Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm đó bởi vì tai nạn xe cộ, cô khó hiểu thay Kỷ Quân Nhã chịu tội, hiện nay nhìn bọn họ thành đôi, đáy lòng cô một chút niệm tưởng cuối cùng đối với Mạnh Hoài Dật cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Còn trẻ dốt nát, có lẽ mắt cô bị mù mới có thể mê luyến tới loại đàn ông không có đầu óc đó!
Nếu lấy được tự do lần nữa, những gì bọn họ nợ cô, cô sẽ từng chút từng chút đòi lại!
Quay xe, quay đầu, xe thể thao màu đen vững vàng xuyên qua màn đêm, động tác làm liền một mạch.
Thấy mặt cô không đổi sắc, đôi mắt Dung Mặc Sâm tối thầm, có cái gì ưu tư đang trôi lơ lửng, nhưng rất nhanh lại che giấu không thấy.
Mắt Kỷ Thần Hi nhìn thẳng đường xá phía trước, cố gắng khắc chế mình, không nên chuyển ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Không có biện pháp, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, trong đầu cô tự động tái hiện hình ảnh bọn họ hôn.
Ngược lại vẻ mặt người đàn ông ổn định như thường, thật giống như đã sớm không nhớ chuyện bọn họ cưỡng hôn lẫn nhau.
Nhìn dáng dấp, cảm giác chỉ có một mình cô không được tự nhiên.
Kỷ Thần Hi cố gắng lấy lại tỉnh táo, sự chú ý đều tập trung vào lái xe.
Dọc đường hai người không nói chuyện, bầu không khí trong xe yên tĩnh.
Ngay lúc xe gần đến cửa chính bệnh viện, một con mèo hoang không biết từ nơi nào nhảy ra ven đường.
Kỷ Thần Hi dọa sợ không nhẹ, vội vàng quay tay lái, xe nhất thời mất khống chế, phóng hình S tới ven đường.
Bánh xe kịch liệt va chạm qua mặt đất, tiếng thắng xe bén nhọn, xe dừng lại ở ven đường, đầu xe cách đèn đường bên cạnh không tới mười centimét!
Kỷ Thần Hi dọa sợ không nhẹ, tay cầm tay lái khớp xương trắng bệch, ngay cả ngực cũng đang không ngừng phập phồng.
Lông mi run rẩy, cô sửng sốt hai ba giây, vội vàng quay đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh: “Dung tiên sinh, anh thế nào? Không bị thương chứ?”
Dung Mặc Sâm ghé mắt trước vẻ mặt khẩn trương lo lắng của cô, đôi mắt hàn lạnh, âm thanh trầm thấp mát lạnh mang mấy phần mỉa mai: “Tài lái xe như vậy, cô cũng dám lái xe?”
Kỷ Thần Hi cắn cắn môi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy một con mèo hoang...”
Vì né tránh một con mèo hoang, thiếu chút nữa làm bị thương hai người, loại chuyện này không giống như người gây tai nạn bỏ trốn biết làm.
Chẳng lẽ cuộc sống bốn năm lao ngục làm cho cô cải tà quy chính?
Nhưng, cũng không loại bỏ một khả năng khác, cô cố ý diễn xuất trước mặt anh.
Dung Mặc Sâm thờ ơ, giọng thật thấp mang vẻ coi thường không che giấu chút nào: “Chỉ là một con mèo hoang, đụng chết thì đã có sao?”
Kỷ Thần Hi nhìn biểu tình anh lơ đễnh, nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Sinh mạng trước mặt, chúng sinh ngang hàng.”
“Thế nào? Kỷ tiểu thư là đang giảng lý lẽ?”
Giọng người đàn ông chìm ba phần, không khí trong buồng xe nhất thời tản mát ra sự nguy hiểm.
“Không dám.” Kỷ Thần Hi vô tình lại tranh biện theo anh, giơ tay lên tháo giây đai an toàn, biểu hiện trên mặt ôn hòa đúng mực: “Dung tiên sinh, đã đến bệnh viện, cám ơn anh cho quá giang, gặp lại sau.”
Nói xong, cô không nhìn người đàn ông, đẩy cửa xe ra bước xuống xe.
Dung Mặc Sâm ngồi ghế cạnh tài xế không nhúc nhích, nhìn cô đi xa, cho đến khi bóng cô hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, anh mới nhấc môi lên, phát ra một tiếng giễu cợt không nhẹ không nặng: “A!”