Thiên Giáng Đại Vận

Chương 73: Chương 73: Phản kích




Mấy người Chu Nhất cũng hiểu suy nghĩ của Chu Thiên Giáng nhưng ai cũng khuyên hắn chuyện này nếu làm như vậy, một khi để cho các huynh đệ khác biết được thì chắc chắn trong lòng sẽ tức giận. Bọn họ có thể liều mạng vì ngươi, có thể không màng sinh tử mà báo thù nhưng sau khi chết lại bị chính người của mình phanh ra, đối với bọn họ mà nói thì linh hồn sẽ vĩnh viễn phiêu bạt ở nơi cô hồn dã địa. Chuyện này ai cũng sẽ không mong muốn.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ đứng dậy: - Thôi vậy, tiếp tục điều tra đi. Chu Nhất, ngươi lưu lại đây, sáng mai hậu táng mấy vị huynh đệ này, đưa một khoản tiền trợ cấp lớn cho người nhà bọn họ, có thể chiếu cố được thì cố gắng chiếu cố.

Chu Thiên Giáng nói xong, vái bốn vị huynh đệ một cái thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài.

Bốn người gặp nạn khiến cho Chu Thiên Giáng hiểu được đằng sau những lời đồn này chắc chắn là tồn tại một thế lực không nhỏ, xem ra hắn chẳng những phải chú ý đến đi đứng nằm ngồi mà cũng phải đề phòng về ăn uống hơn nữa.

Hôm sau trời vừa sáng thì Sở Vân đã đến trước cửa chờ thượng triều, những đại thần khác lục tục đến, lần lượt chào hỏi Sở Vân. Tuy diện tích kinh thành không nhỏ nhưng chuyện xảy ra đêm qua gần như đã lan khắp.

Một cỗ kiệu lớn tám người khiêng dưới sự bảo vệ của hộ vệ dừng lại trước triều đường, rèm kiệu vừa vén lên thì Tĩnh Vương bước từ trong kiệu xuống.

Sở Vân vừa thấy, muốn thương lượng với Tĩnh Vương một chút, vội vã bước mấy bước đến trước mặt Tĩnh Vương: - Vương gia, hạ quan thỉnh an người!

Tĩnh Vương trừng mí mắt, ông ta hiểu Sở Vân muốn tìm ông ta để thương lượng chuyện của Đại hoàng tử đêm qua. Tuy đêm qua Tĩnh Vương không ra khỏi cửa nhưng tai mắt của vương phủ đã sớm truyền tin tức này đến tai ông ta.

- Sở đại nhân, mạnh khỏe, mạnh khỏeha ha, sắp tảo triều rồi, ta phải đứng vào hàng đây. Tĩnh Vương là lão cáo già, đương nhiên không muốn kéo vào chuyện này nên vội vã đi thẳng về phía trước.

- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài đừng vội đihạ quan quả thực có chuyện muốn thương lượng với ngài.

Sở Vân vội vã đi theo.

Hai người một trước một sau, cứ như Tĩnh Vương nợ Sở Vân bao nhiêu bạc vậy, một người chạy một người đuổi.

Một tiếng “cạch” thanh thúy vang lên, cửa lớn triều điện vừa mở ra thì Ngụy công công ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra. Sở Vân vừa thấy thời gian tảo triều đã đến thì chỉ đành thở dài một tiếng, từ bỏ việc giằng co với Tĩnh Vương. Vốn ông ta muốn bảo Tĩnh Vương cấp báo việc này với hoàng thượng, dù sao thì ông ta cũng là Lệnh Tông đại nhân của Tông Nhân phủ, hai vị hoàng tử xảy ra vấn đề thì cũng thuộc sự quản lý của Tông Nhân phủ.

Ngụy công công nhìn văn võ bá quan một cái rồi lấy giọng hô: - Bệ hạ hôm nay thân thể không khỏe, miễn phải tảo triều. Hoàng thượng vừa truyền khẩu dụ là hôm nay không gặp bất cứ đại nhân nào. Chư vị đại nhân nếu có chuyện gì thì có thể dâng tấu chương đến Lục bộ nha mônsau khi chỉnh lí thì dâng lên! Ngụy công công hô xong, vung cây phất trần lên rồi xoay người bước vào cửa lớn triều đường.

Tĩnh Vương sửng sốt, quần thần đều lộ ra vẻ mặt kì quái. Theo quy củ, cho dù không được tính là tảo triều nhưng có chuyện thì cũng có thể yết kiến riêng. Hoàng thượng làm như vậy rõ ràng là bảo hôm nay không gặp bất cứ người nào. Quần thần trong lòng thầm suy đoán, ai cũng đưa ánh mắt về phía Sở Vân, nếu như có chuyện thì cũng chỉ có chuyện đau đầu đêm qua. Hai vị hoàng tử không dễ chọc vào, Chu Thiên Giáng cũng không phải hạng xoàng.

Tĩnh Vương nhìn Sở Vân một cái, trong lòng ông ta lập tức đoán ra được ý nghĩ của Thành Võ Hoàng, Hoàng thượng căn bản là đang lảng tránh vấn đề này. Hai vị hoàng tử ức hiếp Chu Thiên Giáng, vốn Tĩnh Vương đang nghĩ lúc lâm triều sẽ nói mấy câu tốt thay Sở Vân. Nếu Thành Võ Hoàng đứng về phe Đại hoàng tử thì Tĩnh Vương càng không muốn tham dự vào, ông ta xoay người liền chạy đến chỗ kiệu quan, Sở Vân lúc này càng không thể bỏ qua Tĩnh Vương bởi vì chỉ có Tĩnh Vương mới có thể vào thẳng hoàng cung.

- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài trốn gì vậy? Sở Vân kéo Tĩnh Vương lại.

- Tata trốn sao? Làm gì có, bổn vương định đến Tông Nhân phủ xử lý chuyện công thôi. Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã, thầm nhủ ngươi tìm ta thì có ích gì, lão tử cũng không muốn lo chuyện bao đồng.

- Tĩnh Vương thiên tuế, chỗ ta vẫn còn giam một đám nha đầu thanh lâu, hôm nay hai vị hoàng tử sẽ thu sản nghiệp của thanh lâu, ngài phải nghĩ cách giúp ta.

- Chỗ ngươi giam mấy nha đầu thanh lâu thì có liên quan gì đến ta? Bổn vương cũng không còn háo sắc nữa, muốn có cách hả? Có đấy, nạp mấy người họ làm thiếp, mấy thanh lâu kia ai muốn thu thì thu, như vậy chẳng phải là xong rồi sao? Tĩnh Vương bày ra dáng vẻ vô lại, Hoàng thượng cũng đang xem náo nhiệt, lão tử cũng không muốn hỏi.

Quần thần cười ầm ĩ, không ít đại thần còn thầm nhủ trong lòng lần này thì Sở Vân nhặt phải củ khoai lang nóng phỏng tay rồi. Cả hai bên đều không dễ chọc vào, cho dù xử lý thế nào thì cũng phải đắc tội với một bên.

Sở Vân nghẹn đến mặt đỏ bừng, nghe thấy tiếng cười nhạo thì tức giận trừng mắt nhìn mọi người. Chúng đại thần thấy Sở Vân sắp tức giận thì đều rời khỏi triều môn, chẳng ai muốn rước họa vào thân cả.

Sở Vân quả thực là nóng nảy lắm rồi, bàn tay túm ống tay áo của Tĩnh Vương nhẹ buông xuống: - Tĩnh Vương, ngài nói chuyện này không liên quan đến ngài đúng không? Vậy được, hạ quan đi hỏi Chu Thiên Giáng, hắn nói ngài là đại cổ đông của mấy thanh lâu đó. Ta đã nói trước rồi, chỉ cần Chu Thiên Giáng gật đầu thừa nhận thì hạ quan sẽ giải quyết chuyện công dán thông cáo thiếp văn chiếu cáo thiên hạ. Tĩnh Vương thiên tuế, ngài có thể đi được rồihạ quan không dám làm trễ nải đại sự của ngài. Sở Vân nói xong thì chắp tay sau lưng xoay người đi mất.

Tĩnh Vương há hốc mồm ngẩn ra nửa ngày mới hiểu những lời Sở Vân nói là có ý gì.

- Tên khốn Chu Thiên Giáng này dám làm hỏng danh dự của ta, bổn vương liều mạng với ngươi! Sở Vânngươi đừng đi, chúng ta cùng đi tìm tên khốn kia!

Tĩnh Vương nắm chặt hai tay, hận không thể nhìn thấy Chu Thiên Giáng là giáng cho hắn một chùy rồi thêm một chiêu phía dưới nữa. Sở Vân âm thầm cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nhủ không kéo Tĩnh Vương ngài sao được.

Tĩnh Vương và Sở Vân ai cũng mang theo thân binh hộ vệ của người nấy, ùn ùn xông đến trước cửa Công Xã, Tĩnh Vương giơ tay chỉ một cái.

- Đập cửa cho bổn vương!

Dưới mệnh lệnh của Tĩnh Vương, một đoàn hộ vệ ùa lên, tuy đây là cửa chính của Quốc Cữu phủ trước kia nhưng gỗ được dùng đều là thượng hạng, tuy vậy bên người Tĩnh Vương cũng không thiếu cao thủ, sau mấy chưởng lực trầm ổn thì hai cột cửa hai bên đã bị chấn động gãy đôi.

Cái chốt cửa của người giữ cửa xui xẻo đêm qua còn chưa sửa được, chỉ có thể dùng hai cây côn gỗ chặn lại. Đại Phong triều thiết triều đều vào lúc trước khi mặt trời mọc nên gã giữ cửa vừa mới ngủ được một chút đã nghe thấy những tiếng động “cạch cạch” rất lớn.

Gã người hầu giữ cửa sợ tới mức vội vàng bò dậy, hộ vệ trong viện cũng đến trước cửa, còn chưa đợi cửa mở thì hai cánh cửa lớn đã dùng mấy chục năm sập xuống ầm ầm.

- To gan, kẻ nào dám xông vào phủ đệ của Chu đại nhân?

Hộ vệ trong viện hét lớn một tiếng, rút hết binh khí ra. Hộ vệ vương phủ đánh sập cửa chính xong lại tản trở về.

Hộ vệ dưới tay Chu Thiên Giáng đều lao ra khỏi môn lầu, đang chuẩn bị truy bắt mấy tên ác đồ đã phá cửa thì thấy Tĩnh Vương và Sở Vân đứng bên ngoài, tất cả lập tức ngây ra đó.

- Nói với tên khốn Chu Thiên Giáng kia là bổn vương đến cửa, bảo hắn mau lăn ra đón tiếp! Tĩnh Vương đen mặt nói.

Sở Vân đứng một bên, đắc ý nhìn Tĩnh Vương lấy Chu Thiên Giáng ra trút giận. Tiểu tử này đêm qua không cho ông ta vào cửa, bây giờ thì hay rồi, đến cửa lớn cũng bị phá.

Chu Thiên Giáng cũng vừa chợp mắt đã bị đánh thức, vừa nghe thấy Tĩnh Vương và Sở Vân đến thì hắn đành phải bò dậy ra nghênh đón. Hai người này một người là nhạc phụ tương lai, một người là quan to trong kinh thành, Chu Thiên Giáng ra cửa nghênh đón cũng là điều nên làm.

Chu đại quan nhân mắt nhắm mắt mở đi đến cửa trước, vừa nhìn thấy cửa lớn nhà mình thì cơn bối rối của Chu đại quan nhân lập tức biến mất.

- Mẹ kiếp! Con mẹ nó chuẩn bị đi phá hoại sao? Ngày mai lão tử hàn cửa chống trộm xem các ngươi ai có bản lĩnh đập nát được nó. Chu Thiên Giáng day day mũi, tức giận nhưng cũng không biết trút giận vào ai.

- Đại nhân, tiểu nhân xin được về quê làm ruộng, tiểu nhân không làm được việc này nữa đâu ạ. Gã người hầu giữ cửa cầu xin nói.

Làm người hầu giữ cửa ở phủ các quan viên khác, người tới cửa đều khách khí muốn chết nhưng phủ này thì hay rồi, ba ngày hai bữa suýt nữa thì bị dọa cho phát bệnh.

- Vương lão đầu, ngươi cứ yên tâm đi, bổn đại nhân đảm bảo đây là lần cuối cùng, lần sau ai còn dám làm vậy thì ta sẽ cho ngươi lấy Đả Vương Tiên đánh hắn. Chu Thiên Giáng an ủi người hầu giữ cửa là Vương lão đầu.

- Đại nhân, sắc mặt Tĩnh Vương thiên tuế không tốt, ngài phải cẩn thận một chút đấy.

Một hộ vệ tiến lên lặng lẽ nói.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lẽ nào hôm nay bọn họ đến đây phá cửa chính là ý chỉ của Hoàng thượng sao? Theo lý mà nói thì bây giờ đang thiết triều, chắc không phải là Thành Võ Hoàng nổi giận rồi đấy chứ?

Nghĩ vậy, Chu Thiên Giáng bảo Đại Ngưu theo sát mình, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì nhanh chóng lấy Đả Vương Tiên ra bảo hộ.

Chu Thiên Giáng đi ra cửa lớn, Tĩnh Vương vừa nhìn thấy hắn thì lập tức nổi giận, vài bước đã vọt đến. Đường đường là vương gia Đại Phong, không ngờ lại bị tên tiểu tử này nói thành ngầm mở thanh lâu, nếu để các đại nhân khác biết thì cái mặt này để đâu cơ chứ?

Đại Ngưu đứng trước Chu Thiên Giáng, giơ Đả Vương Tiên lên nhìn Tĩnh Vương đầy căm tức. Trong tay Đại Ngưu có Đả Vương Tiên thì chẳng còn biết sợ ai cả, vừa nhìn thấy khí thế này thì vội bảo vệ đại nhân nhà mình.

Tĩnh Vương vốn định bước lên đạp cho mấy cái nhưng vừa thấy tên ngốc này lại xuất hiện thì Tĩnh Vương vội dừng ngay lập tức.

Chu Thiên Giáng chắp tay: - Tĩnh Vương thiên tuế, Sở đại nhân, không biết hai ngườicó ý kiến gì với cánh cửa quý phủ ta đây vậy?

- Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi dám nói xấu bổn vương? Ta hỏi ngươi, bổn vương từng mở thanh lâu lúc nào hả? Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng trách mắng.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, bất mãn thoáng nhìn qua Sở Vân, Sở Vân khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, cũng không nói gì.

Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn, nói rất chân thành:

- Vương gia thiên tuế, điều này thì sao có thể chứ? Nói thế nào thì ta cũng là người từ Quốc Tử Giám mà ra, có tri thức hiểu lễ nghĩa, yêu già kính trẻ là tín điều của vãn bối, sao vãn bối lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy chứ? Vương gia, ngài nghe ai nói vậy? Vẻ mặt Chu Thiên Giáng ngạc nhiên, dường như hắn đang phải chịu uất ức rất lớn.

- Áchđâyđây là Tĩnh Vương sửng sốt, nghi hoặc quay đầu nhìn Sở Vân, lẽ nào Sở Vân cố ý dùng kế khích tướng lừa bổn vương đến đây? Tĩnh Vương cảm thấy rất có khả năng này.

Nhưng lúc này Sở Vân cũng choáng váng: - Chu Thiên Giáng, ngươi không thể phủi đi thế được, hôm qua chính miệng ngươi nói như vậy, lúc ấy bọn họ cũng có mặt mà.

Sở Vân nói xong thì chỉ mấy người Hạ Thanh.

- Ta từng nói những lời này sao? Chu Thiên Giáng quay đầu hỏi.

Hạ Thanh, Thường Võ lúng túng lắc đầu, Đại Ngưu thì càng trừng mắt, lắc đầu như trống bỏi. Lúc Sở Vân đến thì Đại Ngưu đang ở phòng bếp hầm canh, quả thực là không nhìn thấy Sở Vân.

Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã: - Ta nói này lão Sở, ta biết là ngươi muốn kéo ta vào vũng nước đục này nhưng đừng có dùng cách này, bổn vương cũng phải quan tâm đến mặt mũi chứ.

Sở Vân giận sôi lên, Chu Thiên Giáng chết cũng không thừa nhận thì ông ta cũng hết cách, trước mặt nhiều người như vậy, Sở Vân cũng không thể cứng rắn với Chu Thiên Giáng.

- Được lắm Chu Thiên Giáng, hãy đợi đấy. Sở Vân nói xong thì xoay người lên ngựa rời đi.

Chu Thiên Giáng nhanh chân chạy mấy bước đến kéo Sở Vân: - Ha ha, Sở đại nhân đã đến tận cửa rồi sao không vào trong ngồi một chút đã.

Chu Thiên Giáng nói xong thì nhỏ giọng nói: - Sở đại nhân đừng so đo với ta, chẳng phải ta đây cũng không còn cách nào khác đấy sao? Hôm khác nhất định ta sẽ đến tận cửa chịu lỗinhất định!

Chu Thiên Giáng nhỏ giọng xin lỗi, sống chết kéo Sở Vân “mời” vào trong phủ, hắn còn muốn nghe xem Hoàng thượng còn có phân phó gì nên lúc này không thể đắc tội với Sở Vân được.

Sở Vân và Tĩnh Vương ngồi thẳng trong đại sảnh, Sở Vân nhìn Chu Thiên Giáng, cái tên tiểu tử này đùa giỡn vô lại đến lão thái phó cũng suýt nghẹn chết, gặp phải người như vậy ông ta cũng chẳng cách nào trị được.

- Tĩnh Vương, Sở đại nhân, Hoàng thượng lão nhân gia nói thế nào vậy? Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn hai vị quan to trong triều.

Tĩnh Vương và Sở Vân đều hiểu chuyện mà Chu Thiên Giáng hỏi là chuyện gì. Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng: - Hừ, nói cái đầu ngươi ấy, hôm nay Hoàng thượng không khỏe, căn bản cũng không thượng triều.

Chu Thiên Giáng sửng sốt, không thượng triều? Đây là ý gì chứ? Lẽ nào Thành Võ Hoàng muốn để hai hoàng tử tiếp tục làm loạn như vậy sao?

Sở Vân thở dài một tiếng: - Thiên Giáng à, vừa hay ta và Tĩnh Vương cùng ở đây, ta khuyên ngươi tốt nhất là nhường chút đi. Chẳng phải Đại hoàng tử nói là đền bạc sao? Vậy thì cứ bỏ ra chút đi, đến lúc đó ta và Tĩnh Vương ra mặt kết thúc chuyện này là xong.

Tĩnh Vương gãi gãi đầu, hiện giờ Đại hoàng tử Huyền Minh đang lên như diều gặp gió, cách nghĩ của Sở Vân cũng không sai. Làm náo loạn đến cùng thì ông ta cảm thấy chắc chắn Chu Thiên Giáng sẽ bị thiệt, người ta dù sao cũng là nhi tử ruột của Thành Võ Hoàng.

- Thiên Giáng, thời gian trước có tin đồn nhảm, có lẽ thằng nhóc Huyền Minh này có chút nóng nảy. Ta thấy ngươi hãy nghe Sở đại nhân đi, nhẫn một chút cho sóng yên bể lặng. Tĩnh Vương cũng khuyên nhủ theo.

Vốn ông ta đến để phát hỏa với Chu Thiên Giáng nhưng sau khi biết được đây là kế khích tướng của Sở Vân thì cũng bắt đầu lo lắng cho hắn.

Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không nói lời nào, Thành Võ Hoàng làm vậy rõ ràng là đang thiên vị hai hoàng tử. Hiện giờ ngoài sáng có hai hoàng tử, trong tối còn có người đang thêu dệt chuyện, Chu Thiên Giáng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định là sẽ chấp nhận lời điều giải của Sở Vân. Quan viên Đại Phong triều đều coi trọng mặt mũi nhưng những thứ này Chu Thiên Giáng đều không thèm đặt vào mắt.

Sở Vân vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng đồng ý chịu thua thì vui vẻ vội vã kéo Tĩnh Vương trở về nha môn. Sở Vân phân phó người lập tức chuyển cáo tin tức đến các phủ còn ông ta và Tĩnh Vương thì cùng đến phủ đệ của Đại hoàng tử.

Khi quan viên trong kinh thành đang chuẩn bị xem náo nhiệt thì ai mà ngờ được Chu đại quan nhân bình thường nhe nanh múa vuốt lại đột nhiên ”chịu thua“. Lần này ngay cả Thành Võ Hoàng cũng cảm thấy khó tin, lẽ nào Chu Thiên Giáng bị Huyền Minh trấn áp dễ dàng như vậy sao?

Theo lý mà nói Chu Thiên Giáng đã chủ động “chịu thua” rồi thì chuyện này hẳn đã có thể kết thúc, ai ngờ được sóng cũ chưa qua thì sóng sau lại đến. Đại hoàng tử không thèm nể mặt, trước mặt Tĩnh Vương bảo Sở Vân về chuyển lời đến Chu Thiên Giáng, y không cần một đồng một xu nào cả nhưng Chu Thiên Giáng nhất định phải đến quý phủ y để nhận sai.

Đại hoàng tử Huyền Minh làm vậy cũng là do bên ngoài nói y vô công mà nhận phong thưởng nên cảm thấy bất bình. Y muốn cho dân chúng cả kinh thành thấy cuối cùng Chu đại quan nhân công cao chấn chủ cũng bị y thần phục.

Nhưng cái kiểu cả vú lấp miệng em này của Đại hoàng tử lại khiến Chu đại quan nhân tức giận. Ngươi mùng một thì ta cũng mười lăm, Chu Nhất và Hạ Thanh mang theo hơn ba mươi hộ vệ lặng lẽ bao vây một tửu lâu.

Tửu lâu này không phải của Đại hoàng tử nhưng hơn mười thân binh hộ vệ của Đại hoàng tử lại đang uống rượu ở trên.

Chưa đến buổi trưa lại có một tin tức kinh người khiến giới quan trường kinh thành chấn động. Không ngờ Chu Thiên Giáng bắt được hơn mười thân binh hộ vệ của Đại hoàng tử, lý do là bọn họ đập phá cửa phủ của Chu đại quan nhân. Theo luật pháp của Đại Phong, binh tốt cấp thấp mà phá hoại cửa phủ của quan viên tứ phẩm trở lên thìnên chém!

Các văn võ bá quan đều cảm thấy hai nhóm người này sắp bị điên rồi, làm chuyện người nọ đấu người kia mà không suy nghĩ đến hậu quả.

Đại hoàng tử cùng lắm chỉ đưa đến nha môn mấy người dân bình thường, thậm chí có thể nói là mấy kĩ nữ bán tiếng cười. Nhưng người mà Chu Thiên Giáng bắt lại khác, đây chắc chắn là quân tốt Đại Phong chính cống, hơn nữa tiểu tử này còn không đưa đến nha môn, nghe nói là hắn muốn đích thân xử lý. Chu Thiên Giáng làm như vậy thì e là kinh động đến Hoàng thượng rồi.

Trong thời gian một buổi trưa mà sự thay đổi to lớn của Chu Thiên Giáng khiến Sở Vân và Tĩnh Vương không hiểu gì cả, tuyệt đối là ngoài dự liệu, đặc biệt là nguyên nhân hắn bắt đám người kia, không ngờ hắn chụp luôn cái tội phá cửa từ Tĩnh Vương lên đầu thân binh của Đại hoàng tử. Trong lòng Sở Vân thầm nhủ chắc không phải Tĩnh Vương và tên tiểu tử Chu Thiên Giáng đó đã sớm bàn bạc rồi chứ? Ông ta đến phá cửa rồi sau đó lại đổ lên đầu người khác, dù sao thì Sở Vân và Tĩnh Vương cũng sẽ không nói chuyện này ra, thủ hạ của hạ cho dù có nói ra cũng vô dụng. Đúng là Sở Vân chưa bao giờ thấy một người có thể vô sỉ đến mức này.

Đương nhiên Chu đại quan nhân thay đổi cũng là có nguyên nhân của nó, ngoài yêu cầu vô lý của Đại hoàng tử ra thì mấu chốt là trong Công Xã có một vị khác không mời mà đến. Vị khách không mời mà đến này khiến Chu Thiên Giáng có chút lúng túng, đó chính là Thất công chúa Nguyệt Hân.

Nguyệt Hân công chúa không biết chuyện phụ hoàng chỉ hôn, vốn nàng chỉ có sự thiện cảm mơ hồ với Chu Thiên Giáng nhưng sau khi hắn dẫn binh cứu viện kinh thành thì Thất công chúa vô cùng sùng bái hắn. Theo cách nói của con gái hiện giờ thì muốn gả phải gả cho người như vậy. Hay thật, Chu đại quan nhân trong lòng Thất công chúa sắp đẹp trai vượt cả sói xám rồi.

Thân là mẫu thân, Dung Quý Phi đã kể chuyện Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đánh cược với nhau thì Thất công chúa đã đứng ngồi không yên. Tuy chuyện này vô cùng bí mật, Dung Quý Phi đã dặn đi dặn lại là không được truyền ra ngoài nhưng Thất công chúa vẫn cảm thấy nên nói một tiếng cho Chu Thiên Giáng.

Mối quan hệ giữa Nguyệt Hân công chúa và Ngọc Cách Cách rất tốt, hơn nữa lại còn sùng bái Chu đại quan nhân nên nàng cảm thấy phụ hoàng làm vậy là quá bất công, rõ ràng là để cho hai hoàng tử ức hiếp Chu Thiên Giáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.