Thiên Giáng Đại Vận

Chương 86: Chương 86: Thời hạn ba ngày




Quách lão phu nhân nói xong, trên mặt lại lộ vẻ lo âu. Bà không sợ, nhưng dù sao cũng phải thay Quách Dĩnh suy nghĩ một chút. Phe phái quan viên triều Đại Phong vô cùng phức tạp, lão phu nhân lo lắng Chu Thiên Giáng sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Chu Thiên Giáng đầu, đứng lên thi lễ cung kính:

- Tạ lão phu nhân.

- Thiên Giáng, ta biết tính tình của ngươi. Bà nội nói một câu khó nghe, ngươi đừng làm lớn chuyện, cứ ậm ừ cho qua là được.

Lão phu nhân nói đầy ẩn ý.

Chu Thiên Giáng cười khổ:

- Bà nội, chỉ sợ Thành Võ Hoàng không đồng ý. Giữa người và cháu có hiệp nghị, Thành Võ Hoàng muốn cháu phải moi bạc từ bọn họ!

Đoạn Chu Thiên Giáng kể lại cuộc giao dịch với Thành Võ Hoàng.

Lão phu nhân cau mày, số ngân lượng đó khiến bà hoảng sợ:

- Cháu à, cháu làm được không?

- Có thể là có thể, nhưng nhất định phải hạ quyết tâm mới được. Cho nên, đệ nhất ác nhân triều Đại Phong cháu đây đã xác định rồi.

- Cháu chuẩn bị làm ở kinh thành trước hay là tới các đô phủ phía dưới trước?

Lão phu nhân không mấy tin Chu Thiên Giáng có thể lấy nhiều bạc như vậy.

Chu Thiên Giáng mỉm cười, giơ lá thư trong tay lên, lạnh lùng nói:

- Trước hết xuống tay với những người này!

Quách lão phu nhân hiểu rõ cá tính của Chu Thiên Giáng, Đại Hoàng tử không tiện trực tiếp ra mặt, liền nhờ mẫu thân Ngạc Quý phi đến Quách gia. Đến thì không có gì sai, nhưng Đại Hoàng tử và Ngạc Quý phi không cần dùng cách uy hiếp này. Quách lão phu nhân thừa biết Chu Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không chấp nhận giao dịch như vậy.

Lần hội thẩm tam nha trước, Đại Hoàng tử Huyền Minh coi như đã thua một ván, đang chuẩn bị tìm cơ hội để trừng trị Chu Thiên Giáng một phen, không ngờ người ta mười tháng mang thai… đã thăng rồi. Đối với Đại Hoàng tử Huyền Minh và Nhị Hoàng tử Huyền Xán mà nói, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng rất không có lợi cho bọn họ, chẳng qua hắn ta chịu giao nộp Đả Vương Tiên, nếu không có Đả Vương Tiên thì Chu Thiên Giáng đối với Đại Hoàng tử mà nói chẳng qua chỉ là con hổ không răng mà thôi, hoàng tử muốn trừng trị hắn như thế nào cũng được.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Chu Thiên Giáng dẫn theo một đoàn người ngựa hùng dũng đến phố Thuận Thiên. Ngày hôm qua, hắn ta ngắm nghía được một tòa viện phủ tại đây, là một hội quán do một thương gia nơi khác lập ra. Chu Thiên Giáng sai Chu nhị tìm được quán chủ, vừa thương lượng vừa đe dọa để gã ta nhượng lại hội quán cho mình, cứ như vậy, An Sát Viện triều Đại Phong chính thức có chỗ đặt chân.

Hội quán được trang hoàng xa hoa, Chu Thiên Giáng dọn dẹp qua một chút, lập tức báo cho Hộ Bộ thẩm tra. Đại Phong triều mới thành lập một nha môn, Hộ Bộ phải lo tiền bạc, còn phải báo cho Cửu Môn Đề Đốc phủ, sắp xếp nha dịch quan sai cần thiết. Chu Thiên Giáng làm việc nhanh gọn, dứt khoát, chỉ trong một buổi sáng đã hoàn tất mọi công việc.

Khi Chu Thiên Giáng trở về phủ, Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đang bận rộn kiểm kê quà tặng. Hai cô gái giống như bà quản gia, phân loại quà tặng xong nhập kho, tôi tớ trong phủ từng người từng người mồ hôi đầy đầu.

- Thiên Giáng, hôm qua đã nói huynh ở nhà đợi bọn muội, mà không giữ lời.

Quách Dĩnh nhìn thấy Chu Thiên Giáng trở về, bất mãn nói.

- Dĩnh Nhi tỷ tỷ, Thiên Giáng Ca hiện nay là trọng thần triều đình, huynh ấy có rất nhiều việc phải làm.

Ngọc Cách Cách khéo hiểu lòng người cười nói.

Quách Dĩnh không phục chu cái miệng nhỏ xinh:

- Thôi đi, cái gì mà trọng thần triều đình, bà nội nói rồi, đây chính là một việc đắc tội người ta, gây ra chuyện thì chả mấy ngày nữa sẽ bị triều đình cáo xuống.

Chu Thiên Giáng cười không đáp lại Quách Dĩnh, có điều Quách Dĩnh nói không sai, việc Chu Thiên Giáng hôm qua mở cửa nhận quà lập tức dẫn đến sự bất mãn của một số đại thần trong triều.

Trong hoàng cung, tại thượng thư phòng, lão thái phó Vương Bính Khôn đang giận dữ với hành vi đê tiện vô sỉ đó của Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng cười khổ, ông cảm thấy lão già này còn rộng lượng hơn nhiều so với vị hoàng thượng như ông, nhưng Tĩnh Vương không có đây, Thành Võ Hoàng thật đúng là chẳng có biện pháp nào với hắn ta cả.

- Ta nói này lão thái phó, việc tiến cử Chu Thiên Giáng là khanh, bây giờ muốn bắt hắn cũng là khanh, khanh rốt cuộc khiến trẫm phải làm thế nào mới được?

Thành Võ Hoàng giang hai tay hỏi.

- Bệ hạ, trồng đậu được đậu, trồng dưa được dưa, trồng loại nào thì ra hoa đó, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng tính tình ngông cuồng, công việc thích hợp nhất của hắn ta là thao luyện binh mã trong quân đội, bệ hạ đừng để hắn ta làm ô uế thanh danh bệ hạ, điều này là sự sắp xếp sai lầm.

Vương lão thái phó nghiêm túc nói.

- Lão thái phó, không thể nói như vậy được. Chu Thiên Giáng tuy có hơi ngông cuồng, nhưng tính tình chính trực ngay thẳng, quyết đoán, hắn ta làm việc này trẫm cảm thấy rất thích hợp.

Lão thái phó bĩu môi:

- Hừ, nếu nói tên tiểu tử này đưa binh đi đánh giặc, lão thần xin giơ hai tay tán thành, nhưng nếu nói hắn ta tính tình ngay thẳng thì lão thần không tin. Thử hỏi bệ hạ, triều Đại Phong ta liệu có vị đại thần nào đi mở thanh lâu kiếm tiền? Hay lại có vị đại thần nào dám công khai nhận hối lộ như vậy? Tên tiểu tử này bản thân bất chính, làm sao có thể giám sát người khác được chứ?

Thành Võ Hoàng đau đầu, nhưng từng câu mà Vương lão thái phó nói ra đều là những lời thật lòng, ông ta chẳng cách nào phản bác được.

- Lão thái phó, vậy khanh xem, ai làm việc này thì tốt?

Vương lão thái phó ưỡn ngực,

- Thần muốn đem cái mạng già này để sắp xếp kỷ cương triều đình vì Đại Phong ta.

Thành Võ Hoàng cười khổ, muốn nói với tính cách của Vương Bính Khôn đúng là rất thích hợp để làm việc này, nhưng hiện nay cái mà Thành Võ Hoàng cần chính là ngân lượng, chứ không phải bắt tất cả đại thần vào lao tù.

- Lão thái phó, trẫm biết khanh ngay thẳng chính trực, một lòng nghĩ cho triều Đại Phong chúng ta, nhưng trẫm muốn để Chu Thiên Giáng nhậm chức An Sát Sứ cũng có mục đích riêng. Trẫm hỏi khanh, nếu lão thái phó kiêm nhiệm chức An Sát Sứ, liệu có thể chỉ trong vòng nửa năm gom góp được tám nghìn vạn ngân lượng?

Thành Võ Hoàng nhìn Vương Bính Khôn hỏi.

Việc này vốn chỉ có Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng biết, nhưng Thành Võ Hoàng tin vào con người của Vương Bính Khôn, sẽ không để lộ tin tức này ra ngoài.

Vương lão thái phó ngẩn người, lắc đầu:

- Bệ hạ, thần làm chính là chấn chỉnh lại kỷ cương triều đình, việc góp ngân lượng thuộc về Hộ Bộ, thần không có bản lĩnh.

Thành Võ Hoàng cười khẽ:

- Lão thái phó, trẫm để cho Chu Thiên Giáng nhậm chức An Sát Sứ, không những củng cố lại kỷ cương triều đình, mà còn muốn hắn ta gom góp ngân lượng cho trẫm. Cho nên, ta thấy lão thái phó vẫn nên yên tâm đợi thêm mấy tháng nữa. Nếu tên tiểu tử Chu Thiên Giáng thật sự chỉ vì cá nhân hắn, thì trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Vương Thái phó nghi hoặc nhìn Thành Võ Hoàng, ông nghi ngờ Chu Thiên Giáng căn bản không có khả năng này.

- Bệ hạ, Chu Thiên Giáng tư chất thông minh, văn tài võ lược, lão thần cũng rất khâm phục nhưng cho dù văn có tài thế nào, võ có tinh thông thế nào thần cũng không tin hắn ta sẽ chịu góp ngân lượng, dù cho có sục sạo khắp cả quan viên trong kinh thành cũng chẳng được là bao.

Thành Võ Hoàng mỉm cười lắc đầu, lão thái phó này nghĩ rằng các đại thần triều đình rất thanh liêm chắc, đừng nói đến những tư tồn trước đây, ngay cả kho ngân khố quốc gia khi phân phát đều phải theo thứ tự, muốn thật sự dùng con đường chính thống căn bản chả được bao nhiêu. Cả một triều Đại Phong này hiện nay theo cục diện nước nghèo quan giàu, muốn xoay chuyển cục diện đó mà chỉ dựa vào tấm lòng chính trực ngay thẳng thì vẫn không được, bắt buộc phải vận dụng mưu lược.

- Lão thái phó, Chu Thiên Giáng liệu có thể làm được chuyện này không, chúng ta hãy mở mắt mà đợi đi. Có điều nếu lão thái phó lo lắng Chu Thiên Giáng vì việc tư mà phạm pháp, thì trẫm có thể để khanh lo liệu việc này.

Vương Thái phó sửng sốt,

- Bệ hạ, chỉ cần có thể dốc sức cho triều Đại Phong ta, thần nguyện muôn chết cũng không từ.

- Được, vậy trẫm làm phiền thái phó đại nhân. Chu Thiên Giáng nói muốn mời một triều thần đức cao vọng trọng đảm nhiệm chức vị Viện An Sát Cao Tham (tham mưu cao cấp), trẫm cảm thấy, Thái Phó đại nhân rất thích hợp với chức vụ này. Nếu Thái Phó đại nhân không ngại vất vả, vậy trẫm mong Thái Phó đại nhân kiêm nhiệm chức vụ này, giúp trẫm giám sát Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng nghiêm túc nói.

Vương Bính Khôn hai tay ôm quyền, quỳ xuống đất:

- Thần… tuân chỉ.

Thành Võ Hoàng nở một nụ cười vui mừng, việc phái Vương Bính Khôn trông chừng Chu Thiên Giáng cũng là một công đôi việc. Tránh được việc lão già này hàng ngày nhàn rỗi chỉ có mỗi việc quỳ gối khuyên can, còn có thể giúp vua làm giảm bớt quyền lợi của Chu Thiên Giáng, có lão Thái Phó ra mặt, đám người này chụp cho Chu Thiên Giáng một cái mũ, chỉ cần vi phạm quy định, Vương lão thái phó sẽ làm cho hắn ta phải đau đầu.

Vương lão thái phó về Quốc Tử Giám sắp xếp một chút, rồi lập tức lên đường nhậm chức. Khi Chu Thiên Giáng nhìn thấy thánh chỉ trong tay Vương thái phó thì tức đến nỗi muốn chửi ầm ỹ. Lão già này, mình còn chưa triển khai được việc gì, hoàng thượng lại cử “ông bố” tới, có điều nể mặt Vương thái phó Chu Thiên Giáng cũng không tiện nói thêm điều gì, đành phải nghìn lần cảm tạ, khen ngợi lão thái phó hết lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.