Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giọng đàn ông trầm thấp, ba phần đùa cợt, bảy phần lạnh lùng, không che giấu bất mãn đối vớihai người, còn có mấy phần khắc nghiệt.
Kỷ Thần Hi ngẩn ra, theo tiếng nói phía cửa phòng bệnh nhìn sang, từ góc độ này của cô có thể thấy gò má Dung Mặc Sâm góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thật, mi mắt sâu sắc, đường cong cằm cứng rắn lạnh lùng không hợp tình người.
“Tiên sinh, xin lỗi, tôi sẽ nhanh làm Tiểu Dịch hạ nhiệt.”
Cô cắn cắn môi, cảm giác tầm mắt đàn ông tồn tại cực mạnh đi vào phòng bệnh.
Mới vừa rồi phát sinh chuyện như vậy, lấy tính cách Dung Mặc Sâm trong mắt không chứa hạt cát, ngay cả cửa phòng bệnh cũng không để cho cô vào, hơn nữa để cho bệnh viện lập tức thay đổi y tá cho con trai mới đúng.
Nhưng, anh cũng không biết trong lòng mình vặn vẹo cái gì, vén mí mắt lên nhìn cô, tầm mắt ở trên miếng dán hoạt hình trên mặt cô dừng hai giây, bỗng nhiên lại đổi chủ ý.
Thà để cho cô ngấm ngầm giở trò quỷ, ngược lại không bằng để ngay dưới mắt.
Đôi mắt thoáng qua ớn lạnh, môi nâng lên một độ cong: “Dù gì cũng là y tá, y đức cũng là tư chất cơ bản nhất.”
Sắc mặt anh trong trẻo lạnh lùng, giọng cũng lạnh nhạt nghe không ra bất kỳ nhiệt độ nào.
Kỷ Thần Hi đối diện với ánh mắt người đàn ông sâu không thấy đáy, biết anh hẳn nghe được người đàn bà trung niên kia chửi mắng, có chỗ hiểu lầm.đối với mình
Cô hít sâu một hơi, sống lưng thẳng tắp: “Tiên sinh, người khác áp đặt tội danh lên trên người tôi, tôi sẽ không nhận, nhưng tôi có thể bảo đảm, bất kỳ chuyện tôi đã làm cũng không phụ lòng trời đất chứng giám, không hổ thẹn với đồng phục mình đang mặc, xin ngài yên tâm.”
Yên tâm?
Một người phụ nữ từng có tiền án ngồi tù, thế nào có thể kêu người yên tâm được?
Đôi mắt Dung Mặc Sâm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm cô, thái độ không rõ: “Có thể nói người khác yên tâm không phải nhìn bản lĩnh của cô thôi, hy vọng cô có năng lực thật, mà không phải ngoài miệng khoe tài.”
Kỷ Thần Hi nhìn gương mặt người đàn ông không phân biệt vui hay giận, rủ mí mắt xuống: “Được, tôi sẽ sớm hạ sốt cho con trai của ngài.”
Nói xong, cô đi đến trước giường bệnh, lần nữa cầm lên khăn lông hạ sốt cho đứa bé.
Mặc dù không nhìn người đàn ông nữa, nhưng cô rõ ràng cảm giác được tầm mắt anh tìm tòi nghiên cứu trên người mình.
Kỷ Thần Hi biết nói ra loại chuyện này, người thân bệnh nhân đối với mình sinh ra hoài nghi cũng là thường tình, coi như ngoài miệng không nói, lòng khẳng định cũng sẽ không hài lòng.
Chẳng qua cô tin tưởng lâu ngày thấy nhân tâm, chưa từng làm chính là không có làm, thái độ làm việc cùng năng lực chuyên nghiệp người thân bệnh nhân luôn có thể nhìn thấy.
Ước chừng chăm chú nhìn cô gần nửa phút, Dung Mặc Sâm rốt cuộc thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thản nhiên ngồi trên ghế sa lon bên cạnh.
Không còn tầm mắt người đàn ông nhìn mình chăm chú, Kỷ Thần Hi cảm thấy cảm giác áp bách quanh thân như có như không biến mất.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, những bệnh nhân có tiền thật không dễ phục vụ!
Có lẽ tiêm hạ sốt có tác dụng, nửa giờ sau, chờ lúc Kỷ Thần Hi đo nhiệt độ cơ thể cho tiểu bảo bảo, nhiệt độ đã khôi phục bình thường.
“Tiên sinh, con trai của ngài hạ sốt.”
Dung Mặc Sâm nhìn đồng hồ trên cổ tay, tối nay thật giống như còn có một tiệc rượu buôn bán phải đi lộ mặt, bây giờ thời gian vẫn còn kịp.
“Hạ thế nào còn chưa tỉnh?”
“Trẻ nít bị bệnh lên cơn sốt sức đề kháng cũng trở nên kém, đây là ngủ.”
“Vậy có thể xuất viện hay không?”
“Để an toàn, tốt nhất ở lại viện quan sát một đêm.” Kỷ Thần Hi nói đến chỗ này, suy nghĩ, lại bổ sung: “Ngài yên tâm, bệnh viện chúng tôi hai mươi bốn giờ có bác sĩ y tá trực, còn có hộ lý chuyên nghiệp trông chừng.”