Thiên Giáng Đại Vận

Chương 42: Chương 42: Thả người




Hai chén rượu đã cạn, Chu Thiên Giáng chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng nôn. Oẹ! Quách Dĩnh cúi gập người xuống, nôn ra còn nhiều hơn lúc uống vào.

Quách Dĩnh nào biết uống rượu, một mực muốn nhập cuộc, lập tức liền lộ ra nguyên hình. Đang lúc mọi người cười ha ha, Chu Thiên Giáng cười bất đắc dĩ, cùng Ngọc Cách Cách dìu Quách Dĩnh đi ra.

- Đại nhân, ngài chớ mượn cơ hội vào động phòng.

- Con bà nó, đại nhân có vào động phòng hay không liên quan mẹ gì tới ngươi!

- Ta thấy được mà, sang năm cho Quách đại tướng quân của chúng ta bồng cháu.

Văn Nhữ Hải cười sang sảng hai tiếng: - Bọn tiểu tử thúi các ngươi, trở về coi chừng Quách lão đại đá mông các ngươi.

Chu Thiên Giáng đi ra đại sảnh giữa lúc mọi người cười đùa, hậu viện phủ nha có không ít nha hoàn trước kia của nhà Chu Đại Trung. Chu Thiên Giáng đơn giản phân phó vài câu liền quay trở về tiền sảnh.

Đêm nay Chu đại quan nhân uống không ít, Tứ Hoàng tử còn đặc biệt đến trước mặt Lâm Phong kính hai chén rượu. Lâm Phong là ân nhân cứu mạng của y, Tứ Hoàng tử hai tay nâng chén một cách trịnh trọng.

Chẳng những là Tứ Hoàng tử, rất nhiều tướng sĩ trong quân đều thấy Lâm Phong ung dung cứu Tứ Hoàng tử từ trong vạn quân. Đến lúc này, bọn họ mới biết được bên cạnh Chu đại quan nhân còn giấu một vị cao nhân.

Chu Thiên Giáng lảo đảo đi đến hậu viện. Vốn định bảo Đại Ngưu và Hà Dương đỡ hắn về phòng ngủ, kết quả hai tên kia giống như chưa từng được thấy rượu, họ đã sớm nằm gục trên bàn.

Trong lúc mê man Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua, phát hiện gian phòng của Ngọc Cách Cách vẫn sáng đèn. Chu Thiên Giáng sải bước đến gian phòng của Ngọc Cách Cách.

- Ai vậy? Ngọc Cách Cách nghe thấy có người gõ cửa, bèn nhỏ giọng hỏi một câu.

- Tướng công nhà muội.

- Huynh nằm mơ đi, còn lâu mới phải. Đã trễ thế này... huynh còn tới đây làm gì? Ngọc Cách Cách nhỏ giọng hỏi.

- Mở cửa đi. Chu Thiên Giáng vỗ vỗ khung cửa.

- Nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác thấy. Ngọc Cách Cách vội vàng mở cửa phòng ra.

Chu Thiên Giáng chợt xông vào, tiện tay đóng cửa lại. Ngọc Cách Cách chỉ nghĩ hắn nói hai ba câu rồi đi nên cũng không khóa trái cửa.

- Xem huynh kìa, uống nhiều như vậy, người toàn mùi rượu. Ngọc Cách Cách bịt mũi nói.

Chu Thiên Giáng kéo tay Ngọc Cách Cách trực tiếp hướng về phòng ngủ.

- A... Huynh... huynh muốn làm gì? Ngọc Cách Cách giật mình, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, nàng bị Chu Thiên Giáng kéo vào.

- Ngọc nhi, đêm nay ta không đi nữa. Chu Thiên Giáng ôm Ngọc Cách Cách vào lòng, tiếp đó đưa tay tháo dây thắt lưng của Ngọc Cách Cách.

- A... Không được... Không thể như vậy... Nếu phụ vương muội biết... A!

Ngọc Cách Cách còn chưa nói hết, đôi môi nhỏ nhắn đã bị Chu Thiên Giáng chặn lại. Không biết có phải vì mùi rượu làm nàng cực kỳ hồi hộp, Ngọc Cách Cách mềm nhũn người tựa vào người Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng biết đối phó cô gái nhỏ như vậy thì phải gọn gàng dứt khoát. Bằng không nếu nàng kịp phản ứng, tử thủ trận địa không cho ngươi công phá, đến lúc đó không làm ăn gì được nữa.

Ngọc Cách Cách khẽ run người nằm trên giường, cắn môi nhè nhẹ, nàng đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.

- Thiên Giáng ca... huynh... huynh nhẹ chút. Ngọc Cách Cách khép hờ mắt, thì thầm một câu.

Chu Thiên Giáng nhìn làn da nõn nà của Ngọc Cách Cách, thực sự có phần luyến tiếc xuống tay. Chủ yếu là vì hắn cảm thấy Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh còn nhỏ, mười sáu tuổi ở kiếp trước chính là hoa quý thiếu nữ. Tuy nhiên thấy thân thể Ngọc Cách Cách đã trưởng thành, Chu Thiên Giáng vẫn không thắng nổi lý trí.

- Cầm thú thì cầm thú, lão tử trước giờ đến cầm thú cũng không bằng mà.

Chu Thiên Giáng lầm bầm một câu, nhẹ nhàng đè lên.

- A... Huynh... nhẹ chút!

Ngọc Cách Cách cắn chặt răng, hai giọt mắt nước mắt trong veo nhỏ xuống chiếc gối.

Chu Thiên Giáng âu yếm ôm Ngọc Cách Cách, cố gắng khiến thân thể căng thẳng của nàng bình tĩnh lại. Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng hô to.

- Đại nhân... đại nhân đâu?... Không xong, đại nhân mất tích rồi!

Giọng nói thô lỗ của Đại Ngưu chỉ hận không thể làm cho tất cả mọi người trong phủ nha nghe được. Ngay sau đó, tiếng chiêng vang lên ầm ĩ, bên ngoài lập tức loạn đến gà bay chó sủa.

- Má nó, sáng mai ta không giết y không được mà! Lão tử ngày mai sẽ tìm một kẻ câm điếc làm tùy tùng.

Chu Thiên Giáng hận nhức răng. Tên khốn khiếp này không phải đã say rồi à, tại sao không uống chết luôn đi. Chu Thiên Giáng tức giận, ra sức đi vào.

Ngọc Cách Cách cắn vai của Chu Thiên Giáng, nàng rất sợ mình tiếng la của mình sẽ khiến người ta xông vào. Việc này đúng là xui xẻo nối tiếp xui xẻo, càng sợ điều gì thì nó sẽ thành hiện thực. Phòng cửa mở tung ra, có một người lập tức chạy vào.

Trong ánh trăng mờ, Đại Ngưu mắt say lờ đờ nhưng vẫn không quên chức trách của mình. Chạy đến phòng Chu Thiên Giáng nhìn không có người khiến cho Đại Ngưu sợ hết hồn, ngay cả rượu cũng tỉnh tám phần rồi. Cổ họng tên này cất lên không lo lắng lắm, cả nha phủ giống như bị lừa vậy.

Chu đại quan nhân mất tích thì nguy rồi, đám người Chu Nhất lập tức hành động luôn; ngay cả Lâm Phong cũng nhảy lên nóc nhà, quan sát tỉ mỉ xung quanh. Bây giờ là thời khắc đặc biệt, càng sau khi đánh thắng trận thì càng dễ dàng buông lỏng.

Ngọc Cách Cách xấu hổ và giận dữ dùng nắm đấm nhỏ đánh vài cái, nếu thật sự bị người ta phát hiện thì nàng ta còn mặt mũi nào mà sống nữa. Lúc Chu đại quan nhân vào thì phòng không khóa trái, Chu Thiên Giáng đang chuẩn bị xuống giường thì nhìn thấy một người xiêu vẹo xông vào.

Ngọc Cách Cách không phải là một cô gái bình thường, nàng ta đường đường là Quận chúa triều Đại Phong. Chớ thấy lúc bình thường vui đùa ầm ĩ không ai dám nói gì nhưng quả thật ở trong khuê phòng mà bị người khác bắt gặp thì danh tiếng của Ngọc Cách Cách coi như xong rồi.

Thân thể Chu Thiên Giáng lăn một vòng vào trong kéo cả chiếc chăn bông, cả người đều giấu ở dưới chăn đó. Dù sao Chu Thiên Giáng cũng biết, dám vào phòng này tuyệt đối không phải là nam nhân. Nhưng càng là nữ nhi thì miệng càng dễ tung tin ra, không ngăn được.

Ngọc Cách Cách vừa thấy có người tới thì cả người cứng lại. Nếu như là nha hoàn thì còn có thể mắng mỏ rồi đuổi ra ngoài nhưng người đến lại là Quách Dĩnh.

Quách Dĩnh nhíu mày, từ sắc mặt có thể nhìn ra nàng ta còn chút khó chịu. Nhà bếp đã nấu riêng cho nàng ta chén canh giải rượu, sau khi uống coi như dễ chịu hơn một chút.

- Cách Cách! Mau dậy đi, Chu Thiên Giáng không thấy đâu nữa. Quách Dĩnh che ngực, hình như vẫn có bộ dạng muốn nôn ra.

- Huynh ấy, có phải huynh ấy đã đến tiền viện không. Ngọc Cách Cách nào dám đứng lên. Chu Thiên Giáng đang dựa sát vào người nàng, Ngọc Cách Cách cảm giác như thân thể này không phải là của mình nữa rồi.

- Không thể nào, trong sân đều loạn cả lên. Có người nhìn thấy huynh ấy đến tiền sảnh hoặc ra ngoài thì chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người.

- Vậy, vậy thì tỷ mau đi ra ngoài tìm xem! Ngọc Cách Cách đều muốn khóc thành tiếng. Tên Chu Thiên Giáng đáng chết, trong chăn cũng không thành thật chút nào cả.

Quách Dĩnh còn tưởng rằng đây là Ngọc Cách Cách lo lắng cho sự an toàn của Chu Thiên Giáng: - Vậy được, tỷ sẽ cho người canh giữ nơi này, kẻo có kẻ lại thừa nước đục thả câu. Quách Dĩnh nói xong, lắc lư đi ra ngoài.

Quách Dĩnh vừa đi, Ngọc Cách Cách thở phào nhẹ nhõm:

- Đồ tồi, mau ra đi! Nếu như bị người khác phát hiện ra muội sẽ chết cho huynh xem. Ngọc Cách Cách tủi thân, nhỏ giọng nói.

Ngọc Cách Cách xô đẩy Chu Thiên Giáng, phát hiện cái tên này vẫn còn tâm tư làm chuyện đó, nàng ta không chịu nổi lại bị dằn vặt.

Chu đại quan nhân mặc xong quan phục, trong thâm tâm ngay cả gà nhà Đại Ngưu nuôi cũng hỏi han một lần. Nếu không phải là tên này thì Chu đại quan nhân ít nhất cũng có thể tiêu dao đến sau nửa đêm.

- Huynh cẩn thận một chút, ở cổng có hộ vệ đấy. Ngọc Cách Cách đè nặng giọng, nói. Nàng ta vừa nhấc người lên mới phát hiện toàn thân mệt mỏi rã rời, vừa chua xót vừa đau đớn.

Nhìn bộ dạng đau khổ đáng yêu của Ngọc Cách Cách thì Chu Thiên Giáng chạy lại hôn “chụt” một cái, vẻ mặt cười xấu xa rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Ngọc Cách Cách vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Buổi tối hôm nay, nàng ta từ một cô gái đã trở thành người phụ nữ của Thiên Giáng. Nhưng điều làm Ngọc Cách Cách thỏa mãn nhất chính là nàng ta ở ngay trước mặt Quách Dĩnh.

Chu Thiên Giáng đến bên cửa, dùng ngón tay chấm một ít nước bọt, chọc một cái lỗ trên giấy của cửa sổ. Chu Thiên Giáng cẩn thận nhìn bên ngoài, men say tối nay đều “tỏa” hết ra trong mồ hôi đầm đìa ban nãy.

Chuyện này hắn ta không thể để người khác phát hiện ra được. Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh có điểm không giống nhau, bất luận nói thế nào thì Quách Thiên Tín đã có ý gả Quách Dĩnh cho Chu Thiên Giáng. Lão già Tĩnh Vương kia nếu biết Chu Thiên Giáng tiền trảm hậu tấu, đoán chừng có thể cầm roi đuổi đến tiền kiếp của hắn.

Bốn tên thân binh đứng đối lưng ở cửa phòng, cầm đao đứng vững ở vị trí cách xa chưa đến ba mét. Chu Thiên Giáng đi chân trần, cẩn thận mở hé cửa. Nhìn thấy bên ngoài không có phản ứng gì nên hắn mở cửa to ra một chút, từ từ trèo ra ngoài.

Chu Thiên Giáng nghiêng đầu nhìn bóng hình của thân binh hộ vệ, theo chân tường trèo lên phía trước chưa được năm mét thì bỗng nhiên bị cái gì đó chặn đường.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu, phát hiện tên đồ tể Hà Dương đang trừng hai con mắt “bồ câu trâu” nhìn hắn.

- Á! “Mẹ nó”! Đúng là người có thể dọa chết người thật, làm gì mà giống như quỷ vậy. Chu Thiên Giáng bị hù dọa đến mức mông đặt xuống đất.

- À đại...À đại...Đại nhân. Ngài...Thì ra là ở...Ở đây. Hà Dương vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Mấy tên thân binh hộ vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng, hô la một chút rồi vây lại.

- Đại nhân! Ngài làm gì ở đây vậy? Có phải là có người công kích bất ngờ? Một tên thân binh vội vàng hỏi.

- Ban nãy các ngươi có nhìn thấy ta từ đâu lại đây không? Chu Thiên Giáng nhìn mọi người hỏi.

Mấy tên thân binh lắc đầu, bọn họ chỉ thấy Chu Thiên Giáng ngồi trên đất, thật sự không nhìn thấy hắn ta từ đâu đi tới.

- À đại...Đại nhân...Tiểu nhân...Tiểu nhân nhìn thấy ngài...À ngài...Từ...

- Câm miệng! Không đợi Hà Dương nói hết câu, Chu Thiên Giáng liền chỉ tay bảo hắn câm miệng lại.

Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu được, Hà Dương nhất định là nhìn thấy hắn trèo ra từ phòng của Ngọc Cách Cách. Cũng may mà tên này là một tên nói lắp, nếu đổi là Đại Ngưu thì vừa mở miệng đã có thể để cho cả người trong nha phủ nghe thấy rồi.

Trên dưới nha phủ trong cơn hỗn loạn đều biết được Chu Thiên Giáng đã bình yên vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quách Dĩnh lo lắng nửa ngày, nổi giận đùng đùng; oán giận Chu Thiên Giáng một hồi rồi lại cảm thấy đói, hậm hực đến nhà bếp.

Chu Thiên Giáng buồn bực gọi Đại Ngưu và Hà Dương đến phòng của mình, bảo Đại Ngưu quay mặt vào tường hô một nghìn lần: “Tiểu nhân không bao giờ nói bừa nữa“. Còn về phần đồ tể Hà Dương, Chu Thiên Giáng lại có vẻ mặt ôn hòa, còn cho hắn ta một lượng bạc nữa.

- À đạiĐại nhân, tiểu nhân biếtÀ biết

- Được rồi, ta biết nhà ngươi muốn nói gì rồi. Trong lòng hiểu rõ là được rồi, đừng nói vậy mệt lắm.

- À tiểu nhânKhông Không mệt.

- “Bà nó”! Ngươi không mệt nhưng ta nghe thấy mệt! Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta! Chu Thiên Giáng tự nhủ: “Sao mình lại chọn ra những kẻ dở hơi như này làm người hầu chứ“.

Đuổi hai kẻ đó ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Chu Thiên Giáng duỗi lưng một cái, vừa nghĩ đến lúc “quấn quýt” bên Ngọc Cách Cách thì Chu Thiên Giáng vui sướng “hừ” nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng trong.

Ngày hôm sau, Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải đến sân điểm binh. Những tù binh được băng bó hôm qua đều đã tập trung ở khoảng đất trống ở phía trước bãi điểm binh.

- Văn thúc! Ở đây có quan quân từ thống lĩnh trở lên không? Chu Thiên Giáng nhẹ giọng hỏi.

Trong doanh trại quân đội Đại Phong, thống lĩnh có thể dẫn hai vạn binh, thông thường đều có thể được gọi là tướng quân. Nếu như có người như thế ở đây thì có thể lấy được không ít tình báo có giá trị từ miệng của bọn chúng.

Văn Nhữ Hải lắc đầu:

- Phương Đại Đồng có cách trị quân, quan quân nhất định phải chạy phía trước quân lính. Đừng nói là thống lĩnh, ngay cả đến cái “mác” thống lĩnh cũng không có. Đoán chừng ngày hôm qua trên đường núi, những kẻ hết mình xông ra hướng đỉnh núi, đều là tướng lĩnh trong quân.

Chu Thiên Giáng gật đầu, nhìn từng đội tù binh. Ánh mắt của mỗi người mặc dù ít nhiều đều mang theo chút hoảng sợ nhưng nỗi oán hận là nhiều hơn. Những người này bị thương không phải là quá nặng, ngày hôm qua lúc ”dọn dẹp chiến trường” thì những người bị trọng thương đều trực tiếp bị thêm một đao nữa.

Chu Thiên Giáng đến trên đài cao, thân binh mang theo hai sọt lớn đi tới. Trên hai sọt đó còn được phủ một miếng vải đỏ.

Chu Thiên Giáng hắng giọng một cái:

- Chư vị quân binh! Ta biết trong lòng các ngươi rất không phục. Nhưng chiến tranh là chiến tranh, không có cách nói phục hay là không phục ở đây, bất luận dùng cách gì thì thắng lợi mới là mục đích cuối cùng. Mặc dù các ngươi bị bắt giữ nhưng trong mắt bản quan, các ngươi vẫn là hảo hán. Thân là người lính, ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó. Bây giờ ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, nếu như có nguyện vọng gia nhập vào quân đội của bản đại nhân thì hãy đứng sang bên trái. Bản đại nhân tuyệt đối sẽ đối đãi với các ngươi như đối đãi với huynh đệ của mình.

Nói đến đây, Chu Thiên Giáng dừng lại, chỉ vào hai cái sọt ở phía trước: - Nếu như không có nguyện vọng gia nhập thì bản đại nhân tuyệt đối không miễn cưỡng. Thứ đặt ở trong đây đều là bạc, các ngươi có thể tự mình lấy ra một lượng. Muốn đi đâu thì đi, sẽ không có ai ngăn cản các ngươi đâu.

Chu Thiên Giáng vừa mới nói xong thì ba nghìn tù binh lập tức ồn ào đứng lên. Theo quy tắc tù binh quân địch thì những người này cứ coi như không giết thì ít nhất cũng phải sung làm lao động khổ sai. Bây giờ Chu Thiên Giáng không những không bắt bọn họ làm lao động khổ sai lại còn phát bạc, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chuyện hiếm gặp, hiếm thấy).

- Đại nhân! Chúng ta mặc dù bị bắt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Chỉ e lấy bạc của ngài rồi, ngay cả doanh trại quân đội này cũng không ra được. Một tên tù binh trong đó đứng ra nói.

- Ngươi tên là gì? Chu Thiên Giáng từ trên cao nhìn xuống hỏi.

- Tại hạ là Chung Chiến- Bách phu trưởng đại doanh Bắc Bộ, đại nhân muốn giết cứ giết, hà tất phải làm chuyện này. Quân lính của đại doanh phía bắc chúng tôi không phải là những kẻ hèn nhát. Tên Chung Chiến ưỡn ngực nói.

Một đám tù binh bị “truyền nhiễm” bởi những lời nói của Chung Chiến, lần lượt bước về phía trước một bước. Quan binh hai bên vừa thấy không được liền giơ thương () dài lên vây lại.

Chu Thiên Giáng khoát tay áo, bảo người của mình lui về phía sau: - Chung Chiến! Ngươi hãy nhớ cho ta, bản đại nhân tên là Chu Thiên Giáng. Nếu như ngươi không muốn tham gia vào quân đội của bản đại nhân thì bây giờ có thể lấy bạc rời đi. Ta lấy danh dự bảo đảm, chỉ cần ngươi không làm hại đến bách tính trong thành thì sẽ không có ai ra tay với ngươi cả.

- Đại nhân! Ngài không sợ tôi trốn về đại doanh kinh thành, mật báo với lão Quốc Cữu sao?

Chu Thiên Giáng khinh miệt cười: - Ha ha, không cần ngươi báo, ta cũng sẽ để Chu Diên Thiên biết ta sẽ đến lấy cái mạng chó của gã. Thân là Quốc Cữu đương triều, lại âm thầm cấu kết với nước Đương Vân bí mật tạo phản, gã ta sớm đã đáng chết rồi. Nếu như người của đại doanh Bắc Bộ còn cho rằng mình là người của Đại Phong thì không nên trở thành tay sai của nước Đương Vân. Chu Thiên Giáng lớn tiếng nói với mọi người.

Chung Chiến bị nói đến mức xấu hổ. Y nhìn hai bên, cắn răng, đến trước cao đài, giơ tay nắm lấy một lượng bạc trong sọt lớn.

- Chu đại nhân! Nếu như Chung Chiến tôi may mắn không chết, nhất định sẽ nhớ đến đại danh của ngài.

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Mời!

Chung Chiến không đi mà quay đầu lại thoáng nhìn một cái. Có người dẫn đầu, một nhóm tù binh lần lượt đi lên phía trước.

Chừng độ một lát thì bạc trong hai sọt bị lấy không còn một chút nào, không ngờ không có một ai quy hàng.

Chu Thiên Giáng dặn dò một tiếng: - Người đâu! Thông báo với cửa thành, nếu như tướng sĩ đại doanh Bắc Bộ xuất thành thì bất cứ ai cũng không được ngăn cản. Kẻ nào trái lệnh, chém!

Một đám tù binh nghe thấy những lời này thì không khỏi sững sờ. Bọn chúng lấy bạc đều đứng tại chỗ, chính là muốn xem Chu Thiên Giáng tiếp đó sẽ làm gì. Không ai có thể tin lại có chủ soái ngốc như vậy, không những thả người mà còn phát bạc nữa.

- Sao? Lẽ nào lại muốn ở lại ăn bữa cơm trưa rồi mới đi? Chu Thiên Giáng nhìn đám tù binh cười, nói.

Ánh mắt của không ít tù binh bắt đầu có biến đổi, biến đổi từ sự phẫn nộ ban nãy thành cảm động, nhưng vẫn không có ai muốn ở lại. Chủ soái đại quân hạ mệnh lệnh như vậy thì tuyệt đối sẽ không có sự thay đổi gì, xem ra vị Chu đại nhân này thật sự muốn thả bọn họ ra.

Chung Chiến ôm quyền: - Chu đại nhân! Tiểu nhân xin cảm ơn. Nếu như vẫn còn có cơ hội thì tiểu nhân sẽ đi theo ngài.

Ba nghìn tù binh ôm quyền với Chu Thiên Giáng. Mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy sự cảm kích.

Cổng doanh trại vừa mở thì mắt của đám người Văn Nhữ Hải trợn trừng nhìn ba nghìn tù binh rời đi. Không ít tướng lĩnh đều nghi ngờ nhìn Chu Thiên Giáng.

- Thiên Giáng! Cứ vừa phát bạc vừa cấp thuốc, thả người như vậy sao? Văn Nhữ Hải không kìm nổi hỏi.

- Văn thúc! Thượng binh phạt mưu, ba nghìn quân này là ba nghìn người khéo mồm khéo miệng. Đợi khi bọn họ đến quân đội của Chu Diên Thiên thì có thể can thiệp làm loạn lòng quân của mười vạn đại quân. Văn thúc! Đánh trận không nhất định phải dựa vào sức lực, mà quan trọng nhất vẫn phải dựa vào cái đầu. Ha ha, truyền lệnh! Toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh quân trong hai ngày, chuẩn bị lên phía Bắc. Chu Thiên Giáng nói xong, đem theo Đại Ngưu, Hà Dương cười đi ra khỏi doanh trại.

Văn Nhữ Hải nhìn bóng hình của Chu Thiên Giáng, trong đầu “thưởng thức” những câu nói ban nãy. Văn Nhữ Hải đột nhiên cảm thấy, Chu Thiên Giáng ở trong lòng y dường như đã vượt qua Quách Thiên Tín rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.