Thiên Giới Bảo Bảo: Không Chọc Nổi Daddy Tổng Tài

Chương 23: Chương 23: May mắn dáng dấp cô như vậy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mắt Kỷ Thần Hi thấy dao gọt trái cây thẳng tắp cắt tới trên mặt mình, không né tránh kịp nữa, chỉ có theo bản năng, giơ tay lên ngăn ở trước mặt.

Nhưng, đau đớn dự trù cũng không tấn công tới, cô chỉ cảm thấy ngang hông mình căng thẳng, thân thể bị ôm vào lồng ngực ấm áp rắn chắc.

Một giây kế tiếp, bên tai truyền tới tiếng tên cướp kêu gào đau đớn.

Kỷ Thần Hi ngẩng đầu, thấy độ cong cằm người đàn ông căng thẳng cùng với môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Là Dung Mặc Sâm.

Là anh cứu cô.

Gương mặt người đàn ông tuấn tú thần sắc lẫm nhiên, mắt lạnh sắc bén, đi qua người nằm trên đất, trầm giọng nói: “Lúc nào trị an Hoa thành trở nên kém như vậy?”

Anh mới vừa xuất thủ động tác vừa nhanh vừa độc, tên cướp căn bản không kịp làm ra phản ứng gì đã bị đánh ngã trên đất.

Lúc này, bị khí thế người đàn ông chấn động, tên cướp lồm cồm bò dậy, khấp khểnh chạy ra khỏi ngõ hẻm.

Kỷ Thần Hi nhìn anh, trong đầu căng thẳng rốt cuộc thở phào, cảm kích nói: “Dung tiên sinh, cám ơn anh cứu tôi.”

Ánh mắt Dung Mặc Sâm liếc qua lễ phục trễ vai trên người cô, mặt không chút thay đổi nói: “Buổi tối mặc như vậy rêu rao khắp thành phố, không bị cướp để mắt tới mới là lạ. Cũng may dáng dấp cô như vậy, nếu không thì không phải đơn giản chỉ cướp túi xách.”

Được rồi, nghe xong lời người đàn ông, lòng cảm kích của Kỷ Thần Hi nhất thời không còn gì.

Cô đẩy tay anh đang ôm ngang hông mình ra, từ trong ngực anh lui ra ngoài: “Dung...”

Nhưng mà, cô còn chưa kịp phản bác lời anh, liếc mắt thấy áo sơ mi chỗ cánh tay người đàn ông mới vừa rồi ôm cô bị rách, trên da thịt lộ ra ngoài có một vết thương dài năm sáu centimet.

Dù ánh sáng trong ngõ hẻm ảm đạm, ở xung quanh vết thương, Kỷ Thần Hi nhìn thấy rõ máu tươi từ vết thương tràn ra.

Ánh mắt cô căng thẳng, bật thốt lên: “Anh chảy máu!”

Dung Mặc Sâm nhìn vết thương trên cánh tay, lơ đễnh: “Không sao.”

Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc đi qua bên người Kỷ Thần Hi, lại bị cô kéo lại.

Cau mày nhìn người đàn ông, cô nghiêm mặt nói: “Cánh tay anh phải xử lý kịp thời, nếu không rất dễ nhiễm trùng!”

Dung Mặc Sâm nhìn chằm chằm cô mấy giây, giữa hai lông mày cô hiện lên mấy phần lo lắng, lời cự tuyệt đến mép, quỷ thần xui khiến anh lại sửa lại: “Được, vậy cô xử lý đi.”

Kỷ Thần Hi không ngờ anh sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, ngớ ngẩn, mới nói: “Trong nhà tôi có hòm thuốc, phải làm phiền anh cùng tôi trở về một chuyến.”

Tay Dung Mặc Sâm không bị thương để vào trong túi quần quần tây màu đậm, nhàn nhạt nói: “Dẫn đường.”

Kỷ Thần Hi tìm được công việc sau khi ra tù, đúng lúc ở chỗ này cho thuê nhà một phòng ngủ một phòng khách.

Đây là khu nhà cũ, không có điều kiện không có an ninh, ưu thế lớn nhất là cô đi làm ở bệnh viện nhi đồng rất gần, hơn nữa tiền thuê lại khá rẻ.

Dung Mặc Sâm đi theo cô đến chỗ ở của cô, đi ngang qua cầu thang hành lang, ngửi thấy mùi khó chịu tản ra từ trong thùng rác bên cạnh, chân mày vặn chặt.

Anh bị ma quỷ sui khiến, mới chịu đáp ứng tới nơi rách nát này.

Lên lầu, Kỷ Thần Hi cầm chìa khóa mở cửa, sờ lên vách cửa tường một cái, đèn điện sáng lên.

“Dung tiên sinh, mời vào.”

Dung Mặc Sâm ngước mắt nhìn lướt qua phòng khách đơn sơ phía sau cô, vừa nhấc chân dài, bước vào.

Vì vậy, vốn không gian cũng không lớn, bởi vì anh tiến vào nhất thời chật hẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.