Tứ Hoàng tử lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ bụng người này rốt
cuộc là cái quái gì, mắng xong Thái hậu còn mắng Hoàng thượng. Tứ Hoàng
tử thở dài một tiếng, trải qua mấy ngày nay Tứ Hoàng tử dần dần quen
thói đại nghịch bất đạo của Chu Thiên Giáng. Nếu gán tội danh này cho
hắn, đừng nói diệt cửu tộc, mười tám tộc cũng còn ít.
Màn đêm buông xuống, Văn Nhữ Hải trở về liền cùng Chu Thiên Giáng bàn kế bí mật. Sau khi Văn Nhữ Hải quan sát thực địa mới phát hiện phòng ngự
của Trung Đô phủ cực kì rời rạc, quan binh cửa thành ở trong mắt Văn Nhữ Hải gần như không hề có sức chiến đấu.
- Đại nhân, chúng ta có thể phái ra một chi tiểu đội trước, phân ra vào
thành ẩn núp. Nếu Trung Đô phủ chủ động đầu hàng là tốt nhất, một khi
bọn họ phản kháng, quân mai phục có thể nhanh chóng chiếm lấy cửa thành. Đại quân Trấn Nam chiến đấu dũng mãnh, nhưng không giỏi công thành
chiến. Chỉ cần cửa thành vừa mở ra, Trung Đô phủ trên cơ bản xong đời.
Văn Nhữ Hải nói xong kế hoạch của mình.
- Văn Tướng quân, kế hoạch này ta đồng ý, không biết khi nào thì chuẩn bị hành động?
- Sáng mai, bảo người của chúng ta theo dân trồng rau gần đó trà trộn vào trong thành.
Chu Thiên Giáng nghĩ ngợi một chút, gọi với ra bên ngoài: - Chu Nhị, vào đây!
Chu Nhị đáp lời tiến vào, hiên tai bon hăn đều mặc quân phục, thành thân binh của Chu Thiên Giáng. Mà Quách Dĩnh lại tự đảm nhiệm đội trưởng
thân binh của Chu Thiên Giáng, đặc biệt chọn lựa người giỏi trong quân
thành lập đội thân binh.
- Văn Tướng quân, trong tay của ta còn có một đội nhân mã, có thể giúp
đỡ chúng ta. Chu Thiên Giáng nói xong, giới thiệu sơ lược kế hoạch với
Chu Nhị: - Chu Nhị, ngày mai ngươi đi theo trà trộn vào Trung Đô phủ,
vừa qua giờ Ngọ đại quân bắt đầu vây thành. Nếu Trung Đô phủ không chịu
hàng, lệnh cho tất cả ám thủ Niêm Can Xử bên trong thành phối hợp đại
quân hành động.
- Thuộc hạ đã hiểu! Chu Nhị gật đầu.
Khi Quách Thiên Tín ở hoàng cung thỉnh chỉ, Vệ Triển từng nói người của
Niêm Can Xử sẽ phụ trách liên lạc Chu Thiên Giáng, nhưng Quách Thiên Tín cũng không biết Chu Thiên Giáng có thân phận Niêm Can Xử. Cho nên Quách Thiên Tín chỉ nói cho Văn Nhữ Hải trong mật hàm rằng, Niêm Can Xử sẽ
giúp liên lạc với người bị giam lỏng trong thành, bảo y phối hợp là
được.
Văn Nhữ Hải giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, y không rõ Chu Thiên Giáng
tại sao có thể sai khiến người của Niêm Can Xử. Đối với tổ chức thần bí
này, hình như ngoại trừ Hoàng thượng, không có bất kỳ quan viên nào có
thể mệnh lệnh hành động.
Chu Thiên Giáng nhìn Văn Nhữ Hải, cười thần bí: - Ha ha, Văn Tướng quân
không nên giật mình, thân phận khác của bổn quan chính là tam đương gia
của Niêm Can Xử.
Chu Thiên Giáng nói xong liền lén nhìn Chu Nhị, nghĩ bụng tiểu tử này
đừng vạch trần lão tử. Chu Nhị không cảm thấy có gì bất ổn, theo quy củ
của Niêm Can Xử, Chu Thiên Giáng chỉ cần đeo nhẫn đen là có thể thi hành quyền của Vệ đại nhân, nói “Tam đương gia” vẫn còn có chút khiêm tốn.
Văn Nhữ Hải cũng kinh động, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt là người của Niêm Can Xử, còn là tam đương gia.
- Chu đại nhân, thất kính thất kính, khó trách đại quân chúng ta vừa
tiến vào đại giới Trung Đô, còn có người của Niêm Can Xử đến giúp truyền lại tin tức. Văn Nhữ Hải đứng lên chắp tay nói.
- Ha ha, Văn Tướng quân, nếu không ngại, ta cũng theo Dĩnh tử gọi ngài
một tiếng thúc thúc. Về sau, chúng ta phải đồng cam cộng khổ rồi.
- Như vậy sao được, việc này cũng không hợp với quy củ. Tuy quan phẩm
của Văn Nhữ Hải cao hơn Chu Thiên Giáng, nhưng người ta là “Thượng sai“. (được Hoàng thượng giao nhiệm vụ)
- Văn thúc, ta và Dĩnh tử sớm muộn gì cũng là người một nhà, chúng ta không cần khách khí. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.
Chi đội ngũ này đã nằm trong tay hắn, Chu Thiên Giáng không có ý định
trả lại cho Quách Thiên Tín. Cho nên hắn phải lừa Văn Nhữ Hải mới được.
Văn Nhữ Hải ngẩn ra, cười ha ha: - Ha ha ha, ta nói Đại tướng quân sao
lại gấp gáp như vậy, hoá ra không chỉ cứu nữ nhi của mình, còn có con rể nữa. Thiên Giáng, nếu là con rể của Quách phủ, vậy đều là người nhà.
Ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi cùng phe đám quan văn kia, nên đã xem nhẹ ngươi. Văn Nhữ Hải hào sảng nói.
- Văn thúc, đại doanh Trấn Nam cách xa kinh thành, vẫn không biết tác
phong của ta ở kinh thành. Đám Vương thái phó hủ bại ở trên triều đình
bị ta chọc tức điên, quan văn kinh thành hận không thể đem ta dẫm nát
dưới chân rồi ị cứt lên. Chu đại quan nhân thao thao bất tuyệt về sự
tích anh hùng của hắn.
Văn Nhữ Hải nghe xong cười nghiêng ngả. Quan hệ hai người lập tức trở nên thân thiết hơn.
Lúc này ở kinh thành đã bị một trận mưa gió sắp kéo đến bao phủ. Tin tức đại doanh bắc bộ xuôi nam kinh động đến mọi người. Binh Bộ Thượng Thư
Lý Hồng mang tâm sự nặng nề ngồi trong nội đường Thượng thư. Y đi tìm
Tĩnh Vương, nhưng lão hồ ly Tĩnh Vương kia lại thách đố y, bảo Lý Hồng
tự mình lựa chọn.
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, Lý Hồng nhướn mày, vừa muốn nổi giận chửi
một tiếng, chợt nghe một giọng nói chói tai: - Hoàng thượng có chỉ, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, tiếp chỉ!
Lý Hồng vừa nghe, nghĩ bụng chuyện gì đến sẽ đến, trốn cũng không xong.
Lý Hồng chỉnh trang lại triều phục, vừa muốn cất bước, chợt nghe bên
ngoài có tiếng hô to.
- Thái hậu có chỉ, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, tiếp chỉ!
Trong đại sảnh Binh bộ, hai nhóm thái giám đứng nhìn nhau, bọn họ chỉ là nô tài, không có năng lực nắm giữ vận mạng của mình. Song, ai cũng muốn chủ tử của mình thắng trận đoạt quyền này.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng không bày hương án trịnh trọng tiếp chỉ như
thường lệ, mà sai người đem hai phần ý chỉ đến nội đường, trực tiếp đuổi hai nhóm thái giám trở về cung.
Nhìn hai phần thánh chỉ lụa vàng này, không cần mở ra Lý Hồng cũng biết
viết cái gì. Thành Võ Hoàng nhất định là chiếu cáo lục bộ, giận dữ trách hành vi mưu phản của Chu gia. Mà ý chỉ của lão Thái Hậu lại nổi giận
trách Thành Võ Hoàng không làm gì, yêu cầu lục bộ khởi thảo quốc thư
khuyên Thành Võ Hoàng nhường ngôi. Bà cũng thông cáo lục bộ, Thái hậu đã hạ chỉ lệnh cho lão Quốc Cữu Chu Diên Thiên dẫn đại doanh Bắc Bộ hồi
kinh phụ tá tân hoàng tiếp vị.
Lý Hồng ném hai phần thánh chỉ lên bàn, trực tiếp dẫn theo thân binh trở về phủ đệ. Y hiểu khi hai phần thánh chỉ này được hạ, Binh bộ Thượng
thư như y trên cơ bản biến thành cái thùng rỗng, tất cả phòng ngự ở đại
doanh Kinh Giao và trong kinh thành đều nằm trong tay Tĩnh Vương. Binh
bộ này của y cũng đành đợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ mới có thể bắt đầu lại lần nữa.
Đây không phải đánh nhau cùng kẻ thù bên ngoài, mà là đấu trang từ trong chính nội bộ hoàng thất. Trừ phi thể hiện rõ ủng hộ bên nào, nếu không
những quan viên lục bộ này trên cơ bản đều phải xem chừng trước.
Tại Khôn Hậu cung, hai mẫu tử Thành Võ Hoàng và lão Thái Hậu ngồi đối
mặt nhau. Trên mặt bàn bày biện cơ man những của ngon vật lạ, nhưng hai
mẹ con không hề động đũa, đều yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.
Trong gian phòng rộng lớn, ngoại trừ mẫu tử Thành Võ Hoàng còn có hai
người nữa. Một là Niêm Can Xử Thanh Long Sứ Vệ Triển, người còn lại là
một lão thái giám hầu hạ lão Thái Hậu đã mấy chục năm.
- Mẫu hậu, thật phải đi đến bước này sao? Thành Võ Hoàng mở lời trước.
- Thành Võ, con còn biết ta là mẫu hậu của con sao? Lão Thái Hậu căm tức nhìn Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, bưng bầu rượu trên bàn, tự mình rót đầy hai chung rượu.
- Mẫu hậu, Thành Võ không muốn làm như vậy, nhưng cậu của trẫm lại buộc
trẫm phải diệt trừ y. Thành Võ càng không muốn để người trong thiên hạ
nhạo báng, nói mẫu tử chúng ta tương tàn, cho nên kính xin mẫu hậu thu
hồi ý chỉ. Thành Võ Hoàng nói xong, tự tay nâng chung rượu đến trước mặt lão Thái Hậu.
- Hừ! Năm đó nếu không phải quốc cữu giúp đỡ con, giang sơn Đại Phong ổn định nhanh như vậy sao? Nếu không có Chu gia, có thể bình định loạn
đảng của hoàng tử khác nhanh như vậy sao? Hiện tại giang sơn ổn rồi, con lại muốn bài trừ công thần có ân đối với con. Thành Võ con ta, con đang tự hủy giang sơn đó. Mẫu hậu tuổi tác đã cao, đã xem nhẹ sống chết. Mẫu hậu ngồi hậu cung, nếu con có can đảm không sợ thế nhân nhạo báng, vậy
cứ việc giơ đao trong tay con đi. Lão Thái Hậu nhìn Thành Võ Hoàng,
dường như trước mắt người này không phải là con của bà, mà là kẻ thù.
Thành Võ Hoàng đặt chung rượu xuống, vẻ mặt cực kỳ nặng nề:
- Mẫu hậu, loại chuyện nghịch thiên này, nhi tử sẽ không làm. Nhưng bên
ngoại muốn dòm ngó giang sơn Lý gia ta, bổn hoàng cũng tuyệt không đáp
ứng. Liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không để Thành
Võ lùi bước. Mẫu hậu, Thành Võ hy vọng người có thể thấy rõ ràng dã tâm
của quốc cữu, y không muốn một tân hoàng, mà là tự mình lên làm Nhiếp
chính vương.
- Hừ! Nói gì cũng vô ích, nếu ngươi không giết Bổn cung, vậy Bổn cung
phải tận mắt nhìn thấy ngươi bị diệt vong như thế nào! Lão Thái Hậu hạ
quyết tâm, không tự xưng “mẫu hậu” nữa, trực tiếp xưng hô chính mình là
”Bổn cung“.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng: - Mẫu hậu, xin người bảo trọng! Dứt lời, Thành Võ Hoàng xoay người đi ra ngoài.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đi ra Khôn Hậu cung, tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải sớm đã chờ ở ngoài cửa cung. Thấy Hoàng thượng đi ra, Ngụy
công công cẩn thận nhìn qua. Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến tiền cung.
Ngụy Chính Hải vung tay lên: - Người đâu, từ giờ trở đi, ngoại trừ đồ ăn của ngự thiện phòng, bất cứ kẻ nào cũng không cho ra vào Khôn Hậu cung. Ngụy Chính Hải ra lệnh một tiếng, một đám thị vệ liền vây quanh Khôn
Hậu cung.
Trong đại doanh Kinh Giao, Tĩnh Vương dẫn theo Đả Vương Tiên, lắng nghe
bố trí phòng ngự của tướng quân Sở Vân. Căn cứ tin tức thám báo truyền
đến, lần này Bắc đại doanh đã bỏ phòng ngự biên cảnh, lão Quốc Cữu tự
mình dẫn mười hai vạn đại quân chạy tới. Tính số binh trạm hợp lại dọc
đường đã đạt đến mười sáu vạn nhân mã.
Tĩnh Vương cau mày, phòng ngự trong kinh thành mới hơn hai vạn người, mà đại doanh Kinh Giao có đến bốn vạn. Ai mà ngờ lão Quốc Cữu lại dám từ
bỏ biên cảnh, dẫn toàn bộ nhân mã tới.
Nếu nói đến sức chiến đấu, đại doanh Kinh Giao hàng năm đóng ở ngoài
kinh thành, không thể so sánh với đại quân phương bắc. Tình huống trước
mắt nguy cấp, bọn họ chỉ đành tiến hành phòng ngự, chờ đợi viện binh của Quách Thiên Tín.
Trong dãy núi cách Trung Đô không xa, Văn Nhữ Hải sai người cắm quân kỳ, các tướng sĩ sẵn sàng đợi mệnh lệnh. Chu Thiên Giáng và Quách Dĩnh hiểu rất rõ dãy núi này, hai người từng trèo đèo lội suối trốn người của
thanh lâu đuổi giết.
- Thiên Giáng, ngươi và Tứ Hoàng tử đợi ở đây, ta suất lĩnh đại quân đến vây thành. Văn Nhữ Hải nhìn sắc trời đã muộn, đi tới nói với Chu Thiên
Giáng một tiếng. Qua cuộc nói chuyện đêm trước, Văn Nhữ Hải đến xưng hô
cũng thay đổi, gọi thẳng tên hắn chứ không dùng “đại nhân” nữa.
- Văn thúc, Thiên Giáng thân là chủ soái đại quân, sao có thể trốn ở
phía sau. Mặc kệ như thế nào, Thiên Giáng phải cùng tiến cùng lui với
các huynh đệ. Chu Thiên Giáng cao giọng nói.
Dạng chiến đấu lấy nhiều đánh ít này, huống chi mình còn ở trong thành
mai phục, Chu Thiên Giáng chắc chắn phải mượn cơ hội này lập uy. Mặc kệ ở thời nào, những người cùng nhau trải qua sống chết đều nảy sinh một
dạng cảm tình đặc biệt. Cơ hội tốt như vậy, Chu Thiên Giáng không muốn
bỏ qua.
- Thiên Giáng, đao tiễn không có mắt, dù cuộc chiến nhỏ đến đâu cũng có
chết chóc. Nghe lời thúc, ở lại đây cùng Tứ Hoàng tử chờ đợi tin tức.
Chỉ cần thành trì vừa phá, ta lập tức phái người đến báo với các ngươi.
Văn Nhữ Hải lo lắng nói.
- Văn Tướng quân không cần khuyên bảo, Thiên Giáng nếu quyết định, nhất
định sẽ theo quân. Chu Thiên Giáng ưỡn ngực ngưỡng cổ, khí thế không hề
yếu.
Văn Nhữ Hải tán dương gật đầu: - Nếu đại nhân nói như vậy, mạt tướng nghe lệnh.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại: - Quách Dĩnh, muội dẫn theo thân binh của ta phụ trách bảo hộ Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách ở đây.
- Không được, muội muốn đi theo huynh. Quách Dĩnh dẩu môi, kiên quyết nói.
- Nha đầu muội đó, làm loạn cái gì, không thể đi, nghe lời. Chu Thiên Giáng tức giận nói.
Ngọc Cách Cách nhìn Chu Thiên Giáng, đi tới bên cạnh Quách Dĩnh: - Dĩnh
Nhi tỷ tỷ, thôi đi, hay là nghe lời Thiên Giáng ca, chúng ta ở đây chờ.
Quách Dĩnh bất mãn trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng: - Đồ heo thối, chỉ
biết tức giận. Quách Dĩnh làu bàu một câu, yên lặng gật đầu. Mặc dù ở
nơi này rất an toàn, nhưng trong lòng của Quách Dĩnh lại lo lắng nhiều
hơn.
Tứ Hoàng tử chắp tay với Văn Nhữ Hải: - Văn Tướng quân, vất vả cho ngài
rồi. Đoạn y nhìn sang Chu Thiên Giáng: - Ngươi cũng cẩn thận một chút.
Đừng nhìn Chu Thiên Giáng cả ngày miệng toàn nói bậy, nhưng Tứ Hoàng tử
cảm thấy người này đối đãi với bằng hữu vẫn không tệ. Dù ở Thục Thiên
Phủ nguy hiểm tới mức nào, Chu Thiên Giáng cũng không bỏ rơi bọn họ một
mình chạy trốn, chỉ với điểm này Tứ Hoàng tử cảm thấy người này chơi
được.
Tứ Hoàng tử không để cho đội thân binh của Chu Thiên Giáng lưu lại, đừng nhìn người tới từ kinh thành còn lại chưa đến hai mươi người, nhưng
trải qua lễ rửa máu, trong ánh mắt họ càng thêm dũng mãnh.
Trên cửa thành Trung Đô, một đội quan binh lười nhác dựa vào cửa thành,
đối với bọn họ mà nói làm quân lính chỉ là cho qua ngày. Phía nam có đại doanh Trấn Nam canh giữ, nước Đương Vân cũng không tấn công không đến
nơi đây.
Một tên đang cắn cỏ bỗng nhìn phía trước, đột nhiên người này dụi dụi con mắt.
- Sao, sao lại có đại đội nhân mã lại đây? Lính hộ thành này nghi hoặc hỏi người bên cạnh.
Chu Thiên Giáng thân làm chủ soái, vốn nên đi đầu đội ngũ. Nhưng Văn Nhữ Hải vừa thấy cửa thành mở rộng ra, liền giơ mâu ra: - Xông lên!
Cả toán tướng sĩ Trấn Nam vọt vào như sói, Chu Thiên Giáng thì chổng
mông tụt lại phía sau. Chu Nhất suất lĩnh đội thân binh bất đắc dĩ đi
theo, nghĩ bụng ngươi cùng tới làm gì, đây không phải là mất mặt sao.
Trung Đô phủ căn bản không hề chống cự, bọn họ thấy là đại quân “của
mình”, quan cửa thành còn ngây ngô xếp hàng đón tiếp. Văn Nhữ Hải cũng
hồ đồ, xem tình hình như vậy không giống tạo phản.
Văn Nhữ Hải cũng không quản nhiều như vậy, bèn suất lĩnh nhân mã chạy
thẳng đến phủ nha. Chu Thiên Giáng vào cửa thành, Chu Nhị khẩn trương
chạy ra đón.
- Đại nhân, vừa mới nhận được mật báo kinh thành, Quốc Cữu Gia động thủ.
Chu Thiên Giáng mừng rơn, thật tốt quá, hắn chỉ sợ không động thủ. Niêm
Can Xử truyền tin nhanh nhất, nếu bọn họ vừa mới nhận được, Trung Đô
chắc chắn vẫn chưa biết tình hình, khó trách thuận lợi như vậy.
- Mẹ nó, lão tử còn muốn oai phong một chút, không ngờ mọi người chạy
hết. Chu Tam Chu Tứ, lập tức dẫn người đến các phủ nha tịch thu bạc cho
ta. Chu Nhị, bảo ám thủ trong thành liệt kê danh sách quan viên, xem có
thể sử dụng được không.
Chu đại quan nhân căn dặn xong lại phái người đến dãy núi đón đám người
Tứ Hoàng tử, lo xong những việc này rồi mới chạy tới phủ nha.
Trong phủ nha, Phủ Doãn Triệu Minh Xuân đang tức giận bất bình chỉ trích Văn Nhữ Hải, các quan thành đi theo cũng kêu oan. Chu Thiên Giáng không hơi đâu hỏi, trực tiếp nhốt toàn bộ vào đại lao. Trung Đô phủ là nơi
thương tâm của Chu đại quan nhân, chẳng những từng ngồi tù ở đây, còn
làm cả quy nô, cho nên hắn không có một chút ấn tượng tốt đối với những
quan viên này.
Quách Dĩnh vào thành, dẫn người chạy đến thanh lâu kia. Kết quả thanh
lâu sớm đã đổi mới bà chủ, khiến Quách Dĩnh sai người đánh cho một trận
tơi tả.
Toàn thành Trung Đô phủ đều loạn cả lên, Văn Nhữ Hải vội vàng tụ họp
lính hộ thành. Còn Chu Thiên Giáng lại dẫn theo Chu Nhất, bắt đầu thẩm
vấn Phủ Doãn Triệu Minh Xuân. Bị Chu Nhất dùng khổ hình, Triệu Minh Xuân lập tức khai ra ngân khố bí mật ở Trung Đô.
Chu Thiên Giáng lúc này mới biết, không ngờ tên này thiết lập ngân khố
bí mật trong tử lao, khó trách người của Niêm Can Xử không tra được.
Nhìn từng rương bạc, Chu Thiên Giáng vui đến phát điên. Hắn lệnh Chu Tứ
sai ám thủ Niêm Can Xử tìm chỗ tạm thời giấu bạc đi. Hiện tại kinh thành hỗn loạn, không cần phải đem bạc đưa đến đó.
Trung Đô đại lao kín hết chỗ, Chu Thiên Giáng hạ lệnh thả hết người già
yếu, còn người trẻ tuổi đều sung vào quân doanh. Mặc kệ phạm tội gì,
toàn bộ miễn hết.
Chu Thiên Giáng chiếm gọn Trung Đô, chẳng những có bạc, đại quân Trấn
Nam cũng tăng nhân số, từ hai vạn biến thành ba vạn. Văn Nhữ Hải lâm vào đường cùng, chỉ có thể phá vỡ biên chế vốn có, gộp lại cả mới và cũ.
Chỉ như vậy mới có thể để người già dẫn ra những lính hộ thành Trung Đô
và phạm nhân.
Nếu Chu Thiên Giáng là chủ soái, hắn phải có cờ hiệu chủ soái. Trước khi vào thành, Văn Nhữ Hải là phiên hiệu đại doanh Trấn Nam, dùng đại kỳ
chữ “Văn“. Hiện tại thì khác, bởi vì Chu Thiên Giáng truyền “khẩu dụ
Hoàng thượng” tiếp quản binh quyền. Điểm này cực kỳ quan trọng, chẳng
khác gì thành lập lính mới, bởi vì đều phải ghi vào sử sách nên tuyệt
không thể sơ sài. Ai là chủ soái, nhất định phải có cờ hiệu của người
đó. Chu Thiên Giáng cũng không rảnh hỏi những việc này, toàn bộ giao cho Quách Dĩnh xử lý. Dù sao Quách Dĩnh đi theo cha nàng học được không ít, nàng biết rõ những chuyện này.
Trong danh sách Chu Nhị cung cấp, Chu Thiên Giáng tạm thời tuyển ra mười mấy người tạm tiếp nhận mọi sự vụ ở Trung Đô phủ. Trong số đó có mấy
người là của Niêm Can Xử, Chu Thiên Giáng khá yên tâm.
Toàn bộ đều tương đối đâu vào đấy, đám người Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải ngồi trong đại sảnh bắt đầu thương nghị.
- Đại nhân, căn cứ tuyến báo kinh thành, Quốc Cữu Gia lần này suất lĩnh
mười sáu vạn đại quân xuôi nam, chỉ sợ ở phía kinh thành nguy hiểm. Chu
Nhị nói trước tiên.
- Mười sáu vạn? Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải đều giật mình kinh hãi.
- Văn thúc, phía đại doanh Trấn Nam có thể điều động bao nhiêu binh lực
hồi kinh? Chu Thiên Giáng bị con số mười sáu vạn này dọa cho hoảng sợ.
- Nhiều nhất có thể điều khiển năm vạn tinh binh, bằng không nước Đương
Vân một khi xâm phạm, căn bản không ngăn nổi. Văn Nhữ Hải cau mày nói.
Tuy tối qua Chu Thiên Giáng đã kể chuyện của Chu gia, nhưng Văn Nhữ Hải
không đoán được quốc cữu Chu Diên Thiên sẽ từ bỏ thủ biên cương mà dẫn
đại binh tiến đến.
- Con bà nó! Xem ra người của chúng ta cũng phải khẩn trương hồi kinh
cứu viện rồi. Văn thúc, thừa dịp Thục Thiên Phủ không phản ứng gì, sáng
sớm mai lập tức dẫn binh vây công Thục Thiên Phủ.
- Còn quan viên ở đây làm thế nào?
- Trước tiên giam giữ, đợi kinh thành giải vây rồi nói sau. Chu Thiên
Giáng nghĩ bụng nào có ở không mà quản bọn họ làm cái khỉ gió gì.
- Tốt lắm, ta lập tức đi an bài, chuẩn bị thêm dụng cụ công thành. Chu
Diên Thiên vừa gây chuyện, đứa con trai này của y chắc chắn nhận được
tin tức. Phía Trung Đô không ngờ chúng ta lại kéo đại quân đến đây, cho
nên chiếm rất dễ dàng. Có điều tin chắc Chu Đại Trung lập tức sẽ nhận
được tin tức, giấu diếm cũng không được, xem ra ngày mai sẽ có một trận
đánh ác liệt. Văn Nhữ Hải nói xong, bắt đầu đi an bài thống lĩnh các
đội.