Thiên Giáng Đại Vận

Chương 157: Chương 157: Trọng lễ nghênh đón




- Dù bổn vương bằng lòng với ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ hoàng huynh đổi ý sao?

Tĩnh Vương Phùng Uyển Thu trên tường cung với ánh mắt kỳ quái, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ trong mắt của bà, địa vị của ông còn cao như vậy sao?

- Tĩnh Vương, một mình ngài bằng lòng chắc chắn là không được, bổn cung còn cần sự giữ lời của Quách lão phu nhân phủ tướng quân với Chu Thiên Giáng nữa. Có lời hứa của cả ba người, dù Thành Võ Hoàng đổi ý thì người trong thiên hạ cũng sẽ nhạo báng các người nói mà không giữ lời, thử hỏi về sau, còn có ai tin tưởng lời hứa của Đại Phong.

Phùng Uyển Thu cũng không ngốc, một mình Tĩnh Vương tuyệt đối không thể làm chủ, bà ta nhất định phải kéo Quách gia và Chu Thiên Giáng liên lụy cùng mới được. Quách Thiên Tín và Chu Thiên Giáng là trụ cột vững chắc trong quân hai đời Đại Phong, một khi Thành Võ Hoàng đổi ý sẽ khiến họ trở thành người nói mà không giữ lời. Nếu như vậy, dù Chu Thiên Giáng không quan tâm nhưng Quách Thiên Tín sẽ không chịu nổi người khác chỉ trích ông ta. Thành Võ Hoàng có thể không để ý Chu Thiên Giáng, nhưng ông ấy nhất định phải bận tâm đến cảm giác của Quách Thiên Tín.

Chu Thiên Giáng bĩu môi:

- Ngươi nằm mơ đi, người của hậu cung có chết hết cũng chẳng có quan hệ gì với lão tử cả, ta dựa vào cái gì mà đảm bảo cho ngươi.

Chu Thiên Giáng không cười mà nói.

Quách lão phu nhân nhíu mày:

- Thiên Giáng, nghe lão thân một câu, vẫn nên lấy thiên hạ đại cục làm trọng.

Quách lão phu nhân vừa nói xong thì Chu Thiên Giáng nghiêng cái đầu:

- Được rồi được rồi, người và Tĩnh Vương đại diện thay ta là được.

Đã đến nước này, Chu Thiên Giáng biết có nói khác cũng vô ích.

Quách lão phu nhân bước mười thước về phía trước, đến phía dưới tường hoàng cung. Bà không còn khí lực để lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, chỉ có thể đi vào gần một chút để Phùng Uyển Thu nghe rõ.

Chu Thiên Giáng sợ hết hồn, vội vàng lệnh lính tay cầm khiên tiến lên bảo vệ, phòng có tên nào đui mù, căng thẳng quá mà giương cung bắn ra một mũi tên.

- Phùng Uyển Thu, lão thân lại gọi người một tiếng Hoàng hậu nương nương. Lão thân đã được mật chỉ của Thành Võ Hoàng, đại diện toàn quyền xử lý việc hậu cung. Chỉ cần người chủ động đầu hàng mở cửa cung, lão thân sẽ mở một con đường, tha cho hai nhà Phùng, Ngạc. Nhưng tội làm loạn đất nước không thể tha thứ nhẹ nhàng, nhất định hai trưởng nam hai nhà phải đi lưu đày ngàn dặm. Về phần người và Ngạc Quý Phi, gồm cả Huyền Minh và Huyền Xán, chỉ có thể để tự Thành Võ Hoàng định đoạt. Đây là quyền hạn lớn nhất của lão thân, nếu không được thì lão thân cũng không còn cách nào khác.

Phùng Uyển Thu cười chua xót:

- Lão phu nhân, Uyển Thu thay mặt hai nhà Phùng, Ngạc quỳ cảm tạ.

Phùng Uyển Thu nói xong, từ từ quỳ xuống trên tường cung.

Trong hậu cung một mảnh buồn thảm, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân cũng biết cái gì đang đợi số phận họ. Có thể không liên lụy cửu tộc, đã là một khai ân phá lệ với họ, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cũng không có gì oán hận.

Sau nửa canh, cửa chính cung từ từ mở ra, ngay cả thị vệ Cấm Vệ Quân cũng buông vũ khí quỳ xuống đất. đám người Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cúi đầu mà đứng, nhưng Hoàng hậu và Huyền Xán không xuất hiện.

Huyền Nhạc nhanh chóng lệnh cho đại quân xông vào. Hoàng hậu đầu hàng, không ai phản kháng nữa, hậu cung rất nhanh được đại quân tiếp quản. Chu Thiên Giáng đứng bên ngoài cửa cung không nhúc nhích, vẫy tay với Chu Nhất, ra hiệu đội người ngựa lặng lẽ rời khỏi hoảng cung.

Huyền Nhạc đưa đám người nhanh chóng xông đến trước cung Đổng Phi, thấy mũi tên cắm đầy lầu các thì Huyền Nhạc ngã quỵ xuống đất.

- Đứa con bất hiếu Huyền Nhạc, cung nghênh mẫu thân đại nhân!

Trên lầu các trong cung, Đổng Quý Phi thân mình chấn động, bỗng nước mắt tuôn rơi.

Đang lúc Huyền Nhạc chuẩn bị lên lầu nghênh đón mẫu thân Đổng Quý Phi xuống, thì nhìn thấy một vùng ánh lửa phía Đông cung, hoàng cung lập tức hỗn loạn.

- Không xong rồi, đi lấy nước cho Đông cung! Hoàng hậu hỏa thiêu Đông cung!

Theo tiếng quát tháo ồn ào, Huyền Nhạc mới biết Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đốt cung, xem ra bà ta không chịu nhận sự trừng phạt của Thành Võ Hoàng.

Trong hỗn loạn, hai mươi mấy thái giám tay cầm thùng nước vội chạy về phía sau tường. Những người này cũng không phải thái giám thật, họ là cận vệ của Huyền Xán, đang bảo vệ lấy tân hoàng Huyền Xán chạy ra khỏi hậu cung. Chỉ cần qua được bức tường cao này, Huyền Xán sẽ chuẩn bị lánh nạn ở phương Bắc, đi tìm sự nhờ cậy ở chỗ lão quốc cữu Chu Diên Thiên.

- Bệ hạ, vừa rồi thần quan sát thử, chỉ có nơi này không có ai gác.

Một gã thị vệ vừa mới từ bên ngoài quay lại, nói nhỏ với Huyền Xán.

- Mau, mang bổn hoàng ra ngoài, đám người các người chắc chắn sẽ được bổn hoàng trọng thưởng!

Huyền Xán nói run rẩy.

Hai mươi mấy bóng người vượt tường phi thân xuống, trong đó một tên hộ vệ cẩn thận đỡ Huyền Xán. Đang lúc Huyền Xán thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên xung quanh nổi lên ánh lửa bốn phía, một loạt cung thủ bao vậy mọi người.

Huyền Xán đang hoảng sợ muốn khuyên mọi người, dùng số tiền lớn mua mạng sống, thì nhìn thấy đám người đó tách ra, khuôn mặt tươi cười của Chu Thiên Giáng như tên trộm hiện lên trong mắt của Huyền Xán.

Lúc nãy Chu Thiên Giáng không tiến vào hậu cung, hắn cảm thấy tuy Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đầu hàng, nhưng có lẽ thuộc hạ của những người đó sẽ không nhận thua, đặc biệt là người của hai nhà Phùng, Ngạc có lẽ sẽ thừa dịp hỗn loạn mà có mấy người chạy ra được. Vì diệt trừ mầm mống báo thù trong tương lai nên Chu Thiên Giáng và Chu Nhất dẫn theo một đội nhân mã của mình, lặng lẽ mai phục ở bức tường ngoài hậu cung.

Chu đại quan nhân hạ lệnh, điều động toàn bộ binh mã cảnh giới ngoài tường cung này,, chỉ để lại chỗ này không cho người tuần tra. Chu Thiên Giáng vốn định bắt mấy con cá nhỏ, không ngờ lại được con cá lớn Huyền Xán.

- Ha ha, Nhị điện hạ, đêm hôm khuya khoắt, ngài còn ham trèo tường kiểu này ư?

Chu Thiên Giáng nói giễu cợt.

- Chu…Chuđại quan nhân, ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần ngươi thả ta, bổn điện hạ nhất định không quên đại ân của ngươi. Nếu bổn điện hạ có ngày trở mình, chắc chắn sẽ báo đáp ân đức của ngươi.

Trán Huyền Xán toát mồ hôi lạnh. Nếu là quan binh bình thường, gã có thể dùng ít ân ít huệ mà mua chuộc nhưng trước mặt Chu Thiên Giáng thì Huyền Xán biết dùng tiền bạc tuyệt đối không được, đành dùng miệng mềm mỏng cầu xin thương tình.

- Ha ha, ngươi đương nhiên sẽ không quên ta. Nếu tiểu tử ngươi trở mình được thì đoán chừng người đầu tiên các ngươi muốn giết chính là lão tử đây. Huyền Xán, nói thật, lúc trước ngươi và Huyền Minh không nên chĩa mũi nhọn vào lão tử. Đừng tưởng ngươi là Hoàng tử thì ta không làm được gì, trong mắt bổn đại quan nhân, ngay cả cha ngươi cũng không làa gì. Ngươi đã rơi vào tay ta, thì coi như xui xẻo rồi. Chu Thiên Giáng ta không phải là thiện nam tín nữ gì, biết người nào nên thả, người nào không thả.

Chu Thiên Giáng cười chế giễu, xung quanh đều là người mình do Chu Tứ huấn luyện, đối phó với hai mươi thị vệ này tuyệt đối không thành vấn đề.

Huyền Xán biến sắc, bỗng nhiên dữ tợn nhìn Chu Thiên Giáng, dường như muốn dùng ánh mắt để ăn thịt hắn.

- Chu Thiên Giáng, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Nói thế nào ta cũng là con cháu của triều Đại Phong Lý gia, con ruột Thành Võ Hoàng. Cho dù có giao ta cho phụ hoàng, cùng lắm thì đưa bổn điện hạ giam vào lãnh cung. Chỉ cần bản điện hạ không chết, một ngày nào đó sẽ xuống núi làm lại từ đầu. Ngươi cứ chờ đó, bổn điện hạ nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.

Huyền Xán nói hung hãn.

Huyền Xán đã không còn đếm xỉa gì nữa, nhiều cung thủ ngắm bắn như vậy, y biết người của mình căn bản không xông ra ngoài được. Nếu đã vậy thì từ bỏ chống cự rồi đối mặt với sự trừng phạt của phụ hoàng thôi. Nhưng đối với con người Chu Thiên Giáng này thì Huyền Xán đã hận tới tận xương tủy.

- Hừ, vậy được, ta sẽ chờ đến ngày đó. Huyền Xán, các người đầu hàng hay là để bổn đại nhân hạ lệnh bắn chết!

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.

Huyền Xán quay đầu lại thoáng nhìn, bất đắc dĩ nói:

- Tất cả buông binh khí xuống, bổn điện hạ nhận thua.

Bọn thì vệ nghe xong, ai nấy đều không cam tâm mà hạ binh khí. Nếu chủ tử đã lên tiếng, họ động thủ đi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao đối với họ mà nói, bảo vệ chủ tử là ứng với chức trách, cũng không phải là tội gì lớn.

Chu Nhất dẫn đầu xông đến, dẫn theo một đội người trói toàn bộ đám người Huyền Xán lại. Huyền Xán và hai mươi mấy tên thị vệ bị trói cột vào bên tường, Chu Nhất ra hiệu, tất cả mọi người lui xuống.

Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm đi đến trước mặt Huyền Xán:

- Nhị điện hạ, không biết ngài còn gì muốn nói không?

- Hừ! Chu Thiên Giáng, ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo. Phụ hoàng ta rất đa nghi, ngươi còn trẻ như vậy đã nắm quyền cao, sớm muộn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.

Huyền Xán cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, đến lúc này, ngược lại y đã bình tĩnh lại.

- Ha ha, vậy đa tạ Nhị điện hạ đã nhắc nhở, quả thực cha ngươi vẫn rất hoài nghi ta. Có lẽ ngày nào đó lão tử đây cao hứng sẽ một cước đạp ngôi vị Hoàng đế của Lý gia ngươi xuống.

Chu Thiên Giáng nói chẳng cần quan tâm, căn bản chẳng sợ mọi người bên cạnh mình đem lời truyền đi.

Huyền Xán kinh ngạc, trong lòng nhất thời cảm thấy vui vẻ. Đến lúc đó y nói lại những lời này với phụ hoàng, bên cạnh y cũng có nhiều người chính tai nghe được như vậy, tiểu tử Chu Thiên Giáng này quả thực là tự mình tìm đến cái chết.

- Chu Thiên Giáng, ngươi hãy đợi đấy.

Huyền Xán nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu đại quan nhân thẳng lưng, xoay người đi ra:

- Người đâu, đưa Huyền Xán điện hạ lên đường.

Chu Thiên Giáng nói xong, Chu Nhất vung tay lên, chỉ nghe tiếng vút vút vút - một trận mưa tên trút xuống, góc cạnh tường khi nãy bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

- Chu…Thiên…Giáng…ngươi…thật độc ác!

Người Huyễn Xán trúng bảy tám mũi tên, mắt trừng tức giận nhìn Chu Thiên Giáng, đến lúc chết cũng không nhắm mắt.

Chu Nhất đi về phía trước, tự mình kiểm tra lại một lần, đối với những kẻ chưa chết thì Chu Nhất không nói lời nào bổ thẳng một nhát đao.

Chu Thiên Giáng chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn, hắn căn bản không có ý định buông tha cho Huyền Xán. Nếu là đối thủ, chết rồi thì khiến hắn yên tâm hơn là sống.

- Đại nhân, thi thể xử lý thế nào ạ?

Chu Nhất tiến đến lặng lẽ hỏi.

- Nhân lúc bên trong thành đại loạn, tìm nhà dân, đốt!

Chu Thiên Giáng nói qua loa.

Thân phận của Huyền Xán đặc biệt, cứ cho việc gã mất tích trở nên bí ẩn đi, Chu Thiên Giáng cũng không muốn để Thành Võ Hoàng biết là chính hắn đã giết con của ông ta. Tuy rằng Chu Thiên Giáng có thể tìm ra rất nhiều cớ này nọ, nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối vẫn sẽ ngờ vực chuyện này trong lòng. Từ hai mật chỉ của Thành Võ Hoàng có thể nhìn ra, trong lòng Thành Võ Hoàng cũng không muốn giết con.

Sắp xếp xong tất cả nhưng Chu Thiên Giáng chưa trở lại hoàng cung mà trực tiếp cưỡi ngựa chạy về phía phủ tướng quân. Phủ đệ của hắn đã bị Huyền Minh trong cơn giận dữ đập phá không còn hình dạng, Chu Thiên Giáng chỉ có thể tạm thời trở về phủ tướng quân để nghỉ ngơi một đêm.

Mãi đến khi bình minh, hậu cung mới xem như lắng xuống. Tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải của hoàng cung và một đám lão thái giám trung thành với Thành Võ Hoàng được phóng thích. Tên này khóc lóc như vừa chết đi sống lại, không ngừng dập đầu cảm tạ hoàng ân. Ngụy Chính Hải và đám thái giám lại tiếp quản việc thường ngày của hoàng cung.

Trong một đêm, quần thần trong đại lao lại được nhìn thấy mặt trời, những bề tôi vốn càn quấy thì từng người một bị nhốt vào nhà lao. Việc tiếp quản hoàng cung vô cùng thuận lợi, cơ bản không gặp sự chống cự nào. Việc duy nhất khiến Huyền Nhạc đau đầu, chính là sự mất tích của Hoàng hậu và Huyền Xán. Tất cả mọi người gồm cả Tĩnh Vương, cả đêm cũng không nghỉ ngơi, Tĩnh Vương một mình xuất binh mã, tìm kiếm tung tích của Huyền Xán ở các nơi hẻo lánh phía sau cung.

Trời sáng dần, mấy trận lẻ tẻ trong thành lẻ tẻ cũng dần dần chấm dứt. Huyền Nhạc ban bố thông cáo chiêu an, cũng phái người áp giải Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân đi một vòng trong thành. Huyền Nhạc làm như vậy là muốn nói cho những binh mã còn đang chống cự biết, Hoàng hậu và gia tộc Phùng, Ngạc cũng đã đầu hàng, các ngươi chống cự nữa cũng vô ích.

Chu Thiên Giáng ngủ thằng đến giữa trưa mới bị Quách Dĩnh và Ngọc Nhi gọi dậy. Những người khác đều bận rộn túi bụi, đêm nay chỉ có hắn được ngủ no say.

- Tên khốn, bà nội muội bận rộn cả một đêm cũng chưa được ngủ. Huynh thì được ngủ giống như con heo to xác.

Quách Dĩnh bíu môi nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng vươn vai, ngủ trong binh doanh nhiều ngày như vậy, quả thật không được nằm trên giường thoải mái.

- Bên ngoài thế nào rồi, có tin tức gì chưa?

Chu Thiên Giáng nằm nghiêng người trên giường, mắt nhìn hai ý trung nhân.

- Lão thần trong ngục đều được thả rồi. Huyền Nhạc đã để Sở Vân đại nhân tiếp quản đại doanh Kinh Giao. Vừa rồi phụ vương và Quách lão phu nhân phái người đến thông báo với huynh, lệnh cho huynh lập tức đến hoàng cung, nói là quần thần cần bàn bạc đại sự.

Ngọc Nhi nhìn Chu Thiên Giáng, nói nhỏ.

Đã lâu không được thấy Chu Thiên Giáng, trong lòng Ngọc Nhi vừa vui mừng vừa có chút ngại ngùng. Tối qua gặp lại nhau rất vội vàng, ba người cũng chưa được trò chuyện. Giờ đã không còn người ngoài, Ngọc Nhi ngược lại ngượng ngùng nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng nghiêng người ngồi ở mép giường, giơ tay ôm Ngọc Nhi và Quách Dĩnh vào lòng. Hai cô gái ngẩn ra, hơi kháng cự một chút, rồi thuận theo dựa vào ngực của Chu Thiên Giáng.

- Các bảo bối, qua mấy tháng nữa, hoặc một năm, ta sẽ dẫn các nàng cao chạy xa bay. Đến lúc đó, thiên hạ không ai đè ép chúng ta nữa.

Chu Thiên Giáng nói xong, hôn lên gương mặt Ngọc Nhi và Quách Dĩnh một chút.

- Huynh chết đi, bên ngoài còn có người chờ đấy.

Ngọc Nhi xấu hổ đánh Chu Thiên Giáng một cái, vội vàng rời khỏi người hắn.

- Thiên Giáng, Hoàng thượng thật sự đang đề phòng huynh sao?

Quách Dĩnh hỏi nhỏ.

- Rất bình thường, cho dù ta là Thành Võ Hoàng thì cũng sẽ đề phòng như vậy. Tiểu tử Huyền Nhạc có chút đầu óc, y để Sở Vân tiếp quản đại doanh Kinh Giao đầu hàng, mà không hợp hai binh mã làm một, cũng coi như để giữ lại tay sau. Thôi, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, muốn làm gì thì làm đi.

Chu Thiên Giáng nói xong liền xuống giường.

Quách Dĩnh và Ngọc Nhi nhanh chóng phục vụ Chu Thiên Giáng thay quan phục, như là vợ nhỏ mới nhập môn, chỉnh đi chỉnh lại y phục.

Chu Thiên Giáng rửa mặt qua loa một chút rồi đi đến tiền viện. Trước nội viện người đã đứng đầy, Chu Thiên Giáng liếc nhìn lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

- Hồng lão bá, Hồng muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Chu Thiên Giáng cười rồi đi đến.

- Ân nhân, chúng ta ngày nào cũng cầu nguyện cho ngài bình an vô sự.

Hồng Bách Siêu kích động nhìn Chu Thiên Giáng.

- Huynh!

Hồng Tiểu Thanh kêu lên một tiếng nhút nhát.

- Tiểu muội, trong kinh thành không ai ức hiếp muội chứ? Ai dám bắt nạt muội cứ nói cho huynh biết, xem ta đánh hắn không.

Chu Thiên Giáng nói sang sảng với nghĩa muội.

Quách Dĩnh cười rồi đi đến:

- Ai dám bắt nạt Tiểu Thanh tỷ, ta cùng Ngọc Cách Cách sẽ không tha cho y.

Chu Thiên Giáng giương mắt nhìn một chút mọi người trong viện, không ít lão nhân là người trong phủ hắn. Mọi người ai nấy đều nước mắt lưng tròng, mấy ngày hôm nay chắc bọn họ vô cùng lo lắng.

Chu Thiên Giáng chào hỏi mọi người rồi đi ra khỏi phủ tướng quân. Bên ngoài cửa chính, người tấp nập, chẳng những có đám huynhh đệ Đại Ngưu, Hạ Thanh mà cả dân chúng cũng đến thăm. Mấy người Đại Ngưu không có cách nào vào phủ, vì còn phải ở bên ngoài duy trì trật tự, bằng không cửa chính của phủ tướng quân sớm đã bị dân chúng đạp đổ rồi.

- Chu đại nhân…lão nô thỉnh an ngài!

Một tiếng nói sắc bén truyền đến. Ngụy Chính Hải vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Thiên Giáng. Ông ta phụng mệnh đến mời Chu Thiên Giáng vào cung, nhưng quan trọng hơn, đó là Ngụy Chính Hải muốn đến tạ ơn. Nếu không có Chu Thiên Giáng phá thành thì cũng không có Ngụy Chính Hải ngày hôm nay.

- Ha ha, Ngụy công công, ta còn tưởng ngươi bị lão nương Hoàng hậu kia giết rồi chứ. Không ngờ mạng ngươi khá lớn đấy, vẫn còn sống.

- Chu đại nhân, lão nô cũng là nhờ phúc của ngài, có thể lại được nhìn thấy mặt trời. Ngày xưa lão nô có nhiều chuyện thất lễ, mong đại nhân bỏ qua cho, lão nô xin được lễ tạ lỗi với ngài.

Ngụy Chính Hải nói xong, nghiêm túc quỳ xuống trước Chu Thiên Giáng.

- Ha ha. Được rồi, ta không nhận nổi đâu. Ngụy công công, dưới áp lực của Hoàng hậu mà ngươi không làm phản chứng tỏ ngươi còn chút lương tâm. Đi thôi, vào cung nào.

Chu Thiên Giáng nói xong, kéo Ngụy Chính Hải đứng dậy.

Chu Thiên Giáng đi đường, đám dân chúng không ngừng hoan hô ở hai bên, nhưngkhông giống với tình huống lần trước, khi đó Chu đại quan nhân vẫn chưa có danh tiếng gì. Lần này, thanh danh của Chu đại quan nhân đã đạt đến một độ cao mới.

Đám dân chúng vẫn theo đến phía ngoài cửa cung, Chu Thiên Giáng nhìn cửa cung không khỏi ngẩn ra. Hắn không ngờ Huyền Nhạc đưa văn võ bá quan đều đứng ở bên ngoài cửa cung nghênh đón hắn. Trong đó chắng những có Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân, còn có cả lão thần như Vương Bính Khôn.

Kiểu nghi thức đúng là quá long trọng rồi, Chu Thiên Giáng nhanh chóng xuống ngựa. Trước mặt các vị lão thần, Chu Thiên Giáng cũng không thể kiêu căng, vô lễ được.

Bên ngoài cửa cung, Huyền Nhạc cũng không mặc quan bào mà mặcbộ y phục màu xanh đứng đầu trăm quan. Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên trong tay đứng ở vị trí nửa bước bên trái. Quách lão phu nhân và Thái phó Vương Bính Khôn đứng ở bên phải Huyền Nhạc. Lý Hồng Sở Vân và lục bộ đại thần cũng đứng vị trí ngang bằng. Bên trong quần thần của lục bộ chỉ có thiếu Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Trong lục bộ đại thần, Mã Đinh Thiên là trọng thần duy nhất ủng hộ Hoàng hậu. Đương nhiên không thể đứng ngang hàng được nữa.

Cách chào đón như vậy có thể nói cực kỳ long trọng. Ngoại trừ Thiên tử đương triều Thành Võ Hoàng không có ở đây ra, công thần già trẻ đều đứng ở ngoài cửa cung. Không ít lão thần mắt ngấn lệ vui mừng, Chu Thiên Giáng chẳng khác gì chi ân làm sống lại họ.

Chu Thiên Giáng đi về phía trước, Huyền Nhạc lấy thân phận của Giám Quốc Đại Thần, một lần nữa thay mặt cho các quan lại trong triều. Trong các quan lại, lần bình định kinh thành này, việc nhân nghĩa không nhường ai của Chu Thiên Giáng trở thành công đầu. Nếu như nói lần trước Chu Thiên Giáng đánh bại Chu Diên Thiên cứu vãn triều Đại Phong thì thắng lợi lần này của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì đã cứu được cả nhà những công thần này. Lần chiến thắng trước Lão Thái hậu còn khỏe mạnh, cho nên người lo lắng chỉ có Thành Võ Hoàng mà không phải là những công thần này, cho dù Chu Diên Thiên đại thắng thì Lão Thái Hậu vẫn trọng dụng những thần tử đó như trước. Nhưng lần này lại khác, Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đã nhốt bọn họ vào thiên lao, chỉ cần Chu Thiên Giáng thua trận thì Phùng Uyển Thu nhất định sẽ giết hết, vậy nên mới nói Chu Thiên Giáng chắng khác gì ơn nặng như núi với chúng quan lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.