Ads
Mộc Ngân vừa nghe thánh
chỉ tới, lập tức dẫn toàn gia đứng dậy, phân phó hạ nhân đem cái bàn dọn dẹp
xuống, lại lệnh quản sự đi đem công công mời vào.
"Mộc Ngân tiếp
chỉ."
Thái giám thanh âm lanh
lảnh vang lên, Mộc Ngân dẫn người nhà quỳ gối ở chính sảnh, chỉ thấy thái giám
một thân y phục màu lam đậm thêu bức tranh tiên hạc, khuỷu tay treo cây phất
trần, tay kia cầm minh hoàng thánh chỉ đi đến, toàn bộ quý phủ đồng loạt quỳ
gối trong chính sảnh, thái giám kia hài lòng gật đầu, nhấc lên cẩm bạch, lanh
lảnh thanh âm vang lên.
"Phụng thiên thừa
vận, hoàng đế chiếu viết, Mộc Ngân quý
vì đương triều thừa tướng, ba ngày sau đưa nữ nhi tiến cung, khâm chỉ."
Công công tuyên xong
thánh chỉ, cười tủm tỉm đem thánh chỉ đưa tới trên tay Mộc Ngân: "Tiểu
nhân chúc mừng thừa tướng đại nhân."
Mộc Ngân tạ ơn quá hoàng
ân, tiếp nhận thánh chỉ, dẫn một nhà đứng lên, rồi khách khí đem công công
tuyên chỉ mời đến thượng vị ngồi, đại phu nhân tự mình dâng nước trà.
"Làm phiền công
công, xin hỏi hoàng thượng cho nữ nhi của thần tiến cung là có ý gì? Hơn nữa
thần có ba nữ nhi, hoàng thượng không nói là cho thần mang ai tiến cung
a?"
Mộc Ngân nghi hoặc nhìn
công công đang ngồi ở trên thượng vị, hắn là Trí Toàn thủ hạ của tổng quản thái
giám A Cửu công công, là hồng ân thái giám trong hoàng cung, một mực ở bên cạnh
hoàng đế, chắc hẳn có chút tin tức nhỏ.
Trí Toàn công công quét
mắt liếc một cái quanh mình, xác định trong phòng đều là người Mộc gia, bọn hạ
nhân đều lui ra, mới nhẹ nhàng trêu ghẹo nói: "Chúc mừng Mộc đại nhân, Mộc
gia đã xuất hiện một quý nhân."
Một lời vừa xong, liền
đứng dậy ôm quyền: "Tiểu nhân nên trở về cung phục chỉ."
Mộc Ngân ngẩn ra, rồi rất
nhanh phục hồi tinh thần lại, hướng ra phía ngoài mệnh lệnh: "A
Trung."
Mộc phủ quản sự, Trung
thúc rất nhanh chạy tiến đến, cung kính mở miệng: "Lão gia?"
"Đi cho Trí Toàn
công công lấy chút tiền trà, tiễn hắn xuất phủ, " Mộc Ngân nói xong, xoay
người lại khách khí ôm quyền tiễn Trí Toàn công công, bên cạnh Trung thúc cẩn
thận từng li từng tí cười theo mặt: "Công công, mời bên này."
Đợi được Trí Toàn đi khỏi
chính sảnh, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, đầu tiên phản ứng là đại phu
nhân, mâu quang khôn khéo vừa chuyển, cung kính mở miệng: "Lão gia, xem ra
mộc phủ chúng ta thật sự có hỉ, hoàng thượng cho người đem nữ nhi tiến cung, có
thể có chuyện gì a? Nhất định là muốn phong nữ nhi chúng ta làm phi a, nói
không chừng còn là một hoàng hậu."
Lời vừa nói ra, người
người trong đại sảnh đều giật mình, trên mặt của mỗi người đều bao phủ thụ sủng
nhược kinh, khuôn mặt mừng rỡ, Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt một vòng, đối
với chuyện tình tiến cung làm phi, nàng căn bản không có hứng thú, loại sự tình
này để Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đi làm đi.
"Phụ thân, nữ nhi
cáo lui trước."
"Dao nhi? Ngươi xem
việc này?" Mộc Ngân nhìn nữ nhi chói lóa trước mắt, duyên dáng yêu kiều,
giở tay nhấc chân liền có một loại khí đẹp đẽ quý giá, hắn bỗng nhiên có một
loại ảo giác, hình như có thể đi vào cung chỉ có tam nữ nhi này, đáng tiếc Mộc
Thanh Dao tay giơ lên, ngăn cản thừa tướng cha nói tiếp, nhàn nhạt mở miệng.
"Phụ thân, nếu hoàng
ân mênh mông cuồn cuộn, người liền đem đại tỷ hoặc là nhị tỷ đưa vào cung đi
thôi, tin rằng lấy thanh danh của ta, hoàng thượng nhất định không vui khi nhìn
thấy ta, hà tất làm điều thừa làm chi?"
Đại phu nhân cùng Nhị phu
nhân vừa nghe ý tứ Mộc Thanh Dao, tất cả đều cao hứng hẳn lên, đại phu nhân
việc nhân đức quyết không nhường ai, tiến lên một bước mở miệng: "Lão gia,
Dao nhi nói không sai, Thanh Châu là kinh thành mỹ nữ, tài tình có nhiều mặt,
tiến cung làm phi là chuyện đương nhiên, về phần Dao nha đầu, ngươi xem danh
tiếng của nàng ở bên ngoài, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không đồng ý làm cho nàng
tiến cung, cho nên nàng không đi cũng đúng thôi."
Kỳ thực đại phu nhân nhìn
Mộc Thanh Dao xuất chúng như vậy, rất sợ nàng ngăn trở đường tiến của nữ nhi,
ước gì nàng không tiến cung đi?
"Được, vậy ngươi đi
về nghỉ ngơi trước đi."
"Nữ nhi cáo lui,
" Mộc Thanh Dao cúi đầu rời khỏi chính sảnh, hành lang, nha đầu phía sau
đứng thành hàng, vừa rồi tình huống ở chính sảnh, các nàng đã nghe thấy, trên
mặt đều lộ ra vẻ mặt cao hứng, không chỉ có Mai Tâm cùng Lục nhi còn có Tiểu
Liên, vẻ mặt không hiểu được, ngước mắt quét nhìn tiểu thư, liếc mắt một cái,
cũng không dám hỏi nhiều, hai tiểu nha đầu phía trước đốt đèn lồng, Mai Tâm
vươn tay đỡ lấy cánh tay tiểu thư, đi xuống mười cấp, chậm rãi ly khai chính
sảnh.
Đường càng xa, sương mù
mỏng manh lượn lờ bốn phía, sương sớm thấm ướt quần áo, đặc biệt lạnh lẽo thoải
mái, đá vụn trãi đầy trên con đường u kính, hai bên đường mọc đầy bích cỏ, làm
nổi bật con đường mòn đá vụn kia, trong đêm tối giống như một cái dây lưng dài,
đom đóm thỉnh thoảng ở trong góc bay qua, lúc sáng lúc tối.
Vẫn đỡ Mộc Thanh Dao, Mai
Tâm rốt cuộc không nhịn được.
"Tiểu thư không muốn
tiến cung sao?"
Mộc Thanh Dao tùy ý quét
mắt liếc một cái nha đầu Mai Tâm bên cạnh, tâm tư của nàng ta nhìn một cái là
thấy không sót thứ gì, nha đầu kia nhất định đáng tiếc thay nàng, nàng ta nào
biết, từ xưa cửa cung sâu như biển, giết người thành phong trào, lấy máu bẻ
xương, có thể sống sót là đều không dễ dàng, chỉ sợ thậm chí đi ngủ cũng không
dám, cho nên nàng hà tất tiến cung tự đi tìm phiền toái, sống tiêu sái như vậy,
không biết có bao nhiêu là thoải mái đi.
"Phải, ta không muốn
tiến cung, chỉ nguyện thân này tự do."
Nước trong và gợn sóng
trong bóng đêm, lời của nàng có lo lắng thoáng qua, nhưng vang vọng ở trong
lòng Mai Tâm cùng Lục nhi các nàng, nguyên lai tiểu thư không muốn tiến cung,
ngẫm lại cũng đúng, tiểu thư đã là nữ nhi quý trọng của thừa tướng, không nhất
định phải tiến cung, có thể sống được vui vẻ cũng rất quang trọng.
"Nô tỳ đã
biết."
Mai Tâm đỡ nàng hướng
Thanh viện mà đi...
Mà ở chính sảnh, đại phu
nhân vẻ mặt rất vui mừng lôi kéo đại nữ nhi Mộc Thanh Châu, nhìn lão gia:
"Lão gia, ngươi xem Châu nhi không chỉ vóc người đẹp, hơn nữa có tài tình,
người như nàng vậy tiến cung, nhất định có thể nhận thánh sủng?"
Mộc Ngân nghi hoặc nhìn
nữ nhi của mình, đối với bản tính của đại nữ nhi, hắn đã biết, tuy rằng khuôn
mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, hơn nữa tâm trí không đủ a, người như vậy tiến
cung, chỉ sợ hiểu được đã ăn nhiều đau khổ a, hơn nữa tâm tư hoàng thượng hắn
đã có lĩnh ngộ...
Hoàng thượng cũng không
phải thực sự vì sủng nữ nhi của hắn, cũng không phải cho hắn mặt mũi, mà là vì
ngăn được vị nào đó trong cung, nếu như thế, hắn tất nhiên hi vọng tiến cung là
một vị nữ nhân có tài trí, vị trí này chỉ sợ Thanh Châu không thể đảm nhiệm
được.
Mộc Ngân mâu quang dời về
phía nhị nữ nhi Mộc Thanh Hương, nàng cùng nương nàng như nhau tú ngoại tuệ
trung, tuy rằng hình dạng không xuất sắc, tâm tính vẫn hơn một chút, thế nhưng
nếu để cho nhị nữ nhi tiến cung, chỉ sợ đại phu nhân cùng đại nữ nhi không thừa
nhận, Mộc Ngân trong lúc nhất thời tình thế khó xử.
Phòng khách lâm vào vắng
vẻ, Nhị phu nhân nhìn đại phu nhân kiêu ngạo vì đại tiểu thư, đối với tình cảnh
của nữ nhi mình đã không có bất cứ hy vọng nào, tuy rằng nàng rất muốn nữ nhi
trở nên nổi bật, tiến cung vì phi, thế nhưng có đại tiểu thư ở đây, chỉ sợ
không tới phiên con gái nàng a.
"Lão gia, chúng ta
cáo lui."
Nhị phu nhân có chút
không cam lòng nhìn Mộc Thanh Hương, chậm rãi thi lễ chuẩn bị ly khai chính
sảnh.
Mộc Ngân ngước mắt nhìn
mẹ con các nàng liếc mắt một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, trầm giọng mở miệng:
"Các ngươi đều chuẩn bị một chút, ba ngày sau, Thanh Châu và Thanh Hương
cùng nhau tiến cung."
"A?" Mọi người
đồng thời kêu lên, đại phu nhân cùng Mộc Thanh Châu vẻ mặt tức giận, mà Nhị phu
nhân cùng Mộc Thanh Hương cũng vẻ mặt không khỏi vui mừng, tuy rằng hình thức
không đồng nhất, bất quá ai cũng không dám biểu hiện ra ngoài, đồng thời lên
tiếng trả lời: "Dạ".