Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiệc rượu?
Vẻ mặt Kỷ Thần Hi không khỏi suy nghĩ, Kỷ gia ở Hoa Thành cũng coi là có mặt mũi, ngộ nhỡ đến trường hợp như vậy đụng phải người quen thật không tốt lắm.
Nhưng, từ lúc cô ra tù, Trình Tuấn Vũ giúp cô không ít việc, nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy cô cũng cự tuyệt, cũng không hợp tình hợp lý.
Trình Tuấn Vũ chờ giây lát, thấy cô không có trả lời, lại nói: “Nếu em cảm thấy khó, coi như anh không nói.”
Kỷ Thần Hi nhẹ khẽ cắn cắn môi: “Không phải, chẳng qua em đang suy nghĩ hình như em không có lễ phụcđể tham gia tiệc rượu.”
Trình Tuấn Vũ mỉm cười trả lời: “Cái này em không cần lo lắng, chuyện lễ phục anh sẽ xử lý.”
Tám giờ tối, nhà hàng quốc tế xa hoa nhất Hoa Thành.
Xe dừng trước cửa sảnh, tất cả đều là xe sang xe thể thao, tiệc rượu hợp tác tối nay dường như một nửa thành phần quyền quý Hoa Thành đến.
Dù sao, có tin tức Dung Mặc Sâm hiện đang là tổng giám đốc Dung thị cũng sẽ ló mặt, phàm là nhận được thư mời, không một ai không đưa theo người thân họ hàng tham dự tiệc rượu.
Chỉ cần là phụ nữ chưa lập gia đình, quan hệ họ hàng, vô luận là con gái hay cháu gái, tất cả cũng đưa đến hiện trường.
Dĩ nhiên, có dụng ý khác, mọi người đều hướng tới Dung Mặc Sâm.
Mặc dù, Dung Mặc Sâm có con trai bốn năm tuổi, nhưng đến nay vẫn còn độc thân, nếu như có thể được xem trọng, đây tuyệt đối là một đường gà chó lên trời.
Cho nên, người đàn ông vừa xuất hiện, bị mấy lão tổng lấy cớ hợp tác buôn bán vây quanh.
Đề tài đi vòng qua cuối cùng chính nhà có con gái năm nay hai tám, con gái trong khuê phòng, xinh đẹp như hoa, hy vọng anh có thể sớm thay con trai tìm mẹ.
Những lão tổng này cùng cha anh và Dung gia ít nhiều gì cũng có giao tình, Dung Mặc Sâm chú ý đến mắt mũi bọn họ, không trực tiếp trở mặt.
Chẳng qua anh lẳng lặng nghe, cũng không trả lời.
Bờ môi có ý cười nhạt như có như không, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm ly cao cổ, tùy ý lắc lư hai cái.
Chất lỏng màu hổ phách trong ly dưới ánh đèn chiếu rọi, dao động trong suốt.
Cách đó không xa, Kỷ Quân Nhã nhìn bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, giơ tay lên đẩy Mạnh Hoài Dật bên cạnh, thúc giục: “Anh nhanh đi qua chào hỏi làm quen đi! Em nghe nói gần đây Dung thị đang tuyển cố vấn pháp luật, lấy trình độ học vấn cùng bối cảnh của anh nhất định có thể đảm nhiệm!”
Mạnh Hoài Dật nhìn mặt cô ta trang điểm tinh xảo, chân mày không khỏi cau lại: “Dung thị đã ném cành ô liu với Giang Hàn, coi như anh liếm mặt tự đề cử mình cũng chưa chắc lọt mắt người ta.”
Giang Hàn là ai?
Luật sư kim bài xếp thứ nhất Hoa Thành, đừng nói công trạng anh ta hơn người, chưa từng bại, chỉ bằng vào anh ta cùng Dung Mặc Sâm là anh em chung một phe, mình khẳng định không có cửa.
Trong giới này tuy nói địa vị Mạnh gia thấp hơn bọn họ một đoạn, nhưng Mạnh Hoài Dật không muốn hao tổn tôn nghiêm đàn ông.
“Vậy cũng phải thử!” Kỷ Quân Nhã lại đẩy anh ta, hoàn toàn thay anh ta suy nghĩ: “Có thể có quan hệ với Dung gia, anh có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng! Anh Hoài Dật, vì tiền đồ huy hoàng, thử đi!”
Từ năm năm trước Kỷ Thần Hi ra gây tai nạn bỏ trốn, Kỷ gia càng ngày càng chán nản, mắt thấy không trông cậy nổi, cô ta phải sớm vì hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Mạnh Hoài Dật trẻ tuổi trong đồng lứa, coi như là thanh niên có lòng cầu tiến, gia thế không tệ, dáng dấp cũng đẹp trai.