Trác Hành sững người. Nhị trướng phòng là thân tín của y, thời điểm quan trọng như hôm nay không thể chạy bừa, có muốn ra ngoài cũng phải báo
với y một tiếng.
- Bên ngoài có động tĩnh gì không? Trác Hành nhìn chằm chằm người hầu hỏi.
- Y chủ, hôm nay gần phủ chúng ta xuất hiện nhiều người lạ, hẳn là ám
thủ của Hình Bộ, hơn nữa còn có vài kẻ lén lút lượn qua lượn lại trong
hậu viện.
Trác Hành ngẩn ra: - Cái gì? Đến hậu viện sao?
- Dạ, nhưng không phát hiện được gì, lòng vòng một hồi rồi rời khỏi đây.
Tên người hầu e dè đáp.
Trác Hành chắp tay sau lưng đi qua đi lại: - Hỏng rồi, e là sắp có
chuyện. Bí mật báo với toàn bộ người của ta rút lui đến cứ điểm bí mật ở thành tây, ba ngày sau nếu không thấy cửa treo ấn ký an toàn, mọi người lập tức rời khỏi.
- Y chủ, còn nha đầu đó tính sao?
- Mặc kệ nó, ta sẽ đích thân xử lý.
Trác Hành nói xong, người hầu lẳng lặng lui xuống. Trên dưới y quán có
khoảng ba bốn mươi người, nhưng thực sự là “người của mình” thì không
đến hai mươi. Cứ hai, ba người “người hầu” lại lần lượt rời y viện, cười cười nói nói giống như ra ngoài tìm thú vui.
Với những người này, các mật thám thường không để ý, mật thám chỉ chú ý
tới xe ngựa hoặc cử động của ông chủ, chỉ có họ mới có thứ để giấu,
không có nhiều mật thám để theo sát từng người hầu của tiệm.
Trác Hành ngồi một mình trong y quán. Từ khi Chu phủ truyền tin đồn kì
lạ đó ra, y đã cảm thấy có chuyện bất ổn. Nhị trướng phòng vô cớ mất
tích khiến y mơ hồ thấy chuyện này sắp gặp trục trặc.
“Cạch”, cửa sổ nhấc lên, Hồng Sơn vọt vào trong. Trác Hành chưa kịp nói
gì, Hồng Sơn đã lên tiếng: - Bên ngoài có không ít người giám sát, tối
nay có gì đó bất thường. Hồng Sơn không phải người tầm thường, mấy ám
thủ của Niêm Can Xử không qua nổi mắt của lão.
- Hồng gia, e là hỏng chuyện rồi, chúng ta phải đi ngay. Trác Hành cẩn thận nói.
- Hừ, khẩn trương làm gì. Mới nãy lão phu quan sát một vòng, chúng không chỉ nhắm vào chỗ ngươi. Nha đầu Quách phủ bị bắt, kinh thành chắc chắn
sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, gần đây chỗ nào cũng bị theo dõi, hoảng làm gì. Hồng Sơn bất mãn nói.
- Hồng gia, khi không chỗ tôi lại thiếu một người, tuyệt đối có vấn đề.
Tôi đã cho người của mình đi hết, hành động tối nay chắc phải bỏ thôi!
Đoạn Trác Hành kể chuyện hôm nay cho Hồng Sơn nghe.
Lão thái giám Hồng Sơn sững sờ. Chu Thiên Giáng nhận được mười phong thư quấy rối? Đây là thế nào? Nếu tin tức xác thực, Chu Thiên Giáng hôm nay sợ là sẽ không đến chỗ hẹn.
- Lang trung, nha đầu đó đâu? Hồng Sơn hỏi.
- Còn ở trong hầm ngầm hậu viện, lát nữa tôi giải quyết nó. Trác Hành lạnh lùng nói.
- Không thể giải quyết, mất nhiều sức như vậy mà không giết chết Chu
Thiên Giáng, tạm thời không thể để nó chết. Đêm nay hành động cứ theo lẽ thường tiến hành, nếu Chu Thiên Giáng không đi, ngươi bảo nha đầu kia
tự tay viết một phong thư, lão phu không tin Chu Thiên Giáng dám không
đến chỗ hẹn.
Hồng Sơn giận dữ nói.
Tối nay trước khi đến đây, Hồng Sơn cố tình đi vòng qua Chu phủ. Nơi đó
quả thật đề phòng nghiêm ngặt, Hồng Sơn lo lắng gặp phải Lâm Phong nên
không dám tiến vào. Nếu muốn giết chết Chu Thiên Giáng, chỉ còn cách
dùng Quách Dĩnh dụ hắn đến.
- Hồng gia, chuyện này chỉ sợ đối với chúng ta rất bất lợi. Thuộc hạ
không thể vì một Chu Thiên Giáng mà làm lộ hết bí mật. Trác Hành hơi bực bội nói.
Nếu không sợ võ công của lão thái giám này, Trác Hành căn bản cũng không muốn phí lời với Hồng Sơn.
Hồng Sơn trừng mắt: - Ngươi biết cái gì, một Chu Thiên Giáng đủ để tiêu
diệt một trăm ngàn đại quân của Quốc Cữu Gia. Mấy người của ngươi có bản lĩnh này sao! Giết Chu Thiên Giáng không chỉ vì báo thù, người này
không chết, chắc chắn sẽ trở thành họa lớn tâm phúc của Quốc Cữu Gia.
Hồng Sơn suy nghĩ vấn đề khác với Trác Hành, lão tính cho tương lai,
Trác Hành chỉ chú ý ích lợi trước mắt. Với năng lực cứu viện kinh thành
lần này của Chu Thiên Giáng, Hồng Sơn biết người này tuyệt đối là một
nhân vật đáng gờm. Chưa diệt trừ được hắn, sớm muộn gì cũng là tai họa
đối với Chu Diên Thiên.
Trác Hành bất đắc dĩ nhìn Hồng Sơn. Trên mật hàm, lão Quốc Cữu ra lệnh
lão thái giám này là cấp trên của y, Trác Hành không thể không nghe
theo.
- Tốt lắm, đêm nay Trác Hành tôi tự mình theo lão nhân gia ngài giết Chu Thiên Giáng. Nhưng tiểu tử kia nếu không đi cũng không trách tôi được,
nha đầu ở hậu viện phải chết. Trác Hành có chút không phục nói.
Trong ánh mắt Hồng Sơn lộ ra một tia sát khí: - Như thế nào, ngươi dám không nghe lệnh của lão phu?
Trác Hành giật mình, chợt thấy lạnh sống lưng: - Thuộc hạ không dám.
- Hừ! Đừng tưởng Quốc Cữu Gia không ở đây, lão phu trị không được ngươi. Ngươi nghe đây, nếu đêm nay Chu Thiên Giáng xuất hiện, ngươi chỉ chịu
trách nhiệm dẫn người ra, nhiệm vụ giết hắn cứ giao cho lão phu.
Hồng Sơn lạnh lùng quắc mắt nhìn Trác Hành.
Trác Hành thầm chửi Hồng Sơn, ngay cả người đó lão cũng e sợ, vậy sao
làm tốt được. Nhưng đối với chuyện chạy trốn, Trác Hành vẫn cực kỳ tự
tin. Trong kinh thành khắp nơi là nhà dân, với khinh công và thuật hóa
trang của Trác Hành, muốn bắt y không hề dễ.
Trong lò rèn ở mật thất hậu viện, Mục Kỳ đích thân thẩm vấn từng tên nhị trướng phòng, có ba tên đã bị chặt đứt hai tay đang rên rỉ khóc rống.
Mục kỳ phất tay: - Dẫn đi hết, đổi người khác.
Ngoài cửa lại dẫn đến một nhị trướng phòng khác, tên này vừa thấy vết máu trên sàn liền sợ đến mức tè ra quần.
- Đại gia... xin tha mạng... Trong nhà tiểu nhân không có tiền!
Những người này đều bị Thanh Long Vệ bắt tới, tưởng đụng phải kẻ cướp, họ khóc lóc gào thét cầu khẩn.
- Quách gia Đại tiểu thư ở đâu? Nói ra thì sống, nếu không, chết! Mục Kỳ nói xong vung tay lên, vài tên to con tiến đến bắt đầu dụng hình.
Họ dùng cưa sắt gác lên mắt cá chân của tên nhị trướng phòng này, ý là nếu không nói thì y sẽ bị cưa chân.
- Tha mạng... tiểu nhân không biết... Aaaaaa!
Không đợi y nói hết lời, tên nhị trướng phòng xui xẻo này liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
- Tạt nước, tiếp tục đi! Mục Kỳ trầm mặt hạ lệnh.
Cứ như vậy một người tiếp một người, mãi đến khi đau đớn bất tỉnh mới
thôi. Nhưng mười hai nhị trướng phòng này bị dụng hình một lượt, không
ngờ vẫn chưa ai cung khai. Có người không chịu được khổ hình liền cung
khai, nhưng thằng ngốc cũng có thể nghe ra y đang nói hươu nói vượn, căn bản không biết mình đang nói gì. Thấy sắp đến canh ba, Mục Kỳ bắt đầu
nghi ngờ chẳng lẽ là đoán sai, Quách Dĩnh không ở trong mười hai chỗ
này?
Mục Kỳ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong không khí nồng mùi máu
tanh. Phong thư đó được Chu Nhị đi đến, Mục Kỳ đích thân kiểm tra, xác
định là mùi của y quán. Hơn nữa loại giấy này văn nhân không dùng, dân
thường cũng không dùng nổi, mùi hương nồng như thế cũng không phải giấy
bị ám mùi một hai ngày.
- Khi nãy thẩm vấn có mấy người không sợ tè qua quần? Mục Kỳ đột ngột hỏi.
- Đại nhân, chỉ có hai người, trong đó có một người khi bị dụng hình còn ị nữa. Một tùy tùng đáp khẽ.
- Hừ! Suýt nữa muốn qua mặt lão phu. Người đâu, bắt tên đó đến cho ta.
Chỉ lát sau một tên nhị trướng phòng đang thoi thóp bị kéo đến.
Mục Kỳ nhìn tên nhị trướng phòng tầm thường này, cười lạnh một tiếng: -
Thủ đoạn hay, suýt nữa còn gạt được lão phu. Ngươi nghe đây, lão phu là
người của Niêm Can Xử Đại Phong, nếu ngươi thấy còn kiên trì được, ta sẽ cùng chơi với ngươi. Giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối, nói ra chỗ giấu
Quách đại tiểu thư, còn không thì lão phu sẽ móc mắt trái ngươi trước,
sau đó từ từ lóc thịt trên người ngươi.
Tên nhị trướng phòng run bắn người, kinh sợ nhìn Mục Kỳ như nhìn thấy
hung thần. Từ đôi môi run lẩy bẩy của y, Mục Kỳ có thể thấy tên này sắp
đến giới hạn.
- Đại... đại nhân, tôi... tôi muốn uống nước... Nhị trướng phòng run rẩy nói một câu.
Mục Kỳ cười lạnh gật đầu: - Thả y ra.
Một tên to con cầm chén nước tới. Tên nhị trướng phòng nhìn qua Mục Kỳ
rồi nhận lấy chén nước, cẩn thận hớp một ngụm. Thừa lúc không ai để ý,
nhị trướng phòng đưa tay vào trong chén, y cúi đầu cắn vào đốt ngón tay. Bất thình lình mặt y lộ ra một nụ cười kì quái.
- Không hay! Mục Kỳ nhấc chân đá chén trong tay y, đưa tay chặn lại nước y đang uống.
Nhưng mọi sự đã muộn, tên đó há hốc miệng phun ra máu đen. Mục Kỳ vọt tới bắt lấy tay của y.
Mục Kỳ cẩn thận nhìn tay nhị trướng phòng đó, phát hiện một ngón tay của tên đó không giống với các ngón khác. Mục Kỳ bất đắc dĩ đứng lên, y
không ngờ đối phương lại khâu kịch độc vào đốt ngón tay.
- Đây là nhị trướng phòng của y quán nào? Mục Kỳ bình tĩnh hỏi, tuy thời gian bị trì trệ, song đã tìm ra mục tiêu.
- Hồi đại nhân, là người của Bình Phúc y quán.
- Lập tức báo với Thanh Long Vệ Bạch Hổ Vệ bao vây Bình Phúc y quán.
Mục Kỳ lập tức hạ lệnh. Mạc kệ Quách Dĩnh có ở đó hay không, ít nhất không thể tha cho đồng bọn của tên nhị trướng phòng này.
Trước khi Niêm Can Xử bao vây Bình Phúc y quán, hai bóng đen vọt qua ám thủ gần đó chạy về phía miếu Long Vương!