Chu Thiên Giáng dỗ dành hai cô gái vui vẻ xong, hắn lập tức bố trí nhiệm vụ tối nay. Sắc trời tối đen, đại doanh sau cửa thành liền bí mật hành
động. Nhìn từ xa, trong đại doanh sau cửa thành vẫn cắm đầy quân kỳ,
nhưng đại bộ phận nhân mã đều bí mật vây quanh cửa chính.
Trong thành Thục Thiên thành, Chu Đại Trung tiều tụy tột cùng, quan binh thủ thành lại giống như vật lộn với sương gió. Mấy ngày nay cơm ăn vẫn
chưa nấu kỹ, muốn uống miếng nước lại giống như đang ăn thịt. Tuy nhiên
Chu Đại Trung phát mấy lượng bạc cho mỗi người, cũng nói cho mọi người
thủ vững thêm vài ngày, đại quân kinh thành lập tức tới ngay.
Nhờ có bạc, quan binh trong thành tuy cảm thấy gian nan, song không ai than trách câu nào.
Bóng đêm buông xuống, như thường lệ, Diêu Nhất Bình đứng trên tường
thành thăm dò một chuyến. Vừa định đi xuống, y chợt nghe ngoài thành
vang tiếng chiêng “keng keng”, ngay sau đó, tiếng kêu giết nổi lên bốn
phía. Trong bóng đêm, dường như có không ít người lao về phía cửa thành.
Diêu Nhất Bình suýt nữa ngã phịch xuống đất: - Mau, bắn tên, gióng chuông cảnh báo... thả cây lăn bắn lôi thạch!
Diêu Nhất Bình sợ hãi, y không phải là tướng quân từng chém giết trên
chiến trường. Nhẫn nhịn mấy ngày nay, không ngờ đối phương rốt cuộc đã
xuất thủ.
Trên tường thành hỗn loạn khôn cùng, người bắn tên kẻ ném đá. Chu Đại
Trung nghe thấy cảnh báo, lập tức dẫn người chạy tới. Thành trì bị phá,
chẳng những y sống không được, chỉ sợ lương thảo của bắc bộ đại quân
cũng không thể cung ứng. Chu Đại Trung bất luận ra sao cũng phải thủ
vững đến cuối cùng.
Ước chừng qua một tuần nhang Diêu Nhất Bình mới phát hiện bất thường,
lập tức hạ lệnh đình chỉ công kích. Đang lúc mọi người hoang mang thở
dốc, Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình mới phát hiện đây là trận đánh nghi binh.
Một canh giờ sau, bên ngoài lại vang tiếng chiêng. Bất kể có phải đánh
nghi binh hay không, người trên thành không ai biết rõ. Lặp lại mấy lần
như vậy, quan binh trên tường thành đều mệt lả. Đừng nói là bọn họ, Chu
Đại Trung và Diêu Nhất Bình cũng không chịu nổi nữa.
Lâm Phong mặc đồ đen từ từ leo lên một chỗ rất hẻo lánh bên tường thành. Không đợi quan binh trên tường thành phản ứng, Lâm Phong liền hóa thành một bóng đen phi thân xuống, biến mất vào trong thành.
Canh bốn vừa qua, Chu Thiên Giáng được thân binh đánh thức. Hắn tháo nút bịt tai ra, mặc vào chiến bào chuẩn bị nghênh chiến.
Dưới cửa thành dưới đã trở thành một đống hỗn độn. Đêm nay gây sức ép
bên trong thành cũng không nhẹ, đến cuối cùng tiếng chiêng lại vang lên, mấy mũi tên dường như chỉ bắn tượng trưng. Diêu Nhất Bình hét gào muốn
khan cổ họng, muốn uống miếng nước cũng không có mà uống.
Trên xe soái đại doanh ngoài thành, Chu Thiên Giáng mặc chiến bào mới
tinh, tay cầm một cây trường thương. Hôm nay hắn phải cùng các huynh đệ
tác chiến, để người của đại doanh Trấn Nam thấy Chu Thiên Giáng hắn cũng có thể xung phong giết địch. Tuy Chu Thiên Giáng không muốn làm vậy,
nhưng muốn có sự ủng hộ thật sự, hắn nhất định phải mạo hiểm một lần.
- Đại nhân, đã đến giờ rồi! Các quan tướng toàn bộ đã vào hàng. Quan truyền lệnh chạy đến trước xe, lớn tiếng hô.
Chu Thiên Giáng ngóng ra cửa thành thấp thoáng ở đằng xa, đây chính là
đại chiến đầu tiên trong đời hắn, tuyệt đối không thể thất bại.
- Người đâu! Gióng trống!
Chu Thiên Giáng giơ cao trường thương trong tay. Tùng tùng tùng tùng..., tiếng trống trận gióng lên hoàn toàn khác với mấy lần trước đó. Quan
binh trên tường thành nghe thấy tiếng trống bên ngoài cũng mất hứng. Đêm nay cây lăn lôi thạch chuẩn bị trên tường thành gần như đã dùng hết,
ngay cả Diêu Nhất Bình cũng không nỡ hạ lệnh lăn cây nữa.
Tại một sân nhà dân trong thành, nghe thấy tiếng trống bên ngoài, một
đám người cầm binh khí lập tức xông ra. Chỉ lát sau, trong thành ít nhất có hơn mười chỗ sáng rực ánh lửa.
Lâm Phong đứng trên chạc cây nhìn các ám thủ Niêm Can Xử chạy vội về
phía cửa thành, lão lập tức phát hiện bí mật trong đó, trên cánh tay
phải của những người này đều cột một mảnh vải đỏ. Lâm Phong phi thân bay vào một nhà dân, chỉ lát sau, tay phải của lão cũng cột vải đỏ chạy
nhanh như chớp về phía cửa thành.
Ngoài cửa thành, từng quân lính dựng thang trèo lên thành, họ nhanh
chóng chạy đến hai bên cửa thành. Xe soái của Chu Thiên Giáng đứng cách
cửa thành không xa, phía sau hắn là các đội kỵ binh xung phong doanh
chỉnh tề.
- Thiên Giáng, đợi lát cửa thành mở, ngươi ở chỗ này chờ, lão phu dẫn
đội xung phong liều chết tiến vào. Văn Nhữ Hải lớn tiếng nói.
- Văn Tướng quân, thân làm chủ soái, Thiên Giáng không dám nói là người
thứ nhất xông vào, nhưng ít nhất phải cùng các huynh đệ cùng chiến đấu.
Chu Thiên Giáng không buồn ngoái đầu lại, bình tĩnh đáp.
Phía sau Văn Nhữ Hải chính là Phạm Nhung, nghe nói vậy mặt y liền đỏ
lên. Có điều y muốn nhìn vị chủ soái trẻ tuổi này có bị hù đái ra quần
hay không.
Quan binh trên tường thành thấy lần này quả thực có người trèo lên
thành, bọn họ khẩn trương kêu gào. Diêu Nhất Bình không hét nổi nữa, chỉ có thể chạy đến trước chuông liều mạng gõ cảnh báo.
Chu Đại Trung vừa mới trở lại phủ nha, nghe thấy cảnh báo lại vang lên, y tức giận nhất đá ghế đổ lăn, đến mệnh lệnh cũng lười hạ. Trong thành
nơi nơi sáng rực ánh lửa, dân chúng cũng loạn cả lên. Đối diện với mấy
chuyện này, việc Chu Đại Trung muốn làm nhất là uống miếng nước rồi ngủ
ngon một giấc. Đêm nay y bị hành hạ suốt, đến thắt lưng cũng không thể
đứng thẳng lên.
Tại cửa thành, trên tường thành không có cây lăn lôi thạch, quân lính
trèo lên nhanh chóng chiến đấu với lính thủ thành. Song phương ai cũng
không chịu thua, màn chém giết thật sự này khiến Chu Thiên Giáng biết
được chiến tranh tàn khốc ra sao. Trên tường thành máu chảy như nước,
chân cụt tay đứt không ngừng văng xuống, còn có nửa cái đầu bay ra.
Chu Thiên Giáng vốn tưởng giống như điện ảnh ở kiếp trước, ngờ đâu đối
mặt thật sự mới phát hiện cảnh tượng trong phim ảnh đúng là trò cười.
Chu Thiên Giáng tái nhợt, bắp chân cũng nhũn ra. Nhưng hắn biết cắn răng cũng phải chịu đựng, tất cả mọi người phía sau đang nhìn hắn. Mồ hôi
lạnh trên mặt Chu Thiên Giáng chảy xuống trước ngực, hắn cũng không dám
lau đi, vẫn cầm trường thương đứng vững trên xe.
Văn Nhữ Hải thầm gật đầu, không ít người lần đầu tiên trải qua trường
hợp như vậy đều có thể bị dọa đến mức câm nín vài ngày. Chu Thiên Giáng
có thể ngang nhiên đứng trên xe, dù là không đi theo chém giết, hắn cũng sẽ được các tướng sĩ tán thưởng. Dù sao trên sổ của triều Đại Phong,
Chu Thiên Giáng là một quan văn của Quốc Tử Giám.
Diêu Nhất Bình thống lĩnh mọi người liều mạng ngăn cản quân lính đang
trèo lên, nhưng trong thành trên đường phố lại có một đám “dân chúng”
tiến đến. Những “dân chúng” này trực tiếp chạy đến cửa thành, sức chiến
đấu cực kỳ dũng mãnh.
Đại bộ phận binh lực đều ở trên tường thành, lính giữ cửa thành chỉ có
chừng hai trăm kỵ binh, căn bản không phải đối thủ của ám thủ Niêm Can
Xử.
Ken két... cửa thành nặng nề bị mọi người đẩy ra để lộ khe hở. Diêu Nhất Bình thấy không ổn, tung người chạy vội tới trong lầu thành. Nơi này
treo một loạt giá gỗ, chỉ cần chém đứt dây thừng, đá lớn trên giá gỗ sẽ
bít lại thông đạo ở cửa thành. Chỉ cần che lại cửa thành, Diêu Nhất Bình tin tưởng tuyệt đối có thể đánh lui quân lính trèo lên thành.
Diêu Nhất Bình ném trường thương xuống, tay vội rút đao ra. Có điều Diêu Nhất Bình không hạ đao xuống, vì y phát hiện có đôi mắt giống như tử
thần đang theo dõi mình. Lâm Phong đứng cách Diêu Nhất Bình không đến
hai thước, kiếm trong tay giống như một cái khoan sắt dựng bên chân.
Diêu Nhất Bình hét lên khàn cả giọng, quét đao chém về phía Lâm Phong.
Trong mắt y, lão già này ngoại trừ ánh mắt sắc bén ra thì đúng là tìm
chỗ chết. Diêu Nhất Bình là người của Hình Bộ, công phu không hề kém.
Vụt! Diêu Nhất Bình căn bản không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, kiếm nhỏ đâm xuyên qua cổ họng của y. Diêu
Nhất Bình trừng mắt, miêng há hốc muốn nói gì đó, nhưng chưa nói được
chữ nào liền ngã xuống.
Lâm Phong đứng ở giữa thành lâu, bất luận ai tiếp cận giá gỗ này đều sẽ
chết dưới kiếm của lão. Cửa thành vừa mở ra, Chu Thiên Giáng cầm trường
thương chỉ về phía trước: - GIẾT!
Thân binh đánh xe giật dây cương, xe soái liền xông lên. Đại Ngưu và Hà
Dương mỗi người cầm một cây thiết côn lớn hô hào đi theo. Chu Nhất không theo cùng, Chu Thiên Giáng đặc biệt hạ lệnh cho y dẫn đội thân binh bảo vệ Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh. Nếu đổi lại người khác, căn bản ngăn
không được Quách Dĩnh, chỉ khi Chu Nhất xuất mã mới có thể khiến nha đầu kia ngoan ngoãn một chút.
Văn Nhữ Hải lúc sau mới xuất chiêu, y đã vượt qua Chu Thiên Giáng trước
cửa thành. Vào thời khắc này nhất định phải đả kích khí thế của địch
nhân, nếu không tỷ lệ chết rất lớn.
Xe soái bị một tảng đá lớn đè phải, Chu Thiên Giáng chưa kịp chuẩn bị đã ngã xuống đất. Quan binh hộ thành vừa thấy Chu Thiên Giáng ngã xuống xe liền giơ thương đâm. Chu Thiên Giáng lăn một vòng, dứt khoát ném luôn
trường thương, rút bút vàng ra bắt đầu đón địch.
Đại Ngưu và Hà Dương vừa thấy chủ soái bị tập kích, hai người đập thiết
côn loạn xa như điên, rốt cuộc đã giải vây cho Chu Thiên Giáng, bằng
không đây chính là trận chiến cuối cùng của hắn.
Lính hộ thành trong thành vừa thấy đông đảo nhân mã dũng mãnh xông vào,
họ nào còn tâm tư tác chiến, nháo nhào nép sang một bên giơ binh khí đầu hàng. Văn Nhữ Hải và Chu Thiên Giáng không buồn để ý, lập tức chạy về
phía phủ nha.
Chu Đại Trung vừa mới uống vài ngụm nước thấm giọng, một gã lính liên lạc vội vàng chạy vào.
- Đại nhân, hỏng rồi, quân Chu gia đã phá mở cửa thành, đang tiến đánh về phía này.
“Xoảng”, chén trà trong tay Chu Đại Trung vỡ vụn, có điều lần này là do kinh hoảng đến mức cầm không được nữa.
- Ngươi... ngươi nói cái gì? Chu Đại Trung muốn lòi cả tròng mắt.
- Đại nhân, đi mau. Sau khi mở ra cửa thành, thả dân chúng ra ngoài,
thừa dịp hỗn loạn trà trộn ra khỏi thành. Hộ Vệ tổng quản kéo Chu Đại
Trung, không hề quan tâm nữ quyến ở hậu viện nữa, gã kéo Chu Đại Trung
bỏ chạy.
Một đám hộ vệ bảo vệ Chu Đại Trung bàng hoàng đến sau cửa thành, phần
lớn quan binh đi tiếp viện cửa trước, bên này rất yên tĩnh. Cách cửa
thành không xa, không ít dân chúng chuẩn bị chạy nạn trơ mắt nhìn cửa
thành.
- Mau! Mở cửa thành ra, thả dân chúng ra ngoài. Một gã hộ vệ cầm lệnh bài của Chu Đại Trung hô.
Vừa thấy Chu Đại Trung dẫn theo thân binh hộ vệ, quan binh thủ thành
khẩn trương mở cửa thành. Một đám dân chúng khát khô thấy cửa thành vừa
mở, họ thi nhau chen chúc ra ngoài. Trong thành không còn nguồn nước,
việc đầu tiên sau họ phải làm sau khi ra khỏi thành chính là đi tìm
nước.
Ngoài cửa thành phía sau, chủ tướng phụ trách thủ hộ là Tứ Hoàng tử. Văn Nhữ Hải biết Chu Đại Trung tuyệt đối không dám nghênh chiến, kiên quyết dẫn quân tinh nhuệ đến cửa trước. Người đóng giữ không đến ba ngàn, bảo Tứ Hoàng tử phụ trách.
- Tứ điện hạ, cửa thành đã mở, trong thành có không ít dân chúng chạy
ra. Một gã quân lính thấy cửa thành mở, khẩn trương báo với Tứ Hoàng tử.
- Cái gì? Mở thành rồi? Có đại quân đánh tới chưa? Tứ Hoàng tử mặc chiến bào, kinh hãi hỏi.
- Bẩm Tứ điện hạ, chỉ có dân chúng, không thấy quan binh. Đoán chừng đại quân chúng ta chắc đã phá thành rồi.
Tứ Hoàng tử thở phào, khẩn trương thúc ngựa đến phía trước đội ngũ. Nhìn dân chúng tội nghiệp, Tứ Hoàng tử phất tay nói:
- Nếu là dân chúng thì thả bọn họ qua đi. Đều là con dân của Đại Phong ta, để dân chúng phải chịu khổ rồi.
Tứ Hoàng tử nói xong, không đành lòng nhìn những người dân chịu khổ này.
Trong đám người hỗn loạn, Chu Đại Trung mặc quần áo bình dân, cúi đầu
khẩn trương chạy về phía trước. Bọn hộ vệ cũng cởi hết quan phục bảo vệ
Chu Đại Trung.
Biết thành trì bị chiếm, Tứ Hoàng tử hơi kích động. Y biết Thục Thiên
Phủ bị phá, nơi này cũng sẽ có một phần công lao của y. Nếu Chu Thiên
Giáng thật sự có thể thống lĩnh đại quân giải cứu kinh thành, vậy địa vị của y trong số các hoàng tử cũng được nâng cao. Long ỷ trong triều đình cũng không còn xa khỏi tầm với.
Chu Thiên Giáng thống lĩnh đại quân càn quét chiếm Thục Thiên thành.
Phạm Nhung thống lĩnh một nhóm người ngay lập tức tháo nước ngay chỗ
chặn nguồn suối. Nhóm Văn Nhữ Hải chạy khắp toàn thành lùng bắt Chu Đại
Trung. Nước suối vừa chảy vào Thục Thiên thành, dân chúng hoan hô chạy
về lòng sông đang khô cạn. Có nước, lòng dân hoang mang cũng yên ổn hơn
nhiều.
Suốt bốn canh giờ, trong thành xem như bình tĩnh lại. Qua thống kê, lần
này quân lính chết trận hơn bốn trăm người, bị thương hơn sáu trăm
người. Trong Thục Thiên thành người chết trận lên đến chín trăm, người
bị thương hơn một ngàn. Diêu Nhất Bình tử trận, Chu Đại Trung không biết đã đi đâu, cũng may các quan văn tâm phúc như Đường Tề Lực của Chu Đại
Trung đã bị bắt toàn bộ.
Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực, không đợi y lên tiếng, Đường Tề Lực
liền quỵ sụp xuống đất: - Chu đại nhân, tiểu nhân cũng là bị buộc bất
đắc dĩ, đều do Chu Đại Trung ép tôi làm vậy. Đại nhân, tiểu nhân sẽ dẫn
mọi người đến ngân khố, tôi biết nó ở đâu.
- Đường Thông phán, không cần ngươi nói ta cũng có thể đoán được là giấu ở đâu, ở trong ngục của Thục Thiên thành chứ gì. Chu Thiên Giáng cười
lạnh nói.
Ai ngờ Đường Tề Lực lại lắc đầu: - Đại nhân, Thục Thiên Phủ không phải
Trung Đô, ngân khố ở đây cũng đủ dùng cho tất cả binh mã Đại Phong. Nếu
đại nhân khai ân thả tiểu nhân ra, tiểu nhân lập tức dẫn đại nhân đến
ngân khố bí mật.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Hắn nhìn chung quanh một chút, cũng may Văn
Nhữ Hải bận rộn đi thu xếp, trên đại sảnh hía trên đều là người một nhà.
- Đường Tề Lực, ngươi còn biết gì, để bổn quan xem có đáng thả ngươi hay không.
- Chu đại nhân, Thục Thiên Phủ còn lưu trữ rất nhiều lương thực, tôi
biết giấu ở chỗ nào. Đường Tề Lực dường như thấy được hy vọng, khẩn
trương nói.
Chu Thiên Giáng gật đầu: - Chu Nhị, dẫn người đi kiểm lại một chút. Nhớ kỹ, là dẫn người của chúng ta.
Chu Nhị ngẩn ra, lập tức hiểu được ý Chu Thiên Giáng là chỉ mang người
của Niêm Can Xử đi: - Đại nhân, Chu Nhị hiểu. Nói xong, Chu Nhị dẫn
Đường Tề Lực đi ra đại sảnh.
Chu Thiên Giáng ban một số chính lệnh. Tương tự như Trung Đô phủ, hắn
tạm thời chọn ra một đám người tin cẩn chủ trì chính vụ, phóng thích
phạm nhân, không muốn tiếp tục ngồi tù thì gia nhập đại quân của hắn.
Chu Thiên Giáng bỏ ra một phần ngân lượng trấn an dân chúng trong thành, trước tiên ổn định lòng dân rồi tính sau.
Chính lệnh vừa ban xuống, các tướng lĩnh đại quân Trấn Nam mới nhìn ra
Chu Thiên Giáng quả thật không tầm thường. Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi,
hắn có thể trấn an trăm họ ở Thục Thiên Phủ, điểm này không hề dễ dàng.
Trải qua chiến dịch gột rửa lần này, “quân Chu gia” trở nên vẻ vang.
Binh mã trong thành coi như đã trải qua một lần luyện ngục. Tính cả
những phạm nhân mới gia nhập, đại quân Chu Thiên Giáng đã tăng đến bốn
vạn hai ngàn người, chi đội này hiện tại có thể xưng là một chi quân chủ lực.
Điều khiến cho Chu Thiên Giáng cao hứng chính là Chu Đại Trung để lại
cho hắn một số của cải và kho lúa giàu ngang một nước. Ngân khố bí mật
kia được thiết lập ngầm dưới kho quan, nếu không phải Đường Tề Lực dẫn
người đi tìm, thật đúng là khó phát hiện phía dưới kho quan còn giấu
ngân khố ngầm cực lớn. Chỗ lương thực lại giấu trong kho đồ ăn cho ngựa ở thủ bị doanh, bên ngoài là cỏ khô, phía dưới là cơ man các túi lương
thực. Từ đây cho thấy Chu gia đã chuẩn bị từ rất lâu.
Đêm đó, các quan tướng tụ tập ở đại sảnh phủ nha, bắt đầu thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.
- Văn thúc, bốn vạn đại quân phương bắc mấy ngày sau sẽ đến, chúng ta
trực tiếp chạy về phía kinh thành chém giết dọc đường hay là ở chỗ này
chờ chúng đến? Trong phương diện này, Chu Thiên Giáng không có quyền
phát ngôn là bao, hắn còn phải nghe ý kiến của Văn Nhữ Hải.
- Thiên Giáng, hiện tại lính rất hỗn tạp, vẫn chưa hình thành sức chiến
đấu mạnh. Theo ta thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi và chỉnh đốn trước ở đây, vừa luyện binh vừa chờ đại quân phương bắc đến. Tuy kinh thành gặp
nguy, nhưng đây cũng không phải là chuyện gấp. Chu Diên Thiên thống lĩnh quân đông, vấn đề của bọn họ chính là lương thảo. Chu Diên Thiên phái
bốn vạn nhân mã tập kích bất ngờ, không chỉ cứu con y, mấu chốt nhất vẫn là lương thảo ở đây.
- Văn thúc, ta cũng nghĩ đợi ở đây vài ngày như thúc. Có điều bốn vạn
người này dám tới, không thể để bọn chúng trở về nữa. Trong ánh mắt Chu
Thiên Giáng đầy vẻ kiên nghị.
- Thiên Giáng, bốn vạn người này cũng không dễ xơi. Dù xơi luôn bốn vạn
đại quân này, chỉ sợ nguyên khí của chúng ta sẽ tổn thương nặng nề. Văn
Nhữ Hải lo lắng Chu Thiên Giáng sau thắng lợi nho nhỏ thì sẽ quên hết
tất cả, y liền khẩn trương nhắc nhở.
- Văn thúc, ta hiểu, Thiên Giáng sẽ không lấy người của chúng ta đánh
bừa. Mấy ngày nay mọi người phụ trách luyện binh, để ta lập kế hoạch.
Đến lúc đó bổn soái cam đoan chúng ta dùng kế không dùng sức, khiến
người của Chu Diên Thiên có đến mà không có về. Chu Thiên Giáng tự tin
nói.
Đối mặt với quân đội thời đại này, trong lòng Chu Thiên Giáng có cảm
giác rất tốt. Nếu tất cả mọi người đều dùng vũ khí lạnh, Chu Thiên Giáng không tin dựa vào học thức kiếp trước của mình mà nghĩ không ra một
chiêu phá địch.
Ngoài kinh đô Đại Phong, Chu Diên Thiên thống lĩnh đại doanh Bắc Bộ kéo
dài đến mấy dặm tạm thời đóng quân, bố trí các tòa doanh chủ vây quanh
kinh thành.
Chu Diên Thiên đứng đối mặt với kinh thành như hộp sắt, y chợt cau mày.
Dựa theo bố trí ban đầu của Chu Diên Thiên, đại quân của y vừa đến, bè
đảng Chu gia trong thành sẽ thừa dịp hỗn loạn chiếm lấy cửa nam, nội ứng ngoại hợp mở ra một chỗ vào.
Song chẳng những trong thành, mà ngay cả tâm phúc nằm vùng ở đại doanh
Kinh Giao bị Niêm Can Xử Thanh Long Vệ ám sát toàn bộ chỉ trong một đêm. Tĩnh Vương trước giờ luôn hồ đồ biếng nhác bỗng nhiên trở nên anh minh. Đánh giặc còn cần huynh đệ ruột, Thành Võ và Tĩnh Vương một người nắm
giữ triều chính, một người lĩnh quân phòng ngự. Cộng thêm lời nói chính
nghĩa của lão Thái Phó, ngược lại khiến văn võ bá quan triều Đại Phong
đoàn kết chưa từng thấy.
Điều khiến Chu Diên Thiên lo lắng chính là Thục Thiên thành. Chu Đại
Trung lợi dụng Thục Thiên thành là trọng địa mậu dịch nam bắc thuận lợi, mấy tháng trước bắt đầu trữ lương thảo trắng trợn. Một khi dấy binh,
nơi đó liền biến thành căn cứ hậu cần của Chu Diên Thiên.
Để ngăn chặn đại doanh Trấn Nam, khi Chu Diên Thiên nhận được thư mật
báo của con trai Chu Đại Trung, lão liền phái sứ giả ngầm bàn hiệp nghị
với nước Đương Vân. Sau khi đại doanh phương bắc vây kinh thành, nước
Đương Vân cũng sẽ xâm lấn với quy mô lớn, khống chế đại doanh Trấn Nam.
Để báo đáp, chỉ cần Chu gia chiếm được giang sơn, lão sẽ cắt nhường trăm dặm biên thổ Trấn Nam cho nước Đương Vân.
Thiết nghĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Chu Diên Thiên, nhưng
không hiểu tại sao bỗng nhiên xuất hiện một chi “Chu gia quân” làm đảo
lộn mọi kế hoạch của Chu Diên Thiên. Lâm vào đường cùng, Chu Diên Thiên
phái ra bốn vạn quân tinh nhuệ tới Thục Thiên. Một là tiêu diệt chi tạp
quân này, hai là lấy lại lương thảo, bằng không đại doanh phương bắc
không kiên trì được mấy ngày nữa.