã hiểu. Còn một việc nữa muốn hỏi huynh một chút, tên Chu Thiên Giáng kia?

Vừa nhắc đến Chu Thiên Giáng, Lâm Phong khẽ mỉm cười: - Lão Tứ, tiểu tử này rất thú vị, tài học hơn người, có cách suy nghĩ độc đáo, đôi khi còn nghĩ ra được những chuyện khiến cho người ta ngạc nhiên. Bồi dưỡng cho tốt một chút, một thời gian sau tất thành châu báu.

- Đại ca, nếu huynh nói vậy thì cũng không thể luôn tự do tự tại, đặt hết trọng trách lên một mình đệ. Dù sao huynh đi đâu cũng phải để cho đệ biết.

Lâm Phong khẽ vươn tay, ra hiệu hai người vừa đi vừa nói chuyện: - Lão Tứ, hiện giờ ta là nhàn vân dã hạc, không có chỗ ở cố định. Nếu có chuyện, ta sẽ liên hệ với Mục Kỳ. Lâm Phong không hề nói ra chỗ ở của mình.

- Nếu đệ có chuyện cần tìm huynh thì sao?

- Vậy thì đi tìm Chu Thiên Giáng, tiểu tử kia sẽ chuyển cáo tới ta!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu sau, bóng dáng đã biến mất trên con đường lớn.

Lại nói đến Chu đại quan nhân cũng phải mất khá nhiều sức mới đánh xe ngựa tới được cửa thành. Tới cửa thành, Triệu Tứ cũng tỉnh lại, hắn dặn y coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng về phủ.

Chu đại quan nhân về phủ, việc đầu tiên là chạy ra vườn hoa. Hắn muốn hỏi chuyện Niêm Can Xử một chút, nhưng lão thợ làm vườn lại không ở đó. Bất đắc dĩ, hắn bèn ra chỗ ở của Quách Dĩnh. Tối hôm đó phải mở tiệc chiêu đãi các vị Hoàng tử, hắn muốn bàn bạc với nàng một chút, có một số việc cũng cần sự phối hợp của nàng.

Trong đại nội Hoàng cung, Thành Võ Hoàng ngồi nghiêm chỉnh sau ngự án, Thượng thư Hộ bộ Phùng Kính và Thượng thư Công Bộ Dư Hoa Thành đứng bên cạnh. Thành Võ Hoàng nhìn tấu chương trong tay, nhíu mày.

Gần đây, điều khiến cho Thành Võ Hoàng buồn bực nhất chính là bạc, Binh bộ đã vài lần thúc giục lương bổng mà ngân khố quốc gia lại trống không, Hộ bộ cũng không lấy đâu ra được tiền. Thủy tai phủ Hà Đô đã manh nha nạn dân gây rối, nếu không nhanh chóng đẩy ngân lượng cứu tế đắp bờ chỉ sợ sẽ xảy ra dân biến.

- Phùng ái khanh, thuế khoán phủ Trung Đô và Thục Thiên năm nay vẫn chưa đưa tới sao?

Thành Võ Hoàng âm trầm nhìn Thượng thư Hộ bộ Phùng Kính.

- Bẩm Bệ hạ, đã vài lần thần phái người đi thúc giục xử lý, tiếc rằng năm nay hai phủ thu hoạch không tốt, lợi nhuận của thương hộ cũng giảm, thuế phú đến giờ còn chưa nộp đủ. Phùng Kính cẩn thận đáp.

- Hoang đường! Phủ Trung Đô là trọng địa lương thực của Đại Phong triều ta, phủ Thục Thiên là bến cảng thông thương, nếu bọn họ không đi đầu, các đô phủ khác cũng sẽ học theo. Phùng Kính, ta thấy cái ghế Thượng thư Hộ Bộ này của ngươi cũng mau bỏ đi thôi! THành Võ Hoàng ném tấu chương trong tay.

Phùng Kính bị dọa quỳ sụp xuống đất:

- Thần có tội!

- Có tội có tội, gặp chuyện chỉ biết nhận có tội, chẳng lẽ không biết nghĩ cách sao? Lui ra, lui hết ra cho ta! Thành Võ Hoàng nổi giận đuổi cả hai vị đại thần ra ngoài.

Thành Võ Hoàng tức giận đi tới đi lui vài bước, quay đầu hỏi: - Vệ đại nhân về cung chưa?

- Bẩm Bệ hạ, Vệ đại nhân đã về cung. Một thái giám vội đáp.

- Tuyên!

Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng, tiểu thái giám chạy đi nhanh như thỏ, không bao lâu sau, Vệ Triển đã đứng trong thư phòng.

- Vệ Triển, Trung Đô và Thục Thiên có tin tức gì không?

- Bệ hạ, Trung Đô và Thục Thiên không phải không có ngân lượng, có điều, chỉ dựa vào quan viên Hộ bộ đi thúc giục chỉ sợ không được. Vệ Triển trầm giọng đáp.

- Sao? Bọn họ còn muốn tạo phản sao? Ánh mắt Thành Võ Hoàng hơi sáng lên.

- Bệ hạ, ngài đừng quên, Phủ Doãn hai phủ này đều có liên quan tới lão Thái hậu. Một vị là con cả của lão Quốc cữu, một vị là học sinh của lão Quốc cữu. Trung Đô sẽ nhìn Thục Thiên, nếu Thục Thiên nộp thuế, Trung Đô tất giao. Theo như thần đoán trong này tất có bí ẩn.

Thành Võ Hoàng ngẩn ra: - Vệ Triển, theo ngươi thấy cần phải làm gì?

Vệ Triển vừa muốn nói, chợt nhớ lại lời Lâm Phong, lập tức sửa miệng: - Bệ hạ, thần chỉ là hộ vệ, không hiểu triều chính.

Thành Võ Hoàng bất mãn hừ một tiếng : - Ngươi lui xuống đi. Dường như nhớ tới điều gì đó, ông ta lại hỏi: - Bên phía Quốc Tử Giám thế nào?

- Vương Thái phó cáo bệnh, tạm thời vắng mặt không đến. Còn nữa, đêm nay Chu Thiên Giáng mở tiệc mời tất cả Hoàng tử. Nói xong, Vệ Triển lặng lẽ thoáng nhìn qua Thành Võ Hoàng.

- Mở tiệc mời tất cả Hoàng tử? Thành Võ Hoàng ngẩn ra, nghĩ một chút, lại khẽ gật đầu: - Tiểu tử này đúng là thông minh, trước khi chưa nhìn rõ, hắn không muốn đắc tội với bên nào.

- Không! Bệ hạ ngài lầm rồi, có lẽ đêm nay tiểu tử này sẽ khiến cho mọi người giật mình. Vì hắn đã có sự lựa chọn, là Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Vệ Triển lặng lẽ đáp.

- Huyền Châu? Càn quấy, quả thực là càn quấy. Tứ Hoàng bản tính yếu đuối, căn bản không thể làm Đế Vương.

- Bệ hạ, điều này cũng không chắc. Thần cảm thấy Tứ Hoàng tử rất thông minh. Vệ Triển không ngờ lại phản ứng với Hoàng đế như vậy, nếu các đại thần khác nghe được phỏng chừng hai tròng mắt đều kinh hãi rơi xuống cả.

Thành Võ Hoàng liếc lão một cái đầy thâm ý: - Được rồi, trẫm sẽ xem xem lão Tứ có tiền đồ không.

Ra khỏi ngự thư phòng, Vệ Triển cũng không dừng lại mà đi thẳng tới lò rèn ở phố Thuận Cảnh.

Mục Kỳ thân là Chu Tước Sứ Niêm Can Xử, vừa thấy lão đại đến không khỏi hơi giật mình. Vệ Triển là Thanh Long Sứ, là đại thủ lĩnh của Niêm Can Xử, nói chung rất ít khi đi vào chỗ lão.

- Vệ đại nhân, không biết có chuyện gì quan trọng mà làm phiền ngài phải tự mình tới đây? Mục Kỳ cung kính hỏi

- Mục Kỳ, đêm nay Chu Thiên Giáng mở tiệc chiêu đãi bốn vị Hoàng tử, khẳng định bọn họ đều mang theo hộ vệ của mình. Lập tức bí mật tổ chức nhân sự, mau chóng để cho bọn họ đánh nhau. Vệ Triển bình tĩnh phân phó.

- Đánhđánh nhau? Mục Kỳ nghi hoặc nhìn lão, không hiểu tại sao lão lại đưa ra một mệnh lệnh hoang đường như vậy.

- Đúng vậy, phải khiến cho các Hoàng tử này xảy ra nội đấu mới có thể mặc kệ không quan tâm tới Chu Thiên Giáng. Nếu Lâm đại nhân đã gửi gắm hắn cho ta, lão phu muốn dùng tất cả quyền lực đưa hắn lên đỉnh cao của lợi ích.

Dứt lời, Vệ Triển thoáng liếc Mục Kỳ, nói tiếp: - Nhẫn đen đại biểu cho Thanh Long Sứ, ta đã truyền cho Chu Thiên Giáng.

Mục Kỳ sửng sốt, hơi giật mình nhìn Vệ Triển. Nói vậy, đây là Vệ đại nhân đang bồi dưỡng người nối nghiệp sao?

- Thuộc hạ hiểu! Sẽ lập tức đi xử lý ngay! Mục Kỳ đáp rất nghiêm túc.

Vệ Triển gật đầu, Niêm Can Xử hiện tại tuyệt đối là tổ chức của lão, về điều này Vệ Triển rất tự tin. Cho dù là Thánh chỉ của Hoàng thượng sợ là cũng không có được hiệu quả như một câu nói của lão.

Vệ Triển rời rò rèn chạy thẳng về phía Tĩnh Vương Phủ. Lão muốn dùng sức nặng của mình để thuyết phục Tĩnh Vương gia, để cho Tĩnh Vương tự mình thỉnh chỉ Hoàng thượng, đốc thúc thuế khoản Thục Thiên. Nhưng có một điều kiện, nhất định phải mang theo Chu Thiên Giáng bên người. Có Niêm Can Xử âm thầm ủng hộ, Vệ Triển muốn cho Chu Thiên Giáng lập được công huân đầu tiên của mình!

Kinh thành, trong hậu hoa viên Tĩnh Vương Phủ, Tĩnh Vương rảnh rỗi đang chơi đùa với con chim họa mi yêu quý. Đối với ông ta mà nói, chức quan đã lên tới đỉnh, chỉ tăng thêm một bước là thành Hoàng thượng rồi, cho nên cũng chẳng quan tâm đến con đường quan lộ nữa, chỉ muốn lẳng lặng an hưởng cuộc đời. Tĩnh Vương không có con trai, dưới gối chỉ có một nha đầu là Ngọc Cách Cách, bình thường yêu con đến mức chỉ hận không thể nắm trong lòng bàn tay. Cũng may, nàng cũng khá biết điều, không chỉ tri thư đạt lễ mà còn là tiểu tài nữ nổi danh Kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.