Tất cả thị vệ Vương phủ của Ngọc Cách cách đều đứng nhìn xa xa, người ta là thị vệ Hoàng cung, bọn họ cũng không dám tham dự.
- Thiên Giáng ca, hay là cùng đi đi. Ngọc Cách cách không yên tâm.
- Chủ tiệc là ta mà cũng đi thì không ổn rồi.
Sao hắn không muốn đi chứ? Nhưng hắn biết mình không thể bỏ đi, nếu không, nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không thể gánh vác.
Quách Dĩnh kéo Ngọc Cách cách vượt qua đám ngươi đang đánh lộn, vội vàng ngồi kiệu rời Quảng Đức Lầu.
Người Vương phủ vừa đi liền thấy hai đội nhân mã chạy tới. Quan binh
tuần tra Kinh thành vừa nghe nói bên ngày có người kéo hội đánh nhau bèn vội vàng dẫn người chạy tới.
- Lớn mật, kẻ nào dám gây rối ở Kinh thành? Người đâu, bắt cả lại cho
ta! Một gã quan tuần thành không rõ người đang đánh nhau là ai, rút yêu
đao hô lớn.
Chỉ thấy một bóng đen chạy tới vội vã hô: - Ta là Tứ Hoàng tử, mau tới cứu ta.
- Cút ngay, ta là Nhị Hoàng tử, nếu không muốn chết thì cút ra xa một
chút. Nhị Hoàng tử gắt gao đuổi theo, nhất định phải báo mối thù xương
gà kia.
Quan tuần thành vừa nghe, bị dọa thiếu chút nữa thì ngã xuống ngựa.
- Dừng! Không được động thủ, vây lại cho ta! Lúc này quan tuần thành mới phát hiện đám người đang đánh nhau đều mặc trang phục hộ vệ Hoàng cung.
Chu Thiên Giáng cảm thấy đau đầu, đây đúng là muốn mạng hắn rồi. Bốn vị
Hoàng tử ăn của hắn một bữa cơm bèn đánh nhau tàn nhẫn giữa đường, Hoàng đế biết chuyện không bóp chết hắn mới lạ.
- Mẹ nó, muốn thì tới luôn! Lão Tứ, đừng chạy, ta giúp ngươi! Chu Thiên
Giáng cắn răng một cái, dậm chân, chuẩn bị tiến lên giúp Lão Tứ đánh Lão Nhị.
Đúng lúc này, một bóng đen từ phía sau xuất hiện, nắm cổ Chu Thiên Giáng nhanh chóng kéo hắn vào trong một cái ngõ gần Quảng Đức Lầu.
“Cọc cọc cọc”, tiếng vó ngựa vang lên, Tĩnh Vương gia dẫn theo một đám quan sai Tông Nhân Phủ chạy tới.
- Một đám tiểu tử hỗn láo, người đâu, bắt lại hết cho Bổn Vương!
Trên lưng ngựa, Tĩnh Vương gia vung tay, các quan sai Tông Nhân Phủ cầm
côn bổng xông tới. Lúc này, Chu đại quan nhân đang bị một tên to con bịt miệng, gào cũng không gào được.
Tĩnh Vương gia nhìn kỹ lại, hay thật, không có lấy một người ngoài nào, tất cả đều là người nhà mình.
- Vệ Triển chết tiệt, ngươi cũng không thể đổ tai họa lên các Hoàng chất của ta vì Chu Thiên Giáng!
Tĩnh Vương thầm mắng một câu, nhìn đám Hoàng chất mặt mũi bầm dập, thế này biết giải thích với Hoàng huynh thế nào đây?
Chu đại quan nhân bị người ta bắt cóc đến một gian nhà tứ hợp viện bình
thường. Trong phòng có vài người đang đứng đó, Mục Kỳ ngồi trên vị trí
giữ phòng.
Một nam tử áo xanh dẫn Chu Thiên Giáng vào, vừa buông ra đã thấy hắn quỳ phịch xuống đất.
- Chư vị đại ca, chư vị đại ca, muốn bạc có bạc, muốn người có người.
Đừng đánh đừng đánh. Tiểu đệ trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ
đang bú mẹ, cầu chư vị đại ca tha cho tiểu đệ đi! Chu Thiên Giáng ôm
quyền chắp tay chổng mông cầu xin tha thứ.
Dọc đường Chu đại quan nhân không ngừng nghĩ cách thoát thân, tiếc rằng
hắn vẫn bị cánh tay cứng như kìm sắt kia kẹp chặt, không thể giãy dụa,
không thể phản kháng. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra hình ảnh của các nhân vật anh hùng, cái gì mà Thần Long Bãi Vĩ của Quách Tĩnh, cái gì mà Mê Tung Quyền của Hoắc Nguyên Giáp, thậm chí còn nghĩ đến cả Lôi Phong. Lôi Phong người ta tốt xấu gì cũng là giúp lão thái thái qua đường, vậy mà bị người ta bắt vào ngõ, quả thực là không biết nói lý lẽ. Chẳng có
cách nào, cuối cùng Chu đại quan nhân nghĩ đến cả Phật tổ, Ngọc Hoàng,
Chúa Giê su, chỉ cầu bọn họ có thể phù hộ cho mình.
Mục Kỳ nhìn hai bên một chút, lại nhìn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay
Chu Thiên Giáng, lại nhìn bộ dáng chổng mông xin tha kia, trong lòng cảm thấy bi ai vô hạn. Vệ đại nhân giao chiếc nhẫn đen cho một kẻ như vậy,
coi như cũng nhét Niêm Can Xử vào khe núi hẹp rồi.
- Chu.Chu Thiên tướng, ngươi đứng lên đi. Chúng ta là người của Niêm Can Xử. Mục Kỳ thở dài.
Chu Thiên Giáng còn đang nghĩ xem lần này là ai tìm đến gây khó dễ cho
mình, vốn hắn còn tưởng là do Vương Thái phó làm, vừa nghe ba chữ “Niêm
Can Xử”, hắn vội bò lên.
- Các ngươi.các ngươi là người của Niêm Can Xử? Con mẹ nó, nói sớm đi
chứ, nửa đêm nửa hôm bắt người tới đây là sao? May mà là ta, nếu là
người khác có khi còn bị dọa chết rồi. Phát hỏa rồi, hắn thở phào nhẹ
nhõm.
Mục Kỳ cố nhịn, đứng lên chào: - Tại hạ Mục Kỳ, hiện làm Chu Tước sứ
Niêm Can Xử, phụng mệnh Vệ đại nhân dặc biệt tới nói với ngươi phương
thức liên hệ với Niêm Can Xử. Dứt lời, lão giảng giải cẩn thận nhiệm vụ
và phương pháp liên hệ với của bốn sứ Niêm Can Xử. Đêm nay, Mục Kỳ vẫn
còn rất nhiều chuyện cần làm, cũng không rảnh để dông dài vô nghĩa với
hắn.
Tới bây giờ Chu Thiên Giáng mới biết hóa ra Niêm Can Xử là một tổ chức
khổng lồ tới vậy, chứ không chỉ là một tổ chức cao thủ chỉ biết ám sát.
Mục Kỳ này là Chu Tước sứ, xem ra cấp bậc cũng không thấp.
Nghĩ vậy, hắn ôm quyền: - Mục đại nhân, vãn bối mới đến, sau này có chỗ nào không hiểu xin lão nhân gia chỉ bảo một chút.
Mục Kỳ gật đầu, nói xong xuôi bèn chỉ bốn người trong phòng:
- Thiên Giáng, về sau bốn người này sẽ do ngươi sai bảo, bọn họ sẽ ở bên cạnh ngươi. Còn chuyện của Niêm Can Xử, bọn họ sẽ giúp ngươi phối hợp.
- Ồ! Vậy đa tạ bốn vị đại ca rồi! Chu Thiên Giáng vui vẻ chắp tay với bốn người.
- Thuộc hạ không dám! Bốn người lần lượt quỳ sụp xuống.
- Đừng khách khí, mà, không biết các vị đại ca xưng hô thế nào? Chu Thiên Giáng khách sáo hỏi.
- Thuộc hạ Lý Thanh Giáp.
- Thuộc hạ Lý Bạch Ất.
- Thuộc hạ Lý Chu Bính.
- Thuộc hạ Lý Huyền Đinh.
Bốn người lần lượt trả lời câu hỏi của Chu đại quan nhân, vừa nghe hắn
đã biết đây là danh hiệu. Họ Lý là đại tính Hoàng tộc, bốn màu xanh
trắng đỏ đen đại diện cho bốn sứ trong Niêm Can Xử.
- Cái tên này quá phiền toái. Ta thấy thế này, ngươi tên Chu Nhất, ngươi là Chu Nhị, Chu Tam, Chu Tứ. Hắn chỉ ngón tay liền biến bọn họ thành
một đàn heo. (1)
(1) Chữ heo tiếng Trung dịch ra Hán Việt có thể là Trư hoặc Chu.
Mục Kỳ há miệng định nói gì đó, bốn người này đều là tinh anh chọn ra
được từ các nơi, để cho tiểu tử này dùng quả thực là chà đạp họ.
- Thiên Giáng, trời không còn sớm, sau này chuyện của Niêm Can Xử bọn họ sẽ giúp ngươi. Bốn người các ngươi bảo vệ Chu Thiên Giáng về phủ đi.
Mục Kỳ ra lệnh, bốn tinh anh Niêm Can Xử cùng hộ tống Chu Thiên Giáng
rời tứ hợp viện.
Đêm nay vốn Chu Thiên Giáng cũng khá bực bội, nhưng lúc này lại khá
thoải mái. Nhìn vào ánh mắt và thân thể của bốn người đều tuyệt đối là
người khôn khéo dũng mãnh, về sau có Tứ Chu này đi theo, coi như có được nhóm tâm phúc đầu tiên của mình. Hắn tin tưởng sau khi được mình dạy
dỗ, khẳng định bốn người này sẽ một lòng theo mình.
Chu đại quan nhân vui vẻ quay về Quách phủ, còn bốn vị Hoàng tử đều đang chịu tội.
Trong Hoàng cung, bốn vị Hoàng tử mỗi người bưng một chậu nước, quỳ rạp
xuống trước đại viện trong Tông Nhân Phủ. Trong tay Thành Võ Hoàng cầm
một cây roi mây tức giận đi qua đi lại. Tĩnh Vương gia rủ mí mắt như
đang ngủ gật đứng bên cạnh.
Đêm nay, đối với Tĩnh Vương mà nói, quả thực là vô cùng bực mình. Từ khi nhận được người Vệ Triển phái tới truyền tin cho mình rằng bốn vị Hoàng tử đang đánh nhau ầm ĩ, ông ta vội vàng chạy đến như bị lửa đốt sau
mông. Ông ta không lo cho những người khác, nhưng Ngọc Nhi của ông ta
lại đang ở đó, nếu chẳng may nữ nhi bảo bối của mình bị thương, có thể
Tĩnh Vương sẽ phát điên. Còn nữa, các Hoàng tử đánh nhau, ngoài Tông
Nhân Phủ, các nha môn khác nào ai dám quản.
Cây roi mây trong tay Thành Võ Hoàng hung hăng vụt lên người Đại Hoàng
tử: - Thân là huynh trưởng, không làm gương tốt lại chạy ra ngoài Hoàng
cung đánh nhau với huynh đệ của mình, có đáng đánh không?
- Nhi thần đáng đánh! Đại Hoàng tử cố chịu đau đáp to.
Thấy Phụ hoàng quất Đại Hoàng tử Huyền Minh, Nhị Hoàng tử Huyền Xán
không nhịn được thoáng lộ ra nét cười vui sướng khi người khác gặp họa.
- Mấy tên tiểu tử hư các ngươi, đánh trong Hoàng cung rồi, lại còn chạy
ra ngoài làm chuyện mất mặt. Nói! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Thành Võ Hoàng uy nghiêm nhìn bốn vị Hoàng tử.
- A, Hoàng huynh, chuyện là thế này, đêm nay bọn họ tới dự tiệc Chu
Thiên Giáng tổ chức, sau bữa cơm quay về thì có xảy ra một chút xô xát.
Không đợi bốn vị Hoàng tử lên tiếng, Tĩnh Vương vội vàng đáp thay.
Tĩnh Vương cũng có nỗi khổ không nói nên lời, tham gia tiệc rượu còn có
nữ nhi của mình, cũng không thể nói đã đánh nhau từ trong bữa cơm được.
Nói vậy, Thành Võ Hoàng nổi giận, Tĩnh Vương cũng không hy vọng nữ nhi
bảo bối của mình cũng bị phạt, cho nên đã nói rằng bốn vị Hoàng tử gây
chuyện trên đường về, coi như Chu Thiên Giáng cũng được ông ta giải vây. Bây giờ Tĩnh Vương mới hiểu được âm mưu của Vệ Triển kia, lão nhìn quá
rõ điểm yếu của Tĩnh Vương mới cố ý báo cho ông ta, để cho ông ta ra mặt bắt người, nếu vậy, Tĩnh Vương sẽ chủ động loại ngay trách nhiệm của
những người khác.
Thành Võ Hoàng thoáng nhìn qua Tĩnh Vương, lại quay sang nhìn bốn vị Hoàng tử: - Đúng như Hoàng thúc các ngươi nói sao?
Bị Thành Võ Hoàng truy hỏi đến cùng, bốn vị Hoàng tử hơi run, nước trong chậu trên đầu sánh ra ướt cả người. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử mím
môi không đáp lại.
Tam Hoàng tử vẫn đứng thẳng: - Bẩm Phụ hoàng, Hoàng thúc nói không sai,
trên đường về, mấy huynh đệ bọn con xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ nên có xô
xát một chút.
- Hừ! Xô xát? Thực đáng làm tấm gương tốt cho con dân Đại Phong ta mà.
Các ngươi nghe rõ cho ta, phạt các ngươi đội chậu quỳ đến giờ lâm triều, khỏe như vậy thì trẫm để cho mà thể hiện! Dứt lời, Thành Võ Hoàng nổi
giận hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tĩnh Vương vẫn đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Thành Võ
Hoàng nữa mới nháy mắt: - Mấy tiểu tử thối, mau bỏ chậu xuống đi. Hoàng
huynh không đau lòng, thúc thúc ta thì có. Ta nói cho các ngươi, các
ngươi có thể ngồi, có thể nằm, nhưng không được rời khỏi cánh cửa này.
Ta đi tìm người canh chừng các ngươi, nếu Phụ hoàng của các ngươi tới
đây thì nhanh đội cái chậu lên đấy.
Mấy vị Hoàng tử vừa nghe vậy vội vàng bỏ chậu xuống, lúc này ôm chậu đến mỏi gãy tay rồi, nếu phải đội cả đêm chắc phải bỏ mạng.
Thành Võ Hoàng vừa quay về tẩm cung, Vệ Triển đã vọt ra. Ông ta vẫy lui mọi người, chỉ để lại một mình Vệ Triển trong phòng.
- Thế nào, có phải Vương đệ kia của ta lại mềm lòng không?
- Ha ha, Thánh thượng đoán không sai, ngài vừa rời đi, Tĩnh Vương đã bắt đầu làm người tốt rồi.
Thành Võ Hoàng chỉ vào ghế dựa: - Ngồi xuống nói đi, ở đây không có người ngoài.
- Tạ ơn Bệ hạ.
- Vệ Triển, theo như thái độ vừa rồi, trong lòng lão Đại, lão Nhị vẫn
còn không phục, lão Tứ vẫn là chưa gánh vác được. Còn lão Tam, xem ra
biểu hiện không tệ, biết nhìn thời thế, trẫm rất hài lòng.
- Bệ hạ, mấy vị Hoàng tử đều còn trẻ, cần phải chịu nhiều sóng gió mới
có thể thành tài. Không bằng chúng ta cứ chờ một hai tháng, sắp xếp cho
bọn họ làm một vài chuyện, tôi luyện năng lực khống chế triều thần của
bọn họ.
- Ừ, ưng non không được rèn luyện chẳng bao giờ bay được cao. Sau một thời gian nữa trẫm sẽ thu xếp ổn thỏa cho bọn chúng.
Nói đến đây, Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng: - Ôi, nếu bọn chúng có
thể trưởng thành, trẫm cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hiện giờ thì cả triều văn võ, thậm chí ngay cả thuế phú cũng không đòi được, chẳng
lẽ trẫm quá nhân từ rồi sao?
Vệ Triển khẽ mỉm cười: - Bệ hạ không cần buồn, hôm nay Tĩnh Vương đã nói với thần ngài ấy muốn tới Thục Thiên Phủ.
Thành Võ Hoàng sáng mắt lên: - Hả? Hoàng đệ lười nhác kia của ta cuối cùng đã đồng ý hoạt động một chút rồi hả?
- Ha ha, Tĩnh Vương gia xuất mã, tin chắc Quốc Cữu Gia cũng sẽ phải nể
mặt mũi một chút. Bên phía Lão Thái hậu, hẳn là Bệ hạ cũng cần vấn an
nhiều hơn.
Nghe Vệ Triển nói vậy, sắc mặt Thành Võ Hoàng hơi khó coi. Vị Quốc cữu
kia ngang ngạnh ương bướng không phải mới một hai ngày, vì không muốn
bác bỏ Thánh ý của Mẫu hậu, Thành Võ Hoàng đã nhiều lần nhường nhịn,
cũng vì rơi vào một chữ “hiếu“.
- Vệ Triển, cữu cữu kia của trẫm có vẻ hơi quá rồi. Mặc kệ là ai, đừng
quên, Hoàng đế của Đại Phong triều này là trẫm, chứ không phải Chu gia
bọn họ. Vệ Triển, trẫm lệnh ngươi giám thị Quốc Cữu một cách nghiêm mật, đặc biệt là thân thích là y cài trong quân. Nếu có hành động gì giết!
Ánh mắt Thành Võ Hoàng bắn ra hung quang, Thành Võ Hoàng lúc này mang
đầy khí phách giết huynh đoạt vị năm đó.
- Tuân chỉ!
Vệ Triển thưa vâng, thấy trời không còn sớm bèn khom người cáo lui.
Lâm triều hôm sau, Ngụy công công xướng tên xong, đám văn võ đại thần
nhìn nhau. Tất cả mọi người đều biết hai ngày nay Thành Võ Hoàng đang
phiền muộn vì thuế phú, chẳng ai muốn đụng vào cái xui xẻo này.
- Khởi bẩm Hoàng huynh, thần đệ có tấu! Tĩnh Vương hạ mí mắt, đứng dậy.
Văn võ cả triều đều sửng sốt, bình thường Tĩnh Vương chỉ có pha trò nói mát, sao hôm nay lại chủ động thượng tấu?
Thành Võ Hoàng hơi mừng: - Tĩnh Vương, có chuyện gì cứ tấu.
- Khởi bẩm Hoàng huynh, thủy tai phủ Hà Đô, nạn dân trải khắp đô phủ,
nếu không giải quyết việc này chỉ sợ dân sinh không yên. Chưa kể, sĩ tốt trong quân cũng không phải làm bằng sắt, bọn họ không có cơm ăn làm sao có sức bảo vệ an nguy cho Đại Phong ta? Cho nên, thần đệ cả gan khẩn
cầu Hoàng huynh sớm cứu nạn dân, sớm chia lương bổng.
Tĩnh Vương vừa dứt lời, văn võ đại thần đã cảm thấy hơi khó tin, đặc
biệt là Thượng thư Binh bộ Lý Hồng, cảm kích tới chỉ hận không thể rơi
lệ.
Thành Võ Hoàng trợn mắt, trong lòng tự nhủ không phải ngươi đang nói lời thừa chứ? - Tĩnh Vương, trước mắt ngân khố quốc gia trống không, xin
hỏi, lấy tiền đâu ra?
- Hoàng huynh, ngày nộp thuế đã qua từ lâu, sao chưa tìm người đi thúc thuế?
- Hộ bộ đã nhiều lần phái người, đều là không công mà về. Sao nào? Tĩnh Vương có chọn được ai thích hợp sao?
- Ha ha, thần đệ tiến cử một hiền tài, đừng thấy người này trẻ tuổi, hắn tài trínhanh nhẹn, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tĩnh Vương khẽ mỉm cười.
Thành Võ Hoàng tự nhủ ngươi già đến rụng răng cả rồi mà còn trẻ cái rắm, ngươi bớt khoác lác đi, cứ trực tiếp xin chỉ là xong, phí nhiều võ mồm
như vậy làm gì? Nhưng hai huynh đệ vẫn phải diễn.
- Không biết Tĩnh Vương nói tới ai?
Tĩnh Vương ưỡn ngực, nhìn mọi người một lượt: - Thần!
Thực ra Tĩnh Vương muốn nói “Thần đệ nói tới” ai ngờ tiếng “đệ” còn chưa nói ra, Thành Võ Hoàng đã không kiên nhẫn được nữa.
- Chuẩn tấu! Tĩnh Vương, đệ có thể đảm đương trọng trách này, Hoàng huynh rất vui. Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu.
- A, không phải, cái đó, không phải thần đệ nói thần đệ, thần đệ nói tới một người khác. Tĩnh Vương nổi nóng, thực là không để cho ai nói chuyện mà.
Thành Võ Hoàng sửng sốt: - Một người khác?
Tĩnh Vương khẽ khom người, cực kỳ nghiêm túc đáp: - Thần đệ tiến cử môn
sinh thiên tử hiền tài Quốc Tử Giám Chu Thiên Giáng làm Tuần Sứ quan Đốc Thuế.
Tới đây thì không chỉ Thành Võ Hoàng, mà cả triều văn võ đều ngây ngẩn
cả người, không ngờ Tĩnh Vương lại đề cử Chu Thiên Giáng đi thúc thuế. Ý gì đây?
Vài vị Thượng thư Hộ bộ, Lễ bộ, Lại bộ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có
vẻ vui sướng khi người gặp họa, còn các học chính Quốc Tử Giám lại vui
ra mặt.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tĩnh Vương là người của Binh bộ, xem ra không
phải. Tĩnh Vương đưa tiểu tử Chu Thiên Giáng kia tới Thục Thiên Phủ đốc
thuế, lão Quốc Cữu nổi giận còn không dọa tiểu tử đó chết khiếp đi ấy
chứ. Còn nữa, nếu quay về mà không hoàn thành nhiệm vụ, mấy người này
cùng có tội, Chu Thiên Giáng cũng có tội lớn.
Nghĩ vậy, cả triều văn võ và các học chính đều coi như đã có được cơ hội báo thù. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, một dãy quan văn đều ồn ào đồng ý.
- Thần tán thành!
- Thần đồng ý với đề cử của Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng là thích hợp nhất!
- Bệ hạ anh minh, thần cũng đồng ý là Chu Thiên Giáng.
- Tĩnh Vương tuệ nhãn hơn người, nhận ra anh tài, thần cũng đồng ý!
Mẹ ơi, nếu Chu đại quan nhân ở đây lúc này chỉ sợ sẽ cảm động tới lệ rơi đầy mặt, không ngờ các văn thần này lại tôn sùng mình tới vậy.
Thành Võ Hoàng cũng ngơ ngẩn, có phải mới sáng sớm Tĩnh Vương đáng chết
này đã uống rượu tới mức hồ đồ rồi không? Chuyện lớn như vậy không ngờ
lại bảo một tên tiểu tử nhãi ranh đi làm, không phải điên rồi sao?
Thành Võ Hoàng cũng hiểu hai phủ Thục Thiên và Trung Đô căn bản chính là thế lực của Quốc cữu đối kháng với mình, thậm chí có thể nói, trong đó
còn có bóng dáng của lão Thái hậu. Nếu không phải vì phạm vi thế lực
liên quan quá rộng, chỉ cần một đạo Thánh chỉ của ông ta là có thể bắt
quan viên hai phủ lại. Tối qua ông ta còn cảm thấy Tĩnh Vương đúng là
người tốt nhất, có thể giúp mình hòa hoãn một chút mâu thuẫn với mẫu hậu và Quốc cữu, ai ngờ Hoàng đệ này lại đẩy sang Chu Thiên Giáng.
Một đám võ tướng đều đang ngây ngốc nhìn, không biết nên ủng hộ hay nên
phản đối. Bình thường Tĩnh Vương vẫn đứng về phía bọn họ, nếu phản đối
chỉ sợ đắc tội với Tĩnh Vương gia. Hiếm khi vị Vương gia lười nhác này
lại đề cử một người, nếu các võ quan đứng ra phản đối, không chọc tức
Tĩnh Vương gia mới lạ. Nhưng nếu không phản dối, ai cũng biết coi như đã đẩy Chu Thiên Giáng xuống hố lửa rồi.
- Tĩnh Vương, trẫm cảm thấy đệ xử lý việc này vẫn là thích hợp nhất. Ta
thấy đệ cứ tự mình xuất mã đi, Chu Thiên Giáng sẽ đi theo bên cạnh đệ.
Thành Võ Hoàng cau mày đề xuất một phương án điều hòa.
- Không không, gần đây thần đệ đau lưng, thở cũng không thông, đôi khi
đầu óc còn hơi mê muội, hai ngày nay không buồn ăn uống, cơm cũng ăn
không vào. Hoàng huynh, sức khỏe của thần đệ yếu như vậy, người cũng
đừng ép đệ. Tĩnh Vương không chút do dự từ chối thành ý của Thành Võ
Hoàng.