Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đã đi xa, Kỷ Quân Nhã thấy tầm mắt Mạnh Hoài Dật vẫn nhìn chằm chằm về phía Kỷ Thần Hi rời đi, tựa như hoài niệm không buông, trong lòng cảm thấy khụt hẫng.
Đôi mắt đẹp híp lại, đáy mắt xẹt qua tia đố kỵ, nhưng rất nhanh ẩn đi như có như không.
Cô ta nhìn lại người đàn ông bên người, nhíu mày, lo lắng nói: “Nếu không phải hôm nay gặp nhau ở chỗ này, em còn không biết Thần Hi đã ra tù đâu! Chẳng qua là những năm này cô ở trong tù, thế nào lại quen Nhị thiếu Trình gia? Nghe nói không ít người có tiền đều thích phụ nữ dáng dấp đẹp tâm tư đơn thuần, em thật lo lắng cô lại lầm đường lạc lối.”
Lời này, cô ta ngoài mặt thay Kỷ Thần Hi suy nghĩ, trên thực tế đang ám chỉ cô lấy thủ đoạn bất chính câu dẫn Trình Tuấn Vũ.
Quả nhiên, Mạnh Hoài Dật nghe xong lời cô, chân mày không khỏi chặt mấy phần.
Anh ta đứng tại chỗ trầm ngâm chốc lát, sau cất bước đi tới bàn ăn bên kia.
Kỷ Quân Nhã thấy vậy, vội vàng đưa tay ngăn lại: “Anh Hoài Dật, anh làm gì?”
Mạnh Hoài Dật mím môi, giọng hận không thể rèn sắt thành thép: “Thần Hi mới lấy được tự do lần nữa, thế nào có thể đắm mình trong trụy lạc như vậy, lại cùng đàn ông khác...”
Hai chữ 'Lêu lổng' đã đến mép, anh ta vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.
Năm năm trước, Kỷ Thần Hi phản bội tình yêu hai người bọn họ, không biết bị người đàn ông nào làm lớn bụng, ở trong tù đón nhận thời gian dài giáo dục cùng cải tạo như vậy, chẳng lẽ cô còn không rút ra bài học, cải tà quy chính?
Kỷ Quân Nhã tỉnh bơ thu biểu tình trên mặt anh ta vào đáy mắt, cô nhìn lại, từng câu từng chữ của anh đều đang quan tâm Kỷ Thần Hi.
Cô dùng suốt năm năm, mới xóa đi bóng dáng Kỷ Thần Hi từ trong lòng Mạnh Hoài Dật ra ngoài.
Nhưng, tối nay Kỷ Thần Hi vừa mới vừa hiện thân, hồn Mạnh Hoài Dật bị câu đi hơn nửa rồi.
Hừ!
Bất quá là một người tàn hoa bại liễu ngồi tù, cô làm sao có năng lực dao động tâm tư vị hôn phu của mình?
Từ ý nghĩ này, cô trấn an vỗ mu bàn tay anh: “Anh đừng giận, em tin tưởng Thần Hi không phải loại phụ nữ tùy tùy tiện tiện, có lẽ cô ta có nỗi khổ, em đi khuyên cô ta.”
Mạnh Hoài Dật chần chờ mím môi, ánh mắt lo âu: “Nhưng ban đầu cô bêu xấu em như vậy, lời của em sao cô sẽ nghe?”
Anh nghe nói trước khi Kỷ Thần Hi ngồi tù từng ở tòa án cắn ngược lại nói đụng chết người là Kỷ Quân Nhã, nói mình vô tội, là Kỷ Quân Nhã cố ý hãm hại cô.
Nhưng khi xảy ra tai nạn xe, cảnh sát chạy tới hiện trường thấy là Kỷ Thần Hi cùng Kỷ Quân Nhã cũng hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Thần Hi té xỉu ở trên tay lái, trên túi hơi an toàn còn dính máu cô, mà Kỷ Quân Nhã thì ngồi ghế cạnh tài xế.
Chiếc xe này sau khi đụng bị thương người, lái về phía trước mấy trăm mét, dưới tình huống hốt hoảng lại đụng phải hàng rào ven đường, dẫn đến hai người trong xe cũng bị thương nhẹ.
Tình huống liếc qua thấy ngay, không nghi ngờ chút nào Kỷ Thần Hi chính là người gây tai nạn bỏ trốn, hết lần này tới lần khác cô chết không nhận sai, còn muốn đẩy trách nhiệm cho chị mình.
Bởi vì chuyện này, Mạnh Hoài Dật đối với cô cũng rất thất vọng.
Nghe vậy, Kỷ Quân Nhã cắn môi dưới, bất đắc dĩ than: “Coi như cô ta không nghe, em cũng phải nói. Chuyện năm năm trước đều do em không tốt, nếu em lái xe cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe, cô ra cũng sẽ không vào ngục, càng sẽ không biến thành bộ dạng bây giờ!”