Ads
Mộc Thanh Dao thần sắc
trống rỗng lẳng lặng, đêm nay những chuyện đã xảy ra, tựa hồ hoàn toàn không có
ảnh hưởng đến nàng, quanh thân vẫn đạm nhiên, lạnh lẽo yên tĩnh mà xử lý sự
tình, sự thản nhiên bình tĩnh của nàng, khiến cho tiểu nha đầu đốt đèn lồng sợ
hãi than vãn không ngớt, tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường,
chuyện xảy ra như vừa rồi, nếu như là nữ nhân khác, sớm đã kêu trời trách đất,
dáng vẻ này của tiểu thư trấn định để xử lý vấn đề, quả nhiên có phong phạm của
quốc mẫu.
Mộc Ngân nghe xong nữ nhi
nói, cũng hiểu được bản thân mình vừa rồi quá vọng động, những chuyện thế này
mà truyền đi, bị hao tổn chỉ có thể là Mộc gia, nói không chừng người đêm nay
tập kích đang có một loại tính toán nào đó? Dao nhi xử lý như vậy sẽ làm cho
người nọ lúng túng, Mộc Ngân quay đầu quét mắt nhìn mấy tiểu nha đầu xung
quanh, lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh.
"Chuyện đã xảy ra
khuya hôm nay, một chữ cũng không cho tiết lộ ra ngoài, nếu có một chút xíu tin
tức truyền đi, đừng trách ta không khách khí."
Ngọn đèn chiếu rọi xuống
sắc mặt của Mộc Ngân chăm chú mà nghiêm túc, mấy tiểu nha đầu ai cũng không dám
có ý nghĩ khác, song song gật đầu: "Tuân lệnh, lão gia."
"Tất cả giải tán đi,
" Mộc Thanh Dao phất phất tay, các tiểu nha đầu cầm theo đèn lồng đều tự
phân tán đi hết, Mộc Ngân cùng nữ nhi trở lại Thanh viện, Mạc Sầu đi qua đem
Mai Tâm đã hôn mê bất tỉnh ở một bên đở lên, lúc này có một đoàn người đang đi
tới, nhìn thấy quản gia Trung thúc đứng ở phía trước có vẻ hoang mang rối loạn
khẩn trương chạy đến, một tay còn xoa đầu.
"Lão gia, đã xảy ra
chuyện gì?"
Mộc Ngân còn chưa nói gì,
thì ở một bên Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: "Trung thúc, vừa rồi ngươi
đi đâu?"
Quản gia Trung thúc vẻ
mặt đau khổ, nhỏ giọng mở miệng: "Bẩm tiểu thư, tiểu nhân vốn ở trướng
phòng để chỉnh lý sổ sách, nhưng ai ngờ có người đánh tiểu nhân ngất xỉu, ta
vừa mới tỉnh lại thôi."
Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe
lên một cái, quả nhiên là như vậy, xem ra tên kia không chỉ khôn khéo, hơn nữa
còn rất hiểu rõ hoàn cảnh trong phủ, ngay cả quản gia Trung thúc của phủ thừa
tướng cũng biết, không thể không nghĩ hắn chắc chắn là người quen.
"Được rồi, trở về
đi."
Mộc Thanh Dao phất phất
tay, quản gia nào dám đi, nhất thời không hiểu, nhưng nhìn thấy lão gia sắc mặt
rất khó nhìn, nên vẫn cẩn thận theo phía sau bọn họ, đem Mộc Thanh Dao đưa đến
Thanh viện.
Mộc Ngân thấy nữ nhi đã
đi vào, xoay người nhìn lướt qua Trung thúc, nghiêm túc mở miệng: "Khuya
hôm nay thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, sau này mọi chuyện phải lưu tâm một
chút."
"Dạ, lão gia?"
Trung thúc bình tĩnh lên
tiếng trả lời, mắt thấy lão gia đi xa, trong lòng phiền muộn không ít, có ai có
thể đến nói cho ta biết, khuya hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?
Trong Thanh viện.
Ánh trăng chiếu nghiêng
vào trong cửa sổ, ở phòng ngủ ánh nến chập chờn, màn lụa mỏng phiêu động, Mộc
Thanh Dao đứng bên cửa sổ nhìn tấm màn ánh trăng, trong lòng bao phủ một tầng
dày cộm nặng nề tâm tư.
Nàng còn chưa có tiến
cung đâu, đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, tiến cung rồi còn không biết có
bao nhiêu chuyện xảy ra nữa đây? thở dài một tiếng.
Mạc Sầu đã đi tới, nhìn
tiểu thư trên mặt bao phủ sự chán nản, không khỏi quan tâm mở miệng: "Tiểu
thư, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện khuya hôm nay là ngoài ý muốn, sau này nô tỳ
sẽ coi chừng một chút, tuyệt đối không cho người xấu có cơ hội thừa dịp như vừa
rồi."
"Ngươi lui xuống đi
nghỉ ngơi đi."
"Tiểu thư?" Mạc
Sầu vẫn đứng không nhúc nhích, tiểu thư không đi ngủ, nàng ngủ cái gì chứ, vẫn
là đứng đây cùng tiểu thư tốt hơn, tối nay tiểu thư tựa hồ không giống với ngày
thường, có chút đa sầu đa cảm, nàng rất ít khi nhìn thấy hình dạng này của tiểu
thư, nàng lúc nào cũng lạnh lùng đạm nhiên, nhưng tối nay có chút không giống,
tiểu thư có chút cô đơn, còn mang theo chút buồn bã chán nản...
"Mạc Sầu, ngươi đã
không muốn ngủ, chúng ta đi ra bên ngoài ngồi một chút được không?"
Mộc Thanh Dao hiếm khi
tháo bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, trên khuôn mặt diễm lệ nhỏ nhắn đã nhu hòa hơn,
trong con ngươi giống như một hồ nước mùa xuân, sóng nước mênh mong động lòng
người, thanh âm cũng dễ nghe êm tai hơn, chậm rãi mở miệng, Mạc Sầu gật đầu:
"Tốt, nô tỳ đi cùng tiểu thư."
Hai người ra khỏi phòng
ngủ, ngồi ở trên lan can ngoài hành lang, nhìn vầng trăng tháng hai trên trời
cong cong như liễu lá, mấy đám mây dần dần tán đi, màu lam nhạt trên bầu trời
bao la giống như phiến ngọc lưu ly mỹ lệ, khi ánh trăng chiếu sáng vào thì nó
trắng noãn trong vắt.
Lòng vô hạn buồn rầu
phiền muộn, còn mang theo đau đớn mơ hồ?
Kiếp trước, nàng yêu một
người đến như thế, kết quả là lại nhận được kết cục như vậy, ngay cả sự thuần
khiết của bản thân cũng không có cho đi đã hồn về cửu tuyền, cả đời này nàng
cũng không dám đơn giản tin bất kỳ nam nhân nào. (TT : Hazzz vết thương quá
sâu =.=)
Vốn định an nhàn sống yên
ổn qua cả đời, nhưng kết quả nàng tự dưng bị cuốn vào trong bóng tối...
"Mạc Sầu, sau này
ngàn vạn lần không nên dễ dàng yêu nam nhân, bởi vì yêu sẽ đau, nếu như không
thương sẽ không phải đau đớn?"
Trong bóng đêm, lời của
nàng lành lạnh như gió hiu hiu thổi, thật giống như vô hồn quỷ mị chi âm, nhưng
không hề làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại chỉ thấy đau lòng, Mạc Sầu
quay đầu nhìn nàng, tiểu thư đây là tại sao?
Dưới ánh trăng, hai gò má
của tiểu thư bao phủ một tầng mông lung thương cảm, ánh mắt trong suốt phát
sáng đã bị lây một chút sương mù gì đó, Mạc Sầu kinh hãi, chẳng lẽ tiểu thư bị
người ta ô nhục, nên một người luôn luôn cao cao tại thượng như tiểu thư mới có
thể đa sầu đa cảm như vậy.
"Tiểu thư, ngươi bị
người khác xâm phạm có phải hay không?"
Mạc Sầu xoay mình trên
lan can nhảy xuống, ngón tay nắm chặt điêu lan (cái chổ khắc chạm trên lan
can), nếu như đây là cổ của người đó, nàng trước tiên sẽ bóp chết hắn, dám vấy
bẩn tiểu thư băng thanh ngọc khiết của nàng là đã đụng chạm trên đầu nàng.
Mộc Thanh Dao ngẩn ra,
quay đầu lại nhìn về phía Mạc Sầu, thấy nha đầu kia hiểu lầm, vội lắc đầu:
"Không có việc gì, ngươi đừng ngạc nhiên như vậy, đến, ta hát một ca khúc
cho ngươi nghe?"
Trong lúc nàng tâm tình
không tốt thì sẽ hát, đây cũng là căn bệnh của lúc trước?
"Tốt."
"Có yêu người ta đã
không hề yêu nữa, rất nhiều chuyện cũ đã thành vết thương trong tâm trí, lúc
này đây tình yêu của ta đợi không được thiên trường địa cửu, mặc kệ người có
hay không trở về bên ta, tình yêu không còn được coi trọng, rất nhiều cố sự đều
có lý do thương tâm, lúc này đây tình yêu của ta đợi không được thiên trường
địa cửu..."
Bóng đêm như nước, tiếng
ca vang lên tha thiết dễ nghe, mang theo nỗi buồn thản nhiên trong cơn gió
truyền đi rất xa.
Mạc Sầu nghe đến nhập
thần, hoàn toàn cảm nhận được tâm ý của tiểu thư, trong lòng của nàng tựa hồ có
một nỗi đau, một chút tưởng nhớ, một chút bất đắc dĩ.
Trong Thanh viện mấy tiểu
nha đầu còn chưa ngủ, đều choàng áo đứng ở trong viện để nghe tiểu thư hát, tuy
rằng không hiểu lời ca này có ý gì nhưng có thể cảm nhận được hát người trong
lòng có một chút bi thương, làm cho người nghe muốn rơi lệ, khóc lớn một hồi.
Hát xong một khúc ca, Mộc
Thanh Dao thở ra một hơi thở, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn, ngẩng đầu
nhìn mặt trăng trên trời.
Thân nhân của ta, các
ngươi sống tốt không? Nhất định phải hạnh phúc nhé, Trần Trần ở chỗ này sẽ sống
rất khá, ai cũng không thể bắt nạt được ta, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, nàng
khôi phục lại vẻ lành lạnh, quay đầu nhìn Mạc Sầu đang đứng phía dưới hành
lang, chỉ thấy tiểu nha đầu này nước mắt ràn rụa, tựa hồ bị bài ca của nàng làm
cho khóc.
"Mạc Sầu, lui xuống
đi nghỉ ngơi đi, tiểu thư mệt mỏi."
"Dạ, tiểu thư,
" Mạc Sầu dùng ống tay áo lau khô nước mắt, đỡ tiểu thư xoay người lại đi
vào phòng ngủ.
Trong viện tiểu nha đầu
kia hí hu một hồi, cũng tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Ngày mười tháng bảy, cách
đại hôn chỉ có năm ngày, mọi người trong phủ thừa tướng công việc lu bù cả lên,
sáng sớm cả tòa phủ đệ vô cùng náo nhiệt, chỉ có Thanh viện vẫn yên tĩnh không
tiếng động, bởi vì tiểu thư đang ngủ, lúc tiểu thư ngủ, không ai dám đến quấy
rầy nàng, nhưng vẫn mơ hồ có tiếng ồn ào truyền vào.